Chương 1

“Tôi, không quên nha, chuyện bị em đùa giỡn thê thảm rồi vứt đi…"

Nam nhân tóc bạc hơi cúi đầu, kính râm đặt trên tai nửa trượt xuống, lộ ra đôi mắt băng lam sáng như tuyết. Trên môi nam nhân tràn đầy ý cười, nhưng lời nói phun ra lại không hề tốt đẹp.

Bạn và hắn đều không đoán được, lần này bọn họ không hẹn mà gặp lại nhau.

Trạm dừng chân người đến người đi, bởi vì trời mưa, nên mọi người cũng rất vội vàng. Bạn cách không khí nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, hắn mặc một bộ chế phục màu đen, tóc bạc thoáng che đậy nửa khuôn mặt, đuôi tóc có chút rơi vào cổ áo, lại vì hắn hoạt động nên trượt ra.

Đây hẳn là một cuộc hội ngộ đầy vui sướиɠ giữa những người bạn cùng trường cao chuyên ngày xưa, nếu xem nhẹ mấy chuyện cẩu huyết đã từng xảy ra giữa bọn họ cộng thêm người đàn ông trước mặt còn đang âm hiểm tươi cười xảo quyệt.

Mấy năm trước, bạn và Gojo Satoru cùng học ở trường cao chuyên chú thuật. Năm tháng tiêu xài thanh xuân, bọn họ từng có một đoạn tình cảm, chấm dứt bằng việc bạn đá hắn.

Mấy năm qua đi, bạn trăm triệu lần không nghĩ tới, người đàn ông này vậy mà còn canh cánh trong lòng chuyện lúc trước. Đúng vậy, lúc ấy bạn có chút quá đáng. Thời điểm nóng bỏng tình nùng mật ý, bạn lấy tiền nhà Gojo rồi đá hắn, bán đi đoạn tình cảm ngây ngô thời niên thiếu này của hai người.

Bạn vẫn còn nhớ rõ, ánh mắt Gojo Satoru nhìn bạn lúc ấy, đó là ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống bạn.

Có thể là vì thể diện đàn ông hoặc do đại thiếu gia nhà Gojo muốn giữ giá, Gojo Satoru cũng không làm gì bạn. Sau đó không lâu, bạn và mẹ xuất ngoại, mấy năm nay vẫn luôn kiếm ăn ở nước ngoài.

Hiện giờ, mẹ bạn đã qua đời, bạn cũng lên đường về nước.

Không nghĩ tới, mới vừa trở về không lâu, bạn gặp phải người mà mình không muốn gặp nhất.

Hôm đó, trời cũng đổ mưa.

Mưa bụi âm lãnh lạnh đến thấu xương, trên đường phố ẩm ướt đâu đâu cũng có vũng nước, có vụng lá lẫn lộn trên đường bị nghiền nát bởi đế giày của người đàn ông đang bước nhanh qua.

Khi đó, nam nhân cũng mặc chế phục màu đen, đồng phục trường cao chuyên. Đồng phục phẳng phiu bị trời mưa dày đặc làm ướt, bóng dáng đĩnh bạt cũng có chút chật vật. Hắn cứ vậy đạp lên màn mưa đầy đường đi đến trước mặt bạn, không biết từ lúc nào kính râm đã rơi mất, đôi mắt băng lam khoá chặt bạn, hắn muốn nghe bạn giải thích.

“Giải thích, em nói đi, anh sẽ tin.”

Bạn có chút buồn cười, cũng đã biết rồi còn muốn nghe bạn giải thích, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, mỗi người đều giả bộ như không có gì xảy ra không được sao?

“So với một đại thiếu gia tuỳ tiện ương ngạnh, tôi thích tiền hơn. Bạn trai thì có thể tìm người khác, nhưng tiền thì không dễ kiếm như vậy.” Bạn nghe thấy âm thanh của mình, rất nhẹ. Tóc của bạn bị mưa gió thổi qua làm ướt, điều này làm bạn ngửi thấy một mùi vị ẩm ướt.

Thiếu niên trước mặt nắm chặt nắm tay, tựa như đang kiệt lực áp chế không đánh bạn. Hình như hắn có rất nhiều điều muốn nói, có thứ gì đó tiềm tàng trong thân thể đang bành trướng kịch liệt như muốn bùng nổ, nhưng, đến cuối cùng, chỉ hóa thành một lời tạm biệt nhẹ nhàng……

“Đừng để tôi gặp lại em.”

Sau đó, bạn đúng là chưa từng gặp hắn. Bình thường khi các lớp khác nhau chấp hành nhiệm vụ thì gần như sẽ không làm cùng nhau, bởi vì bạn cố tình rời xa, vốn dĩ ngày ngày đều có thể gặp nhau biến thành không nhìn thấy hình bóng của đối phương.

Sau này, bạn cũng theo mẹ đi nước ngoài.

“Biến thành người câm?”

Hồi ức xa xôi bị một thân ảnh bao phủ kéo về, đó cũng chỉ trong một cái nháy mắt. Người đàn ông bao vây bạn vào một góc trong trạm dừng chân, bàn tay ấm áp của hắn sờ lên khuôn mặt bạn, thân hình cao lớn mang theo lực áp bách, làm trái tim bạn co chặt lại trong nháy mắt.

“Satoru, lâu rồi không gặp.” Bạn ra vẻ nhẹ nhàng chào hỏi, khoé môi kéo ra một nụ cười cứng đờ, sâu trong đáy lòng lại tận lực làm bản thân thả lỏng. Ai cũng đã là người trưởng thành, quá khứ không vui cũng nên bị thời gian hòa tan.

“Khí hậu ở nước ngoài rất thích hợp với Ai-chan nha” Gojo Satoru chậm rãi vuốt ve mặt bạn, làm bạn run rẩy sợ hãi, “Hay nên nói cầm 70 triệu sống rất tốt, trở nên càng thêm mê người.”

Tay của nam nhân có hơi thô ráp, giữa lòng bàn tay có vết chai mỏng do phải trừ chú linh hàng năm, tay hắn thong thả xẹt qua mặt bạn, làm bạn sinh ra ảo giác bị rắn độc liếʍ.

“Nhờ phúc của anh, đúng là không tồi thật.” 70 triệu kia đều dùng để chữa bệnh cho mẹ, bạn cũng không hưởng thụ được bao nhiêu. Nhưng sinh mệnh của mẹ được kéo dài, mẹ cũng sống được một khoảng thời gian không tồi, rất đáng giá.

Bày tay đang vuốt ve mặt bạn dừng lại ở vai bạn rồi nắm chặt, lực đạo đủ để làm bạn nhăn lại mày nhẹ hô một tiếng, Gojo cũng thật mạnh tay.

“Vậy đúng là…… Quá tốt.” Gojo Satoru nhìn bạn, hắn cười đến âm nhu tàn nhẫn, làm màn mưa phía sau lưng hắn cũng càng thêm âm lãnh.