Câu chuyện cuối cùng cũng đến cao trao rồi ư? Tôi nín thở và hổi hộp, sức chịu đựng của Kim Doyoung thực sự quá sức tưởng tượng của tôi.
"Tôi đã ở bên cậu ta bao nhiêu năm rồi? Tôi theo Johnny 2 năm, tính ra cũng ở bên cậu ta 6 – 7 năm..."
Anh thực sự tính thời gian làm gián điệp trừ đi thời gian anh làm việc cùng Johnny, chứ không phải trực tiếp nhớ ngày tháng anh và Jung Jaehyun ở bên nhau.
"Thật sự là một quãng thời gian rất dài, dài hơn cả quãng thời gian tôi học ở trường cảnh sát cho đến khi rời khỏi công ty của Johnny. Nói cách khác, thời gian sống dưới thân phận người yêu của Jung Jaehyun này còn dài hơn thời gian học ở đại học Cảnh sát Seoul với thời gian làm gián điệp dưới công ty của Johnny cộng lại."
"Trong một thời gian dài như vậy, tôi tự cho rằng mình là một cảnh sát, một gián điệp, không phải loại người giống như Jung Jaehyun. Nhưng sau khi tôi kết thúc nhiệm vụ này, chỉ có tôi mới biết tôi hy vọng biết bao mình chỉ là người yêu của Jung Jaehyun mà thôi."
Lý lịch của Kim Doyoung ghi rõ: Hỗ trợ cảnh sát tiêu diệt tổ chức buôn lậu vũ khí xuyên quốc gia và gϊếŧ chết kẻ cầm đầu – Jung Jaehyun ngay tại chỗ.
"Thực ra cũng chẳng có gì để nói, nhưng cậu ta tin tưởng tôi là thứ hỗ trợ tôi rất nhiều trong việc thu thập thông tin. Cuối cùng khi tôi cảm thấy thời cơ đã đến, nên tôi đã liên lạc với cảnh sát trưởng và cùng lên kế hoạch thu lưới một lần cuối cùng."
"Kế hoạch ấp ủ hơn nửa năm, tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị vô cùng thận trọng, đến nỗi không thể thận trọng hơn được nữa, có thể nói bởi vì chỉ có một cơ hội duy nhất, nhất định phải dốc toàn lực."
"Tôi không còn nhớ tôi vượt qua quãng thời gian đó như thế nào. Tôi đã cố lờ đi sự thật rằng Jung Jaehyun là kẻ cầm đầu, bắt trộm phải bắt tận tay mà tình nguyện tin tưởng rằng đây chỉ là một cuộc trả đũa thế giới ngầm đã được chuẩn bị từ lâu, đây cũng là nhiệm vụ của tôi với tư cách là cảnh sát và gián điệp ngầm. Cảm giác về dấu chấm cho mối quan hệ của chúng tôi cũng biến mất, trở nên giống như một đôi vợ chồng già, mỗi ngày đều trải qua như ngày cuối cùng."
"Nhưng thật đáng tiếc quãng thời gian đẹp đẽ đó cũng có ngày phải kết thúc, chưa kể đến sự khác biệt về danh tính của chúng tôi không cho phép chúng tôi mơ mộng về tương lai nữa. Trước khi hành động, tôi đã yêu cầu bản thân không tham gia cuộc chiến lần này. Cảnh sát trưởng cũng đồng ý và bảo tôi rằng sẽ có người đến bảo vệ tôi ngay khi bắt đầu, để tôi rời khỏi hiện trường, bỏ mặc lại tất cả mọi thứ, quên đi mọi chuyện trong 6-7 năm qua cho số phận. Sau đó..."
"Jung Jaehyun làm sao có thể để tôi rời đi dưới tình huống nguy hiểm như thế..."
Nước mắt lại tuôn ra từ đôi mắt đỏ ngầu của Kim Doyoung, nhưng không giống như sự suy sụp trước đó, lần này còn mang theo một sự đau buồn đến tột cùng, trái tim dường như đã ngừng đập, không còn sự sống nữa, chỉ còn phản ứng sinh lý mà thôi.
Tướng mạo anh trời sinh trông vốn đã lạnh lùng, vào giây phút này lại càng lạnh lùng hơn bao giờ hết, ngay cả nước mắt cùng nhiệt độ cơ thể cũng vì thế mà hạ nhiệt theo, nhỏ từng giọt vào tách trà trước mặt, hòa cũng với vị đắng chát. Kim Doyoung vừa khóc vừa uống một ngụm trà, sau đó lẩm bẩm, không biết bản thân đang nói với chính mình hay nói với người trong suy nghĩ.
"Xung quanh luôn có người phục kích, chúng tôi đã chuẩn bị rất kỹ, Jung Jaehyun không biết rằng tôi có người bảo vệ, cậu ta nghĩ rằng tôi sẽ gặp nguy hiểm nếu rời xa khỏi tầm mắt của cậu ta. Thuốc hạ và đồng bọn của chúng tôi vì bảo vệ chúng tôi mà từng người từng người bị hạ gục, nhưng Jung Jaehyun vẫn vừa đánh trả vừa bảo vệ tôi. Không thể không thừa nhận cậu ta là người văn võ song toàn, thông minh và rất dũng cảm, có lẽ bởi vì cậu ta là kẻ buôn bán vũ khí trái phép lâu năm, việc sử dụng vũ khí, thể lực và khả năng phán đoán của cậu ta có thể nói là đạt đến mức cao siêu và hiếm có. Cậu ta thực sự bảo vệ tôi tránh cơn mưa đạn vào khoảnh khắc ấy thậm chí còn làm bị thương rất nhiều cảnh sát. Nhưng tất nhiên trốn thoát khỏi đó là điều không thể, tôi nhìn cậu ta mặt dính đầy máu vẫn kiên quyết phải bảo vệ tôi, muốn khuyên cậu ta đầu hàng lại không thể mở miệng nói gì. Sau đó, tôi dứt khoát nghĩ rằng tôi sẽ cùng chết với cậu ta ở nơi này. Chúng tôi có thể ôm nhau khi bị bắn, đến lúc đó, cảnh sát và pháp y không thể nào tách rời chúng tôi được, chúng tôi có thể là một cặp quỷ uyên ương."
"Tôi rất muốn kéo cậu ta đến đứng dưới họng súng của cảnh sát, cũng biết rằng Cảnh sát trưởng cũng đã đồng ý yêu cầu của tôi là đồng quy vu tận cùng cậu ta. Cảm nhận được họng súng ở đằng sau, nhưng Jung Jaehyun không phải người đơn giản, cậu ta phản ứng quá nhanh, kéo tôi ra phía sau và quay người đưa lưng về phía đó. Đây chính là một cơ hội tuyệt vời, nhưng trông giây phút không biết lấy dũng khí từ đâu, tôi lao ra đỡ cho cậu ta một đạn."
"Sự bốc đồng của tôi khiến viên đạn đi lệch hướng, tôi chỉ bị thương nhẹ ở cánh tay trái nhưng Jung Jaehyun ngay lập tức tức giận đến đỉnh điểm, cậu ta nói với tôi rằng ở đây còn đặt một quả bom, nếu tôi không sống sót sẽ khiến toàn bộ cảnh sát đồng quy vu tận – điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi về trận chiến khốc liệt này, tình hình lúc đó hỗn loạn lắm. Không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều, tôi chỉ biết rằng cảnh sát không thể hy sinh được nữa, không thể để cảnh sát hy sinh vì chúng tôi nữa."
"Và quan hệ của tôi với Jung Jaehyun, cũng đã đến lúc chấm dứt rồi."
Kim Doyoung nhắm mắt lại.
"Tôi cầm một khẩu súng đặt lên ngực cậu ta – nơi từng để lại vết sẹo vì đã cố gắng bảo vệ tôi. Jung Jaehyun ngạc nhiên nhìn tôi, chưa kịp hỏi tôi là xảy ra chuyện gì..."
"Tôi sợ rằng chỉ cần chậm trễ vài giây thôi tôi sẽ không xuống tay được, vì vậy tôi chưa kịp nói xong ba chữ "Anh yêu em" liền đã bóp cò, tôi nghĩ cậu ta chỉ nghe được tiếng "Anh...""
Mặt anh trắng bệch.
"Làm sao tôi có thể hy vọng cậu ta nghe thấy câu đó và biết rằng tôi thật sự yêu cậu ta cơ chứ."
Cơn gió vô tình lay động rèm cửa và vội lướt qua má Kim Doyoung, nhưng đôi mắt anh vẫn tĩnh lặng như cũ.
"Chuyện xảy ra sau đó chắc cậu cũng đoán được, Jung Jaehyun chết, tất cả những tên tôi phạm đều bị bắt, à, chỉ có Lee Jeno trốn thoát, nhưng tôi ích kỷ mong muốn rằng thằng bé sẽ chạy thật xa, thằng bé là một đứa trẻ tốt, chỉ vì còn quá nhỏ mà theo sai người... Tôi được đưa về cục cảnh sát, phục chức, được trao huy chương nhưng tôi đã từ chối tham gia buổi lễ vì lý do tâm lý. Cảnh sát trưởng cho rằng tôi cần thời gian để hồi phục lại, tôi cũng cho là như vậy nếu tôi không phát hiện ra..."
"Phát hiện ra cái gì?"
Lại một đợt sóng khác trong đôi mắt vốn tĩnh lặng của Kim Doyoung, thật tiếc rằng đó không phải một điều tốt lành.
"Nếu tôi không phát hiện ra mình có thai."
Tôi vô cùng sửng sốt. Sau lưng bỗng có tiếng động lạ, nhưng vì Kim Doyoung đang nhìn ra ngoài cửa sổ nên không để ý.
"Beta không dễ mang thai, nhưng dù sao thì đó cũng là của Jung Jaehyun."
Kim Doyoung hoàn thành nhiệm vụ đã được nửa năm, nhưng hiện giờ anh chẳng còn có biểu hiện gì cả, có phải vì áo quần rộng hay anh ấy quá gầy nhìn không ra hay không?
Kim Doyoung thấy tôi nhìn vào bụng anh ấy, ánh mắt bình tĩnh lại.
"Cậu có biết tại sao tôi biết mình mang thai không? Người khác có thể sẽ cảm thấy cơ thể khác thường, khẩu vị thay đổi, ốm nghén nhưng thể chất và tâm lý của tôi không được ổn định trong một thời gian dài, cứ ngỡ rằng chỉ là không thoải mái như bao lần khác, cho đến khi tôi bị ngất trong Cục cảnh sát, bộ quân phục trên người dính đầy máu. Sau khi tỉnh lại, bác sĩ bảo tôi đã sảy thai rồi."
"Thật nực cười, tôi biết mình có thai là do tôi bị sảy thai."
Tách trà trong tay anh run lên, rơi xuống đất, âm thanh lớn lạ thường. Nhưng nó cũng bị che đậy bởi giọng nói nức nở của Kim Doyoung.
"Nếu không có cái thai ấy, có lẽ 10 năm, 20 năm hay 30 năm sau, một ngày nào đó tôi cũng sẽ quên và trở nên tê liệt. Nếu như cái thai đó có thể sống, tôi sẽ coi nó như một cọng rơm cứu mạng, dù có lỗi với Jung Jaehyun nhưng tôi vẫn sẽ nuôi nấng nó một cách chu toàn nhất... Nhưng tại sao, tại sao lại là một kết cục khó thể chấp nhận nhất? Đứa bé đến, cho tôi một cơ hội chuộc lỗi nhưng lại rời đi chỉ vì sơ suất của tôi, khiến tôi càng không thể tha thứ cho bản thân. Tôi đã quen mình là phu quân tổng tài của thế giới ngầm rồi, tôi không thể hòa nhập được với đồng nhiệp sau khi phục chức, tôi không còn chốn dung thân nữa, thậm chí ngay cả đứa con của Jung Jaehyun cũng không ở lại với tôi."
"Tôi là một người bị bỏ rơi, tôi xứng đáng bị như vậy vì tôi đã bỏ rơi Jung Jaehyun."
Tôi lặng lẽ nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất và nghe Kim Doyoung kết thúc câu chuyện.
"Mọi chuyện là như vậy đấy. Hơn nửa năm nay, tôi chẳng khá hơn chút nào cả. Tôi vẫn thường thức giấc lúc nửa đêm nhưng không còn được Jung Jaehyun ôm âp, vỗ về, mất hết mọi thứ, tôi trống rỗng vô cùng. Thật đau khổ, thật sự quá đau khổ."
"Tôi thậm chí còn liên lạc với cảnh sát hình sự phụ trách công tác hậu sự và hỏi thi thể của Jung Jaehyun đã được xử lý như nào. Người ta nói rằng chưa có người nhà đến nhận nên tạm thời vẫn để ở nhà tang lễ. Tôi muốn nói, tôi là người nhà của cậu ta và muốn nhận về, dù cho chỉ còn lại bộ xương cũng phải nhận về, nhưng tôi rất sợ nhìn thấy người mình yêu giờ lại nằm trong chiếc hộp đó, và tôi là chính là người gϊếŧ chết cậu."
"Điều đáng buồn hơn là, tôi thậm chí là một Beta. Nếu tôi là Omega, tôi có lẽ đã có thể có vật kỷ niệm hoặc là có con với cậu ta rồi. Mọi người đều nói với tôi rằng, tôi thực sự đã có rồi, bởi trên người tôi có một hương mùi gỗ rất nồng nhưng tôi lại không thể tự mình ngửi được... Nhưng trên đời làm gì có nếu như, tôi sinh ra vốn lãnh đạm, là một Beta thích hợp để làm gián điệp. Bác sĩ này, trông cậu còn trẻ quá, nhưng tôi ngưỡng mộ cậu là Omega lắm đấy, cảm giác cùng Alpha phát sinh quan hệ có cảm giác gì?"
Tôi giật mình, các mảnh vỡ của tách trà cứa vào tay, vài giọt máu rơi xuống.
Pheromone của Alpha ngay lập tức tràn ngập căn phòng.
Thật may, Kim Doyoung là Beta, không thể ngửi thấy. Nhưng khi tôi muốn cầm máu, Kim Doyoung lại kinh ngạc nhìn tôi, tôi nhìn lại, thiết bị cảnh sát của anh ấy hiển thị rằng pheromone của Alpha xung quanh anh ấy quá cao.
Chết tiệt, tôi quên mất Kim Doyoung là cảnh sát.
Kim Doyoung đột nhiên đứng dậy, quên mất cả nỗi đau buồn của mình, ngay lập tức lấy lại bản năng một người cảnh sát.
"Cậu là ai? Tại sao lại là Alpha? Cậu không phải em trai của Cảnh sát trưởng, bác sĩ Lee Taeyong, một Omega sao?"
Tôi không thể tiếp tục đóng giả được nữa rồi, tôi từ bỏ việc cầm máu, ngồi thẳng dậy và tháo kinh ra.
Kim Doyoung sờ vào túi, nhưng vì đi chẩn đoán tâm lý nên không mang theo, anh chỉ có thể chất vấn tôi lần nữa.
"Cậu là ai?"
Tôi nhún vai.
"Em chưa từng nói mình là bác sĩ Lee."
"Nhưng cậu nói cậu là do anh trai giới thiệu đến, em trai duy nhất của cảnh sát trưởng là bác sĩ Lee!"
"Em không nói dối."
Tôi cười, có lẽ là một nụ cười đáng sợ. Tôi nhìn Kim Doyoung, người đang căng thẳng vô cùng, chợt nghe thấy tiếng chốt cửa vang lên.
"Em không nói dối mà."
Tôi lặp lại lần nữa.
"Là anh trai em bảo em tới, anh dâu."
Kim Doyoung mở to hai mắt.
"Cậu nói cái gì cơ?"
Tôi chậm rãi lau vết thương trên tay.
"Em còn nói chưa đủ rõ ràng sao, anh dâu? Không phải mấy người đã phát hiện ra có một hộ khẩu đen quỷ không biết thần không hay đó sao? Mấy người đoán đúng rồi nhưng thật không may em lại quá giống người không tồn tại ấy nên bị mấy người phủ nhận rồi."
Tôi cười có chút độc ác.
"Em là Na Jaemin, em trai của Jung Jaehyun. Nếu không phải anh em em người theo họ cha, người theo họ mẹ, có lẽ em cũng không giấu được lâu đến thế, vì cảnh sát chắc chắn sẽ phát hiện ra trong hồ sơ ở cô nhi viện. À đúng rồi, em có thể nói cho anh rằng Lee Jeno sống rất tốt, hôm đó bị thương căn bản chẳng hề hấn gì, mỗi ngày đều tranh giành với em xem ai trên ai dưới nữa kìa, tinh yêu AA thật là... thực ra anh với anh trai em tình yêu AB cũng rất tốt rồi."
Có thể là bộ não không thể xử lý quá nhiều thông tin cùng một lúc nên Kim Doyoung vẫn đứng nguyên với tư thế ban đầu, bị shock và không có bất kỳ phản ứng nào. Tôi thở dài, nghĩ rằng vẫn cần phải có một tác động trực tiếp hơn, thì cánh cửa sau lưng tôi cuối cùng cũng được mở ra. Có người bước ra ngay sau đó.
Mặc dù bọn họ trông khá giống nhau nhưng không phải Lee Jeno – người mà vốn được biết vẫn còn sống.
Anh trai tôi đứng sau lưng tôi, tôi không thấy vẻ mặt của anh, nhưng vẻ mặt của Kim Doyoung cũng khiến tôi đoán ra được phần nào. Kim Doyoung mặt mày tái nhợt, trong mắt vẫn là kinh ngạc đến cực điểm, yết hầu chuyển động nhưng không nói được lời nào, toàn thân cứng đờ vì kinh hãi.
Nhưng đôi mắt anh rõ ràng hiện lên một tia vui mừng điên cuồng.