Chương 5: Sự Thật Dần Xuất Hiện

Nói thật có một truyền thuyết được các đàn anh đi trước truyền lại liên quan đến phòng pháp ý. Đó là nơi đây âm khí rất nặng, chỉ cần một người yếu bóng vía đi qua sẽ bị các vong hồi hỏi thăm, có anh cảnh vệ đi tuần qua đây do yếu bóng vía thế là được các bạn ấy rủ đi chơi tận trên sân thượng. May mà ông bà gánh còng lưng có vài anh trốn các chực lên đó uống rượu cứu xuống không thì… Thế nên cái phòng pháp y mới bị bế ra một chỗ riêng biệt chẳng liên quan đến ai cả.

Quá đen cho Sin khi nhà vệ sinh ở tầng 2 lại hỏng, cậu phải cố gắng lên tầng 3 để đi thì gặp cảnh này. Trong khi Sinh còn đang đau khổ sợ nghĩ rằng cuộc đời của mình đến đây là chấm dứt thì có một bài tay vỗ vai cậu làm cho cậu sợ hãi ngất tại chỗ.

Dũng, Dung và Phong nhìn nhau rồi nhìn Sinh nằm dưới sàn nhà ngất. Phong chép miệng đá đá Sinh vẻ mặt ghét bỏ.

“ Dậy đi, đừng có đóng kịch nữa”

Dung nhìn thấy Sinh lồm cồm bò dậy mặt vẫn tỉnh bơ đâu có dáng vẻ của một người vừa bị sợ hãi ngất đi chứ. Sinh cười với Phong vẻ mặt đắc ý.

“ Em diễn đạt không anh?”

“ Thôi đi chú, đạt mà anh còn nhìn ra được. Kém quá đấy”

Sinh bị nói cũng chẳng phản bác lại. Cả cái tổ chuyên án ai mà chẳng biết Phong là tên bá vương, đâu có sợ cái gì chứ. Sinh vội quay người thấy Dung hớn hở bắt tay.

“ Ơ chị Dung, ấn đường chị biến đen rồi, đây em có lá bùa chị … “

Sinh vội lấy lá bùa đưa cho Dung làm cô cau mày lại, Phong giật lấy bực mình.

“ Cậu nên nhớ cậu đang làm công an. Đừng có chuyền bá mấy cái mê tín dị đoan đó. Có phát hiện mới”

Phong đưa cho Dũng cái dây buộc tóc còn dính tóc tìm được ở nhà nạn nhân. Dũng đang gặp đùi gà thấy thế vội vàng đành ấn ái đùi gà ăn dở vào miệng của Sinh rồi cầm lấy vật chứng đi vào trong đứng cửa pháp y lại. Ba người đứng ngoài nhìn nhau. Sinh đang gặm đùi gà Phong thì thầm.

“ Đùi gà mới rán chắc được rán trong phòng pháp ý, chú nghĩ anh ấy lấy mỡ ở đâu?”

Gợi ý đến đó mà còn không biết thì đúng là ngu mà. Dung đang định cười giải thích thì Sinh sợ hãi hét lên chạy vào nhà vệ sinh. Phong cười ngặt nghẽo. Đúng là một thú vui tao nhã khi trêu chọc cậu em nhát gan mà.

“ Để tôi đưa cô về”



Dung đang định trả lời thì Phong đã giơ điện thoại lên xem giờ

“ đã 23h rồi, cô nghĩ bản thân còn bắt được xe?”

Dung nghĩ cũng đúng, giờ cũng muộn, có tài xế miễn phí tội gì không đi. Cô ra hiệu cho Phong đi theo mình.

_________________

Dung đỡ bà Huệ đi ra khỏi cục cảnh sát, Phong cau có đi theo phía sau tiễn hai người.

“ Bà … “

Anh định nói gì đó những không biết mở miệng làm sao. Dung nhìn anh cười tức giận.

“ Sao, lại muốn tìm cớ bắt thân chủ của tôi à?”

“ Cô một vừa hai phải thôi. Khó tính thế ế đấy”

“ Tôi khó tính ế thế xin hỏi đội trưởng dễ tính có bạn gái chưa?”

Phong bị hỏi cứng họng lại. Thế mới nói anh ghét luật sư mà, lúc nào cũng làm cho mình cứng họng lại.

Bà Huê thấy hai người như thế cũng ngại ngùng bà nhìn Phong ngập ngừng

“ Hình như chồng tôi có người đàn bà khác!”

Một thông tin bất ngờ làm cho Phong giật mình lại. Anh nhìn bà Huệ chằm chằm, bà Huệ ngước lên nhìn trời thở dài.

“ Thực ra thì tôi cũng mới biết, nhưng tôi không biết người đó là ai”

“ Đây là lý do hai người ly hôn?” Phong hỏi. Bà Huệ lắc đầu.



Phong cũng đành bó tay để bà Huệ ra về, vừa lúc đó thì Sinh đi ngang qua, anh đúng kiểu con nhà nòi luôn đó. Đi đường cũng phải chắp tay khấn vai. Bỗng nhiên Phong nhớ đến người đàn bà cãi nhau với chồng.

Phong lao nhanh đi khiến cho tóc của Sinh bay bay theo gió cuốn luôn câu khấn tiếp theo.

__________

Bà Vinh sợ hãi lo lắng nhìn Phong đối diện mình. Phong đẩy cái dây buộc tóc về phía bà Vinh hất mặt hỏi.

“ Bà có nhận ra cái này chứ”

Bà Vinh lảng tránh ánh mắt của Phong, hay tay cố gắng bấu vào nhau sợ hãi.

“ Tôi không biết”

“ Vậy sao nó lại được tìm thấy nhà ông Kiên - hàng xóm của bà?, Bà với ông ta có quan hệ gì?, hay chính bà là hung thủ”

Bà Vinh nghe tiếng gằn của Phong sợ hãi giật bắn người lên.

“ Không phải, tôi không phải”

Phong nhìn bà chờ đợi. Bà Vinh cố gắng lấy hơi nhẹ nhàng kể về mối quan hệ của bà với ông Kiên. Hoá ra bà Vinh và ông Kiên đã nɠɵạı ŧìиɧ với nhau từ lâu. Trước đây thì còn lén lút sau đó vợ của ông Kiên không sinh được con nên ông Kiên cũng chẳng kiêng dè gì. Hằng ngày ông Kiên hay tìm cớ chửi mắng đánh đập bà Huệ rồi đuổi đi để có cơ hội qua lại với bà Vinh.

Đúng là một manh mối lớn, bà Vinh cũng có thể là hung thủ nhưng theo những gì pháp y cho biết. Thủ phạm là một người có sức lực lớn. Phong lại nhìn cánh tay mảnh khảnh của bà Vinh có vẻ không giống lắm.

Hỏi hết mọi chuyện cũng chỉ được có từng ấy thông tin, Phong cũng chẳng biết phải làm sao đành thả bà Vinh về.

Điều đáng nói vừa ra đến bên ngoài sở cảnh sát thì bà Huệ đã lao đến túm tóc bà Vinh mà đánh. Ông chồng bà Vinh tên Tuyển đang đứng bên cạnh lao vào căn ngăn. Tất cả mọi người tạo thành một cuộc chiến ngay cổng cảnh sát. May mà lúc đó Phong lao đến ngăn cản hai người phụ nữ ra.

“ Đúng là đồ đàn bà lăng loài, tao muốn gϊếŧ mày?