Chương 25: Phiên ngoại – Nghe nói chuyện xưa có tiến triển

Thất

Tháng bảy.

Mây đen áp thành, mưa to tầm tả.

Vừa mới chấm dứt đại chiến.

Một khắc thành bị hạ, áp lực bên trong khiến người hít thở không thông.

Vương gia mang theo kỵ binh từ bên ngoài chạy về, dưới cơn mưa to gấp gáp xuống ngựa, thiếu chút nữa té ngã, chật vật vạn phần, lại bất chấp nhiều hơn nữa, vội vàng đi vào phủ đệ tốt nhất trong thành.

Một khắc hắn nghe được Tiêu Ngôn bị trúng tiễn, đại não chợt trống rỗng.

Mà khi tiến vào phòng, nhìn thấy thanh niên lẳng lặng nằm im giữa đám người đang quỳ, tiễn vĩ (đuôi mũi tên) còn cắm trên ngực, chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, trái tim như ngừng đập!

Vương gia lảo đảo chạy vội đến trước giường, thanh âm run rẩy: “A Ngôn? ! A Ngôn? !” .

Hoàng đế sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng, một khắc nhìn thấy người tới liền hiện ra tia cười nhợt nhạt: “Tiểu thúc…”

Vương gia đưa tay run rẩy vuốt ve hai má của thanh niên, lau đi mồ hôi trên trán, mày nhăn lại, ngữ khí cực độ phẫn nộ: “Là ngươi nói sẽ không đẻ thúc lo lắng! Nhưng hiện tại biến thành như vậy lại tính cái gì? ! Hả? ! Đem mình biến thành như vậy thì tính sao hả —— ”

Người bên ngoài tiến lên kéo ra: “Vương gia, ngài bình tĩnh! Không thể đối với bệ hạ như thế!” .

Vương gia quay đầu ngoan trừng: “Cút ngay!” .

Tướng quân lạnh giọng: “Vương gia! Nếu ngài còn như vậy chớ trách bọn thần vô lễ!”

Nói xong, vài vị tướng quân đã tiến lên kéo Vương gia ra, lại bị Hoàng đế chậm rãi lên tiếng ngăn lại.

Vương gia quay về ngồi chồm hỗm bên giường, gắt gao cầm lấy tay thanh niên, quay đầu rít gào: “Thái y đâu? ! Sao cứ để bệ hạ nằm như vậy? !”

Thái y giữa một đám người quỳ xuống: “Mũi tên vốn có thể rút ra, chính là vị trí rất gần tim. . . Bệ hạ tạm thời không cho…”

Vị trí rất gần tim, rút ra là mạo hiểm tới mức nào cũng có thể nghĩ.

Hoàng đế không cho, ai cũng biết đế vương chính là công đạo.

Ai cũng biết đạo lý này .

Nhưng áp lực vẫn khiến người khó chịu.

Quỳ xuống đất mọi người, một mảnh yên lặng. .

Thanh niên khẽ siết chặt lấy tay hoàng thúc, than nhẹ: “Tiểu thúc…” .

Vương gia được gọi tan nát cõi lòng, vội vàng cúi người thấp xuống, nói năng lộn xộn: “Không cần nói, ngươi cứ yên tâm rút tiễn, cái gì cũng đừng nghĩ, được không? Yên tâm, ngươi quý vi thiên tử, nhận hết thiên sủng, sẽ không có việc gì!” .

Thanh niên nhíu mày, vô tận nan xá (nan xá = khó xử), thấp giọng: “Chính là. . . Tiểu thúc… Ta thích ngươi… Thích đến tâm cũng sắp nát …”

.Vương gia nghe được lời này, chỉ cảm thấy thứ gì đó đã được cực lực áp chế lại vỡ ra, tuôn trào: “Được được, tiểu thúc đã biết, tiểu thúc luôn đặt ngươi ở trong lòng, ngươi cứ an tâm rút tiễn…” .

Thanh niên thống khổ nhíu mày, l*иg ngực phập phồng đến lợi hại, thấp giọng: “Ngươi không biết. . . Ta từ rất nhỏ. . . liền thích ngươi . . . Muốn cùng tiểu thúc qua một đời. . . Loại thích này…”

Vương gia mắt thấy thanh niên hô hấp khó khăn, tâm cũng theo đó mà co rút đau đớn, nghẹn ngào: “Ta biết, ngươi đã nói rồi, ta đều biết, a Ngôn ngoan, trước hảo hảo rút tiễn a.”

Thanh niên ánh mắt đau thương, thấp giọng: “Chỉ là…ta muốn hảo hảo nhìn ngươi…” .

Vương gia nghẹn ngào: “Về sau, về sau lại nhìn được không? Về sau thúc sẽ ở bên cạnh ngươi, chỉ cần ngươi muốn, thúc sẽ cả đời ở bên cạnh ngươi, để ngươi nhìn, được không?” .

Thanh niên khẻ nhếch khóe miệng, có chút khó nói thành lời, chỉ cố hết sức nắm lấy ngón tay tiểu thúc: “…”

Thừa tướng ở nơi Hoàng đô xa xôi dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người vội vàng tiến vào.

Nếu không phải phụng hoàng mệnh đến trước so với thời gian trong kế hoạch, hiện tại cũng không kịp nhìn thấy tình hướng cấp bạch này.

Thừa tướng cả người ướt đẫm, quỳ ở trước giường: “Bệ hạ, thần đến chậm.” .

Hoàng đế như không nghe thấy, chỉ kiên định nhìn về phía hoàng thúc, gian nan than nhẹ: “Tiểu thúc. . . ngọc phì…của ta. . . cho ngươi…”

Nói xong, hoàng đế chậm rãi khép mắt lại, thấp giọng nói: “Chỉ Sầm. . . Bảo Cửu vương gia lui xuống trước đi.” .

Thừa tướng nhận mệnh, chỉ ngẩng đầu hướng hai vị tướng quân Trương Cố liếc mắt.

Mặc cho Vương gia phản kháng như thế nào cũng vị vô tình kéo ra ngoài, ra ngoài cài có vài tướng lãnh cận thần.

.

Chỉ chừa lại Thái y, Thừa tướng. .

Vương gia thất hồn đứng dưới màn trướng, vẫn không nhúc nhích. .

Đứa bé kia… .

Cho dù là thời điểm như thế, cũng tận lực không hắn quan tâm. .

Tiểu hài tử năm ấy lớn mật nói yêu hắn, bất quá chỉ là nghĩ muốn hắn sinh khí, khiến hắn rời đi. .

Sau đó, một mình đối mặt. .

Thật sự trưởng thành… .

Trong bất tri bất giác .

Nước mắt Vương gia rơi như mưa, che mặt mà khóc. .