Trở về thời điểm trước, sau khi mọi người đã quét dọn sạch sẽ cả doanh trại. Xavier để cho Qassim dẫn người đi xử nốt những tên trọng thương chưa chết.
Còn những tên bị thương nhẹ thì tập trung giam vào một chỗ. Khi cầu nguyện kết thúc, Ur Dauc tự mình đích thân thẩm vấn đám tù binh này. Hắn sai người đem từng tên tù binh đến sườn núi phía sau doanh trại.
Không lâu sau từ bên đó truyền lại những tiếng gào khóc lẫn lộn một lúc sau liền im bặt làm mọi người nổi hết cả da gà. Dương và Xavier cũng không ngăn cản hành động của Ur Dauc, mặc chính hắn cũng không ngừng run rẩy, nhưng y phải cắn răng chịu đựng tự nói với mình trên chiến trường không có chỗ cho lòng nhân từ, bởi vì nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình. Muốn trở thành anh hùng trước tiên cần phải từ đống xác chết bò ra được.
Một lát sau, bầu không khí lại trở lại với vẻ yên tĩnh vốn có. Lăm lăm cầm trong tay một thanh mã tấu Sieg tràn đầy máu tươi, Ur Dauc như ma quỷ địa ngục mặt âm trầm từ sau sườn núi đi ra.
Nơi hắn đi qua đám người lập tức yên tĩnh trở lại. Tất cả binh lính đều dùng ánh mắt mang theo vẻ sợ hãi nhìn hắn, thậm chí có mấy người lặng lẽ lui về đằng sau mấy bước. Hiển nhiên bọn họ bị màn tra tấn máu tanh chấn trụ.
Kể cả Dương thường ngày đã quen với bộ dạng hề hà của Ur Dauc, ngày hôm nay thấy được bộ dạng sát thần dữ tợn của hắn cũng phải hít vài ngụm khí lạnh.
Ur Dauc mặc kệ những điều này trực tiếp đi tới trước mặt Dương báo cáo:
“Qusay tham mưu, xem ra tình huống bây giờ của chúng ta có chút không ổn! Mới rồi tù binh khai ra tầm 3 giờ sáng sẽ có một đoàn xe đi ngang qua nơi này bổ sung thêm nước. Đoàn xe có tầm 300 người, chúng ta làm sao bây giờ?”
Dương cúi đầu trầm tư, nếu như phục kích đoàn xe ba trăm người này khó có thể đánh nhanh thắng nhanh. Một khi để đối phương thông báo cho trụ sở thì kế hoạch đánh lén coi như hỏng bét. Nếu như bỏ qua cho đoàn xe này, như vậy một khi đối phương phát hiện bị mất doanh trại, tất nhiên cũng lập tức báo cáo về trụ sở, đánh bất ngờ cũng không còn tí hiệu quả nào.
Lấy hai trăm bộ binh cường công một căn cứ hậu cần lớn khác nào đi tự sát tập thể.
Khi hắn đang còn do dự, Xavier ở một bên hỏi thêm:
“Vậy đoàn xe trang bị hoả lực như thế nào, có xe tăng hộ vệ không?”
Hiển nhiên hắn cũng có ý định tấn công đoàn xe nhưng còn đắn đo cho nên mới không giống lúc trước kiên quyết xin đi đánh.
“Chẳng những có hai chiếc xe tăng mà còn là loại chủ lực Chieftain mk3 mà còn có một khẩu pháo phòng không tự hành 2 nòng 40mm m247 sergeant york!” Ur Dauc chân mày nhíu chặt, khó khăn nói.
“Cái gì?” Dương và Xavier cùng nhau kinh hô. Hai cỗ xe tăng mấy chiếc xe bọc thép cùng một khẩu pháo phòng không tự hành đây là khái niệm gì? Đây là một mô hình trang bị tiêu chuẩn cho sư đoàn bọc thép. Đến tột cùng thì thứ gì cần đoàn xe cần cường đại như vậy bảo vệ? Dương không khỏi hoài nghi và tò mò về thân phận đoàn xe này.
“Chúng ta nhanh chóng sớm rút lui thôi! Đành để lúc khác tìm kiếm cơ hội tập kích trụ sở hậu cần, lấy tình huống trước mắt mà xét thì thời cơ chiến đấu đã tạm thời mất đi, đối mặt với đoàn xe cường đại như vậy chúng ta không có khả năng ho he!” Xavier có chút trầm trọng nói. Ur Dauc thở dài gật đầu đồng ý.
Mặc dù rất không cam tâm nhưng lý trí cuối cùng chiến thắng tình cảm, Dương không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ quyết định toàn quân nhanh chóng thu thập chiến lợi phẩm chuẩn rút lui.
Tất cả binh lính lập tức nhanh chóng thu thập đạn dược thực phẩm còn lại trong doanh trại người Iran. Trong lòng tràn đầy ảo não Dương lững thững đi đến bên chiếc xe bọc thép m113 một cước đá vào cửa sau lớn tiếng quát:
“Thu tập rồi nhanh huỷ chiếc xe này luôn đi!”
Bất ngờ từ trong khoang xe lộ ra một khuôn mặt binh lính Iraq thật thà Dương nhìn qua thì nhận ra hắn là thủ hạ của Xavier tên là Tat Brie. Hắn cười hề hề với Dương rồi ấp úng nói:
“Thủ trưởng, ta -- ta định đem chiếc xe này lái theo! Bên trong còn chứa không ít đồ, nếu bỏ đi thì quá đáng tiếc!”
“Chứa đồ gì?” Dương thuận miệng hỏi một câu, nhìn đầm lầy Mesopotamia phương xa trong lòng thầm tính thời gian quân đội Iran sẽ đến.
“Đại khái cũng là chút ít thuốc men, phía trên cũng là tiếng ngoại quốc, ta không nhận ra!” Tat Brie lấy tay xoa đầu cười cười.
“Thuốc men?” Hắn không khỏi nổi lên hứng thú, đội ngũ của y tác chiến trong sa mạc cơ hồ không có bổ sung hậu cần, đạn dược thức ăn còn bổ sung được còn thuốc men càng dùng càng ít.
Y nhanh chân bò vào trong lên khoang xe, tự mình nhìn chỗ thuốc men Tat Brie phát hiện.
Tat Brie từ buồng lái bật đèn trong khoang sau. Trong ánh đèn mông lung chỉ thấy nhiều hòm gỗ lớn xếp chồng lên nhau. Dương cầm lên một cái lọ thuốc trong một chiếc hòm cẩn thận nhìn phía nhãn đã ố vàng đều là chữ tiếng anh. Chăm chú xem ký hắn nhận ra được hai chữ được in đậm “triazolam tablets”
Mày mò xem những lọ còn nguyên nhãn hiệu, rốt cuộc hắn đã hiểu ra đây là một loại thuốc có tác dụng làm giảm căng thẳng, kích động, an thần, gây ngủ. Người Iran dự trữ nhiều thuốc ngủ như vậy để làm gì? Dương suy nghĩ mãi mà không hiểu nổi.
Thật ra thì hắn không biết, kể từ khi cách mạng hồi giáo Iran diễn ra tới nay, quan hệ giữa Iran với Mỹ và các quốc gia Tây Âu cực kỳ căng thẳng.
Phía Mỹ cầm đầu cùng các quốc gia Tây Phương tiến hành cấm vận kinh tế đối với chính quyền Iran. Xuất khẩu thuốc men và dụng cụ y học đều bị nghiêm khắc quản chế. Vì vậy sau khi chiến tranh bộc phát, Iran không cách nào trong thời gian ngắn mua được lượng lớn thuốc men dẫn đến thiếu trầm trọng morphin cho quân y.
Không thể làm gì hơn là dùng thuốc ngủ liều để thay thế, dù sao hiệu quả gây mê cũng không kém nhau bao nhiêu! Về phần tại sao một xe chứa đầy thuốc không được vận chuyển ra tiền tuyến mà là đỗ ở chỗ này thì Dương càng không thể biết được.
Nhìn đống thuốc ngủ dễ hòa tan trong nước lại không màu, không mùi, không vị, trên mặt Dương đột nhiên xuất hiện nụ cười bỉ ổi. Hắn thay đổi suy nghĩ
“Có lẽ chúng ta không nên cứ như vậy mà rút lui?” Kêu mấy tên lính nhanh nhẹn chuyển xuống hai hòm thuốc ngủ Dương tìm đến đám người Xavier và Ur Dauc chuẩn bị kế hoạch hành động.
Trong sa mạc yên tĩnh đột nhiên xuất hiện tiếng động cơ ù ù nổ vang. Một đoàn xe quân sự Iran đang hành quân trong đầm lầy Mesopotamia.
Đi đầu chính là một chiếc xe tăng chủ lực Chieftain mk3 to lớn uy vũ. Mặc dù lên đường bình an vô sự cộng với việc không quân Iran đang làm chủ bầu trời nhưng Mohames Ali Thượng úy vẫn không thể hoàn toàn yên lòng.
Hắn hết sức chuyên chú hoặc nói là cực kỳ khẩn trương dùng kính nhìn đêm quan sát động tĩnh bốn phía hướng đi. Gần đây xung quanh đầm Mesopotamia đều có các nhóm nhỏ lính Iraq tiến hành quấy rầy tập kích các đoàn xe hậu cần, khiến cho người Iran vô cùng phiền não.
Mấy giờ trước, phó sư trưởng sư đoàn bọc thép số 4 Sur Chuẩn tướng ngồi trên một chiếc Chieftain mk3 không may cùng mìn chống tăng hạng nặng tiếp xúc thân mật. Trên xe ba chết một bị thương, người bị thương chính là vị Sur Chuẩn tướng này.
Bởi vì ở ban đêm trên sa mạc điều kiện khí tượng cực kém máy bay trực thăng không cách nào bay được, cho nên không thể làm gì khác hơn sửa đổi một chiếc m113 làm xe cứu thương chở Sur Chuẩn tướng tới căn cứ hậu cần Karla, từ đó dùng máy bay vận tải đem ông ấy về Tehran tiến hành giải phẫu.
Trách nhiệm hộ tống Sur Chuẩn tướng tự nhiên rơi xuống đầu Mohames Ali Thượng úy đang chỉ huy đoàn xe tiếp nhiên liệu này. Vì đảm bảo an toàn cho đoàn xe, Tham mưu trưởng Al-Zi đã tăng viện thêm một chiếc Chieftain mk3 cùng một khẩu pháo phòng không tự m247 Sergeant York.
Điều này làm cho Mohames Ali an tâm thêm một chút dù sao đoàn xe của mình có hoả lực cường đại như vậy thì các nhóm du kích Iraq chắc gì đã có gan dám trêu chọc. Nhưng hắn vẫn không dám phớt lờ cảnh giác cũng may sắp rời khỏi đầm lầy Mesopotamia, nghĩ đến qua ngọn núi phía trước chính là đồn biên phòng cũng là trạm cấp nước sạch Mohames Ali không khỏi hơi buông lỏng thần kinh một chút......