Lại là một năm xuân đến.
Mưa phùn rơi trên cánh hoa, gió nhẹ khẽ vuốt tóc mai.
Tiểu hoàng đế mười bốn tuổi đứng trên hành lang Vương phủ, hai mắt nhìn chằm chằm phong cảnh trong cửa sổ, sớm đã quên dịch bước.
Bất quá là tâm huyết dâng trào đến Vương phủ tìm hoàng thúc mà thôi, nhưng khi đến hắn lại thấy cái tình cảnh gì a.
Trong sương phòng, trên giường.
(Cảnh gì đó thỉnh tự tưởng tượng, tác giả không viết ta cũng không biết =]]~)Người đang nhìn trộm tựa hồ cảm nhận được nhiệt hỏa đang thiêu đốt hai người kia, chỉ thấy trong lòng ngực dấy lên một đoàn hỏa, đốt tới trên mặt, đốt tới đỉnh đầu.
Chính lúc đang nhìn đến nhập thần, đỉnh đầu bị người hung hăng vỗ một cái.
Vương gia thanh âm lạnh lùng: “Làm cái gì đứng ở đây không nhúc nhích!”
Tiểu hoàng đế mờ mịt ngẩng đầu: “… Ách… Thúc?”
Vương gia nhíu mày nhìn hai má đỏ bừng của tiểu hài tử: “Bộ dáng gì đây? !”
Tiểu hoàng đế ánh mắt loạn phiêu
(đảo loạn): “… Không.”
Vương gia đang muốn mở miệng giáo dục tiểu hài tử hai câu, trong cửa sổ bỗng truyền ra tiếng rêи ɾỉ không thể ức chế, tản ra biết bao nhiêu mị ý cùng dục niệm … Vương gia chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh! Đương nhiên, hắn ngày thường trấn định nếu có gặp chuyện gì cũng có thể lạnh mặt hờ hững, nhưng hiện tại tiểu hài tử còn ở bên cạnh hắn, để lại âm thanh này xuất hiện bên tai hắn —— không được a!
Vương gia sắc mặt xanh mét đã nghĩ muốn đạp vào cửa: “Không biết liêm sỉ…”
Tiểu hoàng đế vội vàng một phen giữ chặt hoàng thúc đang nổi giận: “Tiểu thúc, bình tĩnh! Bình tĩnh a!”
Vương gia quay đầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn tiểu hài tử trong chốc lát, đưa tay bắt lấy cánh tay tiểu hài tử, nhanh chóng chạy đi, mang hắn rồi khỏi hiện trường có xuân cung đồ sống.
Dần dần thả chậm cước bộ…
Tiểu hoàng đế thật cẩn thận: “… Tiểu thúc, vừa rồi là ai vậy?”
Vương gia dừng lại, vẻ mặt âm trầm quay đầu: “Một tên vô liêm sỉ không hơn không kém!” Mấy ngày trước biểu đệ Tề Tuấn từ Tần An tới, Tần An Tề thị, chính là thị tộc của mẫu phi tiêu Minh.
Tiểu hoàng đế phẫn nộ gật đầu: “… Nga.”
Vương gia hiển nhiên bất mãn, trầm giọng: “Đem tất cả vừa nhìn thấy quên hết! Biết không!”
Tiểu hoàng đế ngẩng đầu, không sợ chết khiêu chiến: “Vì sao?”
Phượng mâu của Vương gia lập tức trở nên sắc bén khiến người ta sợ hãi: “Còn cần ta nói? !”
Tiểu hoàng đế ánh mắt trốn tránh: “Chính là… chuyện đó ở Bích Nguyệt không phải rất bình thường sao…”
Vương gia ánh mắt càng thêm tàn nhẫn, thanh âm đã ẩn hàm tức giận: “Việc này ngươi nghe ai nói? !”
Tiểu hoàng đế cúi đầu: “Ta xem Phong tục chí
(chắc là sách về phong tục)…”
Vương gia vỗ vào cái ót tiểu hài tử: “Về sau ít xem thứ sách đó đi! Có nghe hay không!”
Tiểu hoàng đế dùng ánh mắt ủy khuất nhìn hoàng thúc. Vương gia bất vi sở động: “Nhanh chút đi! Hồi cung!”
Tiểu hoàng đế ở sau lưng than thở: “Tiểu thúc ngươi vẫn như thế…”
Không cho phép bản thân khiêu chiến quyền uy của hắn.
Người ở trước mặt bất luận kẻ nào trước mặt đều chỉ lộ ra gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng, ở trước mặt hắn liền vô cớ nổi giân.
Ai… Tiểu thúc của hắn a… Có biết dùng cách đó giáo dục tiểu hài tử sẽ bị phản tác dụng hay không?
… Hắn quả nhiên vẫn rất tò mò a.