Những người đàn ông thành thục luôn được các cô gái nhỏ yêu thích hơn những tên người đàn ông tính tình bồng bột. Khi Nguyễn Nguyễn tỉnh lại, nàng cảm thấy cơ thể mình vừa thoải mái vừa sạch sẽ không nhịn được kéo chăn lại, thoải mái cọ xát bắp chân mịn màng ở trong chăn, mím môi cười. Cuối cùng nàng đã thành công.
Lúc sư phụ còn có ý thức, nhìn thấy người đàn ông mà từ nhỏ nàng đã rất ngưỡng mộ điên cuồng vì nàng, nàng cảm thấy trái tim mình ngọt ngào muốn chết. Tuy rằng cả người đau nhức cô có thể cảm nhận được toàn thân đã được tắm rửa cẩn thận, cả người thanh mát nhẹ nhàng, chăn bông để đắp mà khăn trải giường đều đã được thay, tất cả đều ấm áp lại thoải mái.
Giống như không biết từ lúc nào mà người sư phụ vụng về lúc mới gặp bây giờ đã trở thành người yêu chiều và dịu dàng săn sóc. Cửa phòng bị đẩy ra, người đàn ông đứng ngược sáng bước vào, vai rộng eo thon, đôi chân dài thẳng tắp, có lẽ trên đời này không có ai không muốn lên tiếng hơn cô gái nhỏ đang thẹn thùng nằm ở trong chăn vào lúc này.
"Nguyễn Nguyễn, dậy uống chút cháo đi." Vẻ mặt người đàn ông vẫn không thay đổi, hắn đặt cái bát trong tay lên trên chiếc tủ nhỏ cạnh mép giường, hắn ngồi vào bên mép giường rồi vỗ nhẹ vào chăn. Cô gái nhỏ xấu hổ đến mức ước gì mình có thể quấn lại như một con sâu lông.
"Nguyễn Nguyễn?" Người đàn ông lại gọi nàng thêm mấy lần, Nguyễn Nguyễn ở trong chăn rất xấu hổ và hoảng loạn, không có bao nhiêu ánh sáng ở bên ngoài chiếu vào được bên trong chăn, trên khuôn mặt ửng hồng của nàng lại lấm tấm mồ hôi giống như say rượu khiến Nguyễn Nguyễn cảm thấy như bị thiêu đốt, trong lòng nàng cũng hoảng loạn, nongd rát theo. Nàng nghĩ tới trước đó nàng và chị Mẫu Đơn đang bàn luận về một cuốn tiểu thuyết, đa số người người si mê truyện đều cảm thấy rằng những người đàn ông bá đạo, trẻ trung rất có sức hút, nàng cảm thấy những cô gái nhỏ mà nàng nhìn thays đều say mê tiểu bá vương của nhà họ Tần, một hai cảm thấy mình mới là tình yêu đích thực của gã, là người sẽ thu hút được tiểu bá vương, Nguyễn Nguyễn đã nhìn thấy không ít hơn hai người người. Ngày đó, nàng và chị Mẫu Đơn ngồi ở trên lầu gần cạnh bờ sông, nàng ngẫn người nhìn ly trà màu vàng nhạt đang bốc khói mà chị Mẫu Đơn pha, nàng chống đầu, giọng chắc nịch nói: "Em thích dịu dàng, thành thạo, em có thể dựa dẫm vào được."
"Nguyễn Nguyễn, ăn chút gì đó lót dạ đi!" Người đàn ông lật cô gái nhỏ đang cuộn tròn như một quả bóng lại, tuy động tác nhẹ nhàng nhưng giọng nói lại rất uy nghiêm.
Nguyễn Nguyễn vẫn đang rất xấu hổ, nàng không dám nhìn Ôn Thanh Huyền, nàng sợ nhìn thấy sự thất vọng và hối hấn trong mắt hắn.
Ngay sau đó, cô gái nhỏ đang hối hận và do dự đã bị bế ngang lên, chiếc chăn nàng dùng để trốn tránh vẫn bao bọc ở trên người nàng, cả người bị người đàn ông ôm vào trong ngực, nàng ngồi trên người hắn giống như một đứa trẻ con không có khả năng tự chăm sóc bản thân mà phải để người khác chăm sóc mình.
Ngón tay người đàn ông linh hoạt kéo chăn xuống để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, mái tóc mềm mại ướt đẫm mồ hôi dán vào trán, nàng cẩn thận điều chỉnh hơi thở, không hiểu tại sao nàng không muốn thất thố ở trước mặt người mình thích. Nàng cũng có sĩ diện!
"Sư phụ!" Cố gái nhỏ ngước mắt lén nhìn người đàn ông, tình cờ nhìn vào đôi mắt đầy ý cười cỉa hắn, nàng càng cảm thấy xấu hổ hơn, vốn dĩ đôi má chỉ hồng hào bây giờ đã trở nên đỏ ửng, bây giờ thật sự nàng rất muốn tìm một cái hố để chui vào, sau đó không bao giờ muốn chui ra ngoài nữa.