🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Đêm đã khuya, trong một căn nhà lầu, đèn đã được dập tắt, ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, trên mặt đất phản chiếu một mảng trắng như tuyết, nơi đó như một cánh cửa thần bí vậy.
Trong nhà khá đơn giản, không có những đồ điện gia dụng như tivi hay tủ lạnh, Giang Hiểu Nghi ngủ không được, ngồi sững người trên ghế sô pha nhìn ra cửa sổ. Mái tóc dài của cô đã được cắt ngắn, tạo cho người ta một cảm giác già dặn, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay được làm từ sợi tổng hợp, trên chiếc bàn ở trước mặt có đặt một cái radio, đang phát một chương trình:
“Các bạn thính giả thân mến, đêm đã khuya, cho dù lúc này đây bạn đang phải đối mặt với điều gì, thì cũng hy vọng bạn có thể kiên cường lên, ngày mai mặt trời sẽ lại lên, lại là một ngày hoàn toàn mới, cuối cùng tạm biệt hôm nay bằng một ca khúc “Thế giới bên ngoài”, được phát hành bởi Tề Tần vào năm 1987, để chúng ta có thể tạm biệt nhau từ trong tiếng hát..."
Từ trong radio vang lên một giọng hát du dương, Giang Hiểu Nghi sợ âm thanh quá lớn, ảnh hưởng đến những người đang ngủ say trong phòng, bèn vặn nhỏ âm lượng lại: “Rất lâu rất lâu trước đây.”
Đọc truyện hay trên TruyệnApp
“Anh có được em, em có được anh.”
“Thế giới bên ngoài rất đặc sắc, thể giới bên ngoài rất bất đắc dĩ” “Lúc em cảm thấy thế giới bên ngoài rất đặc sắc, anh sẽ ở đây chân thành chúc phúc cho em.” “Rất lâu rất lâu trước đây, anh có được em, em có được anh...
Giang Hiểu Nghi cảm thấy mũi hơi chua xót, hít một hơi thật sâu rồi tự nói với bản thân ở trong lòng, khóc cũng không có tác dụng gì, không phải bản thân rơi nước mắt thì sẽ có người đến giúp mình, bây giờ cô không chỉ muốn bản thân có thể chống chọi được mà còn phải dỗ dành Trương Phượng Tiên, rồi cũng sẽ qua thôi, rồi cũng sẽ có ngày thấy được ánh mặt trời thôi. Ngày tiếp theo, tin tức về buổi tiệc đứng thương mại cao cấp quốc tế kết thúc đầy viên mãn sẽ lại xuất hiện trên các tiêu đề, chỉ có điều lần này, sức mạnh của truyền thông so với trước đây ít hơn rất nhiều.
Chủ tịch Lữ và mọi người được đưa ra sân bay bằng xe chuyên dụng, trò chuyện với những người khác dọc đường đi, lần này trở về phải khoe khoang về chuyến du lịch thế nào đây, đi theo những người này xong, diễn viên cũng được trả lương rồi, đã giải tán ngay tại chỗ.
Hơn tám giờ sáng, Tô Ái Linh thức dậy tắm một cái, đứng ở bên giường lau mái tóc ướt sũng, nói với Lục Tam Phong: “Dậy thôi, hôm nay phải tính tiền cho người ta, nếu anh muốn quay về Hồng Kong, thì báo cho ngài Phùng trước một tiếng”
Lục Tam Phong mơ mơ màng màng “Ừ” một tiếng, trở mình ngủ tiếp, Tô Ái Linh tìm một lúc lâu mới tìm thấy được áσ ɭóŧ, mặc quần áo rồi ra ngoài, về phòng mình trang điểm, gặp được Lý Đỉnh ở trong phòng tiếp khách.
Đặt tờ hóa đơn ở trước mặt, Tô Ái Linh há hốc mồm, hỏi: “Con số này gần chạm đến ba mươi tỷ Hồng Kông rồi, tốn nhiều đến vậy sao?”
“Tổng giám đốc Tô, ở phía sau cho thêm rất nhiều đồ, tăng thêm bảo vệ, xe đi theo hộ tống, còn có ba vương thất quý tộc, vậy là đã rất rẻ rồi, thuê tòa thành, diễn viên được đào tạo, truyền thông, hôm đó còn có cảnh sát giao thông mở đường, đây đều là tiền mà.” Lý Đỉnh buông lỏng tay nói: “Thành thật mà nói, không bận rộn thì chúng tôi cũng không kiếm được tiền.”
Tô Ái Linh nhìn hóa đơn, cô phải tự chi trả số tiền này, hơn nữa số tiền lớn như vậy, với tính cách keo kiệt của Lục Tam Phong, muốn đòi lại chi e là rất khó. Cô ta lật xem một lúc, thở dài, gật đầu nói: “Được rồi, hôm nay chuyển khoản cho anh, nhưng anh phải đưa cho tôi một tờ hóa đơn, ghi trên đó sáu mươi tỷ là được."
“Được thôi!” Lý Đỉnh cũng không hỏi nhiều, chỉ cười đồng ý.
Chín giờ hơn, Lục Tam Phong dậy rửa mặt, đi đến nhà hàng ăn sáng, vừa mới ngồi xuống, Phùng Chính Anh và Vân Thi Ngọc đi đến: “Anh Phong, anh định khi nào đi?” Phùng Chính Anh ngồi xuống hỏi.
“Ngày mai đi!” Lục Tam Phong nói, đầu cũng không ngẩng lên.
“Vậy mai tôi cũng đi với anh.” Vân Thi Ngọc vội vàng nói.
Phùng Chính Anh nhìn chị họ của mình một cái, hai ngày nay, cô ta đã làm mất hết mặt mũi nhà họ Phùng trước mặt Lục Tam Phong, giọng điệu rõ ràng nói: “Chị, tôi có chuyện muốn nói với anh Phong, chị mau đi xem xem có món gì rồi tùy tiện gọi đi.”
Vân Thi Ngọc nhìn hai người gật đầu rồi đi sang bên cạnh.
“Anh Phong, cuối cùng anh có ý gì đối với chị ấy?”
Phùng Chính Anh do dự nói: “Chuyện này đã hoàn thành rồi, tiếp theo thì sao?”
Lục Tam Phong nhìn Vân Thi Ngọc cách đó không xa, nói với Phùng Chính Anh: “Thật sự là không có cảm giác gì hết, tôi cũng đã nói với cô ta rồi, nhưng cô ta không bằng lòng, đúng rồi, mai tôi và cậu về Hồng Kong, nói chuyện với ba cậu một lát.”
“Anh Phong, tôi cảm thấy từ khi rời xa chỉ Hiểu Nghi, anh thay đổi rất nhiều, không thể chỉ vì một lần thất bại trong tình yêu thì anh sẽ không tin tưởng vào tình yêu nữa.” Phùng Chính Anh chân thành nói.
Lục Tam Phong cười nhìn cậu ta, bỏ đũa xuống nói: “Không có, đây mới là cuộc sống mà tôi mong muốn, tôi biết cậu muốn tôi trở thành dáng vẻ như thế nào, bao nhiêu người mong được nhìn thấy tình yêu từ người khác, hai người tôn trọng nhau, nhưng bản thân lại ao ước được đồng hành cùng nhiều cô gái đẹp, cậu đi trên đường mà hỏi những người kia, họ đều tin vào tình yêu, cậu lại đưa thêm vài cô gái đẹp đến dụ dỗ, có mấy ai nói được làm được?”
“Có những điều tốt đẹp xảy ra ở trên người khác thì rất tốt đẹp, còn những điều thối nát xảy ra trên người mình, thì lại càng tốt đẹp!”
Phùng Chính Anh sửng sốt hỏi: “Ví dụ?"
“Ví dụ như đặc quyền, không phải người ta căm ghét đặc quyền, chỉ là căm ghét bản thân không có đặc quyền, người thành công sẽ nói nhẹ nhàng là, bạn không thành công bởi vì bạn không nỗ lực, bạn nghèo vì bạn lười!”
Lục Tam Phong nhìn cậu ta hỏi: “Cậu có thật sự biết rằng, lúc cậu đua xe, lúc cậu rêu rao khắp nơi gây sự chú ý, thì những người cầm những đồng lương bình thường trên đường đang nghĩ gì về cậu không?"
“Tôi lái xe của tôi...”
“Đúng vậy, tôi chơi đồ của tôi, anh dựa vào đâu mà yêu cầu tôi phải sống một cuộc sống như anh kỳ vọng chứ?”
Gương mặt Lục Tam Phong mang theo ý cười hỏi lại, vừa nói vừa móc ra điếu thuốc, châm một điều: “Cậu ấm của tôi ơi, cậu cho tôi biết rồi, tư duy của người có tiền chính là anh ta có thể dùng giọng điệu khuyên giải của mình để tôi phải đi chấp hành tất cả mong đợi của anh ta.”
“Anh Phong, tôi không muốn tranh cãi với anh.”
“Tôi không tranh cãi, chỉ nói chuyện mà thôi, cậu đó, cần phải trưởng thành rồi.” Lục Tam Phong đứng lên vỗ vai cậu ta: “Đường còn rất dài, từ từ mà đi!”
Phùng Chính Anh ngồi đó nhớ lại lời mà Lục Tam Phong nói, một nhân viên phục vụ cầm hóa đơn đi tới: “Thưa ngài, tổng cộng sau mươi nghìn!”
“Hả?” Phùng Chính Anh sửng sốt, buồn bực nói: “Anh Phong ăn cơm chưa trả tiền sao?” Đọc truyện hay trên TruyệnApp
“Thật xin lỗi, ban nãy ngài kia lúc rời đi đã bảo anh tính tiền” Phục vụ nở một nụ cười chuẩn mực. Phùng Chính Anh vội vàng tìm tiền ở trên người.
Hôm đó, chủ tịch Lữ và tổng giám đốc Hầu về đến Hồng Kong, trước tiên là ký hợp đồng, đồng thời liên lạc với Ngụy Nhiễm Đan, phụ trách ký kết hợp đồng. Trụ sở chính của tập đoàn đã đi vào hoạt động, trong phòng làm việc, Ngụy Nhiễm Đan để điện thoại xuống rất kích động, họ muốn công ty thương mại quốc tế đầy ngưỡng vọng, lại có thể chủ động gọi điện đến họ, hợp đồng đã được ký. Đây là khái niệm gì vậy? Giống như mấy mươi năm sau bạn muốn mở một trang web mua sắm, ông Mã, ông Ca, ông Hoàng đều gọi điện cho bạn, nói rằng muốn ký hợp đồng với bạn, ba nhà cùng nhau giúp bạn.
Trong phòng họp, Ngụy Nhiễm Đạn kích động nói với mọi người: “Đã có năm công ty gọi điện cho tôi, hợp đồng đã được ký, ngày mai có thể đưa đến, chúng tôi bước qua đại diện công ty xuất nhập khẩu Tấn Phát, trực tiếp bàn bạc việc ký hợp đồng với thương mại quốc tế!”
Hiện trường hô lên một tiếng, Chu Hoài Đông ngồi bên đó hít một hơi lạnh, thế nào được gọi là nhân vật lợi hại? Đây gọi là nhân vật lợi hại, chưa từng bước qua điểm mấu chốt. Anh dám gây trở ngại cho tôi, tôi dám bước qua anh trực tiếp đi tìm công ty quốc tế ký hợp đồng. Bất kể anh là trong nước, Châu Á hay quốc tế, anh Phong vừa ra tay đã bắt trọn vẹn được anh, khả năng này chỉ có người phi thường mới có được.
Hiện trường vỗ tay một tràng, trên gương mặt mỗi người đều tràn ngập sự kích động, Liễu Ngoạn xúc động nói: “Không có gì mà tổng giám đốc Lục không làm được, cho dù tổng giám đốc Lục làm không được thì cũng lừa gạt được.”
“Mọi người điều chỉnh lại cảm xúc một chút, trước mắt thì chuyện này là bí