Chương 26

Đang ở lúc tất cả binh sĩ Iraq phấn khởi khi thấy người Iran ở chiến trường Khorramshahr vì thiếu hụt vũ khí hạng nặng mà tạo thành thương vong thảm trọng. Thì bất ngờ cả quân đoàn xe tăng tinh nhuệ nhất của Iran to gan bất chấp địa hình bất lợi của đầm lầy Mesopotamia tiến hành phát động kế hoạch “Thắng lợi đột kích”.

Người Iran huy động 4 sư đoàn bọc thép cùng 15 lữ đoàn bộ binh cơ giới tham gia tấn công. Phía Iraq chỉ có lữ đoàn bộ binh cơ giới 35, bọn họ căn bản không có cách nào để ngăn cản thế công của người Iran.

Một khi đột phá được đầm lầy Mesopotamia thì quân đoàn này của người Iran vừa vặn bao vây toàn bộ quân đội Iraq ở Khorramshahr, chặt đứt đường tiếp tế lẫn đường lui của họ. Đáng sợ hơn chúng còn có thể trực trực tiếp tiến công thành phố Basra không phòng bị.

Hai cái lựa chọn này đối với quân đội Iran đều hết sức hấp dẫn nhưng đối với quân đội Iraq tất cả đều cực kỳ trí mạng. Người Iran lần này lớn mật hành động đột kích vẫn chưa hoàn toàn triển chiến đấu kịch liệt mà đã thay đổi cả lợi thế song phương.

“Các ngươi không phải nói người Iran sẽ không thể từ hướng đầm lầy Mesopotamia tiến công sao?” Watt - Yi turnip Trung tướng lớn tiếng rống giận dữ, vang dội cả bộ tư lệnh Phương Nam quân khu.

“Vô cùng xin lỗi, Thủ trưởng! Chúng ta không biết xe tăng người Iran tại sao lại có thể làm chạy nhanh trên tầng đất ẩm ướt của đầm lầy được. Theo chúng ta trước đó điều tra......” Camna Ela Trung tướng sắc mặt hết sức khó coi, không thể phát hiện xe tăng người Iran thông qua đầm lầy Mesopotamia thì trách nhiệm của bộ tham mưu bọn họ là lớn nhất.

“Câm mồm! Ta không muốn nghe xin lỗi, ta muốn làm như thế nào để ngăn cản người Iran tiến công? Về phần rốt cuộc là ai phải chịu trách nhiệm về cái sai lầm ngu xuẩn cấp thấp thì Saddam Tổng Thống sẽ công chính đánh giá!” Nghĩ đến địch nhân có thể tiến vào nội địa Iraq, trực tiếp tiến công thành phố Basra thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Watt - Yi turnip Trung tướng khó có thể kìm chế tâm tình của mình, hắn giận giữ quát to.

Nhìn Camna Ela Trung tướng trên mặt lúng túng, Ali Cambanf Thiếu tướng trong lòng thầm vui, hắn âm thầm nghĩ:

“Lão gia này, kiếp sống chính trị của ngươi sắp chấm dứt rồi! Ha hả, lần này ngươi xuống đài là bình thường, không bị đưa đến toà án binh mới coi là may mắn đây! Sau khi ngươi ngã xuống! Sau này -- ta chính là quân khu Tham mưu trưởng, ha hả -- Ali Cambanf Trung tướng!”

Nghĩ tới đây, hắn quyết định biểu hiện một chút, đi lên trước một bước đối diện với Yi turnip Trung tướng nói: “Thủ trưởng, ta có một cái kế hoạch!”

“Hả --” Yi turnip Trung tướng đưa mắt nhìn sang Ali Cambanf Thiếu tướng: “Ý nghĩ của ngươi là gì?”

“Thủ trưởng! Hiện tại chúng ta phải kéo dài tốc độ tiến công của người Iran! Ta đề nghị từ chiến tuyến phía sau Khorramshahr lấy sư đoàn bộ binh số 9 hướng người Iran phát động toàn diện tiến công, bọn họ cách gần nhất! Đồng thời chúng ta điều động không quân mãnh liệt không kích người Iran cho đến khi Tapca Thiếu tướng dẫn sư đoàn bọc thép số 13 đến tăng viện mới thôi!”

“Nhưng mà -- trong sa mạc lấy bộ binh tiến công xe Tăng, đây không phải là để cho sư đoàn bộ binh số 9 đi tự sát tập thể sao?” Tham mưu trưởng Camna Ela Trung tướng tỏ vẻ phản đối.

“Hiện tại là lúc phải hy sinh một ít bộ đội, toàn lực bảo vệ người dân Iraq!” CamBanf Thiếu tướng một bước không nhường nói.

“Chính là --” Camna Ela Trung tướng đang còn muốn cố gắng xoay chuyển “Con của tổng thống Saddam đang ở sư đoàn 9!”

“Ha hả -- chúng ta đã sớm mệnh lệnh, đem hắn điều về Baghdad rồi!” CamBanf Thiếu tướng quét dọn nốt một chướng ngại cuối cùng.

“Người Iraq chắc chắn sẽ không nghĩ được chúng ta từ nơi này tiến công! Lần này quả đấm thép của chúng ta sẽ đánh vào sau phía sau lưng đang toàn bộ bại lộ của họ!” Sư Trưởng sư đoàn thiết giáp số 4 quân đội Iran Phapni Capdam Chuẩn tướng ngồi trên nóc xe bọc thép chỉ huy m113, nhìn đoàn xe thiết giáp di chuyển khóe miệng mỉm cười thắng lợi.

“Tướng quân, phía trước báo cáo, gặp phải chống cự nhỏ. Đã xác nhận, phía trước là lữ đoàn bộ binh cơ giới 35 của địch nhân.” Tham mưu hướng Phapni Capdam báo cáo.

“Không cần tiếp tục dây dưa, nói cho Hassan, trực tiếp xông qua!” Phapni capdam như đinh chém sắt ra lệnh. “Dạ!” Tham mưu đáp.

“Phapni Capdam, ngươi đang nhìn cái gì?” Tham mưu trưởng sư đoàn Atala Macet Chuẩn tướng đẩy cửa nóc bò lên nửa người hướng Phapni Capdam sư trưởng hỏi.

“Nhìn đất đai của người Iran chúng ta: Đầm lấy Mesopotamia!” Phapni Capdam nghiêm túc hồi đáp.

“Nhìn thổ địa của chúng ta?” Atala Macet dõi mắt nhìn theo sư trưởng chỉ thấy phương xa các dãy núi mờ ảo trong bóng đêm đen.

“Atala, ngươi biết không? Thánh A La phù hộ chúng ta, người Iraq ở đầm lầy Mesopotamia phòng ngự quả nhiên hết sức thư giản, bọn họ cho là địa hình nơi này căn bản không thể triển khai vũ khí hạng nặng! Chính là --”

Phapni Capdam dùng sức vỗ một cái xe bọc thép, thần thái tự tin nói:

“Bọn họ căn bản là không biết, trong đầm lầy Mesopotamia cũng có đường. Chúng ta cùng bọn họ khác nhau lớn nhất là là ở bọn họ là kẻ xâm lược, mà chúng ta tại chính quốc thổ của mình tác chiến, chúng ta quen thuộc chiến đấu trên mỗi tấc thổ địa, chúng ta quen thuộc với cuộc sống của người dân ở đây. Cho nên -- chúng ta chắc chắn đạt được thắng lợi!”

“Đúng vậy, Phapni Capdam! Chúng ta nhất định có thể đạt được thắng lợi!” Lời nói của Phapni Capdam làm cho một người luôn trầm ổn như Atala Macet có chút kích động, nhưng hắn rất nhanh bình tĩnh lại mà lo lắng:

“Ngày mai đúng là nghỉ một ngày, quân đội Iraq ở Khorramshahr đã không kịp ngăn cản chúng ta, địch nhân lớn nhất sợ rằng hay là đang nơi đó!” Hắn dùng ngón tay chỉ ngăm đen là bầu trời bao la.

“Không quân người Iraq? Đúng là một vấn đề!”

Atala Macet Tham mưu trưởng từ lời nói của Phapni Capdam sư trưởng lại một lần nữa suy nghĩ thực tế nói: “Theo kế hoạch, ngày mai không quân sẽ xuất kích yểm hộ cho chúng ta tiến hành tác chiến”

“Không quân? Bọn họ ngay từ lúc chiến tranh lúc đầu cũng đã tổn thất thảm trọng! Dưới loại tình huống sa mạc trống trải như thế này nếu như không có không quân che chở, vậy cũng thật là --” Atala khó khăn lắc đầu.

“Hi vọng Hùng Ưng ngày mai có thể cho chúng ta ủng hộ, ta chỉ cần hai ngày, hai ngày --” Phapni Capdam quả đấm nắm chặc lên.

Cùng một thời điểm, ở giữa vịnh Ba Tư xanh biếc sóng cuộn phập phồng. Trên mặt bong tàu sân bay USS Dwight D. Eisenhower (CVN-69) một nhóm chiến đấu cơ f-14 tomcat đang lần lượt hạ cánh. Mặc dù ban đêm hạ cánh là khoa mục cực kỳ nguy hiểm, nhưng những viến phi công khiển máy bay tựa hồ cũng không thèm để ý chút nào. Hắn khống chế phi cơ thẳng tắp đối với đèn hiệu, hạ cánh chính xác lên đường màu vàng ở giữa mà móc đuôi cũng chính xác bắt vào dây hãm thứ hai.

Các động tác tinh xảo chính xác của hắn làm cho các sĩ quan phụ trách trên boong một trận than thở. Không ít người đều biết đây là phi công xuất sắc nhất trên hàng không mẫu hạm cũng là phi công hải quân xuất sắc nhất của Mỹ -- Allan Kerry thiếu tá.

Máy bay dừng hẳn nắp cabin mở ra, Allan Kerry cởi mũ bay, lộ ra một bộ tóc ngắn màu vàng cùng một khuôn mặt anh tuấn, hắn quay đầu, hướng về hoa tiêu phía sau Anderson Thượng úy cười đùa mặt nghiêm túc nói:

“Ông bạn già, mới vừa rồi ngươi nói người Ả Rập cũng không ai biết lái máy bay chiến đấu, ta tuyệt không tán thành quan điểm của ngươi! Người Iran có một tên vô cùng lợi hại người, hắn gọi là Hussein Karla Bali!”

..........................

Cuối tháng 2 năm 1982, song phương chiến tranh tiến vào thời khắc quyết định. Sư đoàn thiết giáp số 4 và lữ đoàn bộ binh cơ giới 15 của Iran tiến vào đầm lầy Mesopotamia.

Một khi đột phá vượt qua đầm lầy này quân đoàn này sẽ ngay lập tức trở thành một thanh lợi kiếm uy hϊếp nghiêm trọng quân đội Iraq cùng các thành phố trong nội địa, làm đảo lộn thế cục chiến tranh giữa hai bên.

Nhưng này quân đoàn này muốn đột phá đầm lầy cũng cần phải mất thời gian. Đầm lầy Meospotamia diện tích rộng lớn, địa hình phức tạp, vô cùng bất lợi với đại quân bọc thép tác chiến, mặc dù người Iran quanh năm cuộc sống ở nơi có thể tìm được mấy con đường có thể thông hành nhưng đều là đường nhỏ. Đến người bình thường còn khó đi huống chi là xe tăng hạng nặng.

Lữ đoàn bộ binh cơ giới 35 của Iraq kiên cường chống cự làm chậm lại tốc độ tiến quân của bọn họ. Người Iran rất gấp gáp, bởi vì quân tăng viện của Iraq đang trên đường đến đây, nếu như quân đoàn tinh nhuệ nhất của Iran bị buộc phải tác chiến trong đầm lầy thì cực kỳ bất lợi.

Vì vậy tổng chỉ huy các lực lượng vũ trang Iran Akbar Hashemi Rafsanjani tự mình gọi điện thoại hạ nghiêm lệnh cho sư trưởng sư đoàn thiết giáp số 4 Phapni Capdam sau 3 ngày nhất định phải đột phá đầm lầy Mesopotamia.

Ở tình hình nghiêm trọng và quân lệnh của thượng cấp Phapni Capdam Thiếu tướng hạ lệnh bộ đội vận dụng toàn bộ hỏa lực, toàn lực tiến hành đột kích. Quân Iraq phòng ngự lại càng thêm khó khăn.

Biết được tin người Iran tiến vào đầm lầy Mesopotamia, Saddam Tổng Thống rất tức giận, một ngày ba lần gọi điện thoại cho tư lệnh quân khu Phương Nam Yi turnip Trung tướng. Ra tử lệnh không tiếc bất cứ giá nào cũng phải ngăn người Iran lại.

Nhưng Yi turnip Trung tướng đã không còn quân đội có thể kịp viện trợ, thủ vệ thành phố Basra sư đoàn bộ binh số 10 và lữ đoàn bộ binh 19, tất cả đều là quân dự bị vũ khí hạng nhẹ còn không đủ móc đâu ra vũ khí chống tăng.

Mà cách đầm lầy Mesopotamia gần nhất là sư đoàn bọc thép số 13 của Tapca Gianp thiếu tướng đang dàn trận tấn công khu vực phòng ngự của Iran muốn qua đầm lầy Mesopotamia phải mất vài ngày thời gian.

Trong lịch sử chiến tranh thế giới thứ hai, tại chiến dịch Ardennes, tướng Patton nước Mỹ chỉ huy tập đoàn quân số 3 tiến hành tạm thời thay đổi phương hướng hành quân phải mất tận 4 ngày (từ 19/12 đến 22/12/1945) đã được xưng là “Tia chớp tốc độ”. Mặc dù không có kích thước lớn như tập đoàn quân số 3 của Mỹ nhưng chỉ với 3 ngày chạy tới đầm lầy Mesopotamia đối với sư đoàn bọc thép số 13 nói dễ hơn làm......