Lý Phong Niên chạy vào phòng bảo vệ đóng cửa lại thở phì phò.
Thật sự không nghĩ ra những người có tiền này, chỗ này cũng có những người có tiền nhưng không phải là dáng vẻ giống người này... xem ra hắn ðến từ nông thôn với những người thành thị này quan niệm về giá trị chênh lệch rất lớn a..
Thật không biết những người có tiền này nghĩ gì, bọn họ không xem tiền là gì? thế nhưng những người cần tiền thì không cách nào có được....
Lý Phong Niên đang muốn tắm, hồi lâu hắn lơ đãng nhìn về cửa phòng bảo vệ, giật mình khi thấy người đàn ông vừa nói chuyện với hắn ðang đứng trước cửa.
Hắn phát hiện người đàn ông này rất cao, vóc người thon dài rắn chắc, giống như cái gì a.. ngạch... đúng rồi người này sao lại giống nguời mẫu thế.
Tiên sinh... Người có chuyện gì không? Lý Phong Niên sốt sắn mà hỏi, không phải là muốn ðem di động đưa cho hắn ði.
"nhà tôi không biết làm sao không có điện, muốn mời anh xem giúp tôi một chút". nam nhân nói.
"nhưng là... nhưng là cái đó không nằm trong phạm vi của tôi, ngài gọi cho bên quản lý, bọn họ sẽ xử lý. "Lý Phong Niên nói, vẫn còn cãng thẳng có đều không căn thẳng lợi hại như lúc nảy.
tôi đang vội dùng, đợi những người đó đến sẽ mất thời gian rất lâu. Nam nhân ngữ khí không hề giống như mời người hổ trợ, giộng điệu phảng phất hết thẩy mọi chuyện đều là đương nhiên.
Khả năng là đứt cầu dao, ngài có thể ði ðến noi đó xem thử, nếu ðức cầu dao chỉ cần đem dây nói lại là được rồi. Lý Phong Niên nói, bình thường nhà có mất điện đa phần liên quan đến cầu dao.
"Lão Lý, thay ca! " một người ăn mặc giống Lý Phong Niên đi vào nói.
"hiện tại có thể giúp tôi không?" nam nhân nói.
Ở cửa một người đứng gây chú ý, người đến thay ca không thể lơ đi, hắn làm việc ở đây lâu năm, tự nhiên đối với các gia đình nơi này quen thuộc, "Lạc tiên sinh, ngài đây là có chuyện gì? "
Nam nhân đối với hắn gật đầu hỏi thăm, Nhà tôi không biết làm sao mất điện, muốn mời hắn giúp tôi xem một chút.
Được đó, Lạc tiên sinh hắn đi nhìn cho ngài, Lão Lý ngươi đi xem một chút cho Lạc tiên sinh, ngược lại không mất bao nhiêu thời gian. Người nam nhân cùng làm chung với Lý Phong Niên chủ trương nói.
Vậy cũng tốt... hiện tại hắn tan làm rồi, giúp chút việc nhỏ này cũng không là gì, vì thế hắn đáp ứng.
Ði vào nhà nam nhân, Lý Phong Niên nhìn xung quanh đều là trang trí xa hoa hấp dẫn,... ngôi nhà cỡ nào đẹp đẽ... Nếu như chính mình cũng có một gian như vậy thật tốt a... Lý Phong Niên trong lòng cảm thán.
"Lạc tiên sinh trước tiên tôi xem cho ngài có phải là đứt cầu dao không a. "
Lý Phong Niên đi nhìn tổng quan nơi đó quả nhiên thiết bị điện bị đứt cầu dao.
Lạc tiên sinh được rồi! lý Phong Niên đi tới phòng khách, nhưng không có nhìn thấy người, Lý Phong Niên lại loanh quanh đến nhà bếp, mới nhìn thấy nam nhân đang trong bếp.
"trước tiên uống nước." Lạc hoành nói
Nhìn này lạc tiên sinh cũng không phải là người lạnh lẽo a. Lý Phong Niên nghĩ
"anh tên là gì?" Lạc Hoành lôi kéo lý Phong Niên ngồi xuống đối diện mình.
"À... tôi tên là Lý Phong Niên mới đến không lâu " Lý Phong Niên cười một bộ hàm hậu nói.
"Lạc Hoành tên của tôi." Lạc Hoành khoanh hai tay ở trước ngực thẳng tắp nhìn Lý Phong Niên.
Không biết làm sao, Lý Phong Niên chợt nhớ tới dáng vẻ cười như không cười ở trong xe của Lạc Hoành, trên người nhất thời tóc gáy dựng đứng lên.
"Ha Ha tên rất hay a.. "Lý Phong Niên vì che giấu giờ khắc không tự nhiên này, tùy tiền trả lời một câu, bầu không khí tức khắc tẻ ngắt.
Hai người đều không nói gì.
Không biết bởi vì có điện lại, điều hòa trong phòng vẫn hoạt động? mà có chút lạnh.
"Lạc tiên sinh nếu không có việc gì nữa, tôi trước hết nên đi". Lý Phong Niên nói.
"phiền phức anh". Lạc Hoành nói.
"nào có, không phiền không phiền". Lý Phong Niên nói.
Lạc Hoành tiễn Lý Phong Niên ra cửa, nhìn Lý Phong Niên rời đi.
Ðêm đó huyên náo một ngày, thành thị vẫn không có yên tĩnh lại, vẫn ngựa xe như nước.
Cuộc sống về đêm vừa mới bắt ðầu.
BLUE bar.
"Lạc Hoành, làm sao nhìn cậu hôm nay tâm trạng không tốt nha?" Hồ Liễu hỏi.
"SHIT! Khỏi nói, nói nhảm nữa tôi đánh cậu! Lạc Hoành trút xuống một ly rượu lớn.
"lẽ nào bạn tình nào lại dây dưa cậu à?" Hồ Liễu trêu nói.
Lạc Hoành tàn bạo nhìn Hồ Liễu:" Lão gia tử nhà tôi vì kiếm tôn tử mà chỉnh tôi không biết bao nhiêu lần, còn nhớ cái lần tôi kể cho cậu, tôi chạy trốn trong hẻm nhỏ cường một người không?"
"chính là lần lão gia tử lừa cậu đi ra ngoài, đối với cậu bỏ thuốc, cậu chậc vật chạy trốn lần đó á hả? " hồ Liễu nói
"chính xác "Lạc Hoành lại trút xuống một ly rượu lớn.
"lần đó làm sao? Lẽ nào người cậu sờ soạn là một ông già? " Hồ Liễu cuời nói.
"cũng không kém là bao nhiêu, lão tử lại cường một lão nam nhân!" Lạc Hoành nắm cái ly trong tay, nhớ lại những việc xảy ra.
"Cậu không phải quá đói bụng ăn quàng đó chứ?" Hồ Liễu ôm bụng cười nói.
"ai biết trời khuya như vậy trong hẻm nhỏ sẽ có người đi qua, tôi vốn muốn tránh lão ra, liền gọi cho tiểu khả ái đến. Ai biết hắn từ trên trời rơi xuống tàn nhẫn như vậy!" Lạc Hoành nói.
"làm sao cậu biết đó là một đại thúc?" Hồ Liễu hiếu kỳ hỏi.
"lúc tôi đi đặc biệt dùng di động soi rọi mặt hắn, nên biết được. Vốn tôi nghĩ một lần rồi thôi, sau đó không nhất định nhớ đến nữa, coi như tôi xui xẻo, cũng coi như hắn xui xẻo." Lạc Hoành nói.
"Nhìn dáng vẻ của cậu là gặp lại đại thúc kia?" Hồ Liễu tràn đầy phấn khỏi hỏi.
"shit" Lạc Hoành lại mắng một tiếng, hắn cường một lão nam nhân vừa già vừa xấu là cuộc đời của hắn bên trong chổ bẩn là một nổi sỉ nhục! Nghĩ từ bản thân mình cùng một người như vậy tiếp xúc thân mật qua, hắn có bệnh sạch sẽ hận không thể đem người kia xóa tẩy mấy chục lần, không! Phải là mấy trăm lần. Hắn ngày hôm qua gặp lại nghĩ muốn quan sát tỷ mỹ người đàn ông kia một chút, không nghĩ tới càng xem càng cảm thấy thất bại, niên đại nào rồi tóc húi cua, da dẻ hoàng như khói bùn, da dẻ lão xoa ra tầng lớp chất sừng, quần áo xấu không thể nói.
Quả thật không nhìn thấy chổ nào thích hợp. Trời ạ...
Hồ Liễu cười càng xán lạn, "Ha ha, cười chết ta... nếu gặp lại rõ là các người có duyên phận a! Ha ha!"
"Duyên phận cái rắm!" Lạc Hoành lấy lên một khối băng nhét vào cổ áo của Hồ Liễu.
Hồ Liễu bị nhét băng vào nhảy dựng lên, làm cho khối băng tuột xuống quần từ từ tang ra. "lạc hoành cậu làm gì thế a!"
"chỉnh chết cậu". Lạc Hoành tà tà liếc mắt nhìn
thực là... Hồ Liễu phiêu cái liếc mắt, chỉnh lại quần áo cho tốt, rồi ngồi xuống. Chính mình như vậy cười Lạc Hoành, Lạc Hoành vốn khó chịu, hiện tại càng khó chịu, hắn chưa từng chịu thiệt, cho tới bây giờ sẽ không đối với ai khách khí.