Cô bé phiên dịch lộ vẻ mặt khó xử. Cửa thang máy mở ra, Lục Tam Phong bước ra không nói lời nào mà chỉ nở nụ cười. “Không cần anh ta trả tiền, tôi sẽ tự trả tiền. Kim Ngọc Anh vốn tưởng rằng là do vấn đề tiền bạc. “Không phải!” Người phiên dịch thì thầm vào tai cô vài câu. “Được, tôi hiểu rồi, đây cũng không phải là một nơi đứng đắn. Kim Ngọc Anh thở dài, quay trở lại phòng.
Trong nước, thị trường ti vi lại lần nữa nóng lên. Trong thời điểm đối chọi gay gắt, tràn ngập mùi thuốc súng như hiện nay, hội nghị điện tử thường niên lại một lần nữa tổ chức, chỉ không ngờ người đến lại là Chu Hoài Đông.
Doanh số của TV Waypod đã vượt quá mười nghìn chiếc chỉ trong một ngày và doanh số bán hàng đã giảm xuống còn bảy nghìn chiếc vào ngày hôm sau. Với việc thúc đẩy các hoạt động tuyên truyền, Chu Hoài Đông dự đoán rằng doanh số bán hàng trong một ngày cuối cùng sẽ ổn định ở mức khoảng năm nghìn chiếc.
Lần này, tại hội nghị điện tử, Lục Tam Phong không xuất hiện. Đối với các ông chủ nhà máy hiệu buôn ti vi mà nói, rõ ràng là một việc may mắn, Chu Hoài Đông tuy rằng có mùi vị của Lục Tam Phong kia, nhưng miệng anh ta có thổi đến mấy, cũng có thể thổi đến mức nào chứ?
Hơn nữa lần này, trong hội nghị điện tử cũng xuất hiện rất nhiều người mới, chẳng hạn như Waveguide. Một số lượng lớn người mới xuất hiện, và một số lượng lớn người cũ rời đi, sóng lớn đào cát*, có thể tiểu ngạo giang hồ chẳng qua cũng chỉ có mấy người đó thôi. (Sóng lớn đào cát: chỉ việc thông qua không ngừng tuyển chọn đào thải mà chọn ra những cái tốt nhất.
Tiểu ngạo giang hồ: ung dung tự tại bất khuất nói cười hành tẩu khắp bốn phương)
Tại hội nghị, Chu Hoài Đông cùng các bạn bè doanh nhận đã tiến hành cuộc giao lưu thân mật hữu nghị, đồng thời tiết lộ động thái tiếp theo của tập đoàn điện tử Thủy Hoàn.
Việc thu mua công ty nghiên cứu và phát triển của nước ngoài, trước mắt đối với các xí nghiệp trong nước mà nói là một chuyện không tưởng. Thông tin vừa được tung ra, dư luận đã náo loạn, mà việc công ty điện tử Thủy Hoàn thực hiện bước đi này chẳng khác nào là hành động mãng xà nuốt voi.
Thế nhưng nghĩ một chút thì tên điên như Lục Tam Phong có chuyện gì mà không làm được chứ?
Chập tối trong khách sạn, bốn người sáng lập Waveguide tụ tập trong một căn phòng, bầu không khí có phần ngưng trọng. Trước đó họ không quan tâm đến chuyện công ty điện tử Thủy Hoàn làm máy nhắn tin, vì họ biết rằng Lục Tam Phong không có công nghệ trong tay, đợi anh ta làm xong thì hoàng hoa cũng đã lạnh rồi (*Đại ý là đã quá muộn.)
Bây giờ, con sói thực sự đã tới rồi!
Bạc Tân Bình dựa vào góc bàn hút thuốc nói: "Các công ty nghiên cứu và phát triển của nước ngoài đều là giá cao ngất trời. Anh ta lấy đâu ra tiền?" "Tôi đã dò hỏi được một chút, thư ký của Chu Hoài Đông nói, Lục Tam Phong đã đến Nhật Bản!" Tùy Lương Hiện thở dài, có chút nghĩ không ra: "Hắn ta rốt cuộc có bao nhiêu tiền? Năm ngoái, TV Waypod vẫn luôn thua lỗ, sản nghiệp thiết bị gia dụng nhỏ bị phá sản rồi, toàn bộ dựa vào đĩa VCD Golden Leopard chống đỡ, trong nhà Lục Tam Phong có chậu châu báu* sao?" (*nói trong sách cổ, ví với tài nguyên phong phú) "Lúc trước không phải anh còn khen hẳn, nói người này giỏi kiếm tiền, còn không phải cho anh cơ hội để bộc lộ tài năng sao?!"
Đừng nói bọn họ, thế giới bên ngoài luôn tò mò về quỹ của công ty điện tử Thủy Hoàn, công ty này có vẻ như đang thiếu tiền, nhưng ở thời điểm quan trọng thì ra tay rất rộng rãi.
Lục Tam Phong đi đâu cũng than nghèo, hai năm trước đi tham dự hội nghị, diễn đàn nào đó, đứng trên sân khấu mà ngậm đắng nuốt cay, cứ như một người có thể rút hai túi ra nói với mọi người rằng mình sẽ lập tức chết vì nghèo vậy.
Nhưng trong giây tiếp theo, anh ta lại lấy ra một xấp tiền mà đánh vào mặt bạn!
Bên ngoài đồn đoán rằng vốn chủ sở hữu của công ty điện tử Thủy Hoàn đã bị pha loãng từ lâu, Lục Tam Phong cũng không nắm giữ nhiều cổ phiếu, tình hình cụ thể như thế nào thì không ai rõ. “Hiện tại không phải thảo luận tiền của hắn từ chỗ nào, mà là khi nào máy nhắn tin của Thủy Hoàn sẽ ra mắt. Từ Vạn Thanh nói với vẻ nghiêm túc: Dây chuyền sản xuất, kênh bán hàng và sức hút thương hiệu mạnh, đây là ba điểm mà hắn hơn chúng ta rất nhiều. Chỉ cần bọn họ dành ra một dây chuyền sản xuất, khi họ tấn công Motorola, thuận tay sẽ thu thập chúng ta luôn. "
Khi mọi người có mặt nghe thấy điều này, nét mặt đều ảm đạm đi. Công ty điện tử Thủy Hoàn hiện là một nhà máy lớn, hai nhà máy toàn lực sản xuất, có thể đáp ứng một loạt sản phẩm như TV, vcd, điều hòa, radio và nhiều loại khác. So với nó, Waveguide chỉ là một con chim sẻ nhỏ.
Công ty như vậy tới đột kích, nói không sợ là giả! “Nắm chặt thời gian, mau chóng tăng năng xuất sản xuất, đồng thời khai thác kênh bán hàng!” Từ Vạn Thanh đưa ra câu trả lời.
Lục Tam Phong nằm liệt trong phòng, bên ngoài đèn đã sáng, anh thở dài. Tuy kinh tế ở đây đã sụp đổ nhưng cơ sở hạ tầng vẫn còn, cả thành phố phồn hoa, đường xá sạch sẽ gọn gàng, đèn đường sáng trưng, xe cộ đi tới đi lui. Mọi người ăn mặc rạng rỡ tươi đẹp, trong tay cầm điện thoại di động, còn những người ở khu thương mại mặc tây trang giày da, trong tay cầm laptop, bưng một ly cà phê.
Trong nước, những người như vậy đi ra, nhìn đến thế giới, có thể nào không mơ hồ chứ?
Kiếp trước Lục Tam Phong đã xem một biểu đồ so sánh, trong đó viết về quá trình phát điện của các quốc gia trong thập niên chín mươi. Lượng phát điện các nước, và những bức ảnh chụp trái đất vào buổi tối, các quốc gia thịnh vượng sáng như ban ngày, nhưng trong nước, ngoại trừ khu vực hành chính thì bên ngoài đều là một mảng tối tăm. "Năm 1994, không biết có bao nhiêu đứa trẻ vẫn dùng những ngọn nến để làm bài. Hơn hai mươi năm sau, những đứa trẻ đó đã trưởng thành, nhưng chúng đã sớm quên que diêm cùng những ngọn nến rồi!" Lục Tam Phong cảm thán nhìn ra bên ngoài: "Hai mươi năm, dám kêu nhật nguyệt đổi ngày mới.
Điện thoại trong phòng vang lên, trong lòng Lục Tam Phong nhảy dựng, những người sẽ gọi cho anh, ngoài Kurai Yui, hình như không thể có người khác. “Xin chào?” Lục Tam Phong nghe điện thoại. "Lục Tam Phongkun..." Tiếp sau Lục Tam Phong hoàn toàn nghe không hiểu. "Chờ chút! Chờ chút!" Lục Tam Phong vội vàng mở cửa, gõ cửa đối diện, hỏi: "Phiên dịch đâu rồi?"
Cửa mở ra, cô bé phiên dịch đã thay xong bộ đồ ngủ, nhìn Lục Tam Phong buồn bực nói: "Ngài Lục, anh có chuyện gì vậy?" “Có cuộc gọi, đến đây!” Lục Tam Phong xoay người đi về phía nhà mình.
Cô bé phiên dịch trả lời điện thoại và hỏi: "Xin chào, có chuyện gì vậy?" “Tôi muốn hỏi, bây giờ tôi và Lục Tam Phong gặp nhau có thuận tiện không?” Kurai Yui hỏi.
Lục Tam Phong gật đầu nói: "Bất cứ lúc nào cũng có thể gặp mặt, nếu bà ấy không có phương tiện, có thể phải người đi đón bà ấy!" "Được, tôi sẽ tự mình lái xe qua, gặp lại sau!" “Gọi những người đó lại đây. Trên mặt Lục Tam Phong lộ ra một chút vui vẻ cười nói: “Chuyện này có bước ngoặt nếu có thể tổng kết vào tối nay thì tối nay sẽ hoàn thành.
Vài phút sau, Kim Ngọc Anh đi dép lê bước vào, trên mặt có chút mệt mỏi nói: "Chuyện gì vậy? Có động tĩnh mới sao?" “Vừa rồi bà ta gọi điện thoại cho tôi, bà ta quả nhiên không gánh vác được nữa." Lục Tam Phong ngồi ở trên số pha mang theo ý cười nói: “Vậy nên tôi liền biết rồi! “Anh biết?” Kim Ngọc Anh ngồi xuống, buồn bực nói: “Không phải anh chỉ mời người ta đi ăn, đi quán bar, liền xác định người đó sẽ đồng ý sao? "Chuyện này có liên quan đến tâm lý học. Tại sao tôi lại mời bà ta đi ăn một nơi ngon như vậy, cao cấp như vậy, đó là vì để bà ta cảm nhận được có tiền vui sướиɠ như thế nào? Với thu nhập của mình, bà ta không có khả năng tiếp cận những thứ này. Nếu như cô nói sẽ cho bà ta tiền thì xung quanh bà ta cũng toàn là những người có thu nhập tương đương với bà ta, cuộc sống của bà ta đang có xu hướng ổn định, cũng không có khả năng dư thừa!" "Cho nên, phải cho bà ta trải nghiệm một lần tiêu tiền cao cấp. Sau khi trải qua điều đó, bà ta sẽ nhìn lại cuộc sống của chính mình. Dù nhìn thế nào thì bà ta cũng không hài lòng. Tâm lý này có thể bị biến thành thủ đoạn tiếp thị, ví dụ như thể nghiệm chín đồng chín, sử dụng chi phí nhỏ khiến người nghèo cảm nhận chất lượng cuộc sống của người giàu. Tất nhiên, nó cũng có thể trở thành một thứ xa xi." "Lúc đi quán bar tôi vốn chỉ muốn uống chút rượu, nhưng lại không ngờ rằng Kiko lại gây sự. Đây không phải là chọc chúng điểm mấu chốt của tôi sao. Tôi chỉ muốn cho bà ta thấy người giàu kiêu ngạo như thế nào, có nhiều tiền sướиɠ như thế nào." Lục Tam Phong tiến về phía Kim Ngọc Anh cười nói: “Sau khi nhìn thấy điều này, buổi tối bà ta trở về chắc chắn sẽ không ngủ được." Ủng hộ team chúng mình b*ằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлAРP.cом
Kim Ngọc Anh sững sờ, ngẫm lại lời nói của Lục Tam Phong, trong lòng vô cùng khϊếp sợ, không ngờ trong chuyện lại có nhiều tính toán như vậy, cô nhìn Lục Tam Phong hỏi: "Có phải anh cũng đang tính kế tôi hay không?" “Hả?” Lục Tam Phong phản ứng lại, vội vàng nói: “Không, không, không, hai người chúng ta sao lại nói hai từ tính kế này. Cô xem tôi là loại người như thế nào, Liễu Ngoạn tới à? Ngồi đi!
Lục Tam Phong tiếp đón Liễu Ngoạn, rồi chuyển chủ "Chuẩn bị một chút, người ta sẽ đến sớm. Chuẩn bị tốt hợp đồng cho tôi. Mặc kệ bà ta có vấn đề gì, tối nay tôi sẽ giải quyết vấn đề của bà ta, cho bà ta viên thuốc an thần, biết không?" Lục Tam Phong nói với mọi người.
Mọi người gật đầu, Lục Tam Phong liếc mắt nhìn thời gian, thay giày rồi đi xuống lầu.
Kurai Yui đang lái xe chạy về đằng này. Sau khi tốt nghiệp đại học, bà ta đã gia nhập công ty, từ một thực tập sinh trở thành một công việc toàn thời gian, thời gian mười mấy năm, đi từng bước để lên được vị trí này.
Có thể nói bà ta là một người cẩn trọng, nhưng hôm nay bà ta thật sự không muốn tiếp tục như thế này.
Chỉ cần bà ta làm được một chuyến này, bà ta sẽ có thể sống vui vẻ cả nửa đời sau, không cần nhìn mặt ai nữa. Tốc độ xe không nhanh, nhưng sâu trong nội tâm bà ta đang tràn đầy trăn trở.
Kurai Yui chợt nghĩ đến những gì Liễu Ngoạn đã nói ở quán rượu vào ngày hôm đó. Một năm trước anh ta còn chưa là gì cả, vậy mà bây giờ cuộc sống anh ta đã lên đến đỉnh cao. Cuộc sống có được mấy lần cơ hội, bỏ lỡ sẽ là cả đời. “Tích! Tích tích!”
Bên ngoài xe vang lên một tiếng còi chói tai, một chiếc Lincoln SUV chạy đến bên cạnh bà ta từ bên hông, cửa kính xe được hạ xuống, người chủ lập tức quay ra chửi bởi: "Cô có biết lái không? Cẩn thận ông đây đâm chết cô, chạy chậm như ốc sên vậy. " “Thật ngại quá, xin lỗi!” Kurai Yui liên tục xin lỗi.
Chiếc xe lao đi, Kurai Yui dập tắt nụ cười trên môi, nhìn qua có chút lạnh lẽo. Đôi tay nắm tay lái, một chân nhấn ga xe chạy như bay, thật không may, động cơ xe Corolla của bà ta quá yếu, tốc độ cũng không nhanh!
Vừa rồi bà ta đã hạ quyết tâm, kể từ đó, bà ta sẽ không cho phép người khác mắng mình nữa!
Tại cửa khách sạn, ngay khi Kurai Yui tiến vào đại sảnh, Lục Tam Phong liền chào hỏi, bắt tay tươi cười: "Lại gặp mặt rồi, tôi nghĩ lần này cô sẽ mang đến tin tức tốt cho tôi, đúng không?" “Chúng ta tìm một nơi để nói chuyện được không? Ở đây có người quá!” Kurai Yui nói một cách thận trọng.
Hai người khách khí lên thang máy và đến một phòng họp riêng trên tầng hai mươi. Người phục vụ bước vào rót cà phê và mang theo một ít đồ ăn nhẹ.
Nhìn Lục Tam Phong, Kurai Yui hít sâu một hơi nói: "Tôi muốn biết, mười triệu đô la, có đủ để tôi tiêu xài quá nửa đời sau không?"