Bà Huệ gân cổ lên tức giận nhìn bà Vinh. Ánh mắt long lên sòng sọc. Số bà Huệ cũng vất vả. Chồng đã vũ phu còn đi nɠɵạı ŧìиɧ. Bây giờ chồng bị gϊếŧ. Đúng là khổ thêm khổ. Nhưng trong cái rủi vẫn có cái may. Đôi khi chết lại là sự giải thoát. Phong vô thức quay sang nhìn ông Tuyền. Là một người đàn ông anh không thể giải thích được thái độ của ông. Vợ mình nɠɵạı ŧìиɧ với người khác ông ông Tuyền lại rất bình tĩnh như thể chuyện này chẳng có gì to tát cả.
Bà Vinh bị chửi cũng vô cùng tức giận. Bà được Dung bảo vệ phía sau nhưng cái tính đanh đá chua ngoa của mình vẫn được phát huy tối đa. Bà gân cổ lên quát. “ Do mày không giữ được chồng liên quan gì đến tao?”
Bà Vinh vừa đắc ý vênh váo thì một cái tát dáng xuống mặt mình. Bà bất ngờ nhìn lại thấy ông Tuyển - chồng mình nhìn bà với ánh mắt hằn học như gϊếŧ người. Bà Vinh lúc này mới sợ hãi lắp bắp định giải thích.
“ Đồ khốn nạn”
Nói xong ông Tuyển bỏ đi. bà Vinh vội vàng đuổi theo.
Phong bất ngờ nhìn theo bóng dáng của ông Tuyền mà suy nghĩ. Nếu lúc nãy anh không nhìn nhầm thì cánh tay của ông Tuyển có một dấu vết gì đó. Từ lúc thẩm vấn đến lúc ra bên ngoài cổng cảnh cục ông Tuyền đều giữ thái độ bình tĩnh. Vậy tại sao ngay lúc này lại thể hiện bản tính của mình nhỉ? Phong vội kéo Sinh và Minh lại nói nhỏ vài câu cho hai người.
Dung đành khuyên can bà Huệ về nhà để có thể bình tĩnh hơn nên cũng không để ý đến nhóm của Phong làm gì.
Minh bị muỗi đốt hết cả tay, anh làu bàu với sinh
“ Tự nhiên nấp sau bụi chuối làm cái gì chứ?”
“ Con lạy các thánh, con … “
Minh thấy Sinh lại bắt đầu thần côn thì chán nản. Bỗng nhiên anh thấy một bóng người lén lút đi ra bờ sông. Minh vội vỗ Sinh để anh chú ý về phía trước.
Đằng trước đúng là ông Tuyển đang cầm theo một cái bọc màu đen lén lút đi đến bên bờ sông nhìn trước ngó sau. Khi thấy ông Tuyển định ném cái túi trong tay xuống sông thì Minh đã lao đến đè ông Tuyển xuống.
“ Đứng im, ông đã bị bắt”
______
Trong phòng thẩm vấn, Phong đẩy con dao về phía trước mặt ông Tuyển. Ông Tuyển im lặng không nói câu gì cả.
“ Vì sao ông lại gϊếŧ ông Kiên?, là vì phát hiện ra ông ta nɠɵạı ŧìиɧ với vợ mình sao?”
“ Tôi không biết cậu nói gì cả?”
“ Đến lúc này ông còn chối sao? Con dao này chính là hung khí, trên cánh tay của ông cũng có vết thương xô xát với nạn nhân bị đập vào cạnh tường đúng không?”
“ Hừ là nó đáng chết, nó dám chê tao?”
Ông Tuyển gằn lên. Mọi chuyện cũng như suy đoán của Phong. Ông Tuyển phát hiện bà Vinh và ông Kiên nɠɵạı ŧìиɧ với nhau. Tối hôm xảy ra vụ án sau khi ông Kiên đuổi bà Huệ đi, ông Tuyển đã tìm đến ông Kiên nói phải trái. Ai ngờ ông Kiên chê bai ông Tuyển bất lực không đáng mặt đàn ông. Trong cơn nóng máu ông Tuyển đã gϊếŧ ông Kiên cho hả giận.
Vụ án khép lại. Bà Vinh có đến xin giảm án cho ông Tuyển nhưng không được. Chính bà cũng bị cả làng trên xóm dưới trách mắng xỉ vả vì chính bà đã là nguyên nhân dẫn đến cái chết của một người còn một người thì vào tù. Đời người đúng vô thường mà.
Cả đội cảnh sát được nghỉ ngơi 2 ngày, Lam mời tất cả mọi người đi cắm trại ở Ba Vì cho vui. Phong không định đi nhưng bị Minh đánh úp bắt anh đi cùng. Khổ nỗi đến nơi mới biết bà cô trằn cũng đi theo. Cả hai người chứ chí choé với nhau từ sáng đến tối. Người ta nói oan gia ngõ hẹp mà. Không biết hai người có nên cơm cháo gì nữa không đây.
Trong khi mọi người đang vui vẻ hành hạ nhau thì tại một văn phòng nhỏ âm u, thiếu ánh sáng. Một người đàn ông gầy cò ốm yếu run rẩy nhận lọ thuốc từ một bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp. Nhìn đã biết đó là tay của phụ nữ. Người phụ nữ không quay lại nên chẳng ai biết mặt của cô ta. Cái giọng nói nhỏ nhẹ lại thốt ra những lời lạnh tóc gáy “ Thuốc của ông đây. Hãy đi thực hiện nhiệm vụ mà bản thân đã được giao” Người đàn ông cung kính chắp tay với người phụ nữ như một đấng tối cao rồi quay người bỏ đi.
Khi mà người đàn ông đã bỏ đi thì cô gái mới cười lên một cách bén nhọn. Cả văn phòng chỉ còn lại tiếng cười như từ dưới địa ngục vọng lên báo hiệu 1 tội ác sắp hình thành.