“Này Abdullah, chúng ta đến phía trước nghỉ ngơi một chút đi?” Mi Nimes nhìn Dương đang trầm tư, vẫn có chút không yên lòng hỏi.
Từ nhỏ nàng đã ở cùng đứa em họ bị mất mẹ này, nàng thấy quá trình Qusay từ một đứa trẻ vui tính nội trở nên thâm trầm ít nói do không có sự quan tâm của cha. Mi Nimes từ đáy lòng có chút yêu thương đứa em họ này của mình.
Dương gật đầu, ba người cùng nhau rời khỏi nhà Abujadin. Đúng lúc này, một chiếc xe jeep việt dã do Liên Xô chế tạo một đường lao thẳng tới đây làm bay lên một mảnh cát bụi. Mấy người binh sĩ đội mũ nồi xanh từ trên xe nhảy xuống, một người đầu lĩnh hướng về phía ba người nhóm Dương lớn tiếng nói:
“Mi Nimes tiểu thư, Abdullah thiếu gia, các ngươi đi ra ngoài cả một ngày, phu nhân rất lo lắng! Muốn các ngươi lập tức trở về!”
Mấy người chỉ đành phải trèo lên xe về nhà. Trên đường trở về, Dương biết được lúc Qusay 15 tuổi cũng không ở cùng cha trong phủ tổng thống mà lại ở nhà một người chú ruột tên là Sabah đang là học giả có tiếng trong nước làm thứ trưởng bộ ngoại giao. Nhà Sabah ở một khu biệt thự phía Tây nam ngoại ô Baghdad. Trong khung cảnh một khu vườn cây cối xanh tốt một căn nhà làm bằng đá hoa cương thấp thoáng hiện ra. Mấy người nhóm Dương vừa mới đi vào nhà thì được vợ của Sabah tên là Perilla trong trang phục truyền thống Arab đã ra đón. Qusay và Mi Nimes đi chơi một ngày không về làm cho bà có chút bận tâm cho nên đã phái vệ binh đi ra ngoài tìm kiếm. Mi Nimes vội vàng hướng phía Dương trừng mắt nhìn, ý bảo y đừng đem chuyện ngày hôm nay nói ra. Dương cũng hết sức chột dạ, sợ lộ ra sơ hở cho nên thận trọng cùng Perilla đơn giản nói chuyện rồi trốn ngay vào trong phòng. May mà Qusay bình thường luôn luôn trầm tĩnh ít nói nên Perilla cũng không nghi ngờ gì. Bà không tra hỏi cặn kẽ xem hôm nay chúng trốn đi đâu chơi, chẳng qua chỉ chào hỏi và nhắc nhở hắn nghỉ ngơi sau đó xuống ăn cơm tối.
Đứng đối mặt với chiếc gương lớn trong phòng ngủ, Dương đang ngắm nghía chi tiết gương mặt mới của mình. Lúc này trong gương là một khuôn mặt thiếu niên Arab điển hình nhưng lại có phần thanh tú chẳng qua là đôi mắt mơ hồ có một cỗ khí chất không phù hợp với tuổi tác. Nếu trước kia có gương mặt như thế này thì làm gì có chuyện 23 năm trời tờ rim chỉ dùng để đái.
Bắt đầu từ hôm nay, ta chính là Qusay. Dương nhìn mình trong gương, không khỏi thấy buồn cười. Là con của Saddam thì ít nhất ở nơi này, trong vòng 22 năm nữa không ai dám hỗn với y! Chẳng lẽ mình nhân phẩm bạo phát nên được trời cao đem đến nơi này đền bù một chút? Y nhớ lại hình như kiếp trước xem truyền thông Mỹ có đưa tin về cuộc sống ăn chơi sa đoạ của Qusay. Nghĩ đến đây trong lòng y không khỏi có chút ngưa ngứa.
Giờ ăn cơm chiều hắn gặp được Sabah, Sabah là em út của Saddam nhưng tính các lại khác xa, cực kỳ hiền lành và dễ gần như một vị học giả cho nên chức vị trong chính phủ không cao, xa xa không bằng được hai người anh khác là Watt và Darr. Nhưng y lại có tiếng tăm rất tốt, có lẽ cũng chính cái nguyên nhân này Saddam mới giao Qusay cho hắn nuôi dưỡng.
Lúc ăn cơm ngoại trừ Sabah cùng với vợ là Perilla còn có hai người con gái, chị cả Mi Nimes 16 tuổi cùng em gái Samira 14 tuổi. Gương mặt hai “Biểu tỷ muội” này là điển hình Arab mỹ nữ, mang vẻ đẹp lai Âu Á làm cho Dương ngắm nhìn tâm thần dao động xốn xang.
Sabah hướng Dương hỏi đơn giản mấy câu hôm nay làm gì. Dương soạn bậy mấy câu ứng phó. Hai chị em Mi Nimes và Samira để ý thấy Dương hôm nay liên tục nhìn lén các nàng khác với mọi hôm nên cùng nhau quét tới quét lui trên người hắn. Tội nghiệp cho Dương còn là FA bị các nàng dùng ánh mắt sáng quắc soi sét khiến cả người không được tự nhiên, mặt nhất thời đỏ lên. Mi Nimes cùng Samira thấy thế che miệng cười trộm. Bất quá Dương cũng bị thu hút bởi sự hấp dẫn của món ăn trên bàn. Lần đầu tiên y được thưởng thức các món ăn truyền thống Arab chính tông. Nhiều loại bánh nướng, các loại súp đủ hương vị và còn nhiều món ăn vặt đặc biệt ở Baghdad. Làm cho Dương cực kỳ thoả mãn sau một ngày chỉ được húp cháo loãng. Bữa cơm hôm này tương đối hòa hợp Sabah tâm tình không tồi, ăn cơm xong Dương chủ động đối nói lời cám ơn với Perilla:“Dì Perilla ơi, cám ơn đã làm cơm tối, thật sự là ăn rất ngon!”
Perilla ngẩn ra, hết sức cao hứng. Qusay từ nhỏ thường xuyên ở tại nhà của nàng mặc dù nàng đem nó coi như con của mình nhưng đứa trẻ này trời sinh tính tình trầm mặc, cho tới bây giờ không nhiều nói một câu, từ trước đến nay ăn cái gì cũng được, càng không có bình luận tốt xấu. Nàng nghe vậy tâm tình chua xót, lập tức hai tay khép lại nói:“Thật tốt quá, Thánh A La phù hộ! Abdullah, con thích ăn cái gì, dì lập tức cho người làm thêm! Tình trạng thức ăn trong trường học của con ta biết, thật sự rất kém! Ngay cả Barrni so với bọn họ làm còn tốt hơn!” Dương nghe thấy vậy liền buồn cười, cô Barrni là em Perilla và là dì của hai chị em Mi Nimes, bất quá nghe Samira nói vị dì nhỏ này nấu cơm luôn luôn rất khó ăn.
Cứ như vậy, cuộc sống ngày đầu tiên của Dương tại nhà Sabah vội vã qua đi. Rất nhanh chóng y đã quen tất cả mọi người, cũng may kiếp trước Dương sống hướng nội cũng tương tự Qusay vì vậy cả nhà Sabah cũng không nhận ra sự khác biệt. Buổi tối Dương chủ động làm bạn chơi với chị em Mi Nimes. Ăn uống không lo, lại có mỹ nữ tương bồi, thời gian đối với Dương thảnh thơi trôi qua. Rất nhanh đến giờ đi ngủ.