Saddam nhìn mặt Dương, nghiêm túc nói: “Quân đội của chúng ta anh dũng hăng hái chiến đấu sắp đánh bại người Ba Tư, trở thành người thủ hộ của cả thế giới Arab! Nhưng hiện tại uy hϊếp chúng ta người không chỉ có Iran, trước đó không lâu, quân Israel hèn hạ nhát gan đã dám đánh lén chúng ta. Người Iraq kiên cương quyết không bị bọn tay sai của chủ nghĩa đế quốc Mĩ hù doạ…”
Ánh mắt Saddam bén nhọn, giọng nói dõng dạc. Dương không tự chủ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trong lòng hắn cũng không quá phục: Nói Israel người hèn hạ thì cũng có chút xíu, nhưng nhát gan thì không hề. Kế hoạch “Hành động Babylon” tiến hành không kích táo bạo vào sâu trong lãnh thổ kẻ địch cả ngàn dặm đến nay trên thế giới thật vô tiền khoáng hậu. Chiến tranh hiện đại là cuộc chiến tổng hợp làm gì có chuyện chỉ đối mặt cường công. Xem ra Saddam mặc dù có quyết tâm và hào khí nhưng bàn chưa đủ để trở thành chuyên gia mưu lược quân sự, so sánh với họ thì ông còn kém xa cả vạn dặm. Nghĩ tới đây, nội tâm Dương cũng bình tĩnh lại tìm cách nói vài câu với nhân vật nổi tiếng lịch sử này, y không thể cứ như vậy mà câu nệ. Nhìn ánh mắt Saddam nghiêm nghị mà hơi thất vọng, Dương trong lòng vừa động: Nếu Saddam thích chiến sĩ nhiệt huyết, thì sao mình lại không hô mấy câu khẩu hiệu hiếu chiến nhỉ, có mất gì đâu chứ!
Bình tĩnh sắp xếp từ ngữ Dương Lớn tiếng hô:” Thưa ngài Tổng thống, tôi Qusay Saddam sẽ tiếp tục truyền thống vinh quang của người Iraq. Nếu như người Israel dám chống đối lại chúng ta thì thề trước Thượng đế ta sẽ đem cả nước họ thiêu huỷ!”
Nắm chặt hai tay Dương tạo ra hình tượng thiếu niên nhiệt huyết, hận không thể đi ngay Li Băng đánh bom liều chết.
Saddam vừa thấy thì hết sức kinh ngạc, sau đó hài lòng gật đầu, loại thài độ cuồng nhiệt này rất hợp khẩu vị của hắn. Mặc dù hắn vẫn thích thân hình cao to lực lưỡng giống mình của con trai cả Uday. Tương lai có thể để y thừa kế địa vị thống trị. Nhưng hắn lo lắng tính cách hướng nội của Qusay quá hèn yếu, không thể gánh vác trọng trách phụ tá Uday được. Bây giờ quyết tâm của Qusay làm cho hắn rất vui mừng, thật đúng với câu “Hổ phụ sinh hổ tử”! “Rất tốt Abdullah, con đã giống một chiến sĩ! Mấy ngày nữa hãy đi trình diện ở sư đoàn bộ binh số 9 để học cách làm một người lính! Ta muốn con với tư cách là một quân huấn, đem chính mình rèn luyện trở thành một dũng sĩ chân chính của nước cộng hòa!” Giọng Saddam chậm dần, ánh mắt nhìn con cũng hơi chút nhu hòa và mong đợi. Lúc này Saddam không hề giống nguyên thủ quốc gia mà là có mấy phần bộ dạng người cha nghiêm khắc.
Dương gật đầu, nhìn về phía Saddam có mấy phần hiền lành hắn có chút không biết phải làm thế nào, muốn nói vài lời ngài phải bảo trọng thân thể..., nhưng Saddam vung tay lên ngăn lại, ý bảo y có thể đi. Cứ như vậy, buổi gặp mặt đầu tiên với Saddam qua loa kết thúc. Chỉ vì một câu nói của Saddam, Qusay 16 tuổi hay nói đúng hơn là Dương đã trở thành một gã quân nhân dự bị.
Đang hướng về xe bước đi Dương bỗng nghe thấy tiếng gọi: “Qusay chậm đã! Ở bên này.” Một nhân viên công vụ hớt hải chạy đến bên hắn. “Tổng thống có lệnh bảo ngươi chuẩn bị đến gặp tộc trưởng Abu Aladin.”
Trở lại trong xe hỏi tài xế hắn mới biết Abu Aladin Saddam là chú của Saddam Hussein hiện tại là thủ lĩnh tinh thần của người Sunni. Nhà của Abu Aladin nằm ở ngoại ô Baghdad, xung quanh khuôn viên rừng thường xanh rộng hơn 1 vạn mét vuông là quần thể khiến trúc truyền thống hồi giáo bao gồm đình, đài, tháp cao, hồ nước, khuôn viên cây xanh.
Xe vào đến cổng có nhân viên an ninh khiểm tra kĩ càng. Xuống xe đi bộ vào trong 500m nữa xung quanh có đủ các loại kì hoa dị thảo, không thiếu các loài động vật như trong vương bách thú.
Dưới sự hướng dẫn của một người quản gia lớn tuổi, một mình Dương vào bái kiến Abu Aladin Saddam. Đi vào một ngôi nhà làm bằng đá hoa cương, Dương quan sát thấy một ông lão tầm 70 tuổi đang ngồi trên một tấm thảm, vuốt bờm cho một con sư tử đực oai vệ phải nặng tầm 180 cân.
Ông lão đầu đội khăn vuông trên thân khoác bộ trường bào màu đen chỉ lộ ra bàn tay nhăn nheo nhưng lại có một đôi mắt sáng đấy trí tuệ. Xung quanh ông có tám người phụ nữ lớn tuổi mặc bộ váy Abaya và mấy đứa trẻ đang chơi đùa với mấy con hổ con.
Người quản gia hướng Abu Aladin Saddam thông báo Dương đã đến. Động tác của ông lão ngừng lại vẫy vẫy với Dương ý bảo y đến gần đây.
Dương tiến lại gần hỏi thăm ông “Thánh A La ở trên cao, tộc thúc Abu Aladin người có khoẻ mạnh không?” - “ Tạ ơn Thánh A La thân thể ta vẫn còn được, nào Qusay ngồi xuống đây để ta nhìn thật kĩ cháu nào!”
Dương bước lên rồi nhẹ nhàng ngồi xuống tấm thảnh Ba Tư. Ánh mắt Abu Aladin quét qua người Dương rồi nhìn thẳng vào mắt hắn “Tốt lắm có khí chất hơn nhiều, Qusay có biết hôm nay ta gọi con đến đây làm gì hay không?”
“Dạ thưa con không, con chỉ biết cha bảo ông gọi con qua” Dương trả lời.
Ông lão nhìn Dương trìu mến rồi nói:“Hết năm nay con 16 tuổi rồi, theo quy định của gia tộc, tại lễ thành niên của con ta phải cho con quà tài sản ban đầu nhưng đất nước đang có chiến tranh. Tên tiểu tử Saddam lại cho con đi nhập ngũ nên ta tiện thể giao trước cho con.”
Nói rồi ông lão nhận lấy cái hộp từ tay người quản gia rồi đưa cho Dương.
Dương nhận lấy hộp gỗ và mở ra xem. Bên trong có một con dao găm kiểu Arab bằng vàng, trên chuôi vỏ có khảm mấy viên ngọc thạch màu xanh lá cây. Tò mò y cầm lên quan sát, nắm chuôi rồi rút nhẹ ra. Lưỡi dao có những hoạ tiết trang trí đan xen. Để con dao xuống dưới thảm, bên trong cái hộp còn có một xếp giấy và một tấm thẻ.
“Đó là giấy tờ sở hữu một toà trang viên ở ngoại ô Iraq, còn tâm thẻ là tài khoản ngân hàng Thuỵ Sĩ trong đó có 30 triệu đô la mật mã là ngày sinh của con” Thấy y ngạc nhiên ông liền giải thích.
Dương run tay thiếu chút nữa làm rơi cái hộp. 30 triệu đô la số tiền mà kiếp trước làm cả đời không ăn không uống cũng chưa chắc đã có đủ. Đúng là gia đình có điều kiện a.
Thấy y há to miệng Abu Aladin khẽ mỉm cười. Từ bé mấy con cháu trong dòng họ phải đến nơi đây cho ông dậy bảo. Trong số chúng ông quý Qusay nhất vì nó là đứa mồ côi mẹ, cha lại ít quan tâm nhưng lại cực kỳ hiền lành, hiếu thảo. Tính cách nó đối lập hoàn toàn với thằng Uday nghịch ngơm, hỗn hào.
“Bộp, bộp” Bỗng Abu Aladin khẽ vỗ tay hai cái từ tấm bình phong phía sau đi ra một thiếu nữ tầm đôi mươi. Nàng nhẹ nhàng đi tới ngồi cạnh Dương.
Dương liếc nhìn qua nhất thời ánh mắt sáng ngời. Da thịt trắng noãn, gương mặt trái xoan thanh tú, đôi mi uyển chuyển hàm xúc, đôi mắt long lanh nhu thủy, mũi ngọc môi son đỏ mộng, thực sự là một mỹ nữ thanh tú ôn nhu đến cực điểm, nếu so sánh với Mi Nimes cũng không hơn kém nhau quá xa. Dương thực sự thích mỹ nữ có khí chất ôn nhu, thực sự vừa ý với hắn.
“Đây là Amina Kaddur từ giờ là thị nữ của con. Amina từ ngươi giờ sẽ phải toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Qusay nghe rõ chưa.”
Abu Aladin cao giọng nói.
“Từ giờ người sẽ là chủ nhân của em! Em sẽ dành cả đời mình chăm sóc cho thiếu gia!” nàng nhẹ nhàng hướng vè phía Dương nói.