Chương 17: Vụ Án Thứ 3

Thời tiết tháng 5 vừa nóng bức vừa khó chịu. Cái nắng nóng, tiếng ve kêu râm ran làm cho người ta khó chịu. Nhưng khó chịu nhất là tất cả mọi người có mặt tại bảo tàng lúc này.

Tất cả mọi người đều tập trung bên ngoài khu vực nhà vệ sinh nữ. Có những người nhát gan thì tránh ra xa tụm lại một chỗ không dám nhìn vào cái nơi mà phát ra tội ác đó.

Phong nắm chặt lại nhìn hiện trường vụ án. Anh không thể ngờ người vừa mới còn sinh động đứng ở giữa viện bảo tàng cãi nhau với thầy của mình đã bị sát hại. Mà điều đáng chú ý là cách chết vô cùng tàn nhẫn.

Dung và Hương sợ hãi cùng ghé mắt vào nhìn. Dung to gan hơn cô quan sát hiện trường vụ án mà căm hận kẻ sát nhân đó. Hắn ra tay rất tàn bạo.

Trong buồng vệ sinh nữ, Đầu của Linh bị ấn vào bồn cầu, chỗ cổ máu tươi chảy ra, những giọt máu rơi tí tách trên sàn nhà. Bên cạnh thi thể của Lý có một con dao dài khoảng 30cm, 1 lọ dung dịch gì đó đã bị dùng hết.

Cổ tay và cổ chân của Lý bị cắt hết nhuộm đỏ cả một vùng đất.

Phong lấy lại bình tĩnh, anh quay lại nháy mắt với Minh và Sinh. Cả hai người gật đầu quay đi. Sinh móc điện thoại gọi cho Dũng.

Minh đi đến đỡ cô nhân viên lễ tân lên, anh nói với mọi người “ Đây là hiện trường vụ án. Mong tất cả mọi người giữ nguyên hiện trường làm theo hướng dẫn. Tuyệt đối không ra khỏi bảo tàng.”

Kiên vừa lúc đi đến đằng sau, anh nhìn hiện trường vụ án rồi đan hai tay trước ngực lẩm bẩm.”Xin các vị thần linh phù hộ. Hãy tha lỗi cho những con người tham lam độc ác này.”

Mọi người quay lại nhìn Kiên thì ông ta đã bỏ tay xuống sợ hãi lùi người lại bỏ đi ra ngoài đầu tiên.

Đây là một vụ án hết sức kỳ lạ. Hầu hết tất cả mọi người đều có chằng chứng ngoại phạm. Tuy nhiên nhìn hiện trường, nhìn dòng máu đỏ tươi vẫn còn đang nhỏ giọt thì chúng ta cũng có thể thấy được kẻ thủ ác vừa mới gây án mà thôi.

Phong hết sức đau đầu. Trong khi chờ Dũng khám nghiệm hiện trường và tìm ra quan sát hiện trường vụ án, anh nhìn xung quanh phòng vệ sinh. Phòng vệ sinh có 1 bệ rửa tay có hai gương 3 vòi nước, 5 buồng vệ sinh riêng lẻ.

Linh bị gϊếŧ ở buồng vệ sinh thứ 2 từ ngoài vào.



Dưới sàn nhà vệ sinh không có dấu chân, đội ngũ pháp y đã đỡ xác của Linh nằm dưới cáng màu trắng, những người khác đang chụp ảnh, lấy mẫu xét nghiệm tại hiện trường.

Phong thấy Dũng đã đứng lên khỏi hiện trường, anh vội vàng chạy đến hỏi han. “Sao rồi anh?”. “ Trước mắt tạm thời biết, Nạn nhân bị cắt động mạch chủ mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong” “ Thời gian tử vong?”. “Thời gian tử vong cách đây 30p - 1h đồng hồ.”

Tuấn đang vô cùng nhức đầu với việc Việt bám riết lấy mình. Anh ta luôn khẳng định những bằng chứng mình đưa ra là thuyết phục và muốn bắt luôn cái tên giang thương kia về. Tuy nhiên với cương vị là một vị kiểm sát viên thì Tuấn không cho phép điều đó.

Phong nhìn khắp nơi. Anh nhớ lại hiện trường vụ án. Minh đi đến hỏi. “Anh, đã tìm hết toàn bộ bảo tàng không thấy kẻ tình nghi nào cả. Có khi nào là người bên ngoài không?”

Phong lắc đầu, anh trầm ngâm suy nghĩ. Anh không cho là như vậy. Bảo tàng có hệ thống an ninh khá tốt. Hơn thế nữa khi chúng ta phát hiện ra thi thể thì thi thể còn nóng. Chứng tỏ chưa chết bao lâu. Nhà vệ sinh lại nằm cuối hành lang, thung thủ phải đi qua sảnh mới vào được đó. Điều này chứng tỏ hung thủ chỉ là một trong những người ở đây. Nhưng là ai thì cũng phải suy xét.

Phong vừa cúi đầu suy nghĩ thì có tiếng nói của Việt vang lên. “ Không tra xét được chứng tỏ các người vô dụng.”

Giọng nói đầy sự khinh bỉ coi thường Phong và cả đội. Mọi người nhìn lại về phía nơi phát ra âm thanh thì thấy một người đàn ông khoảng 30 tuổi đi vào trong bảo tàng. Anh ta mặc áo phông quần jens, biểu cảm rất nghiêm túc.

Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều xôn xao bàn tán. Phong cũng ngạc nhiên khi thấy người này. Thực ra anh cũng không xa lạ với người này. Anh ta là Việt - cũng là một cảnh sát có tiềm năng. Khổ nỗi có lòng háo thắng mà đôi khi làm việc bất chấp hậu quả. Tại sao anh ta lại ở đây vậy?

Việt đi ngang qua Phong đến chỗ Vương. Anh xuất thẻ công an ra rồi hết mặt ra hiệu. “ Tôi cần đến phòng kỹ thuật xem camera giám sát”. Vương hơi khó xử. Ông nhìn về phía Phong thấy Phong gật đầu đồng ý mới nhẹ nhàng đáp ứng Việt.

Nhìn Việt vênh váo bỏ đi cùng Vượng Minh và Sinh thấy thế cau có tức giận đến giậm chân. “ Cái thằng cha đó đến đây làm cái gì chứ?”. Quân đi đến giải đáp thắc mắc cho Minh. “ Cậu ta vừa được điều đến tổ của các cậu. Làm phó đội trưởng đấy”.

Trong phòng giám sát, trên màn hình lớn có chiếu tất cả các hình ảnh từ lúc nhóm của Phong bước vào trong viện bảo tàng.

Việt đang đứng xem hình ảnh. Đôi mắt chim ưng nhìn chằm vào vào từng con người, từng chi tiết. Ông Vượng đứng bên cạnh nhìn thái độ của Viện mà lo lắng lau mồ hôi.