Chương 1

1.

Đây là lần thứ năm Kim Doyoung cầm điện thoại lên. Mở khóa - xem giờ - tùy tiện vuốt hai cái - khóa máy.

Cậu nhìn xung quanh một lượt, đây là một nhà hàng Tây cao cấp, khắp nơi đều là những cặp nam nữ đang tao nhã dùng bữa. Bây giờ đang là giờ ăn tối cao điểm, ấy vậy mà cậu một mình một bàn, chỉ một mình cậu mà thôi, không gọi món và cũng không có bạn đồng hành.

Cậu có chút đứng ngồi không yên. Cậu tất nhiên không phải kiểu "sinh viên nghèo" vào nhà hàng chỉ uống nước chanh, tuy quả thực trông cậu có chút giống "sinh viên nghèo" thật.

Quan trọng hơn là, cái người hẹn hôm nay đi ăn là tiền bối của cậu - người nhắc đi nhắc lại cuộc hẹn này từ tháng trước, cũng là người khiến Kim Doyoung cảm thấy phiền phức đến bạc cả tóc, hôm nay mãi chưa thấy xuất hiện.

Sau khi uống hết ly nước chanh mà phục vụ đưa cho mình, cậu lau miệng và ngập ngừng muốn đứng dậy. Nhưng ánh nhìn của cậu lại dừng lại trên người phục vụ đứng xa xa kia, cuối cùng chấp nhận uống thêm một cốc nữa, quyết định đợi thêm 5 phút.

Khi nhấc điện thoại lên lần thứ sáu, ngày giờ trong điện thoại khiến cậu giật mình.

Mùng 1 tháng 4.

Cá tháng Tư?

Kim Doyoung đỡ trán với vẻ mặt đau khổ, cậu làm sao lại quên hôm nay là ngày cá tháng Tư cơ chứ? Chẳng lẽ đây là trò đùa của ngày hôm nay, lừa cậu vào nhà hàng Tây rồi để cậu đợi?

2.

Cá tháng Tư là một ngày ác mộng đối với Kim Doyoung kể từ khi cậu bước chân vào cánh cổng đại học.

Vào ngày cá tháng Tư năm nhất, cậu "được" tiền bối đó yêu cầu hát một bài ở câu lạc bộ, rồi lại được giữ lại để giúp dọn dẹp. Sau đó, cậu mới biết rằng việc dọn dẹp chỉ là của mình tiền bối đó mà thôi. Khi cả hai cùng nhau dọn dẹp trong câu lạc bộ, Jung Jaehyun còn cười nói với cậu, "Cá tháng Tư vui vẻ!". . Đọc thêm nhiều truyện ở — T R U M t r u y e n . мe —

Kim Doyoung nghiến răng nghiến lợi gượng nở một nụ cười, nhưng tiền bối đó lại xoa đầu cậu cười.

"Bởi vì Doyoung hát rất hay, anh rất thích nghe em hát, cũng muốn mọi người nhìn thấy nhiều khía cạnh khác của em."

Sau khi nhận được lời khen thẳng thắn như vậy, Kim Doyoung choáng váng. Cậu hít một hơi thật sâu, nói lời cảm ơn, sau đó siết chặt cây chổi trong tay, giơ lên không chút do dự.

Có lẽ bài học bị Kim Doyoung cầm chổi đuổi trong nửa giờ đồng hồ chưa đủ sâu sắc, sang năm hai, Jung Jaehyun trở nên mạnh mẽ hơn, thậm chí còn mang theo cả đồng bọn.

Hôm đó, Jung Jaehyun khóc lóc năn nỉ Kim Doyoung đeo băng đô Kuromi, cuối cùng khi bị một đám người vây quanh trong phòng câu lạc bộ, cậu nhịn không được mà giơ nắm đấm lên mặt Jung Jaehyun.

Cậu nhếch mép, quay lại hiện thực. Cầm ly nước chanh trên tay, thủ phạm ấy thế mà đã ngồi đối diện cậu từ lúc nào.

"Xin lỗi, xin lỗi, anh đến muộn rồi."

Jung Jaehyun vẫn đang thở hổn hển.

"Doyoung, em cười gì thế?"

Nụ cười của Kim Doyoung ngày càng sâu, cậu nhấp ngụm nước chanh.

"Không có gì, chỉ là nghĩ đến những chuyện vui vẻ."

3.

"Thật ngại quá, ban nãy vì chuyện luận văn mà đi tìm giáo sư nói chuyện. Em cũng biết mà, giáo sư đó một khi đã nói là nói không ngừng, vì thế mới đến muộn."

"Thật sự không sao mà, cũng chỉ đợi có... một chút" - Kim Doyoung cười.

"Em không giận là được rồi."

Jung Jaehyun cũng giả vờ ngạc nhiên.

"Nói cho cùng, nghe nói đồ ăn ở đây ngon lắm, nên mới hẹn em cùng đi ăn..."

Kim Doyoung đã chuẩn bị đầy đủ, vừa nghe Jung Jaehyun nói vừa quan sát xung quanh.

Theo kinh nghiệm của cậu, ác mộng rất có thể sẽ xảy ra khi cậu không chú ý.

"Doyoung? Em có đang nghe không vậy?"

Jung Jaehyun đẩy đĩa thịt vừa cắt qua, sau đó lấy đĩa thịt trước mặt Kim Doyoung về phía mình.

"Mau ăn đi, nguội là không ngon đâu."

Kim Doyoung nhìn đĩa bít tết vài lần, nước sốt trên đó trông vô cùng đáng ngờ, lỡ như Jung Jaehyun trộn mù tạt vào... Cậu lại cắt miếng thịt ra vài miếng nhỏ hơn, sau đó dưới ánh mắt lấp lánh tràn đầy tinh tú kia, đưa vào miệng cắn.

Không phải đạo cụ, cũng không có mù tạt như tưởng tượng.

Ấy thế mà... chẳng có gì xảy ra cả.

4.

"Thế nào? Thế nào? Có phải rất ngon không?"

Jung Jaehyun mong đợi câu trả lời của Kim Doyoung giống như đứa trẻ đang chờ được khen ngợi vậy.

Kim Doyoung nhai thức ăn trong miệng, cậu không biết phải làm sao, chỉ có thể gật đầu với Jung Jaehyun.

Nhìn thấy đôi má lúm xinh đẹp kia, cậu bỗng chốc bối rối, nhanh chóng đảo mắt đi chỗ khác khi bắt gặp ánh nhìn của đối phương, cúi đầu nhìn bông cải xanh trong đĩa.

"Thật ra hôm nay hẹn em là có chuyện nghiêm túc muốn nói." - Jung Jaehyun bật cười.

Cuối cùng cũng đến rồi sao, Kim Doyoung hừ lạnh một tiếng trong lòng. Hôm nay có nói gì, Kim Doyoung này cũng không tin nửa chữ!

"Chuyện là..."

Jung Jaehyun kiên định nhìn Kim Doyoung.

"Kim Doyoung em nghĩ sao về anh?"

Điều này có chút đi lệch với kinh nghiệm của Kim Doyoung rồi, cũng lệch hướng hoàn toàn so với suy nghĩ của cậu, cậu nheo mắt.

"Hả?"

Jung Jaehyun có chút ngập ngừng.

"Ý anh là, chúng ta cũng quen biết gần hai năm rồi nhỉ..."

Jung Jaehyun ngày hôm nay có chút quái lạ, không biết là thật hay là diễn xuất quá đỉnh, Kim Doyoung cũng lười đoán, đành thúc giục.

"Ừm, sau đó thì sao?"

"Cám ơn em vì đã cùng lập ban nhạc với anh."

Jung Jaehyun cúi đầu sau khi nói xong, cau mày khó chịu, dùng tay đấm vào đùi dưới bàn.

"À, không có gì. Dù sao em cũng thích hát, cũng rất thích mọi người."

Kim Doyoung theo dõi nhất cử nhất động của Jung Jaehyun.

"Nhưng không phải anh đã mời em đi ăn rồi sao? Lúc mới thành lập bạn nhạc ấy?"

Jung Jaehyun đột nhiên ngẩng đầu.

"Đúng thế. Nên hôm nay hẹn em..."

Những chiếc đĩa tráng miệng tinh xảo lần lượt được đặt trên bàn, người phục vụ lễ phép.

"Món tráng miệng của hai anh, mời tự nhiên."

5.

Vào những giây phút cuối cùng này càng không được lơ là cảnh giác, Kim Doyoung còn cố ý chọn vài món gần Jung Jaehyun, sau đó tiếp tục lắng nghe mấy lời không rõ đầu đuôi từ Jung Jaehyun.

"Anh hẹn em, thực ra muốn nói, món tráng miệng này ngon ha?"

"Không phải không phải, ngày mai em có tiết không? Tan học anh đón em nhé?"

"Anh..."

Kim Doyoung đặt nĩa trong tay xuống, nói.

"Anh muốn nói gì cũng được, không cần phải căng thẳng trước mặt em vậy đâu."

Ha ha dù sao Kim Doyoung này nửa chữ cũng không tin.

6.

"Anh thích em."

Jung Jaehyun không ngập ngừng nữa, ngồi thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt Kim Doyoung lặp lại.

"Anh thích em."

7.

Năm nay quả nhiên lại thú vị hơn năm trước, Kim Doyoung cười. Thật sự suýt nữa bị anh lừa rồi.

Cậu nhấp ngụm nước chanh, mới phát hiện minh đã uống hết từ bao giờ, lúng túng đặt cốc xuống, cố gắng nhìn thẳng vào mắt Jung Jaehyun.

"Ừm, sau đó thì sao?"

Đến lượt Jung Jaehyun khó hiểu.

"Sau đó gì cơ?"

Ngơ ngác một hồi mới phát hiện ra giọng điệu không đung lắm.

"À thật sự xin lỗi, mấy chuyện như tỏ tinh này anh không có kinh nghiệm gì cả, anh chỉ muốn nói là, anh thật sự thích em. Ngay từ lần gặp đầu tiên đã thích rồi, có lẽ hơi buồn cười nhưng đó là sự thật. Anh thừa nhận có chút lòng riêng khi đề nghị em thành lập ban nhạc, nhưng anh mong rằng em có thể luôn vui vẻ mà ca hát. Sau đó, nên nói gì đây nhỉ... anh thật lòng đó, hy vọng em có thể suy nghĩ thật kỹ."

Jung Jaehyun nói một tràng dài như văn mẫu, sau đó lặng lẽ lau đi những giọt mồ hôi trên trán.

Kim Doyoung tiếp tục mỉm cười.

"Sau đó thì sao? Cá tháng Tư vui vẻ?"

"Cái gì cá tháng Tư? Hôm nay là cá tháng Tư?"

8.

Khi Jung Jaehyun hốt hoảng lấy điện thoại ra xác nhận ngày tháng, mặt anh gần như đen lại.

"Thế mà lại là cá tháng Tư, anh chọn ngày cá tháng Tư để tỏ tình?"

Kim Doyoung chỉ im lặng nhìn, không trả lời.

"Bởi vì anh đợi không nổi nữa rồi, anh sợ sẽ đánh mất em sau khi anh tốt nghiệp." - Jung Jaehyun ấm ức, "Em bảo tối nay rảnh nên anh hẹn luôn, làm sao lại... có thể là cá tháng Tư cơ chứ..."

Nghe Jung Jaehyun lẩm bẩm, Kim Doyoung cũng bị chọc cười.

"Vậy ngày kỷ niệm của chúng ta sau này sẽ là ngày cá tháng Tư."

Jung Jaehyun trợn to hai mắt kinh ngạc.

"Em đồng ý?"

"Ừm. Cá tháng Tư vui vẻ."

9.

Nhìn gương mặt hạnh phúc như hoa nở mùa xuân của Jung Jaehyun, Kim Doyoung bỗng nhận ra ý nghĩa thực sự của ngày cá tháng Tư, cậu tuyên bố cá tháng Tư không còn là ngày ác mộng của cậu nữa.

Sau đó cậu mỉm cười nhìn Jung Jaehyun.

"Vậy hôm nay có thể đưa em về nhà không?"

"Bạn trai."