Giữa trung tâm thị trấn, một ngôi nhà hai tầng nguy nga đẹp đẽ được gắn một lượng lớn đá ma thuật phát sáng trong đêm.
Ngôi nhà như đang đại diện cho chính chủ nhân của nó, một kẻ giàu sang và quyền lực, George.
Dưới ánh sáng của đá ma thuật, lúc này, nơi vị trí trung tâm đang đứng khoảng một trăm người, và con số đó vẫn đang tiếp tục tăng lên không ngừng.
Những kẻ này đa phần đều sở hữu khuôn mặt dữ tợn, được trang bị gươm, giáo, và chúng dường như sẵn sàng tấn công bất cứ ai ngây lúc này.
Người dân sinh sống xung quanh thì dường như không hiểu chuyện gì đang diễn ra, hay những kẻ bên ngoài là ai. Họ chỉ đóng chặt cánh cửa và an phận trong chính ngôi nhà của mình để tránh những phiền phức không muốn có.
Và những kẻ với khuôn mặt dữ tợn ngoài kia, đa phần chúng đều không phải đến từ Vanezia.
“Ngươi biết ngài George Mũi To triệu tập chúng ta đến làm gì chứ?”
“Hừm! Ngươi dám gọi cả biệt danh của ngài ấy sao?”
“Ha ha! Coi chừng ngài ấy cắt ngươi ra thành từng mảnh đấy!”
“Ta nghe nói ngài George muốn đối phó một gã nào đấy!”
“Gã quái nào lại có thể khiến ngài George làm đến bước này??? Chẳng lẽ là một trong những đối thủ cũ của ngài ấy đến báo thù sao???”
“Có thể là Nữ vương Julia của thế giới ngầm hay Anh em nhà Luke cũng nên...”
“Nữ vương Julia??? Ngươi đừng nhắc đến cô ta có được không???”
“Làm sao??? Ngươi lại có suy nghĩ đen tối à???”
“Chết tiệt!”
Ha ha ha!!! Ngươi đừng có suy nghĩ bậy bạ, cô ả mà biết thì sẽ thiến ngươi đấy, Julia còn nguy hiểm hơn cả ngài George Mũi To.. Ấy chết, ta lại gọi cả biệt danh của ngài George nữa rồi!”
“Này! Các ngươi đừng có suy đoán lung tung được không?”
“Ta nói sai sao?”
“...”
Trên tầng hai của ngôi nhà.
George đang đứng nơi cửa sổ, ông ta chấp hai tay sau lưng và đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Cộc! Cộc!
Bỗng, tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!”
George quay lại và đặt mông ngồi vào ghế sau đó nói.
Lập tức cánh cửa được đẩy mở, và tiếp theo, một tên có bộ dáng cao lớn với mái tóc như ổ gà cùng một bộ râu quai nón bước vào.
“Chuyện gì?”
George lạnh nhạt hỏi.
“Thưa ngài George, bên ngoài hiện tại đang tập trung khoảng một trăm người, chúng ta có đợi nữa không?”
“Tại sao lại chỉ có ngần này?”
“Đây là những kẻ ở gần đây nhất nên chúng có thể có mặt kịp thời thưa ngài, vẫn còn vài chục người nữa sắp đến và hai trăm người còn lại thì cần 4 đến 5 giờ đồng hồ...”
“Đủ rồi! Ta không có nhiều thời gian đến vậy!”
George nhíu mày.
“Thưa ngài George, có thể cho tôi biết chúng ta cần đối phó với ai được không?”
Tên thuộc hạ râu quai nón thắc mắc hỏi.
“Một tên lạ mặt đến từ bên ngoài!”
George suy tư nói.
“Hắn trông như thế nào? Vẫn còn bên trong thị trấn chứ, ngài George?”
“Có thể, ta không rõ. Ta nghe Mo Hamus mô tả thì hắn chỉ là một thanh niên, một thanh niên với mái tóc đen!”
“Ồ, mái tóc đen sao??? Những kẻ sở hữu mái tóc đen thì vô cùng hiếm gặp, nếu vậy thì chúng ta sẽ dễ dàng tìm ra thôi!”
Tên thuộc hạ cười nói.
“Ngươi nên biết là hắn ta rất nguy hiểm, đừng bao giờ xem thường địch thủ!”
George nhìn tên thuộc hạ, răn dạy nói.
“Vâng, vâng ngài George!!! Vậy tên thanh niên với mái tóc đen đấy đã đắc tội ngài?”
“Hắn khiến Mo Hamus bị thương!”
Đối với George, ông ta cảm thấy tên thuộc hạ này là một trong những tên rất nghe lời, vậy nên ông ta không hề che dấu sự thật.
“Sao cơ???”
Tên thuộc hạ ngạc nghiên vì những gì mình nghe thấy, bởi theo gã biết thì hiếm ai có thể khiến Mo Hamus bị thương.
“Dẫu vậy thì sao chứ? Ta sẽ khiến hắn phải hối hận khi dám đặt chân đến thị trấn này!”
George lạnh giọng nói, sau đó nhìn tên thuộc hạ và ra lệnh:
“Zayn, ngươi nghe kỹ đây, đây là mệnh lệnh dành cho ngươi! Ngươi lập tức đưa vài người đến nhà nghỉ nhỏ trong con hẻm bên cạnh và đem cả gia đình chúng đến đây!”
“?!”
“Bọn chúng có liên quan gì sao thưa ngài?”
Tên râu quai nón được gọi là Zayn cảm thấy tò mò bèn hỏi.
“Rất nhiều là đằng khác, chúng có liên hệ với kẻ đã làm Mo Hamus bị thương và tên đã khiến con trai ta vào ngục!”
George tức giận nói, khoảng một lúc sau ông ta bình tĩnh lại và bắt đầu căn dặn:
“Đúng rồi, ngươi cần phải làm chuyện này một cách bí mật, ta không muốn chuyện này lọt vào tai của lũ lính!”
“Vâng, ngài George! Tôi sẽ thực hiện ngây!”
Zayn cúi người đáp, sau đó rời đi.
Nhưng khi Zayn vừa bước chân ra khỏi căn phòng, gã trông thấy Mo Hamus đang đứng đợi bên ngoài.
Lúc này, Mo Hamus đã cởi bỏ đi chiếc áo choàng.
“N-Ngài Mo Hamus!”
Zayn mở miệng xem như chào hỏi, nhưng khi nhìn thấy bàn tay trái của Mo Hamus đang được băng bó và chỉ còn lại ba ngón thì gã giật mình.
“Tiếp tục làm việc của ngươi đi!”
Mo Hamus lạnh nhạt nói sau đó bước vào phòng làm việc của George.
“...”
Zayn nhìn Mo Hamus đóng cửa lại rồi im lặng đi xuống lầu, nhưng trong đầu gã đang còn bỡ ngỡ khi vẫn chưa thích nghi kịp về chuyện của Mo Hamus.
Bên ngoài.
Lúc này, Gen đang mặc chiếc áo choàng, vác cây lưỡi hái trên vai và nhìn về hướng vị trí trung tâm từ trên mái của một ngôi nhà gần đó.
“Đúng là một đêm náo nhiệt!”
Gen nhìn lũ thuộc hạ của George đang tụ tập trước ngôi nhà mà mình cần tìm thì ngạc nghiên thốt lên.
Có lẽ hắn vẫn chưa biết lũ này đang tập trung ở đây là vì hắn.
Gen thu lưỡi hái lại vào trong nhẫn không gian và ra lệnh cho Dolly đứng đợi tại chỗ như khi hắn vừa làm trong nhà giam của thị trấn.
Hắn quyết định một mình tiến đến và tìm hiểu xem chuyện gì đang diễn ra.
Hắn nhảy xuống mái của ngôi nhà và từng bước, từng bước tiến lại gần từ trong bóng tối.
Gen đi đến phía sau đám đông, hắn cố tình làm cho khuôn mặt chính mình trở nên bặm trợn và sau đó lượn lờ xung quanh, lắng nghe các cuộc trò chuyện to nhỏ từ bọn chúng.
Và cũng trong chính lúc này, Zayn bước ra từ ngôi nhà của George, gã cho gọi vài người đến rồi rời đi cùng với chúng.
Gen bỗng cảm thấy tức giận, hắn dường như đoán ra được ý đồ của chúng khi hướng mà Zayn đang rời đi chính là com hẻm, nơi gia đình Emi đang sinh sống.
Ngây khi Gen định âm thầm đi theo Zayn thì hắn trông thấy Mo Hamus cũng đi ra từ ngôi nhà.
Mo Hamus đặt hai tay sau lưng, nhìn lướt qua một trăm tên thuộc hạ và sau đó đưa ra mệnh lệnh:
“Đây là nhiệm vụ từ ngài George, các ngươi nghe cho rõ đây!!! Tản ra khắp thị trấn và tìm một gã thanh niên, đặc điểm là mái tóc đen, hắn ta có thể đang ở đâu đó trong Vanezia này!!!
“Ngây lập tức!!!”
Qua khoảng vài giây sau thì Mo Hamus lạnh lùng nói.
“Vâng!!!”
“Rõ!!!”
“Vâng, thưa ngài!!!”
Một trăm người đồng thanh trả lời rồi vội vàng tản mát ra khắp nơi trong thị trấn.
Gen dùng hai tay ghì chặt chiếc mũ trùm đầu và sau đó cũng xoay người rời đi.
✦✦
Ở một góc khuất bên trong con hẻm.
Góc khuất này có chiều ngang gần 2m và chiều dài gần 10m do những ngôi nhà chừa ra khi xây dựng.
Và hiện tại, trong góc khuất này đang có vài bóng người đứng bên trong.
Những người này chính là Zayn cùng vài tên thuộc hạ của gã.
Một tên trong số thuộc hạ của Zayn lúc này đang đứng dựa lưng vào tường, ló đầu nhìn ra con hẻm và cảnh giác quan sát tình hình bên ngoài.
Zayn cẩn thận lấy từ trong người ra một viên pha lê màu tím có kích cỡ ngang với ngón tay cái.
“Thế nào?”
Khoảng gần 1p sau, một giọng nói lười biếng vang lên từ bên trong viên pha lê khi nó phát sáng mờ nhạt.
Đây là giọng nói từ một người phụ nữ quyến rũ.
“T-thưa ngài Julia, thuộc hạ đã tìm ra nguyên do cho cuộc triệu tập bất ngờ này!”
Zayn nghiêm túc, từ tốn nói vào viên pha lê.
“Nói đi!”
Giọng nói phụ nữ chậm rãi nhưng vô cùng dứt khoát vang lên.
Và thế là Zayn bắt đầu từng li từng tí kể lại những gì gã biết.
“Ngươi nói Mo Hamus bị thương??!!”
Người phụ nữ tên Julia ngạc nghiên thốt lên.
“Vâng, chính xác là thế!”
“Liệu chúng tôi nên làm gì tiếp theo?”
Zayn hỏi lại.
“Rời khỏi Vanezia, đến khu rừng bên cạnh và đợi ở đó! Đêm nay toàn bộ chúng ta sẽ tấn công George, có lẽ đây là cơ hội tốt nhất!”
Khoảng một lát sau, Julia lên tiếng.
“Vâng, tôi hiểu, ngài Julia!”
Khi Zayn vừa đáp thì viên pha lê cũng im bật đi.
“Các ngươi nghe rồi đấy, đi thôi nào!”
Zayn cẩn thận cất lại viên pha lê và nói với vài tên thuộc hạ đang đứng bên cạnh.
Zayn cùng bọn chúng đồng loạt đi ra ngoài, đưa mắt nhìn lại hướng vào của con hẻm và tiếp tục đi thẳng cho đến khi hoàn toàn ra khỏi thị trấn.
Và cũng trong góc khuất nơi Zayn và thuộc hạ của gã vừa đứng, một bóng đen đang ngồi im lặng dựa lưng vào tường ngây bên cạnh chúng.
Bóng đen không một tiếng động chậm rãi đứng dậy trong chiếc áo choàng toàn thân như thần chết.
Đó là Gen, hắn tựa như là một bóng ma khi ngồi cuộn mình trong một góc.
“Thật là tốn thời gian!”
Gen khó chịu nói, sau đó nhảy bật lên mái nhà và chạy về lại trung tâm thị trấn.
Hắn thật sự đã mất kiên nhẫn.
“ĐÃ PHÁT HIỆN MỤC TIÊU!!!”
Khi gần đến vị trí trung tâm, Gen vừa chạy vừa la lớn.
“ĐÃ PHÁT HIỆN MỤC TIÊU!!!”
Hắn tiếp tục la lên cho đến khi dừng lại trước ngôi nhà của George.
George đang ngồi trong phòng làm việc bỗng đứng bật dậy, ông ta đi đến cửa sổ và đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
“Ngài George!”
Mo Hamus cũng lao vào trong phòng của George, ông ta đáp một tiếng rồi đi đến bên cạnh George.
Rất nhanh, gần một trăm tên tản đi khắp thị trấn thì trong đó có bốn mươi tên kịp thời quay lại.
Và khoảng một lát sau, tất cả cũng đã tập hợp đông đủ.
“Phải hắn không?”
George quan sát Gen một lúc thì nhìn Mo Hamus hỏi.
“Không rõ thưa ngài!”
Mo Hamus nhìn Gen rồi sau đó nhíu mày nói.
Lúc này Gen đang trùm kín cơ thể dưới lớp áo choàng nên rất khó để nhận ra.
“Là hắn ta à?”
“Có ai xác nhận chưa?”
Một trăm tên thuộc hạ của George sau khi chạy đến thì đứng theo đội hình trăng khuyết và bao vây lấy Gen.
“Tìm ta à?”
Gen cởi bỏ mũ trùm ra, nhìn qua ô cửa sổ ngôi nhà nơi Mo Hamus và George đang đứng với nhau rồi nhếch miệng cười nói.
“Ồ, mái tóc đen!!!”
“Qủa nhiên là hắn ta!!!”
“Ha ha ha ha!!!”
Lũ thuộc hạ của George phấn khởi thốt lên.
“Đúng là hắn ta thưa ngài!”
Mo Hamus lập tức gật đầu xác nhận với George, rồi nhìn Gen một cách lạnh lẽo.
“Ngươi có quan hệ gì với Callum?”
Gen nhìn Mo Hamus và hỏi.
“Callum?”
George đẩy mở cửa sổ, sau đó nhìn Gen, nói:
“Callum là con trai ta!”
“Vậy Mo Hamus là gì của ngươi?”
Gen ngạc nghiên vì George là người trả lời, khoảng vài giây sau hắn cười một cách thân thiện rồi hỏi tiếp.
“Thuộc hạ của ta!”
George cảm thấy hơi khó chịu, nhưng ông ta vẫn bình tĩnh đáp.
“Đã hiểu!”
Gen gật đầu, sau đó nhìn George và dứt khoát thẳng thắn:
“Ông biết mình đã làm gì không?”
“Ồ, ta đã làm gì?”
“Ngươi đã chọc giận ta!”
“Chọc giận ngươi?”
George buồn cười nói.
“Phải, rất nhanh thôi, ngươi sẽ cảm nhận được điều đó!”
Gen cười nhạt nói, sau đó thi triển ma thuật:
“『Light Flash』!”
Và biết mất tại chỗ.
“??!!”
“Hắn ta đâu???”
“Có ai nhìn thấy hắn ta không???”
“Khốn kiếp!!! Hắn ta đâu rồi!!!”
Một trăm tên thuộc hạ của George lúc này như ong vỡ tổ.
“Aaaaaa!!!!”
Khoảng một lát sau, bỗng nhiên, một tiếng hét bất ngờ vang lên sau lưng bọn chúng.
Dolly xuất hiện từ phía sau, vác theo ba-lô trên lưng và vung mạnh chiếc roi dài trong tay vào bất cứ mục tiêu nào mà nó nhìn thấy.
“Áááá!!!”
Tiếng la đau đớn vì bất ngờ bị chiếc roi đánh trúng.
“Chết tiệt, ai nữa đây???”
Vài tên trong số bọn chúng hoảng loạn và xông vào phản công.
Vυ"t! Vυ"t! Vυ"t!
Âm thanh của chiếc roi như xé gió và cắt phăn mọi thứ trên đường đi.
“Aaaaaa!!!!”
“Aaaaa!!!”
“Aaaaaaaaa!!!!”
Và càng lúc, càng có nhiều nạn nhân hơn với vết cắt trên thân thể.
Một số kẻ nhanh nhẹn dùng thanh gươm trong tay để đỡ đòn nhưng đều bị chiếc roi quất gãy nát ra làm đôi.
Vài phút sau.
Tay, chân, cơ thể cùng với máu và thịt vươn vãi khắp mặt đất.
Mọi hành động chống cự đều vô dụng.
Đây thật sự là một cuộc thảm sát.
Và khung cảnh trung tâm thị trấn lúc này tựa như là địa ngục trần gian.
“Sao nào? Ngươi đã cảm nhận được chưa!”
Khi George và Mo Hamus phẫn nộ nhìn mọi chuyện đang diễn ra bên ngoài thì bất chợt giọng nói của Gen vang lên trong ngôi nhà.
Và chưa hết, ngoài giọng nói của hắn ra, thì dường như hắn đang kéo lê theo một vật gì đó trên nền nhà, lên từng tầng bậc thang.
George và Mo Hamus theo phản xạ nhìn lại hướng cửa ra vào của căn phòng.
Và âm thanh phát ra do Gen kéo lê theo một vật gì đó càng lúc càng gần cho tới khi đến trước cửa căn phòng thì đột ngột dừng lại.
Lúc này, hai người bọn họ mới nhìn thấy, thứ mà Gen đang kéo lê trên nền nhà chính là một cây lưỡi hái được làm bằng gỗ.
“Cùng về với đất mẹ nào!”
(2625 từ)