“Chân của cô…” Megumi nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, mày liền nhíu chặt lại, mắt vô thức nhìn xuống chân của Yuuki, ngay sau đó lập tức dời mắt đi, “Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Megumi lần đầu gặp Yuuki là khi thấy cô hời hợt trong việc cứu người, hơn nữa còn nằm im chờ chết không chút phản kháng, vậy nên mới có thái độ không mấy thiện cảm với cô, nhưng thực sự có lẽ là do hắn đều đã đánh giá mọi thứ quá nhanh chóng.
“Không sao đâu.”
Bỏ qua Megumi đang rối rắm ở một bên, Yuuki thì lại không để ý đến vậy, bởi cô còn đang bận tò mò nhìn hai con chó ngấu nghiến xá© ŧᏂịŧ của “Mười một giờ”.
“Này, hai con chó này…”
“Tên tôi không phải là ‘này’, tôi là Fushiguro Megumi, hai con sói này là Shikigami của tôi.”
Shikigami?
Yuuki mở to mắt, thế giới này cứ như đang ở trong một bộ phim giả tưởng vậy.
Yuuki: Quả nhiên, việc lôi kéo Yuji xem phim không phải tốn công mà! (ง ื ▿ ื) ว
Megumi có hơi ngạc nhiên, “Mà cô nhìn thấy chúng à?”
Yuji: “Tôi cũng thấy nữa! Có vấn đề gì hả?”
“Thường thì chỉ nhìn thấy chúng khi hai người sắp chết thôi.”
“Hể… nhưng lúc nào tôi cũng thấy mấy thứ kỳ dị hết.” Yuuki nghiêng đầu nghĩ ngợi, cô nhìn thấy mấy thứ này suốt mười mấy cái xuân xanh mà vẫn sống nhăn răng nè.
“Hả? Có á?”
“Chị không kể với em hả?”
Megumi nghe được lời Yuuki nói, ngay lập tức dùng ánh mắt soi mói nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Yuuki, nhưng cả khuôn mặt trắng nõn ập vào mắt, bỗng chốc khiến hắn cảm thấy ngượng ngùng.
Cho tới lúc này, hắn mới có thể đánh giá kỹ càng người mà tên đầu hồng đã kêu gào suốt trong cả chặng đường đi.
Khụ, đúng là rất đẹp.
Đẹp nhất từ trước tới nay Megumi tùng thấy.
“Nhìn ít thôi!” Yuji không hài lòng bĩu môi, dịch người che đi khuôn mặt của Yuuki.
“Ai thèm!” Megumi đen mặt nghiến răng, tưởng chị cậu ta là báu vật người người thèm khát hay gì?
Chợt lúc này hắn mới nhớ ra, trên tay nắm chặt lấy dải băng nhỏ, “Itadori, cậu có thấy thứ gì không? Có vẻ như con quái vật đã nhầm dải bùa chú trong túi của tiền bối cậu thành chú vật.”
Megumi khó chịu, hắn đã rất mệt mỏi khi phải đi tìm cái bùa chú này. Còn có cả lão thầy giáo vô trách nhiệm giao cho hắn nhiệm vụ này nữa.
“Thứ cậu tìm, có phải là… một ngón tay không?”
“Thứ tôi tìm đúng là nó. Cô là người cầm nó?”
Yuuki gật nhẹ đầu, từ bên trong túi áo trái lấy ngón tay ra, trao trả lại cho Megumi, tiện thể hỏi về nguồn gốc của thứ này, “Vậy còn cái ngón tay kia..” Cô chỉ chỉ thứ trong tay của chàng trai.
“Ác quỷ cao cấp bị phong ấn ‘Nhị Diện Hồn Ma’.” Megumi nhìn xuống ngón tay đỏ tím, “Đây chỉ là một phần của nó.”
“Ồ ồ.” Yuuki một bên cảm thán, một bên ghi chép lại thông tin vào tay.
Megumi: “Ghi lại làm cái gì, cũng có hiểu gì đâu——”
“Cẩn thận!!” Yuuki ngửa đầu nhìn lên trần nhà, một bàn tay xanh lục gớm ghiếc xuyên tường đập xuống đầu ba người.
Megumi nhanh chóng điều khiển Shikigami kéo hai người ra xa.
Bức tường trên trần nhà cũng ngay lập tức sụp xuống, từ làn khói bụi bay mù mịt, một con quái vật khác đã tóm lấy Megumi, “Chimer——Argh!!!”
“Cậu ấy bị ném vào tường kìa!!” Yuuki cảm thán hô lớn.
“Fushiguro!!”