Ban đêm, thành phố đèn đuốc sáng trưng, so với ngõ nhỏ trong bệnh viện tâm thần hoàn toàn không giống nhau. Ở đây cả trai lẫn gái đều mặc tây trang, khí chất của bọn họ đều rất tự tin.
Nói tiếp thì thật buồn cười, tôi đã từng mơ ước sẽ đi học tại một trường đại học tốt nhất, giống như nữ chính trong phim, trở thành một người có thể đứng ở thương trường không sợ hãi.
“Mọi thứ sẽ tốt lên”
Trần Vũ an ủi tôi.
Anh ấy đều có hi vọng với tất cả mọi chuyện.
Tôi còn chưa kịp đáp lời, đã bị một bóng người đánh tới.
“Ngô Nguyệt, sao mày không chết đi”
Trần Vũ ngăn trước mặt tôi, đem đẩy người đó ra ngoài.
Nhưng càng nhiều người đi tới hơn, bọn họ là phóng viên, là fans trung thành của Mạnh Niệm Niệm.
Giống như bọn họ đã ngồi ở đây chờ rất lâu.
“Cô Ngô Nguyệt, sao cô lại giet chet ba mình, cô có lương tâm sao?”
“Cô Ngô Nguyệt, cô có suy nghĩ gì khi cô Mạnh nói như vậy?”
“Ngô Nguyệt, mày đi chết đi, Niệm Niệm tốt bụng như vậy sao mày có thể bôi nhọ chị ấy!”
“Ngô Nguyệt, mày ghê tởm quá, là hung thủ gϊếŧ người! Mày không xứng với lòng tốt của Niệm Niệm!”
Tình trạng càng ngày càng hỗn loạn.
Hiếm khi Trần Vũ tức giận.
Anh ấy rống to với bọn họ, trong mắt hiện vẻ điên cuồng làm cho mọi người đều sợ hãi.
“Các người không biết gì hết, dựa vào đâu vu tội cho em gái tôi?”
“Những cái video và ảnh chụp đều không phải là giả. Đừng có ghê tởm như vậy, đi hất nước bẩn lên em gái tôi, em ấy tội ác tày trời thì Mạnh Niệm Niệm bắt nạt người khác là chuyện thường tình phải không?”
“Vì sao xảy ra chuyện thì các người đều không hận, phẫn nộ với hung thủ mà lại liều mạng đi tìm nạn nhân?”
“Anh biết cái gì, chúng tôi thích Niệm Niệm lâu như vậy, cô ấy chính là ánh sáng......”
Có người không phục mà muốn biện minh.
“Đây là em gái tôi”
Anh ấy đỏ mắt, chặn những ánh đèn chụp tôi:
“Tội phạm gϊếŧ người mà mọi người nói, là bệnh nhân tâm thần, khùng khùng điên điên, em ấy làm sai chuyện gì? Nếu không có Mạnh Niệm Niệm thì em ấy sẽ không có cuộc sống như thế này. Em ấy đã chết một lần rồi, hung thủ chính là các người đó, hiện tại các người vẫn muốn giet chet cô ấy nữa so?”
Giọng nói anh ấy run rẩy:
“Ánh sáng của các người vô tội, vậy còn tôi thì sao? Ánh sáng của tôi, các người có thể đem em ấy trả lại cho tôi không?”
Không có ai trả lời anh ấy, so với tôi có lẽ trong mắt bọn họ thì anh ấy mới là người bệnh tâm thần.
Tôi ngẩng đầu, nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh ấy:
“Anh ơi, chúng ta về nhà thôi”
Ở nơi anh ấy không nhìn thấy, tôi lạnh lùng nhìn những người đứng tại đây.