Chương 1: "Ta muốn ly hôn"

Nghĩ lại thì, cuộc gặp gỡ giữa hai người họ không hề được gọi là định mệnh.

Annette từng là một người tin vào nhân duyên trời ban. Bây giờ nàng đã từ bỏ những niềm tin đó từ lâu, nhưng nàng từng như vậy khi còn trẻ.

Giáo viên triết học của nàng nói rằng không có gì gọi là định mệnh. Chỉ khi người ta chấp nhận tính tất yếu của một sự trùng hợp sắp xảy ra, người ta mới hiểu nó là định mệnh.

Nếu điều đó đúng thì có nghĩa là giữa họ thậm chí không hề có sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Annette khô khan nhìn cái tên thời con gái của mình được viết trên phong thư.

“Tiểu sử của Rosenberg,” một bức thư ngắn gọn mô tả những sự kiện dẫn đến sự sụp đổ của gia đình nàng.

Thật đáng tiếc nếu xét đến nỗ lực đã bỏ ra để có được mảnh giấy này. Bức thư đã phải viết tay vì sợ bị theo dõi.

Annette rời khỏi phòng với lá thư. Những bước chân đưa nàng đến văn phòng của Heiner. Chồng nàng, người mà nàng đã kết hôn được bốn năm. Vị tổng tư lệnh trẻ tuổi của Padania.

Đến trước văn phòng, Annette gõ cửa không chút do dự. Sau đó, trước khi được yêu cầu để bước vào, nàng nuốt nước bọt và mở cửa.

Điều này thật bất thường vì Annette thường hành động thận trọng để tránh làm mất lòng Heiner bằng cách quan sát sắc mặt hắn.

Heiner ngẩng đầu lên như muốn xem kẻ thô lỗ đó là ai. Lông mày hắn hơi nhướng lên ngạc nhiên sau khi nhận ra Annette, nhưng cảm xúc không thay đổi gì thêm.

Annette bước tới bàn và đưa lá thư ra.

“Ngài có muốn đọc nó không?” Nàng hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng, tốt bụng như thường lệ. Nhưng Heiner thậm chí còn không thèm liếc nhìn lá thư. Hắn lật lại đống giấy tờ của mình và nói một cách nghiêm túc, “Hiện tại ta đang bận nên ta muốn nói chuyện này sau.”

Chiếc bút di chuyển trên mặt giấy, phát ra âm thanh lạo xạo. Annette từ từ hạ bàn tay đang cầm lá thư xuống.

“Heiner. Ta đã gặp khó khăn khi đào bới lại quá khứ của ngài.”

Cây bút của Heiner dừng lại.

“Cha ta đã chết, nhưng điều đó không có nghĩa là tất cả người trong đoàn tùy tùng của ông đều chết. Ta và họ biết nhau rất rõ. Vì vậy, điều đó không phải là không thể.”

“……Annette” giọng nói trầm thấp chứa đựng sự cảnh báo. Nó cũng có nghĩa là yêu cầu một lời giải thích. Nhưng đối với Annette điều đó thật buồn cười. Bởi vì nàng ấy không phải là người nên giải thích.

“Ta đã luôn thắc mắc.” Nàng nói. "Tại sao ngài làm điều này với ta?"

“…”

"Tại sao ngài lại làm điều này với ta? Tại sao người từng yêu ta nhiều như vậy khi chúng ta còn yêu nhau lại thay đổi nhiều đến thế? Người ta nói rằng trái tim có thể trở nên lạnh giá, nhưng điều này chẳng phải là quá mức rồi sao?”

Annette mỉm cười bình tĩnh, "Nhưng giờ ta đã hiểu rồi."

Khuôn mặt của Heiner như thường lệ vẫn vô cảm khi hắn ngước lên nhìn nàng, nhưng có phần hơi tái nhợt.

“Ngay từ đầu, ngài đã cố tình tiếp cận ta phải không?”

"…Đúng."

“Ngài không ngạc nhiên khi ta đã biết sự thật.”

“Vì ta biết một ngày nào đó cô sẽ phát hiện ra.”

Tất cả những cuộc gặp gỡ mà Annette cho là định mệnh đều dưới sự kiểm soát của Heiner.

Nàng đã nằm gọn trong kế hoạch đó từ đầu đến cuối.

“Vậy sao…haha.” Annette bật cười. “Chắc hẳn ngài đã rất vất vả khi phải giả vờ yêu con gái của kẻ thù.”

Họ kết hôn sau hai năm hẹn hò. Cha của Annette, Hầu tước Dietrich, là cháu trai của Vua Piete, và Annette thuộc dòng dõi hoàng gia.

Hầu tước Dietrich là một trong năm vị tướng của quân đội Padania, còn Heiner Valdemar là chỉ huy dưới quyền Hầu tước. Heiner, người đã cưới con gái cấp trên của mình, đã nhanh chóng giành được thắng lợi trong cuộc chiến.

Mọi thứ đều hoàn hảo. Mọi thứ dường như thật hoàn hảo. Niềm hạnh phúc nàng tưởng chừng là vĩnh cửu lại nhanh chóng kết thúc.

Trước khi tuần trăng mật kết thúc, chế độ quân chủ bị quân đội cách mạng lật đổ và một chính phủ tự do được thành lập.

Vào khoảng thời gian đó, Heiner, người từng là một người chồng tuyệt vời và chu đáo, đột nhiên thay đổi thái độ hoàn toàn.

“Ta rất ngạc nhiên khi nghe tin ngài đã giúp quân đội cách mạng thành lập chính phủ mới, và việc ngài trở thành tổng tư lệnh quân đội vì điều kiện đó. Thực tế là ngài đã phản bội cha ta.”

“—”

“Nhưng ta đã tin tưởng ngài. Ta nghĩ rằng vào thời điểm như vậy, đó là lựa chọn mà ngài phải đưa ra để bảo vệ chính mình…… và cũng là lý do để giải thích. Ngay cả khi điều đó có nghĩa là gϊếŧ chết cha ta”, Annette, người từng không biết gì về chính trị, nói.

Chính phủ tự do, quân đội cách mạng và hoàng gia đều nằm ngoài phạm vi hiểu biết của nàng. Nhưng với sự sụp đổ của chế độ quân chủ, gia đình Rosenberg phải gánh chịu gánh nặng trách nhiệm. Cha nàng bị quân cách mạng gϊếŧ chết, mẹ nàng tự sát. Từ đó trở đi, tất cả những điều này hoàn toàn là việc của Annette.

“Giả định rằng ngài, một nhà cách mạng ngay từ đầu, đã cố tình tiếp cận ta…. không phải là ngài không làm, mà là ngài không thể. Vì nếu đó là sự thật thì ta thực sự chẳng còn gì cả. Bởi vì tất cả những gì ta có thể làm là tin tưởng ngài.”

Kể từ đó, nàng đã sống cuộc sống mà thở cũng khó khăn. Nàng thậm chí không thể đi ra ngoài vì nàng đã phải hứng chịu đủ mọi lời chỉ trích từ dư luận chỉ khi vừa đặt một bước chân ra khỏi cửa.

Dòng máu hoàng gia. Con gái của Hầu tước Dietrich, vị tướng quân chuyên đàn áp quân đội cách mạng và dân thường. Người phụ nữ ghê tởm, được nuôi bằng máu.

Sống mà chỉ như đang tồn tại. Người duy nhất nàng có thể tin cậy là chồng mình, nhưng Heiner đã thay đổi thái độ từ lâu. Hắn luôn bận rộn, thờ ơ và đôi khi có vẻ coi thường nàng.

“Ta đã cố gắng tìm cách nào đó để thay đổi suy nghĩ ngài. Thật ngu ngốc làm sao. Trên thực tế, ngài chẳng hề thay đổi chút nào—–”

“…”

“Chỉ là ngay từ đầu ngài chưa bao giờ yêu ta mà thôi."

Heiner chỉ nhìn nàng chằm chằm, ngồi im như tượng đá. Hắn ta có một khuôn mặt khó đoán cảm xúc. Hắn luôn như vậy.

Annette từng cho rằng mình biết rất rõ về Heiner cũng như người mà nàng yêu nhưng thực chất tất cả chỉ là dối trá và ngụy tạo.

"Liệu ta nói có sai không?"

"….Không."

“Vậy thì hãy nói điều gì đó đi, Heiner. Ta cần nghe sự thật từ chính ngài.”

Heiner có vẻ hơi ngạc nhiên khi nghe những lời gay gắt phát ra từ miệng nàng. Một khoảnh khắc im lặng sau đó. Cuối cùng hắn cũng mở miệng.

“Ta được đào tạo để trở thành gián điệp cho cơ sở huấn luyện quân sự do cha cô giám sát.”

Các cơ sở huấn luyện quân sự. Annette cũng đã nghe nói về nó.

Hai năm trước, khi bí mật về việc đào tạo các học viên trên đảo dưới sự chỉ đạo của hoàng gia bị tiết lộ, điều này đã gây xôn xao dư luận. Để bảo vệ quyền con người của các học viên, danh sách này đã được giữ kín.

Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên nàng biết Heiner từng được huấn luyện ở đó.

“Tập luyện, thử thuốc, tra tấn, giam cầm… mọi phương pháp cần thiết cho việc huấn luyện đều được huy động. Ta tốt nghiệp đứng đầu lớp, và họ hài lòng với ta nên bố cô đã nhận ta vào.”

Những câu chuyện xưa dần dần được hắn nói ra.

Heiner là một điệp viên tài giỏi và chuyên nghiệp. Trong suốt quá trình huấn luyện, hắn đã bị tra tấn vô số lần và gần như sắp chết, nhưng đó là điều mà hắn phải chấp nhận.

Cha của Annette – Dietrich Rosenberg – là người đầu tiên loại bỏ những điệp viên bị đe dọa hoặc có nguy cơ bị phát hiện. Họ là đồng nghiệp và cộng sự của Heiner.

Mọi nhiệm vụ hầu như đều thành công. Việc Dietrich được thăng cấp tướng phần lớn là nhờ Heiner.

Heiner sau đó kết thúc công việc gián điệp của mình và bắt đầu làm việc nghiêm túc dưới cái bóng của chế độ.

Hắn nói, “…… Nhưng ta ghét Dietrich và hoàng gia nên ta đã giúp quân đội cách mạng thành lập chính phủ hiện tại. Tiếp cận cô là một phần của kế hoạch. Chuyện là vậy."

Lời nói của Heiner giống một bài báo cáo hơn là một lời giải thích. Bức thư hơi nhàu nát trong tay Annette. Đôi môi nàng mím lại chặt lại.

“Những điều mà ngài căm ghét……”

“…”

“Ta có trong đó không?”

Ánh mắt của họ gặp nhau trong không trung. Annette đã hy vọng hắn sẽ trả lời không, ngay cả khi đó là lời nói dối. Bởi vì dù sao mọi thứ đều là dối trá từ đầu đến cuối, có thêm một lời nói dối nữa cũng chẳng thay đổi được gì.

"Sáu năm trước."

Giọng nói Heiner khô khốc như cát sa mạc.

“Ba đồng đội của ta đã thiệt mạng trong chiến dịch Munich gần đây nhất mà ta được cử làm gián điệp, hai người còn lại bị Dietrich loại bỏ. Như vậy, một mình ta đã sống sót… sau đó ta được mời vào dinh thự Rosenberg.”

Annette cũng nhớ lại ngày hôm đó. Khoảnh khắc nàng thích hắn vẫn thật sống động, khi hắn mỉm cười với nàng giữa vườn hoa hồng đang nở rộ.

“Ta thấy cô đang cười trong vườn hoa hồng của dinh thự, đeo đồ trang sức và mặc một bộ váy sang trọng. Cô đã thương tiếc mà nói “những người đã hy sinh vì đất nước” như thể đang làm một việc lớn lao. Cô hỏi cô có nằm trong những gì mà ta chán ghét không ư?” Một màu sắc khác hiện lên trong đôi mắt xám của Heiner. Câu trả lời được nói ra thật rõ ràng, “Có”.

Annette lặng lẽ mở và khép môi lại, không nói nên một lời.

"Ta căm ghét cô."

Câu trả lời của hắn xua tan đi lớp sương mù trong đầu nàng. Nàng chắc chắn muốn hắn nói không, nhưng nàng cũng cảm thấy khá nhẹ nhóm khi nghe được sự thật.

“Được rồi,” Annette lầm bầm, giọng nàng trầm xuống. "Ta hiểu rồi…"

Chuyện rất đơn giản. Heiner Valdemar ghét Annette Rosenberg. Hắn ta chỉ tiếp cận đối tượng căm thù của mình để trả thù. Và nàng yêu hắn mà không hề hay biết.

“Vậy thì sẽ dễ dàng thôi.” Annette bước lùi lại. Lòng tự tôn bị đè bẹp và trái tim bị phản bội của nàng đau đớn, nhưng nàng cố gắng hết sức để phớt lờ nó. Hy vọng giọng mình không run, nàng nói cố rõ ràng. “Ta muốn ly hôn với ngài, Heiner.”

“Ta không đồng ý.”

“Ngài đã phá vỡ niềm tin trong cuộc hôn nhân của chúng ta. Đó là lý do thích đáng để ly hôn.”

“Ta đã nói là không được.”

“Ta liệu còn có ích gì cho ngài chứ? Cha mẹ ta đã chết, chế độ quân chủ đã sụp đổ và ta đã không còn gì cả. Tất cả những gì ta có chỉ là những gì có được khi là vợ của Heiner Valdemar. Sự trả thù của ngài nên kết thúc rồi.”

Heiner từ từ đứng dậy. Cơ thể cao lớn của hắn ta như vô tận. Annette ngước nhìn hắn. Hắn đứng quay lưng về phía ánh sáng chiếu qua cửa sổ, bóng dáng hắn chìm trong bóng tối.

Kinh hoàng, Annette cố lùi lại thêm một bước. Nhưng trước khi nàng kịp bước đi, bàn tay hắn đã đưa ra và nắm lấy cằm nàng.

“Phu nhân,” anh nói. “Cô định đi đâu để có được hạnh phúc chứ?”

“……Không có nơi nào mà ta có thể hạnh phúc được.”

“Vậy thì sẽ dễ dàng thôi.” Môi Heiner nhếch lên thành một nụ cười khi lặp lại lời của Annette. Lúm đồng tiền hằn sâu vào hai bên má kèm theo nụ cười lạnh lùng.

“Nếu đã như vậy, cô hãy sống bất hạnh bên cạnh ta suốt cả cuộc đời đi."

Ánh hoàng hôn đỏ rực phía sau hắn tỏa sáng một cách kỳ quái. Giữa khung cảnh màu đỏ máu như lối vào địa ngục, Annette chợt nhận ra rằng cuộc trả thù của Heiner vẫn chưa kết thúc.