🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Lúc này là cuối tháng mười hai, Lục Tam Phong mặc một chiếc áo len mỏng, ở đây không có sưởi, trong nhà lạnh hơn ngoài trời một chút, không hề có điều hòa. Có mấy cái máy điều hòa trong phòng làm việc, tất cả đều là trong phòng làm việc của lãnh đạo, những người khác chỉ có thể tự lực chống rét.
Trong phòng họp, một số giám đốc điều hành cấp cao của công ty nghiên cứu và phát triển đang ngồi xoa tay. Trước mặt Liễu Ngoạn có vài tập tài liệu.
Trong thời gian này, họ lần đầu tiên liên hệ với công ty La Mẫu của tập đoàn, đối phương nghe nói rằng họ sẽ mua một phòng thí nghiệm trống, thì lập tức tỏ ra hứng thú. Sau vài lần gọi điện chính thức đã đạt được ý định ban đầu, bên kia rất muốn bán, Điện tử Thủy Hoàn rất muốn mua. “Ý của tập đoàn La Mẫu là 130 triệu đô la Mỹ, giá này quá cao, dựa theo tỷ giá hối đoái hiện tại, chúng ta cần chuẩn bị hơn ba mươi ba tỷ!" Liễu Ngoạn nói xong, sắc mặt thay đổi, nhìn Lục TamPhong nói: “Chỉ là một công ty nghiên cứu quèn hỏng hóc không ai muốn, cộng thêm rất nhiều công nghệ lạc hậu trong ngành truyền thông mà lại ra cái giá cao ngất trời thế này!”
Những người có mặt đều đồng tình. Nếu mua với giá này, máy nhắn tin nếu một năm không bán được mười triệu chiếc thì không có khả năng hoàn vốn. “Tổng giám đốc Lục, sau khi tôi liên lạc ngày hôm qua, thái độ của bên kia khá cứng rắn. Tôi đã nói thẳng với họ là không thể. Chúng ta lặn lội đường xa đến Kyoto, bàn bạc một hồi, người ta lại nói nếu muốn bàn về giá cả thì tốt nhất không bàn nữa.” “Nói thật thì thái độ của họ quá kiêu ngạo rồi.” “Mẹ kiếp, chết tiệt..."
Khi mọi người đang thảo luận thì Lục Tam Phong đưa tay cầm lấy tập tài liệu. Anh biết rằng công nghệ như chất bán dẫn và viễn thông hiện đang tập trung ở Nhật Bản, đối phương có kiêu ngạo cũng đúng. Trên toàn cầu, đây là công ty duy nhất phù hợp với việc mua lại của họ. Nếu thương lượng không thành công, e là phải tiếp tục đợi cho đến khi công ty nghiên cứu và đầu tư thích hợp bán. Như thế sợ rằng đã muộn rồi. “Cam kết thu mua quốc tế đã được viết chưa?” Lục Tam Phong nhìn vào tập tài liệu và hỏi: “Đã viết báo cáo chưa?"“Tôi đã viết cam kết thu mua quốc tế và đơn xin ngoại hối rồi. Khi tôi nói chuyện với các vị lãnh đạo đó, họ nói rằng các thương vụ thâu tóm quốc tế chắc chắn sẽ được phía trên chấp thuận, đặc biệt nếu chúng ta đang mua lại các tài sản cốt lõi, nhưng ngoại hối đang có biến. Tỷ giá đã biến động nhiều trong năm nay, nghe nói đến qua tết thì tỉ giá sẽ là 1:2100. “Tổng giám đốc Lục, tỷ giá hối đoái đang quá lớn nên nó không phù hợp cho việc mua lại, vả lại bên kia đang yêu cầu giá cao. Hai yếu tố này chồng chất lên thì.... Vẻ mặt ai cũng đượm buồn. Giờ tiền trong nước tiếp tục mất giá, trên trường quốc tế sức mua thực sự không mạnh, bất kể giá trị trong nước mấy chục tỷ, sau khi quy đổi còn dư hơn năm tỷ.
Liễu Ngoạn hằng giọng nói với Lục Tam Phong: "Tổng giám đốc Lục, chênh lệch giá quá lớn. Nếu thật sự muốn tiến hành chuyện này, thì anh phải ra mặt rồi, nếu không được thì hay là đến Dubai một chuyến?”
Hai bên có giá chênh lệch lớn như vậy. Cách mà Liễu Ngoạn có thể nghĩ ra là nhờ Lục Tam Phong gian lận. Các giám đốc điều hành cấp cao của một công ty bình thường gặp phải vấn đề, chắc chắn họ sẽ không bao giờ nghĩ đến của phương pháp này. Nhưng đối với họ, đó cũng là một cách. “Đi Dubai?” Lục Tam Phong cười lắc đầu: “Nếucó thể làm được, mỗi ngày tôi đều ở Dubai. Giá chỗ chúng ta rõ ràng rất cao. Tất cả mọi chuyện đều phụ thuộc vào cách đàm phán thế nào thôi, những người ở bộ phận marketing thì không thích hợp cho việc này.” “Hay là để tổng giám đốc Chu đi?” Liễu Ngoạn hỏi: “Việc này anh phải nói cho anh ta biết. Nếu tôi đi nói, người ta nhất định sẽ mắng tôi.”
Lục Tam Phong nhìn ra chút ý nghĩ của Liễu Ngoạn, anh suy nghĩ cẩn thận, châm một điều thuốc và nói: “Chu Hoài Đông không hiểu về công ty nghiên cứu và đầu tư, anh ta cũng không đi đàm phản được. Cứ đợi qua Tết đi, đến lúc đó, tôi cùng các anh đi một chuyến, cứ duy trì liên hệ qua điện thoại, tốt nhất là làm cho rõ những tài sản nước ngoài này thuộc quản lý của ai, ai tìm được thì cứ báo với tôi.” “Đối với ngoại hối, chúng ta cũng cần tìm các mối quan hệ, nếu không sẽ không ổn định.” Liễu Ngoạn hạ giọng nói: “Tôi sẽ liên hệ với Phó thị trưởng Lưu để xem xét.
Lục Tam Phong liếc nhìn thời gian, đã hơn bốn giờ chiều, anh đứng dậy nói: “Chúng ta hôm nay nói đến đây thôi. Phòng thí nghiệm này hiện tại là dự án rất quan trọng với chúng ta. Các vị thành lập một đội kỹ thuật chuyên thu mua. Tôi sẽ bảo bộ phận đầu tư theo dõi. Hãy cố gắng hoàn thành càng sớm càng tốt.” “Được rồi, tổng giám đốc Lục, đi từ từ.Lục Tam Phong đi ra ngoài phòng họp, trở lại văn phòng của mình, anh gọi điện thoại cho phó thị trưởng Lưu. “Ai vậy?” Giọng của Phó thị trưởng Lưu nói qua điện thoại. “Phó thị trưởng Lưu, là tôi, Lục Tam Phong của Điện tử Thủy Hoàn. Anh có khỏe không?” Lục Tam Phong khách sáo hỏi.
Khi nghe đối phương nghe thấy giọng anh, đột nhiên chột dạ, sợ có chuyện gì xảy ra. Sau khi Điện tử Thủy Hoàn gia nhập Thành Minh, tổng thu thuế cuối năm nay chẳng chi một xu, trong tài khoản có một trăm hai mươi tỷ. Khoản lỗ của các chi nhánh khác được phân bổ đều và số tiền còn lại được tổng hợp vào ngân sách đầu tư và phát triển cho năm tới. “Tôi...tôi vẫn ổn. Nếu anh có việc gì thì cứ nói di." “Tôi chỉ muốn hỏi, năm sau có hạn ngạch cho chỉ số ngoại hối của chúng ta không?” Lục Tam Phong vui vẻ nói: “Năm sau tôi phải làm một số chuyện lớn, nếu việc này được thực hiện, đối với ngành bán dẫn của chúng ta, đó chắc chắn là một bước tiến lớn, đó là cần phải có ngoại hối, rồi từ đó tiến hành mua bản quốc tế.” “Đúng là có hạn ngạch ngoại hối, tuy hiện tại đã thả lỏng nhiều, nhưng cũng không phải là quá thả lỏng. Năm tới, nhiều doanh nghiệp nhà nướcsẽ mua rất nhiều máy móc. Hơn nữa tôi cũng không phải là người phụ trách vấn đề này.” Phó thị trưởng Lưu lảng tránh: “Anh có thể gọi cho cơ quan quản lý ngoại hối trong thành phố để hỏi. Nếu đã là vụ mua bản lớn như thế. Tôi nghĩ họ sẽ ủng hộ anh.” “Cục quản lý ngoại hối không phải nằm dưới sự quản lý của anh sao?” Lục Tam Phong truy hỏi. “Chuyện này không thể nào, chúng tôi chỉ phụ trách việc thu hút đầu tư, những việc khác tôi không quản lý được, chi tiết cụ thể phụ thuộc vào cách họ lập kế hoạch trong văn phòng. Anh gọi điện cho họ thử xem.” “Tôi đã gọi rồi, phía bên đó bảo tôi tìm anh!” Lục Tam Phong nói. “Làm sao có thể? Tôi không đùa đâu, tổng giám đốc Lục, tôi thật sự không phụ trách việc này. Tôi chỉ là phó thị trưởng thôi, không thể quản lý nhiều như vậy. Tôi rất ủng hộ sự phát triển của Điện tử Thủy Hoàn. Tôi chúc anh thuận lợi. Tôi vẫn còn một cuộc họp, xin gác máy trước đây!” Phó thị trưởng Lưu sau khi nói xong liền cúp điện thoại.
Lục Tam Phong nghe thấy âm thanh tít tít trong điện thoại, trong lòng biết dự trữ ngoại hối có nhiều như vậy, hiện tại mua rất nhiều máy móc, dây chuyền lắp ráp từ nước ngoài, đặc biệt mua nhiều chế phẩm công nghiệp, cực kỳ ít những công ty tư nhân có thể sản xuất những thứ này.Những ngoại hối này có thể được trao cho bất kỳ công ty nào, đương nhiên sẽ đưa cho những doanh nghiệp có lợi nhuận lớn.
Ví dụ, khi một nhà máy Đông Lưu trước đây, hơn một nửa danh ngạch ngoại hối của các công ty tư nhân trong nước được giao cho Điện tử Thủy Hoàn, dùng để mua dây chuyền sản xuất của nước ngoài.
Lục Tam Phong thở dài nhấc điện thoại gọi cho Hoàng Hữu Danh.
Đã gần hết năm rồi, trong tỉnh có tổ chức cuộc họp, hiện giờ Hoàng Hữu Danh có tâm trạng tốt hơn bất kỳ ai khác. Giờ ông ta đang đợi đến Tết, trước khi rời đi, ông ta dự định đề bạt một số người, những chuyện còn lại thì không liên quan đến ông ta.
Chưa tới năm giờ chiều, Hoàng Hữu Danh dựa vào ghế kiểm tra thời gian, ngâm nga một bài hát, chuẩn bị tan sở, vừa đứng lên, điện thoại trên bàn liền vang lên. "Ai vậy, đây là... Ông ta có chút bất mãn lẩm bẩm, sau đó nói vào điện thoại: "Ai vậy?” “Tổng giám đốc Hoàng, là tôi, Lục Tam Phong “Tút tút tút..” Cuộc gọi đã bị cúp máy.
Lục Tam Phong vội vàng gọi lại, sau nhiều cuộc gọi liên tiếp, đầu dây bên kia bắt máy, nói: “Tôi tan sở rồi, ngày mai cậu gọi lại, thế nhé.”“Đừng cúp máy, đừng cúp máy!” Lục Tam Phong vội vàng nói: “Chỉ là đã lâu không nói chuyện, rất nhớ ông mà.” “Thôi, đừng nói những lời vô bổ này nữa. Hiện tại cậu không liên quan gì đến tôi, có chuyện gì thì cũng không cần tìm tôi, tôi không giải quyết được cho cậu, biết không?” “Chúc mừng ông, chúc ông thăng quan tiến chức.” Lục Tam Phong cười nói: “Quan hệ giữa chúng ta không đến mức tệ như vậy, đúng không?” “Cậu nói không sai, tệ đến như vậy đấy!” Hoàng Hữu Danh nói thẳng. “Đừng như vậy, người làm lãnh đạo đều là những người đầu đầy sỏi, không cần chấp nhặt nhân vật nhỏ như tôi. Hai chúng ta cũng được coi là đã trải qua thăng trầm, mỗi khi nhìn lại thì cảm xúc dâng trào, tôi nhớ lại lúc ông còn ở tập đoàn Dã Cương...
Lục Tam Phong muốn nói một chút quá khứ, anh thở dài một hơi, không ngờ đối phương trực tiếp xen lời: “Đừng luyền thuyền nữa, tôi phải trở về đi mua thức ăn, cậu có chuyện gì thì nói thẳng ra. Hoàng Hữu Danh cáu kỉnh nói, liếc nhìn thời gian. “Tôi muốn hỏi, ông có quen biết lãnh đạo của Cục Quản lý Ngoại hối quốc gia không?” Lục Tam Phong nói thẳng. “Làm sao? Cậu đang định mua vũ khí hạt nhân à? Tìm cục quản lý ngoại hối địa phương còn