"Anh đứng đón gió đêm, làn gió đã thổi qua emNhư thế này có tính là chúng ta đang ôm nhau khôngNhư bừng tỉnh giữa cơn mơ, chỉ còn lại hai bàn tay trắngTrái tim cũng trống rỗng."|
Thời Không Sai Lệch - Ngải Thần |
{Bản dịch bài hát thuộc về trang đã dịch, mình chỉ trích dẫn câu hát.}**************************************
Đã đến mùa xuân, tháng ba, hoa anh đào bên ngoài cửa sổ nở rộ nhuộm sắc hồng cả một gốc trời, bên trong phòng cũng ngập tràn một luồng hương nhàn nhạt tỏa ra mùi thơm ngát.
Thỏ Itachi cuộn mình ở một bên chân của Uzumaki Naruto, trước mặt bày ra một đĩa kẹo mứt nhỏ, bên trong đĩa có vô số loại kẹo mứt vị hoa quả ngào đường khác nhau, đều là những vị mà hắn thích ăn. Uzumaki Naruto chống đỡ một chân co một chân thẳng ngồi sụp ở trên giường, phía sau lưng dựa vào vách tường, trên đầu gối cái chân co đặt một quyển sách, nhíu lông mày lấy tay mình không ngừng lật xem.
Động tác nhai nghiền ngẫm chậm lại, thỏ Itachi nhìn chằm chằm vào một đoạn chân nhỏ của Uzumaki Naruto lộ ra bên ngoài do mặc quần ngắn mà dần dần thất thần, kẹo từ trong miệng rơi xuống, bộp một tiếng rơi xuống giường.
"Làm sao vậy?"
Uzumaki Naruto nhặt kẹo lên nhét vào trong miệng thỏ Itachi lại, "Có tâm sự?"
Thỏ Itachi trầm mặc, lại nhai nhai nghiền ngẫm kẹo từng chút một.
"Không cần lo lắng." Uzumaki Naruto sờ sờ về phía sau lưng của thỏ giống như trấn an, "Ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp để ngươi khôi phục lại dáng hình người. Nếu như từ mấy quyển sách cấm thuật không tra ra được phương pháp nào, ta liền đi tìm Orochimaru, hắn ta thích nhất là nghiên cứu mấy vật cổ quái ly kỳ. Ngươi yên tâm, ta sẽ cố gắng ở thời điểm trước cuối tháng mà tìm ra biện pháp phá giải, không phải như vậy Sasuke trở về nhìn thấy ngươi trong bộ dáng này lại muốn la hét lên đòi hủy diệt Konoha mất thôi, ha ha."
"Ngươi là bởi vì Sasuke cho nên mới kiên trì chăm sóc cho ta như thế sao?"
"Này?"
Thỏ Itachi không ngừng lại ở đó nói tiếp, "Cũng là bởi vì Sasuke cho nên mới liều mạng như vậy để nghĩ ra biện pháp giúp ta khôi phục lại hay sao?"
"Chuyện này..."
"Ngươi sợ Sasuke lo lắng, đúng không."
(Này hông phải câu hỏi mà là câu khẳng định luôn dòi... Itachi iêu dô cứ như thiếu nữ mới lớn ấy:)))) "Ây..." Uzumaki Naruto cảm thấy thỏ tức giận rồi, nhưng hắn có chút không tìm được manh mối, "Nói thì nói như thế đi, nhưng ta kỳ thực... Không phải chỉ bởi vì Sasuke đâu, Itachi là Đội trưởng ANBU, là bạn của ta, mặc kệ thế nào ta đều sẽ trợ giúp ngươi."
Thỏ không nghe thấy được đáp án mà mình mong muốn, có chút mất mát, liền kẹo cũng không cảm thấy ngọt được nữa, vành tai vừa dài vừa lớn ỉu xìu ngượng ngùng mà buông thụp xuống.
(thất tình nên cụp tai lại, dễ thương)
Thần kinh thô như Hokage - sama cũng có cảm nhận được có chút bất thường, hắn còn tưởng rằng thỏ là đang lo lắng bản thân mình khôi phục không được, liền tăng nhanh tốc độ lật xem quyển sách.
Có tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên, Uzumaki Naruto thả xuống quyển sách mang dép vào đi mở cửa.
Ngoài cửa là một thiếu nữ tóc dài ôn nhu, "Na... Naruto - kun..."
"Là Hinata à, làm sao thế?"
"Hừm, cái kia..." Hyuga Hinata đưa ra hộp cơm trong tay, "Tớ làm chút điểm tâm, muốn đem cho Naruto - kun."
"Cảm ơn nhé Hinata." Uzumaki Naruto nhường lối để nàng đi vào, pha chén trà đưa cho thiếu nữ, "Vất vả cho cậu rồi. Lại nói ăn của cậu nhiều điểm tâm như vậy, cũng thật là không ổn chút nào nếu không mời lại, ừm, cuối tuần có rảnh không?"
Hyuga Hinata vừa mừng vừa sợ, đỏ mặt gật gù.
"A, thế này thì quá tốt rồi!" Ngữ khí của Uzumaki Naruto có chút hưng phấn, "Gọi hết đồng bọn lại, tớ mời mọi người ăn thịt nướng."
"Ừm... Được."
Hyuga Hinata có chút mất mát đan lấy hai bàn tay vào nhau, Naruto - kun cậu ấy...
"Nhắc đến thì còn thiếu hai người đây, Sasuke tên kia không biết đang ở nơi nào, Sakura cũng không thèm nghe lời khuyên bảo mà đi ra ngoài tìm hắn, cũng không biết có tìm được không, lâu như vậy rồi đều không có tin tức gì."
Hyuga Hinata cười cười dời đi đề tài, "Ừm... Cái kia là con thỏ mà Naruto - kun nuôi sao?"
"Cái này..." Uzumaki Naruto nhìn một chút thỏ Itachi còn đang cụp tai ở trên giường, lắp ba lắp bắp không biết nói sao, "A... Ừm."
"Thật đáng yêu quá" Khóe miệng Hyuga Hinata mang theo nhu hòa mỉm cười, "Có thể sờ nó được không?"
"Đương nhiên." Uzumaki Naruto đi lên phía trước ôm lấy thỏ Itachi, "Hắn đã có thể ôn nhu với tớ như vậy thì với cậu, này——?"
Thỏ Itachi rất vô cùng không nể mặt mũi mà nhảy xuống mặt đất, nhảy phóng một cái lại một cái mà rời đi, để lại Uzumaki Naruto cùng Hyuga Hinata hai mặt nhìn nhau.
"Làm sao vậy? Ngày hôm nay vẫn là lạ..." Uzumaki Naruto nhìn theo phương hướng thỏ rời đi nghĩ linh tinh.
Hyuga Hinata cảm giác được tâm tư của hắn tựa hồ cuốn theo chú thỏ này mà đi xa mất, chỉ nói vài câu liền đứng dậy cáo từ. Theo lễ phép, Uzumaki Naruto đem nàng đưa về nhà, lại bị gia tộc Hyuga mời lưu lại, trì hoãn rất lâu mới có thể thoát thân.
Vội vã trở về nhà, Uzumaki Naruto vẫn còn ghi nhớ hôm nay thỏ không đúng lắm, nhưng mà bất luận hắn hô hoán như thế nào thì nhúm lông màu trắng quen thuộc này cũng đều không thèm xuất hiện. Đem cả gian nhà lật tung từ đáy lên trời vẫn không tìm thấy khiến cho Uzumaki Naruto triệt để phát hoảng rồi.
Đáng ghét! Lẽ ra vẫn là nên mang theo bên người.
Mắt xanh của Uzumaki Naruto trong nháy mắt biến thành màu vàng, hắn tập trung mọi sự chú ý để nhận biết, cuối cùng mặt biến sắc khó coi mà lao ra khỏi nhà.
Itachi, ngươi tuyệt đối không được có chuyện gì.
~~~~~
Còn tiếp ~~~~~
**************************************