"Đêm đó thực sự... quá tàn khốc. Cậu không thể tưởng tượng nổi hai tổ chức buôn ma túy điên cuồng có thể làm ra những gì đâu. Ngay cả ở Seoul – một nơi cấm dùng vũ khí, nhưng bọn chúng hoàn toàn phớt lờ và đã xảy ra một cuộc đấu súng. Mặc dù nói pháp luật với những người như bọn chúng thật sự là vô cùng buồn cười, nhưng ở một mức nào đó tôi vẫn khinh thường."
Anh đau khổ nhớ lại.
"Tiếng súng, tiếng la hét, đổ máu không hề được khống chế trong đêm tối, thậm chí còn có thể nhìn thấy những cánh tay, cánh chân rời rạc rải rác khắp nơi, còn có Jung Jaehyun lao đến bảo vệ tôi..."
"Phát súng đó vốn dĩ nhằm vào tôi, Jung Jaehyun đã đỡ cho tôi một đạn, viên đạn xuyên qua ngực cậu ta từ phía sau, rất gần tim..."
Đôi mắt anh đỏ hoe, những giọt nước mắt đã nhiều lần trực trào ra lần này rốt cuộc cũng không kìm được.
"Lúc đó, tôi thật sự sợ hãi. Tôi cho rằng cậu ta sắp chết rồi."
"Johnny đưa chúng tôi đến bệnh viện, trên người tôi vẫn dính đầy máu, nhưng chỉ có thể ngây ngốc đứng trước phòng phẫu thuật. Bản thân Lee Jeno cũng bị thương nhưng cậu ấy vẫn đến an ủi tôi, lại bị dáng vẻ của tôi dọa sợ. Tôi nghĩ lúc đó dáng vẻ của tôi giống như một hồn ma, mặt mũi trắng bệch, người dính đầy máu."
"Tôi không biết mình đứng ngoài phòng phẫu thuật bao lâu, quên mất còn có thể ngồi, cho đến khi bác sĩ bước ra bảo không nguy hiểm đến tính mạng, tôi liền ngất đi."
"Cuối cùng chúng tôi được đưa vào phòng bệnh hai giường, và cậu ta tỉnh lại trước tôi."
Kim Doyoung mỉm cười, dáng vẻ vừa khóc vừa cười của anh khiến tôi cũng buốn cười theo.
"Cậu ta nói rằng cậu ta rất khỏe, còn tôi bị ngất đi vì sức khỏe không tốt. Tôi không còn tâm trạng để đùa nữa, tôi bật khóc ngay khi tỉnh dậy."
"Sau đó, Lee Jeno phải kê hai chiếc giường của chúng tôi lại gần nhau để cậu ta ôm tôi dễ dàng hơn."
Tôi đưa cho Kim Doyoung khăn giấy để anh ấy bình tĩnh lại, sau đó im lặng một lúc cho đến khi bình ồn lại, mới tiếp tục.
"Hai tổ chức buôn bán ma túy đã khiến thương vong tăng lên gấp hai. Chúng tôi tuy có thương vong nhưng không quá nghiêm trọng, có thể nói đây là một kế hoạch tương đối hoàn hảo. Tôi cũng đã sử dụng hết khả năng của minh để bí mật báo cho cảnh sát. Nhưng vì vết thương của Jung Jaehyun, tôi đã sợ hãi trong một thời gian dài, thậm chí thường bị thức giấc vào nửa đêm, sợ rằng Jung Jaehyun thực ra đã chết rồi, lại sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ. May mắn thay, mỗi lúc như vậy cậu ta thường ôm lấy tôi, hai cánh tay vẫn rất khỏe và thân nhiệt vẫn còn ấm áp, khiến tôi tham lam mong muốn khoảnh khắc đó dừng lại. Tôi thực sự ngày càng lún sâu rồi... tôi nghĩ rằng, ván đen ăn đen ấy, thực sự là giây phút đại diện cho sự đồng hóa của tôi."
Ngay cả khi bị xáo trộn bởi cảm xúc, suy nghĩ của anh ấy vẫn thật rõ ràng, tôi nghĩ. Để anh ấy không đắm chìm trong cảm xúc tiêu cực, tôi tiếp tục.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, bởi vì Jung Jaehyun bị thương, toàn bộ chúng tôi đều nghỉ ngơi một thời gian, tất cả mọi giao dịch đều không nhận. Chúng tôi cũng không chủ động đi giao lưu với bên ngoài nhưng có rất nhiều thế lực luôn âm thầm theo dõi chúng tôi, muốn nhân cơ hội Jung Jaehyun bị thương mà làm hại chúng tôi. May mắn là, chúng tôi có nền tảng cực kỳ vững chắc, vì vậy những chuyện như vậy không làm hại đến chúng tôi bao nhiêu. Người của chúng tôi vẫn bảo vệ tôi và Jung Jaehyun rất tốt, tuy nhiên họ cho rằng cứ đứng im như vậy cũng không phải là cách hay, nên quyết định đánh cược."
Sự hoang tàn của thế giới ngầm? Chắc là phải có một trận chiến lớn nữa. Nhưng câu trả lời của Kim Doyoung lại không giống như tôi tưởng tượng.
Anh nhấp một ngụm trà, cười nhạt nói.
"Không chỉ có cảnh sát mới có gián điệp ngầm."
Tôi hít một hơi.
Kim Doyoung tiếp tục.
"Điều tồi tệ hơn là, tổ chức buôn ma túy bị đánh bại ấy đã âm thầm phái một gián điệp trà trộn vào từ nhiều năm trước, thậm chí còn đạt được vị trí cao. Cũng chính vì có gián điệp tiết lộ, mà chúng tôi phải chịu nhiều thiệt hại hơn dự kiến, bao gồm cả người bị thương nghiêm trọng – Jung Jaehyun."
"Địa vị cao? Cao đến mức nào?"
"Chỉ đứng sau tôi và Jung Jaehyun."
Tôi nhớ lại những cái tên được Jung Jaehyun nhắc đến, tùy tiện nói một cái tên, tuy biết rằng đó là điều không thể.
"Là Lee Jeno?"
Câu trả lời của anh nằm trong dự đoán cũng nằm ngoài dự đoán của tôi.
"Là Park Hyesoo."
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng gián điệp lại là phụ nữ.
Kim Doyoung dường như đoán được điều tôi đang nghĩ, anh cười.
"Đúng vậy, vẻ ngoài của cô ta đã đánh lừa tất cả chúng tôi. Nhưng khi Jung Jaehyun bắt đầu điều tra về cô ta, mới biết rằng cô ta vốn không nhút nhát như vậy, còn rất biết cách bắt nạt người khác nữa."
"Tại sao Jung Jaehyun lại đột nhiên nghi ngờ cô ta?"
Kim Doyoung lắc đầu.
"Thành thật mà nói, tôi cũng không biết, cậu ta dường như có một... trực giác phi thường? Rất kỳ quái và đáng sợ."
"Vậy anh lúc đó có sợ mình bị phát hiện không?"
"Sao có thể không sợ chứ? Tôi từ khi bắt đầu ở bên Jung Jaehyun, à không, từ khi bị Johnny dẫn đi gặp cậu ta, tôi luôn sợ mình bị phát hiện, sau này khi ở bên nhau rồi lại càng thêm dày vò. Sự dày vò này quả thật đã đạt đến đỉnh điểm vào thời gian đó, bởi vì khi Park Hye Soo bị phát hiện, Jung Jaehyun đã rất tức giận và quyết định điều tra toàn bộ tổ chức."
"Trong tổ chức còn có thân phận mà tôi không biết, một gián điệp khác của cảnh sát."
Tôi lờ mờ đoán được phần tiếp theo sẽ vô cùng bi thương.
Cảm xúc của Kim Doyoung bắt đầu không kiểm soát được. Anh cố gắng kể lại một cách bình tĩnh nhất có thể, nhưng đôi mắt và ngón tay run lên bật bật kia đã phản bội anh.
"Jung Jaehyun có lẽ đã hoàn toàn tin tưởng tôi và để tôi cùng tham gia vào công việc điều tra kỹ lưỡng – ngoại trừ tôi ra, người được phép tham gia vào việc này chỉ có Jung Jaehyun và Lee Jeno mà thôi. Nhiều ông chủ xã hội đen sau khi tra ra gián điệp sẽ tự mình tra tấn, nhưng Jung Jaehyun không cần, có lẽ vì cậu ta thực sự quá thông minh, và cậu ta tin rằng tôi với Lee Jeno cũng đủ thông minh."
"Nhưng cuộc điều tra bắt đầu quá nhanh và đột ngột, tôi không tìm được cơ hội và thời gian để liên lạc với cảnh sát trưởng, bảo ông ấy cho tôi thông tin của gián điệp ngầm còn lại. Tôi chỉ có thể ngồi cùng văn phòng với Jung Jaehyun và Lee Jeno, cố gắng tìm ra người ấy và dùng hết sức bảo vệ. Thế nhưng, thế nhưng..."
"Jung Jaehyun đã bảo tôi và Lee Jeno đưa kết quả cho cậu ta, cậu ta sẽ tự mình kiểm tra lần cuối. Cậu ta làm viêc cả đêm, vì vậy tôi không thể thức giấc vào ban đêm được nữa để làm nốt công việc đang dang dở. Hơn nữa, nếu tôi làm việc một mình trong những lúc thế này, tôi có lẽ sẽ rất dễ bị phát hiện. Vì vậy, tôi chỉ có thể lo lắng chờ đợi, bất lực và dằn vặt, còn phải vẻ ngoài trông thật bình tĩnh và phải tỏ ra ghét bỏ với kẻ phản bội tổ chức. Tôi sụp đổ đến cùng cực, dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ thôi cũng khiến tôi gục ngã, những công sức ban đầu hoàn toàn công cốc. Lợi thế về EQ và phẩm chất hơn người của tôi được cảnh sát trưởng coi trong cuối cùng cũng phát huy được hết tác dụng, nhưng chỉ có tôi mới biết nó gian nan đến mức nào."
"Nhưng mà, nhưng mà..."
"Tôi vẫn không thể dừng lại..."
Kim Doyoung cuối cùng cũng biểu hiện ra tâm trạng kích động nhất trong buổi chiều ngày hôm nay. Anh thở hổn hển, mặt đỏ bừng, gân tay trên cổ và cánh tay dường như muốn tách rời. Anh nghiến răng như cố kìm nén sự nghẹn ngào nhưng mọi cố gắng của anh đều công cốc khi anh phải tiếp tục câu chuyện tàn khốc.
"Vài ngày sau đó, tôi không nhớ rõ là mấy ngày, nhưng tôi thật sự sống trong căng thẳng suốt thời gian ấy. Tóm lại, vài ngày sau, Jung Jaehyun gọi hết mọi người đến nhà kho."
"Lúc đó, tôi vẫn đang ngủ và đó là cuộc gọi cuối cùng của tôi với cậu ta. Khi tôi đến, ngoài Park Hyesoo còn có hai gián điệp khác đang bị trói vào cột nhà, chờ đợi phán quyết dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, trong giây lát tôi vô cùng khó thở, choáng váng suýt ngất xỉu, may mà có Lee Jeno đỡ tôi."
"Kết cục của Park Hyesoo tất nhiên là tồi tệ nhất. Bởi hơn ai hết, thời gian cô ta làm gián điệp lâu nhất và dành được vị trí vô cùng cao, còn gây ra hậu quả nghiêm trọng nhất là suýt nữa làm Jung Jaehyun bỏ mạng. Khi cô ta bị gϊếŧ dưới ánh mắt của mọi người, còn quay video lại và gửi cho tổ chức của cô ta."
Kim Doyoung dường như không muốn kể lại quá trình này, tôi nghĩ bởi vì nó quá không đáng nhớ. Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng đối với Kim Doyoung sự kiện đằng sau còn tàn khốc hơn thế, nhưng ngay lúc này, anh vẫn phải đối mặt một lần nữa.
"Sau Park Hyesoo, còn có có hai gián điệp khác, một là của xã hội đen, một là của cảnh sát. Cảnh sát không chỉ phái một người trong nhiều năm mà trong nhiều năm như vậy chỉ có một người có thể ở lại trong tổ chức đến tận bây giờ, hơn nữa không thiệt mạng sau vụ đen ăn đen."
"Cậu ấy là một gián điệp ngầm vô cùng xuất sắc, cậu ta, Jung Jaehyun..."
Nước mắt của Kim Doyoung rơi xuống, giọng nói không còn mạch lạc nữa, run rẩy, cuối cùng cũng đến đỉnh điểm của sự suy sụp.
"Jung Jaehyun, đã gϊếŧ cậu ấy. Tôi tận mắt đứng nhìn nhưng không thể làm gì được."
Lượng từ tuy không nhiều, nhưng anh nghiến răng nghiến lợi mà nói, lấy hai tay che mặt, hơi thở gấp gáp. Tôi nhìn đến đau lòng nhưng cũng không thể làm gì nhiều.
Kim Doyoung tự mình điều chỉnh tâm trạng, nhưng khi ngẩng mặt lên, mắt anh đã đỏ đến đáng sợ. Anh nhận khăn giấy từ tay tôi, điều chỉnh lại một chút, nhưng ánh mắt anh như chẳng còn chút sự sống nào.
Cũng may, trước khi ra đi, Jung Jaehyun không tra tấn cậu ấy như hai gián điệp khác.
Anh dường như muốn xác nhận điều gì đó.
"Làm gián điệp trong một tổ chức buôn bán bất hợp pháp, kết cục như vậy cũng được xem như không quá tồi?"
Tôi nhìn vào mắt anh ấy và gật đầu thật mạnh, anh có vẻ được an ủi hơn nhưng tâm trạng cũng chẳng thấy khá hơn chút nào, dù sao cũng là một sinh mạng, có nói thế nào cũng không thể thay đổi được kết cục tốt hơn, chỉ là muốn tự lừa dối mình mà thôi. Mà Kim Doyoung lại quá thông minh, bản thân anh cũng chẳng thể nào tự lừa dối mình, liên tục rơi vào những cảm xúc tự trách và tự ghê tởm bản thân, không thể nào giải thoát được.
Ánh mắt anh vô hồn, một lúc sau mới trấn tĩnh lại, tiếp tục kể với giọng điệu lãnh đạm, như thể chỉ cần nghĩ bản thân là khán giả thì câu chuyện tiếp theo chẳng còn đau lòng nữa.
"Tôi không còn cách nào bình tĩnh được nữa, sau khi Jung Jaehyun gϊếŧ gián điệp kia, tôi ngất đi ngay lập tức. Sau khi tỉnh lại tôi cho rằng mình cũng bị phát hiện rồi, nhưng Jung Jaehyun chỉ nói với tôi rằng tôi đã làm việc vất vả rồi và tôi chỉ bị kí©h thí©ɧ bởi những cảnh không đáng nhìn nên mới ngất đi."
"Có cái rắm ấy."
Anh cười khinh thường.
"Người làm việc vất vả rõ ràng là cậu ta."
"Nói thật, trong một khoảnh khắc, tôi đã hy vọng cậu ta nhìn ra manh mối, sau đó tra hỏi tôi, hoặc tra tấn tôi, bắt tôi phải thừa nhận, tôi chắc chắn sẽ không phủ nhận, nói thật rõ ràng rằng tôi chính là gián điệp mà Sở cảnh sát phái đến. Tôi tận hưởng tình yêu, tiền bạc, địa vị và tài nguyên của cậu ta trong suốt những ngày tháng chúng tôi ở bên nhau. Tôi cũng thu thập được nhiều chứng cứ về tôi ác của cậu ta, đợi ngày tống cậu ta vào tù. Tôi giống như một kẻ cặn bã hai mặt vậy. Không, tôi căn bản không hề dao động, mục đích của tôi trước giờ chỉ có một, chính là lật đổ Jung Jaehyun. Dù đã yêu cậu ta mất rồi, nhưng tôi vẫn kiên trì với công việc này, tôi làm mọi việc chống đối cậu ta nhưng chưa bao giờ thật sự nghi đến hậu quả cuối cùng của mình."
"Có lẽ cậu ta sẽ phát hiện ra tôi và gϊếŧ tôi..."
"Có lẽ cậu ta sẽ tra tấn tôi khắc nghiệt hơn cả Park Hyesoo hoặc tôi sẽ là người đưa cậu ta ra pháp trường tử hình, giống như kết cục của gián điệp đồng nghiệp của tôi vậy."
"Jung Jaehyun ngồi bên giường ân cần hỏi han tôi, nói với tôi lý do tôi ngất xỉu bằng một giọng nói trầm ấm. Khi cậu ta xoa đầu tôi và nhắc nhở tôi nghỉ ngơi, tôi thực sự cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa, tôi không tiếp tực được nữa, tôi muốn có một kết cục thoải mái, ngay lúc này, chính ngay lúc này, tôi nói ra sự thật, đặt một dấu chấm cho câu chuyện của chúng tôi."
"Tuy nhiên, tôi chỉ gật đầu, nuốt xuống viên thuốc cậu ta đưa cho tôi bằng một nụ hôn rồi tiếp tục nghỉ ngơi."
"Sau khi ngủ một giấc tỉnh lại, lại coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục máy móc thực hiện những công việc thường ngày, đóng vai một cánh tay đắc lực và phu quân tổng tài. Chỉ đến khi liên lạc với cảnh sát trưởng, tôi lại không kìm được kích động muốn hét lên tôi không làm nữa."
"Tất nhiên là tôi không nói ra. Tôi bình tĩnh đến mức không còn nhận ra chính mình. Ngay cả khi nói với ngài ấy gián điệp còn lại đã hy sinh, giọng nói vẫn không có chút thay đổi."
Tôi không nói nên lời.
"Sau đó, tôi không biết mình ngày càng dốc sức với công việc hơn hay chỉ làm cho có lệ. Sau khi bắt được gián điệp, Jung Jaehyun lại càng tin tưởng tôi hơn, tốc độ thu thập bằng chứng của tôi đã vượt quá dự liệu. Nhưng tôi không biết có phải do sự nghi ngờ không thể giải thích được của mình hay không, đôi khi tôi cảm thấy Jung Jaehyun đang bí mật làm việc khác mà không nói cho tôi biết, nhưng mọi việc trong tổ chức đều đến tay tôi, tôi không tìm được điều gì bất thường. Vậy nên tôi không tìm hiểu quá sâu, tôi cho rằng bản thân tôi đã chịu quá nhiều kí©h thí©ɧ rồi. Tình yêu của tôi với Jung Jaehyun vẫn rất mặn nồng, chỉ có điều trước đó tôi luôn tận hưởng niềm hạnh phúc thầm kín này, sau đó mỗi lần nhận được nụ hôn hay cái ôm từ Jung Jaehyun, tôi đều coi đó là lần cuối cùng. Làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý ở mức độ nào đó đối với tôi mà nói là điều đúng đắn, nhưng trên thực tế lại chẳng có tác dụng gì..."
"Bởi vì cho dù tôi đã chuẩn bị kỹ đến đâu, tôi vẫn không thể chịu đựng được khi điều đó thật sự đến."