Có hai tiếng động nhẹ nhàng và đều đặn được gõ lên cửa, tôi đặt điện thoại xuống, đẩy gọng kính và nói.
"Mời vào."
Người gõ cửa rõ ràng đứng trước cửa do dự một lúc rồi mới mở cửa bước vào. Đi được một nửa, tôi nheo mắt cố gắng không để ánh nắng chiếu vào, cố gắng nhìn người trước mặt. Áo khoác dài màu xám đậm, áo len cổ lọ thật không hợp với thời tiết cuối thu, mái tóc đen mượt, tôi đoán là một người rất lạnh lùng. Nhưng sự "lạnh" ấy không phải trên gương mặt mà là sự xa cách trong ánh mắt.
Anh bước đến ghế sofa trước mặt tôi rồi ngồi xuống, sau lưng bỗng có cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương nhẹ. Là mùi gỗ thoang thoảng với mùi bột giặt, một mùi quen thuộc đến lạ lùng, điều này làm giảm bớt sự lạnh lùng nơi anh.
Tôi đứng dậy và rót cho anh ấy một tách trà để anh không quá căng thẳng trước sự giám sát của tôi. Là một người trong ngành, tôi thực sự trông cũng dễ gần, nhưng cũng vì quá đẹp nên dễ gây cảm giác áp bức cho mọi người, do đó, lần gặp gỡ này, tôi phải thay trang phục thường ngày và nhuộm lại về tóc đen cho vừa mắt hơn. Có điều, người đến này rõ ràng không chú ý đến tôi, anh cầm tách trà, ánh mắt vô hồn, tôi có thể nhận ra từ đôi môi hơi mím và sống lưng thẳng tắp kia rằng anh vẫn luôn rất căng thẳng. Điều này thật sự khó khăn trong việc tư vấn tâm lý, vì vậy tôi liền nói.
"Anh Kim, à không, cảnh sát Kim đúng chứ?"
Là một người được giáo dục vô cùng tốt, anh đặt tách trà xuống và trả lời.
"Gọi tôi là Doyoung được rồi."
Tôi ra hiệu cho anh ấy thoải mái.
"Doyoung anh không cần phải đề phòng như vậy. Đến đây rồi thì cũng nói chuyện như một người bạn, không cần lịch sự như thế, cũng không cần dùng kính ngữ đâu."
Kim Doyoung dường như do dự một lúc, sau đó cũng làm theo. Nhưng anh dường như vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng.
"Mục đích tôi đến đây chắc... chắc cậu cũng biết nhỉ?"
Tôi gật đầu.
"Những gì cần biết tôi đều đã được nghe qua rồi."
Tôi liếc nhìn tài liệu đặt trên bàn – sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc ở Đại học Cảnh sát Hàn Quốc. Không lâu sau khi tốt nghiệp, nhận được lệnh lẻn vào tổ chức buôn lậu vũ khí bất hợp pháp lớn nhất ở Hàn quốc. Anh đã bí mật hoạt động gần 10 năm và giúp cảnh sát lật đổ tổ buôn lậu vũ khí vào nửa năm trước, sau đó được trực tiếp thăng chức. Sơ yếu lý lịch quả thật rất chói mắt.
Kim Doyoung dường như đang cố gắng để bản thân tiếp tục nói.
"Thì, có đồng nghiệp giới thiệu tôi đến đây. Sau khi phục chức, trạng thái của tôi luôn rất tệ, bọn họ đều nghĩ tôi cần được tư vấn tâm lý."
"Anh không cần nghĩ ngợi nhiều, ai bảo anh đến, ai giới thiệu, tất cả đều không quan trọng. Đây không phải là một nhiệm vụ, chỉ giống như sau khi anh ngủ trưa dậy, đến đây tìm tôi nói chuyện mà thôi."
Nói xong, tôi uống một ngụm trà, khẽ quan sát phản ứng của Kim Doyoung, chờ đợi anh tiếp tục mở miệng. Nhưng anh dường như bị mắc kẹt ở một đoạn nào đó, hai tay chống cằm, hàm dưới nổi lên gân xanh, khác xa so với tính tình hiền lành của anh. Nửa trên gương mặt lại như bất động, ánh mắt vô hồn, thậm chí như thể đã ngưng thở. Đôi mắt anh rất đẹp, nhưng tĩnh lặng giống như mặt nước, lại có thể nhìn thấu được sóng gió hỗn loạn dưới mặt nước đang hành hạ anh, khuấy động lên xuống. Không khí vô cùng im lặng, tôi muốn để anh tự mình bình tĩnh lại, nhưng ngay lập tức nhận ra có lẽ anh đã không còn tự mình khống chế được hơn nửa năm rồi. Tôi thở dài, phá vỡ sự im lặng.
"Hôm nay anh không muốn nói cũng không sao, có thể đọc vài cuốn sách ở trên giá, phòng bếp nhỏ bên cạnh cũng có điểm tâm nữa, có thể ở đây nghỉ ngơi một chút, hoặc lần sau lại đến cũng được."
Sau khi nghe tôi nói, anh dường như đã hạ quyết tâm, lẩm bẩm.
"Không, tôi đã nói là phải dứt khoát, không được chậm trễ nữa..."
Tôi lấy một ít trà ngọt nhưng không béo đặt trước mặt anh, ngồi xuống và đợi anh tiếp tục. Hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi mà người đối diện vẫn chẳng hề có phản ứng, mãi cho đến khi tôi cảm thấy buồn ngủ dưới nắng chiều, giọng nói của anh ấy bỗng cất lên – nhẹ như lông hồng. Có lẽ đã chôn dấu từ rất lâu rồi, cuối cùng hạ quyết tâm thả chúng ra lại không biết phải làm sao, tôi mơ hồ biết đó là chuyện liên quan đến người khác, nhưng sự đau đớn khó chịu ấy cũng khiến tôi đau đớn theo.
Anh nói, tôi im lặng lắng nghe.
"Sau khi tốt nghiệp, tôi vốn định đi làm công việc văn phòng, bởi vì sức khỏe của tôi không tốt lắm. Trong mỗi kỳ kiểm tra thể lực ở trường cảnh sát, tôi đều không đạt, nhưng hôm đó lại được cảnh sát trưởng gọi đến văn phòng. Khi tôi bước vào, ngài ấy cùng cảnh sát Park dường như đang tranh cãi về vấn đề gì đó, nhưng tôi sẽ không quan tâm đến những chuyện của cấp trên mà tôi không nên biết."
Anh dừng lại một lúc, xoa xoa tách trà. Tôi biết những điều anh sắp nói ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc sống của anh như thế nào, anh dường như chưa thể chấp nhận chúng đã thực sự xảy ra cho đên tận bây giờ.
"Sau khi tôi bước vào, cảnh sát trưởng hỏi tôi thành tích khi ở trường Cảnh sát. Tôi nói rằng ngoại trừ điểm thể chất ra thì tất cả các môn khác đều rất ổn. Có điều những thứ này bọn họ đều tra được hết, không biết tại sao vẫn muốn hỏi tôi, lúc đó tôi đã có một linh cảm không ổn. Sau đó cảnh sát trưởng nói rằng thành tích của tôi đâu chỉ rất ổn, nhưng cảnh sát Park ngồi bên cạnh dường như mất hết kiên nhẫn, ngài ấy không nhìn tôi mà quay sang nói với cảnh sát trưởng rằng thể chất đều không đạt thì làm sao mà đảm nhận được công việc nguy hiểm như vậy."
Tôi tất nhiên biết tại sao cảnh sát trưởng lại tìm đến anh, các môn văn hóa hầu hết đều đạt điểm tuyệt đối như anh quả là một nhân tài hiếm có của Đại học Cảnh sát Hàn quốc. Chỉ có điều nhất định là có điều gì đó đã làm thay đổi suy nghĩ của cảnh sát Park.
"Tôi đã làm ở cục Cảnh sát Seoul một thời gian, cũng đã phá được vài vụ án. Là cấp dưới, tôi cũng sống chung rất hòa thuận với các tiền bối, sau đó lại bị gọi đến văn phòng, là văn phòng của cảnh sát Park. Lần này họ không còn nghi ngờ gì, cảnh sát trưởng nói thành tích các môn văn hóa, khả năng điều tra tội phạm và sự sáng suốt, nhạy bén trong quá trình phá án của tôi đều rất tốt, còn là Beta ít bị ảnh hưởng nhất. Quan trọng là, tôi có lợi thế về EQ và tôi rất dễ dàng hòa nhập với cộng đồng, dễ dàng dành được sự tin tưởng của người khác. Ngài ấy nói đây đều là những phẩm chất đáng quý của một gián điệp ngầm."
"Thế có nghĩa là cảnh sát Park cũng đồng ý rồi?"
"Tôi cũng đồng ý rồi."
Tôi nín thở. Với trình độ xuất sắc của Kim Doyoung, anh có thể lựa chọn cách không nguy hiểm đến mức không nhìn thấy tương lai thế này, đây dường như là một công việc đốt cháy toàn bộ cuộc sống của anh. Theo phản xạ, tôi hỏi anh tại sao, anh đột nhiên như khôi phục lại sự tỉnh táo, tự nhủ.
"Ừ nhỉ... rốt cuộc là tại sao?"
Sau đó lại tự bật cười.
"Chắc lúc đó vì đam mê nên cho rằng Tổ quốc cần mình."
Có lẽ đó là tâm lý thích hy sinh. Anh sẵn sàng cho tất cả mọi thứ khi bản thân anh cảm thấy mình đang được coi trọng. Tôi đoán anh không nghĩ đến hậu quả khi đồng ý.
Thật bất ngờ, Kim Doyoung phủ nhận.
"Không, thật ra lúc ấy có rất nhiều kết quả của gián điệp hiện lên trong đầu tôi. Nhưng, tin tôi đi, tôi tình nguyện chết giống như bọn họ."
Tôi không nói nữa, tôi hiểu anh đã chịu đựng những gì sau câu nói ấy.
Có lẽ, sau bước đầu khó khăn thì những bước sau luôn dễ dàng hơn rất nhiều, Kim Doyoung quả là một người có logic và suy nghi rõ ràng.
"Họ cử tôi đến một tổ chức buôn lậu vũ khí với Bắc Mỹ, kẻ cầm đầu là một Alpha tên Johnny, là người Mỹ gốc Hàn. Ban đầu, tôi nộp đơn xin việc vào công ty dưới vỏ bọc rửa tiền của anh ta, mọi nhân viên chẳng ai nhận ra các hạng mục của công ty đều là để rửa tiền cả. Tôi từng hỏi rằng mất bao lâu để vào được nội bộ, nhưng cảnh sát trưởng bảo tôi cứ làm việc đó trước đã, tạm thời không cần nghĩ quá nhiều. Sau đó, thật không ngoài dự đoán..."
Tôi nhướng mày.
"Cảnh sát trưởng quả thật rất biết nhìn xa trông rộng."
"Đúng. Ngài ấy đã điều tra công ty này khác với các công ty vỏ bọc khác. Johnny thường lặng lẽ xóa đi một số thứ, vì vậy thực tế, những người có thể gia nhập công ty này đều không đơn giản."
"Vậy anh tại sao..."
Chưa hỏi hết câu, tôi đã đoán được đáp án.
"Đúng vậy. Là một gián điệp khác. Tổ chức này đã thành lập nhiều năm và có quy mô khá lớn. Cảnh sát trưởng đã theo dõi từ rất lâu rồi. Tôi đoán ngài ấy không thể để lâu thêm nữa nên mới quyết định đưa ra quân bài là tôi, như cược một lần nữa."
Cảnh sát trưởng rõ ràng là một người can đảm và mưu lược, bởi ông ta đã đặt cược đúng, nhưng cái giá phải trả là quá cao.
"Tôi không hề biết danh tính của gián điệp còn lại kia và anh ta cũng vậy. Vì thế anh ta đối xử hòa nhã với tất cả mọi người. Khi chúng tôi hoàn thành mọi thứ bằng khả năng của mình, Johnny đã chú ý đến tôi. Vào thời điểm đó, trình độ của tôi để mà nói thì vẫn còn rất non nớt, là kiểu không thể hoàn toàn tin tưởng được, vì thế Johnny đã thử chuyển tôi đến phòng tài chính trước, để tôi xử lý một số tài khoản đen. Tôi hoàn thành mọi thứ một cách hoàn hảo, tôi chắc chắn rằng khi ấy họ cũng biết được rằng tôi chắc hẳn cũng đã đoán được ra công việc này không binh thường, vì thế thái độ của tôi lúc này là vô cùng quan trọng. Nếu quá nôn nóng sẽ giống như tôi rất muốn kiếm tiền nhanh chóng, nhưng nếu quá bình tĩnh lại giống như có ý đồ xấu. Thế nên tôi đã làm giả một chút giấy tờ, sau đó lại cố tình tiết lộ rằng tôi thấy gì đó không ổn và có ý muốn lắng nghe chuyện gì xảy ra. Johnny rất thông minh, sau một vài lần, anh ta bắt đầu đưa tôi đến vài bữa tiệc rượu xã giao, ngụ ý như đang muốn khen ngợi biểu hiện xuất sắc của tôi, còn để tôi để lại dấu vết trong bữa tiệc rượu "mờ ám" đó. Bằng cách này, nếu khi tôi bị bắt, có thể nói tôi cái gì cũng không biết hoặc không có chứng cứ gì."
"Nhưng thế này vẫn chưa đủ. Điều quan trong nhất đối với những người làm ăn khi họ tuyển dụng người là có thể thu phục được lòng người, khiến họ can tâm tình nguyện sẵn sàng làm mọi thứ vì sếp. Ban đầu có lẽ do tôi làm việc quá kín kẽ, anh ta không tìm ra được khuyết điểm nào, sau đó tôi mới nhận ra, cũng nghĩ cách làm thế nào để anh ta nghĩ rằng anh ta đã thành công thu phục được tôi, nhưng lại không muốn quá rõ ràng, dù sao anh ta cũng chẳng phải người đơn giản. Cuối cùng tôi quyết định chơi con bài tình cảm, đó chính là... làm bạn với anh ta.
"Việc này thực ra cũng không khó, ngoại trừ những việc phạm pháp anh ta đã làm thì con người không tệ, rất ra dáng một người đàn ông lịch lãm. Anh ta cũng rất hài hước, đối với cấp dưới vô cùng tốt. Tôi cố gắng tạo bầu không khí không quá cứng nhắc đối với sếp, bày tỏ sự quan tâm đối với đồng nghiệp và bạn bè – điều này không quá khó với tối, đây chính là EQ cao mà Cảnh sát trưởng đã từng khen ngợi. Đây có lẽ cũng là một trong những sở trường của tôi từ trước đến nay..."
"Nhưng anh không sợ anh ta phát hiện sao?" – Tôi thắc mắc hỏi.
Anh cuối cùng cũng lộ ra một chút tích cực.
"Đây là một trong những lĩnh vực tôi giỏi nhất, tôi rất giỏi nhìn thấu lòng người, cũng rất giỏi lợi dụng nó để nâng cao bản thân."
Tôi gật đầu, bảo anh tiếp tục.
"Tôi dành thời gian hơn một năm trời để lấy được lòng tin của anh ta – tất nhiên, để có được điều đó tôi phải tham gia vào rất nhiều công việc kinh doanh buôn bán, thực tế là quá nhanh đối với một người mới như tôi. Nhưng vì tôi có năng lực xuất sắc và có quan hệ tốt với sếp nên chẳng có ai có thắc mắc gì. Johnny đã từng yêu cầu người khác đi thử tôi, hỏi tôi có quan điểm thế nào về những chuyện bất hợp pháp mà họ đang làm, tất nhiên tôi đều nhìn thấu. Vì vậy, tôi nói rằng, đạo đức là thứ không thể thiếu đối với một người thông minh, người nghèo bất lực khi đối phó với người giàu, pháp luật cũng vậy. Khi khả năng của bạn có thể vượt qua giới hạn do pháp luật quy định, thì việc bạn đang làm không thể coi là vi phạm pháp luật, chỉ là pháp luật không thể tiếp cận được mà thôi."
Sau đó anh tự giễu.
"Hoặc có thể là do tôi có khí chất của một tên cặn bã hiền lành, một tên phản diện ưu tú, nên bọn họ đều tin tưởng tôi."
"Có lẽ là sau khi tôi vào công ty được hai năm, cuối cùng tôi cũng đã gần gũi được với những người mà Johnny cực kỳ tin tưởng. Bọn họ không còn né tránh tôi khi thực hiện những cuộc giao dịch nữa, thay vào đó sẽ để tôi ở bên cạnh, bởi vì tôi là bậc thầy trong việc đàm phán và tính toán. Sự xuất hiện của tôi đối với Johnny mà nói như hổ mọc thêm cánh, sự nghiệp của anh ta dường như ngày càng thăng tiến. Nhưng khi tôi bắt đầu thu thập chứng cứ và tài liệu cần thiết..."
Anh dừng lại, như thể lại chìm sâu vào lo lắng. Tôi biết bởi vì nhân vật chinh trong câu chuyện chuẩn bị được gọi tên. Anh có thể kể lại phần đầu một cách trôi chảy, nhưng không khó để nhận ra anh lại bắt đầu ngập ngừng khi điểm quan trọng nhất của câu chuyện thực sư bắt đầu. Tôi không thúc giục anh, rót cho anh một tách trà khác, cho đến khi tách trà không còn nóng nữa, anh mới lại hạ được quyết tâm.
"Hôm đó, anh ta dẫn tôi đi giao dịch với một vài tên thân cận, anh ta cũng không mang theo nhiều hộ vệ bên người. Tất nhiên, anh ta cũng rất giỏi vũ lực, nhưng trong những tình huống bình thường, anh ta vẫn sắp xếp nhiều hộ vệ để bảo đảm an toàn. Tôi hỏi anh ta tại sao, anh ta nói rằng đối tác giao dịch là bạn của anh ta nhiều năm rồi, biết rõ lẫn nhau, nên không cần thiết. Tôi không thắc mắc thêm nữa, cùng anh ta đi vào quán bar cao cấp. Sau khi đi vào tôi mới phát hiện thật sự giống như lời anh ta nói, cuộc gặp gỡ này giống như cuộc gặp mặt bạn bè bình thường, không chỉ không có bất cứ hộ vệ nào, đối phương thậm chí chỉ mang theo một thư ký và một trợ thủ, còn ít người hơn chúng tôi. Tôi lúc đó chỉ thấy bóng lưng của đối phương đang ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ, nghe thấy có người đi vào cũng không đứng dậy, nhưng Johnny không hề khó chịu mà còn đưa chúng tôi đến trước mặt đối phương."
Tôi nín thở.
"Sofa, có một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, đó chính là người bạn lâu năm mà Johnny nói. Trông trẻ hơn Johnny một chút, mặc vest gọn gàng, ừm, tất cả chúng tôi đều mặc vest, nhưng không hiểu sao người đó lại có cảm giác phù hợp hơn tất cả. Chính là khi tôi gặp đối phương lần đầu, tôi liền có cho rằng vest sinh ra là dành cho cậu ta."
"Cậu ta không phản ứng gì nhiều cho đến khi Johnny ngồi xuống ghế sofa đối diện. Cậu ta cuối cùng cũng rời mắt khỏi quân cờ trên bàn và thản nhiên chào hỏi. Tôi đứng sau lưng Johnny, cậu ta ngước đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của tôi."
"Tôi vốn là một người điềm tĩnh, bởi có lẽ tôi đã nhìn thấu quá nhiều việc, lại không sợ mất đi thứ gì. Nhưng giây phút cậu ta nhìn tôi, tôi liền có chút hoảng sợ mà không hiểu vì sao. Cậu ta lạnh như băng, chỉ cần hơi gần một chút thôi là cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo ấy. Chỉ một ánh mắt mà khiến tôi như không thở được. Tôi cho rằng vì tôi là nhân vật mới nên cậu ta mới có địch ý như vậy. Nhưng..."
"Mất một thời gian dài sau, tôi mới biết đó là dấu hiệu của một nguy hiểm khác."
Anh cuối cùng cũng nhớ đến tách trà đã nguội lạnh kia, có lẽ phải dùng đến những đồ vật bên cạnh mới khiến anh binh tĩnh lại. Tôi dùng khẩu hình hỏi anh, anh hiểu, và đôi mắt chứa đầy nỗi buồn.
"Đúng, là Jung Jaehyun."