"Có gì thay đổi sau khi hai người ở bên nhau không?"
"Có rất nhiều... cậu ta không giấu diếm chuyện của chúng tôi nữa mà quang minh chính đại công khai, thậm chí đưa tôi đến rất nhiều bữa tiệc. Chúng tôi cũng nói chuyện nhiều hơn, dường như chỉ qua một đêm liền trở nên thân thiết vậy. Vốn dĩ lên giường sẽ không mở miệng nói chuyện, nhưng sau khi bên nhau rồi lại nói chuyện yêu đương cả đêm."
"Tình cảm hai người thật tốt." – Tôi khẳng định nói.
"Tất nhiên rồi."
Kim Doyoung cũng khẳng định. Anh dường như đang nhớ lại phần ký ức đẹp nhất của câu chuyện, anh vẫn chưa sẵn sàng chuyển sang phần tiếp theo.
"Tôi và Jung Jaehyun cực ăn ý, về bản chất đều là những người thông minh, nên cách tư duy cũng giống nhau ở một mức độ nào đó, lúc làm việc cùng nhau cũng có một cảm giác khác. Sau khi ở bên nhau, địa vị của tôi ngày càng thăng tiến, tình cảm cũng ngày một thăng hoa, tôi cũng không còn chỉ nhận nữa mà sẽ cho đi mọi thứ trong khả năng nếu Jung Jaehyun cần. Hơn nữa, chúng tôi cũng bình đẳng giải quyết mọi vấn đề. Khi đi gặp đối tác giao dịch, chúng tôi không cần thảo luận riêng mà chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu đối phương cần gì. Còn đối với việc nhà, cũng tức là việc nội bộ của nhóm chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ tự giác phân công công việc..."
"Nghe có vẻ rất thuận lợi nhỉ, một sự kết hợp hoàn hảo." – Tôi ngắt lời.
"Mọi chuyện thực chất không suôn sẻ đến vậy. Chúng tôi cũng có lúc cãi nhau, nhưng dù sao tôi cũng phải nghĩ đến thân phận gián điệp của mình, không thể quá tự phụ trước mặt cậu ta được, vậy nên tôi thường là người làm lành trước. Đương nhiên, Jung Jaehyun cũng chẳng bao giờ được đà lấn tới, khá là bao dung với tôi..." – Kim Doyoung bác bỏ.
Anh dừng lại một lúc.
"Có đôi lúc, tôi cảm thấy cậu ta rất bao dung và chiều chuộng mình, nhưng có những lúc, tôi có cảm giác giống như cấp trên coi thường cấp dưới vậy. Tất nhiên, tôi cũng biết rõ, địa vị của tôi trong tổ chức không thể nào ngang bằng với cậu ta được, nhưng cảm giác coi thường đó không phải do địa vị, mà là khoảng cách về năng lực..."
"Nhưng năng lực của hai người cũng tương đối mà, thậm chí anh còn đánh bại được Jung Jaehyun."
Nói xong, tôi mới nhận ra mình lỡ lời rồi, cũng đã chạm trúng nỗi đau của Kim Doyoung. Nhưng Kim Doyoung lại bỏ qua cho tôi và tiếp tục đắm chìm vào cuộc tình thầm kín ấy.
"Cảm giác đó có chút không rõ ràng, nhiều lúc cũng thấy tương đối. Chúng tôi đều thuộc kiểu khá điềm tĩnh và biết cách tự chủ, khi ở cạnh nhau cũng có thể nói là trong vùng an toàn, nhưng khi đối mặt với nhau thường xảy ra mất kiểm soát, không kiềm chế được và trở nên rất quyết liệt. Không phải cảm giác như pháo ngầm gặp nhau rồi nổ tung, mà là cảm giác như có một trận cuồng phong dưới mặt hồ đang yên lặng vậy. Chúng tôi dường như đều trở nên tốt hơn, trở thành một cặp đôi Smith nổi tiếng, đồng thời, chúng tôi dường như trở nên hoàn toàn khác, cởi bỏ bộ vest lịch lãm cùng đôi giầy da sẽ khoác lên mình bộ đồ thể thao như sinh viên đại học và cùng nhau đón xe bus đi hẹn hò... Mặc dù chúng tôi có sự khởi đầu không thể giải thích được, nhưng tôi biết rằng, cậu ta yêu tôi rất nhiều, và tôi... cũng thế."
Kim Doyoung bỗng run lên, cúi đầu xuống một cách yếu ớt. Những cảm xúc đó tất nhiên là có thật và vẫn luôn nồng cháy như vậy, nhưng tình cảm càng nồng đậm sẽ càng khắc cốt ghi tâm. Sự khác biệt về thân phận giữa hai người họ cũng ngày một rõ ràng hơn, đạo đức nghề nghiệp của Kim Doyoung không cho phép anh lừa dối bản thân một cách mù quáng nữa, đã đến lúc ngẩng lên nhìn những vì sao sáng trên bầu trời rồi. Quả nhiên, sau đó anh lại đối mặt với sự thật không thể tránh khỏi.
"Ở bên Jung Jaehyun là ngoài ý muốn, bởi tôi chưa từng quên nhiệm vụ của mình, tôi luôn âm thầm thu thập hết mọi bằng chứng và thông tin mà tôi biết. Hơn nữa, cái danh "cậu chủ" thực sự rất có lợi để tôi hành động, tôi có thể tiếp cận nhiều thông tin mật mà không ai được biết. Nhưng tiếp cận thì dễ, thu xếp mới khó. Mặc dù có rất nhiều giao dịch đều đã qua tay tôi, nhưng bởi vì Jung Jaehyun quá cẩn thận, nên tôi rất khó lưu giữ một phần tài liệu cho riêng mình. Hơn nữa, lâu dần tôi cũng nhận ra cái khuôn của tổ chức, nhưng tôi vẫn không có được nhiều manh mối hỗ trợ cho việc phá án. Điều kỳ lạ hơn nữa là Jung Jaehyun dường như đang kinh doanh không giấy phép thứ gì đó ở một nơi không ai biết. Cảnh sát trưởng và tôi đã từng phân tích rằng luôn có một giao dịch và quỹ đen được chuyển đến từ một nơi, nhưng vì chúng được ẩn quá kỹ cộng thêm có nhiều lớp mã hóa, nên chúng tôi đành phải từ bỏ. Chúng tôi cũng đã từng điều tra quá khứ của Jung Jaehyun, nhưng cậu ta giống như một người trong sạch vậy, chỉ có thể tìm thấy hồ sơ của cậu ta trong trại trẻ mồ côi mà thôi. Sau khi lên tiểu học, giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, điều này thật sự khiến người khác không khỏi nghi ngờ. Cũng may, mối quan hệ này khiến cậu ta ngày càng tin tưởng tôi, việc lớn thì không thể nhưng những việc nhỏ tôi vẫn có thể động tay động chân được."
"Ngoài việc lưu trữ dữ liệu khi giải quyết những công việc trong phạm vi của tôi, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ bí mật khám phá những điều mà chỉ cậu ta mới biết trong không gian riêng tư của chúng tôi. Tất nhiên, tôi không thể chủ động hỏi mà bắt đầu từ những thiết bị xung quanh. Tôi thường thức dậy vào nửa đêm, xem trộm máy tính cá nhân của cậu ta hoặc xem trộm điện thoại khi cậu ta đang tắm – những điều này không có gì kỳ lạ với những cặp đôi đang yêu cả. Nhưng đối với chúng tôi, đó là một điều cấm kỵ lớn, cho nên tôi vẫn luôn hành động vô cùng cẩn thận, thà bỏ lỡ còn hơn mạo hiểm, tôi thường xem trộm không lâu lắm. Nhưng dần dà, tôi cũng tìm được thứ tôi muốn tìm và tôi đã thực sự có được nhiều thông tin mới."
"Tôi không thường xuyên liên lạc với cảnh sát trưởng, tôi chỉ liên lạc với ngài ấy khi tìm kiếm được một số thông tin trong một khoảng thời gian nhất định, bởi nếu thường xuyên liên lạc sẽ rất dễ bị phát hiện. Thông tin và chứng cứ tôi thu thập được quả thực nằm ngoài sức tưởng tượng của ngài ấy, có thể nói như một bước đột phá so với mười mấy năm trước vô ích kia, khiến ngài ấy kinh ngạc vô cùng. Ngài ấy cũng không vội vàng, dặn dò tôi bình tĩnh và cẩn thận, đừng vì tham lam manh mối trước mặt mà bỏ phí hết mọi công sức trước đó..."
"Ông ta có biết mối quan hệ giữa anh với Jung Jaehyun không?"
Kim Doyoung cười.
"Đây cũng là điều tôi muốn nói, ngài ấy biết. Nhưng tôi hứa rằng tôi sẽ không sa ngã, nên ngài ấy tin tôi."
Kim Doyoung hiện giờ có được coi là sa ngã không? Nếu anh nói có, anh quả thực đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, nếu anh nói không, anh dường như không thể thoát ra được. Tôi không nghĩ Kim Doyoung có thể tự đánh giá được.
"Trong một thời gian dài, tôi thấy mình dường như đang bị tâm thầm phân liệt vậy. Một bên là mỗi ngày đều đóng vai phu quân của tổng tài độc ác và tàn nhẫn, người chỉ huy thứ hai, bên còn lại lại tìm thời cơ để thực hiện nhiệm vụ gián điệp của mình. Mọi thứ dường như đều là giả, có đôi lúc ngay cả bản thân tôi cũng không phân biệt được. Chỉ có tình yêu của tôi với Jung Jaehyun là thật mà thôi. Chỉ khi ở một mình với cậu ta, tôi mới có cảm thấy mình là một con người bình thường, còn sống chứ không phải một ai đó phải sống ẩn mình. Thế nhưng ngay cả những lúc như thế tôi cũng phải nhượng bộ, không chỉ phản bội tổ chức của cậu ta, thậm chí còn phản bội cả cậu ta, dùng lòng tin để tìm ra sơ hở. Tôi cảm thấy mình thật hoàn hảo, thật có thiên phú làm gián điệp. Tuy nhiên, mỗi khi tôi làm việc gì đó tương tự hoặc liên lạc với cảnh sát trưởng để trao đổi thông tin, tôi không biết phải đối mặt với cậu ta thế nào, chỉ vùi đầu vào trong chăn không ra mà thôi. Jung Jaehyun lại tưởng tâm trạng tôi không tốt, còn cố dỗ cho tôi vui. Là một cảnh sát ngầm, tôi vui mừng biết bao khi tìm được bằng chứng mới, nhưng với tư cách là người yêu của Jung Jaehyun, tôi lại cảm thấy đau đớn và khó chịu."
Anh giả vờ bình tĩnh khi nói ra những điều này, tôi rất muốn nói rằng tôi hiểu điều ấy đau đớn và khó chịu nhường nào, nhưng khi đối mặt với sự đau đớn ấy, Kim Doyoung dường như vẫn quá yếu ớt, cuối cùng chỉ có thể thả lỏng tách trà nguội lạnh trong tay.
"Các giao dịch cũng được chia thành giao dịch lớn và nhỏ. Là kẻ cầm đầu đứng sau, Jung Jaehyun thực tế không cần đích thân xử lý mọi giao dịch, bởi cậu ta cũng đã đứng sau Johnny nhiều năm. Vì vậy, tôi đã chọn một cuộc giao dịch dạng nhỏ để tiết lộ cho phía cảnh sát trước, bởi tôi chỉ thường tiết lộ một cuộc giao dịch trong một khoảng thời gian dài, thêm vào đó cũng rất cẩn thận từng hành vi của mình, nên tôi cũng không bị nghi ngờ gì. Có một số người trong số họ bị bắt nhưng cũng may mắn thoát chết, mặc dù không có được nhiều thắng lợi nhưng cũng khá hơn trước rất nhiều. Sau đó, địa vị của tôi ngày một vững vàng, bắt đầu được tiếp nhận những giao dịch lớn."
"Bên kia là một tập đoàn buôn bán ma túy khét tiếng và muốn mua một lô vũ khí mới. Tôi biết rằng bên cảnh sát đã theo dõi tổ chức này trong một thời gian rất dài, hy sinh rất nhiều gián điệp và cũng thu về được không ít thắng lợi. Vào thời điểm đó, có một tổ chức buôn bán ma túy mới nổi cũng đang nhìn chằm chằm vào đơn hàng của chúng tôi. Nếu hôm ấy bọn chúng phục kích ở gần đó, cảnh sát có lẽ có thể tóm gọn tất cả, một đá chọi ba chim. Tôi đã chuẩn bị cho giao dịch này từ rất lâu rồi, hầu như đêm nào cũng bí mật tìm kiếm thông tin và lên kế hoạch, tần suất liên lạc với cảnh sát trưởng cũng nhiều hơn nhưng tôi che đậy rất kỹ để không bị Jung Jaehyun phát hiện. Xét cho cùng, đây chắc chắn là một cuộc chiến rất khốc liệt, nếu tôi bị bại lộ thì khó khăn mà cảnh sát phải đối mặt sẽ cao hơn bao giờ hết."
"Tuy nhiên sau đó, Jung Jaehyun nói với tôi rằng lô hàng đã được hứa bán cho Johnny."
"Vậy phải xử lý thế nào với bên kia? Không giao hàng ra không phải sẽ đánh nhau ư?"
Kim Doyoung trả lời thắc mắc của tôi.
"Cậu ta nói rằng muốn hai tổ chức này... đen ăn đen."
Thật là một câu trả lời khiến người ta há hốc mồm.
Tôi hít một hơi, cố gắng kìm nén sự phấn khích.
"Tất nhiên chúng tôi sẽ không nói rằng không thể giao hàng sau khi đã đến hiện trường, nếu vậy "bị ăn" có lẽ đã là chúng tôi rồi. Jung Jaehyun đã thương lượng giá thấp hơn với tổ chức mới nổi kia, bảo họ mai phục gần đó và chờ đợi cho trận chiến sắp tới. Còn đối với tổ chức ban đầu, cậu ta định sẽ nói rằng tổ chức mới đã trả một giá cao hơn và đã bao vây nơi này để cướp lô hàng, chủ yếu là muốn khiến họ tức giận, sau đó nhân lực của chúng tôi cộng thêm nhân lực bên Johnny sẽ âm thầm rút lui khỏi cuộc chiến. Phải nói rằng thủ đoạn này cực cao tay nhưng cũng phá hỏng mọi kế hoạch của tôi với cảnh sát, tệ hơn nữa là tôi đã do dự."
"Đưa cho cảnh sát kế hoạch mới tất nhiên là sự lựa chọn đúng đắn nhất, nhưng thế lực của cả ba bên cùng với ý đồ đen ăn đen của Jung Jaehyun bị buộc vào với nhau, tình hình quá phức tạp, cho dù cảnh sát vô cùng coi trọng nhưng vẫn có khả năng sẽ thất bại, đến lúc đó có thể sẽ thương vong nặng nề và thu hoạch không nhiều. Tuy nhiên, với năng lực của Jung Jaehyun, hai tổ chức buôn bán ma túy có thể hoàn toàn bị triệt phá mà không cần đến sự giúp đỡ của cảnh sát, điều này dường như tốt hơn rất nhiều. Tôi suy nghĩ và đấu tranh trong nhiều ngày, cuối cùng vẫn chọn đen ăn đen."
"Vì không muốn thấy cảnh sát thương vong sao?"
Kim Doyoung gật đầu, nhưng lại có một suy đoán khác được lóe trong đầu tôi. Quả nhiên, sau vài giây im lặng, anh tiếp tục.
"Mặc dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng... vào thời điểm đó, tôi không muốn Jung Jaehyun bị bắt."
Tuy nhiên, vài giây sau, vẻ mặt anh ấy đột nhiên chuyển sang tự trách và có lỗi, tôi chưa kịp hỏi anh đã nói.
"Nhưng tôi hối hận rồi..."
"Tại sao?"
Kim Doyoung nhắm mắt lại, mí mắt lại run lên.
"Bởi vì... Jung Jaehyun đã bị thương nặng."