Trời tờ mờ sáng, Dương đã rời giường, hắn hít một ngụm không khí trên sa mạc khô nóng này. Đi giày, đeo ba lô, khoác trên vai khẩu súng trường 98k Mauser bắt đầu buổi huấn luyện thường ngày với việc chạy việt dã 10 km. Kiểm tra khối lượng ba lô đã đủ 30kg hắn đeo lên vai bắt đầu hướng phương xa chạy đến.
Đã là tuần thứ tư Dương đến sư đoàn bộ binh số 9. Mỗi ngày hắn đều kiên trì lịch huấn luyện của riêng mình. Thân thể Qusay ăn chơi kém xa thân thể kiếp trước của hắn.
Khi hắn học lớp 10 vì tham gia đánh nhau nên suýt bị đuổi học. Việc này đến tai ông ngoại Dương Đại tá sĩ quan quân đội đã về hưu, khi ấy ông gặp y tuyên bố: “Không muốn đi học thì đi lính!”
Thế là mấy hôm sau hắn bị ông ngoại bắt nghỉ học và bị ném vào doanh trại lữ đoàn đặc công 144 làm một chiến đấu viên ngoài biên chế. Ông hắn nhờ chiến hữu cũ nghiêm khắc huấn luyện hắn, từ đó hắn phải ăn biết bao nhiêu đau khổ.
Mấy lần định trốn thì đều bị quân cảnh tóm được, sau một hồi mát xa toàn thân bằng nắm đấm hắn được mang đi gặp chỉ huy. Đồng chí chỉ huy nói với hắn một câu:
"Cậu muốn đi cũng được, cấp trên đã hạ lệnh chỉ cần cậu có thể dựa vào năng lực của cậu mà bước ra ngoài doanh trại một bước, cậu muốn đi đâu cũng được. Nhưng tôi nói cho cậu biết, dù cậu dùng cách nào, nếu như bị chúng tôi bắt được, thì mỗi lần bị bắt là một lần chịu đòn, nên tốt nhất trước khi hành động thì cậu nên suy nghĩ cho kỹ càng, nắm đấm của bộ đội đặc chủng không dễ ăn đâu, cấp trên đã nói, chỉ cần cậu không chết thì muốn làm thế nào cũng được."
Từ ngày hôm đó Dương ngập ngùi thành thật trở bắt đầu huấn luyện đội hình đội ngũ. Sau năm ngày Dương được cùng tham gia huấn luyện chiến thuật chung với các chiến sĩ. Huấn luyện rất gian khổ, quả thật là cực kì tàn khốc, Dương vừa mới thử ngày đầu tiên thì suýt chút nữa đã mất mạng
Năm giờ rưỡi sáng, đeo ba mươi cân vật nặng rồi chạy mười cây số khởi động. Đến tám giờ phải ra bãi tập thể lực tổng hợp gồm 10 vật cản liên hoàn bao gồm đu người vượt qua một dãy thang tay dài 20m, dùng sào tre leo tường 8m, tiếp theo đu dây tử thần xong rồi tiếp bò qua dãy dây thép gai. Hoàn thành xong tất cả chỉ là làm nóng người bởi vì tiếp theo là tập đột kích toà nhà năm tầng, hết phải từ dưới leo lên bằng tay không sau đó lại phải từ trên mái đu dây nhảy SJ đột nhập vào nhà thông qua các cửa sổ,…
Khi hắn nghiêng ngả thở hổn hển, mắt nhìn lại chặng đường vừa trải qua mà không dám tin. Những điều này một người trưởng thành bình thường không thể nào làm được, thế mà hắn cuối cùng đã làm được.
Sau một năm dưới cường độ huấn luyện cao Dương đã có thể hoàn thành các khoa mục chính thức một cách dễ dàng.
Thế nên trong mắt các binh lính trong sư đoàn 9 thì Dương trở thành kẻ dị loại, hắn ở dùng đủ loại phương pháp ngược đãi giày vò bản thân. Bọn họ dùng ánh mắt nghi ngờ và kinh ngạc nhìn nghị lực của một tên tân binh. Mấy lão binh lớn tuổi còn đặt cho y biệt danh “Kẻ điên”. Bất kể Dương có nguyện ý hay không, hắn đã trở thành một nhân vật gây chú ý trong sư đoàn.
Nhưng cố gắng của Dương cũng không phải là không có ai thưởng thức, ít nhất Đại đội trưởng Trung Úy Xavier Diarra thấy được. Trong lòng hắn cũng âm thầm cảm thán, thậm chí có chút bội phục tên tân binh này. Người này thật mạnh mẽ, hắn chắc chắn sẽ trở thành một binh lính tinh nhuệ!
Xavier Đại đội trưởng lúc này đang đứng ở sân huấn luyện hướng về phía mọi người chửi ầm lên: “Các ngươi đúng là phế vật ngu ngốc, so sánh với nữ nhân còn kém hơn, cái bộ dáng này làm sao ra chiến trường đi đánh người Ba Tư được? Bồng súng đứng nghiêm cho ta!”
Trên sân huấn luyện binh sĩ lập tức nâng cao súng trường, đứng ở dưới ánh mặt trời chói chàng, mồ hôi tuân như mưa, không ngừng có tân binh bị khiêng đi do cảm nắng...... Giờ phút này Dương với trang bị đầy đủ đã 3 tiếng đồng hồ giương súng vẫn không nhúc nhích. Nhìn hắn nghiêm túc huấn luyện ở dưới ánh nắng gắt Xavier Đại đội trưởng gật đầu, đi vài vòng sau rốt cục rống lớn một tiếng: “Bỏ súng xuống, nghỉ!”
Nhất thời bọn lính sức cùng lực kiệt ngã trên mặt đất. Dương cũng không ngoại lệ, mới vừa rồi hắn dựa vào ý chí kiên nghị mà cố gắng nhưng thân thể còn kém kiếp trước nên cũng cảm thấy váng đầu hoa mắt, miệng khát khô. Lúc này người đi tới trước mặt hắn, phía trên truyền đến tiếng của Xavier Đại đội trưởng: “Tại sao? Binh lính Qusay! Tôi cho nằm sao? đứng lên --”
Dương lập tức từ trên mặt đất bò dậy, hướng về phía Xavier Đại đội trưởng đứng nghiêm. May là trải qua một thời gian huấn luyện gian khổ hắn đã quen được với cái nắng trên sa mạc
Xavier Đại đội trưởng hài lòng nhìn Dương tuyên bố:
“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là đội trưởng! Qusay Trung sĩ!”
Dương ngẩn ra, lập tức phản ứng đáp trong ánh mắt hâm mộ của chiến hữu xung quanh: “Dạ! Thủ trưởng!”
Từ ngày được bổ nhiệm làm đội trưởng Dương dần dần được các binh sĩ bên cạnh tiếp nhận và cảm phục. Xavier Đại đội trưởng bổ nhiệm đã khẳng định cố gắng của hắn. Nhưng hắn vẫn nắm chặt thời gian mà rèn luyện mình. Bởi vì hắn nhớ được câu nói: "Thao trường đổ nhiều mồ hôi, chiến trường ít đổ máu."
Thân thể của hắn bất tri bất giác phát sinh biến hóa. Cứ đêm khuya Dương lại cảm giác được một cỗ khí nóng chạy tuần hoàn trong thân thể mình. Ban ngày hắn bị thương đến đêm nhờ cỗ khí nóng này tốc độ hồi phục tăng nhanh mấy lần.
Hắn rõ ràng cảm thấy thân thể của mình càng ngày càng nhẹ, lực lượng càng thêm đầy đủ, tinh thần cũng càng thêm tập trung. Sau ba tháng huấn luyện, thân thể của hắn cường tráng hơn rất nhiều, da thịt bắt đầu phát triển, mà ánh mắt của hắn cũng càng thêm trong suốt, bắt đầu lóe ra uy thế quang mang bén nhọn quang mang. Cứ như vậy, ngắn ngủn ba tháng thời gian, Dương thấy cơ thể mình gần đạt được phong độ như ở kiếp trước.
Tại kỳ kiểm tra cuối thời gian huấn luyện, tất cả các hạng mục: bắn súng, quyền đấu, chạy việt dã võ trang hắn đều dễ dàng xếp thứ nhất. Lúc tiến hành trao thưởng cho dù Trung Úy Xavier Diarra nổi tiếng nghiêm khắc mà đối với người thiếu niên 16 tuổi này cũng phải khâm phục nói: “Qusay Abdullah, ngươi đã trở thành một quân nhân Iraq chân chính, có thể đứng lên thực hiện trách nhiệm sứ mệnh bảo vệ quốc gia thần thánh!”
Kết thúc ba tháng huấn luyện tân binh, Dương nhận được phần thưởng nghỉ phép 1 tuần nên sáng sớm ngày thứ hai hắn mượn một chiếc xe jeep tự lái về Baghdad.
Nghĩ đến việc được gặp lại mọi người trong nhà chú Sabah, dù có viết thư liên thường xuyên, Dương không thể kìm được kích động. Bất chấp trời mưa hắn phóng như bay gần ba tiếng rưỡi đã đến nơi.
Trời mưa rả rích, đỗ xe vào trước cửa nhà hằn nhanh chân bước vào. Phòng khách vắng lặng hắn quay đầu hỏi người giúp việc: “Mọi người đi đâu rồi?”
“Thưa thiếu gia, ông chủ đi làm, bà chủ và tiểu thư Amina đưa tiểu thư Samira đi học đến chiều tối mới về còn tiểu thư Mi Nimes vừa đi ra ngoài về đang ở trên phòng ạ” Người hầu từ tốn trả lời.
Dương phất tay cho người hầu lui đi. Hắn mon men lên gác định cho Mi Nimes một bất ngờ. Mở cửa phòng nàng, Dương nhìn thấy Mi Nimes đang ngồi ngắm mưa ngoài cửa sổ. Thấy động nàng quay lại ngạc nhiên nhìn y.
Dương tiến lại gần dang tay ra hướng nàng nói “ Không chào đón anh sao?”. Mi Nimes vui mừng lao vào trong l*иg ngực hắn.
Dương ôm chầm lấy Mi Nimes, hỏi: “Sao em không nói gì?”
Mi Nimes không đáp, dùng hết sức siết chặt Dương một lúc mới buông tay ra: “ Anh đen hơn rồi, cao hơn nữa!” Cho dù cố ức chế tình cảm buông tay ra, nhưng trong đôi mắt như biết nói lộ ra tình cảm nóng bỏng, dưới chiếc mũi dọc dừa xinh xắn, cánh môi hồng ướŧ áŧ phả ra hơi thở đầy mời gọi.
Dương ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Mi Nimes, chăm chú nhìn cô gái y yêu thương, Mi Nimes mặc âu phục màu nâu nhạt, bên trong là áo cổ tròn màu ngà, váy màu lam dài tới đầu gối, giày cao gót, trạng phục của thành phần trí thức đoan trang lạnh lung. Nhưng vẻ lạnh lùng của nàng trong giây phút Dương ôm vào lòng hoàn toàn tan chảy, thân run rẩy mềm oặt, phía dưới bụng âm ỷ truyền lại cơn kí©ɧ ŧìиɧ nóng bỏng. Ánh mắt áp chế xuân ý lập lờ, làm nàng quyến rũ vô hạn, cực kỳ mê đắm lòng người.
Dương bế Mi Nimes lên giường, khẽ nói bên tai cô: “Để anh yêu em nhé?” “Đừng” Mi Nimes miệng phản đối, nhưng cơ thể lại phản ứng trái ngược, chiếc lưỡi nhỏ vô thức đưa ra khẽ liếʍ cánh môi hồng, động tác cực nhỏ này nhưng làm Dương mất lý trí, hai tay trượt xuống bóp chặt lấy cặp mông đầy đặn, miệng áp tới cánh môi nàng hôn như điên dại. Mi Nimes như lịm đi trong nụ hôn vồ vập của y, trong mùi nam nhân nồng nồng, ý thức tỉnh táo duy nhất chỉ đủ để phối hợp với động tác của y cởi y phục không để nó bị nhăn, nhưng tới khi y phục bị Dương lột bỏ hoàn toàn, cô cũng hoàn toàn buông thả bản thân, dùng lưỡi dùng bầu vυ" của mình nhiệt tình hưởng ứng, kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ của Dương bùng phát...
Hai cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm chặt lấy nhau trên giường, nhiệt độ trong phòng ngày một dâng cao, Dương tiến vào cơ thể Mi Nimes với chút thô bạo, nàng trong lúc phấn kích chẳng hề kiêng dè ngửa cổ phát ra tiếng rêи ɾỉ kéo dài... Tìиɧ ɖu͙© của Dương áp chế quá lâu, khi bùng phát liền hết sức mãnh liệt, làm Mi Nimes như chết đi sống lại.
Sau ân ái, Mi Nimes cuộn mình như con mèo nhỏ nép vào lòng Dương, bầu vυ" thiếu nữ chuyển biến thành thiếu phụ, trải qua lễ gột rửa của nam nhân càng trở nên căng tràn áp sát vào ngực y, hưởng thụ giây phút êm đềm hiếm có, thời gian giao hoan dài làm nàng dường như hao hết sức lực toàn thân, trên lưng lấm tấm mồ hôi thơm, tấm thân trắng nõn nà ánh sắc hồng đào dụ hoặc.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi rả rích, nghe tiếng mưa rơi một lúc lâu, Mi Nimes mới thở ra một hơi nói: “Tưởng chết mất rồi...”
Dương cúi đầu xuống nhìn đôi mắt long lanh nước của nàng, hàng mi cong cong vẫn còn khẽ run rinh, không kìm được hôn chụt một cái lên cánh môi đỏ, hít hà mùi thơm trên cổ Mo Nimes, bàn tay chưa biết đủ vầy vò bầu vυ" no căng thành đủ mọi hình dạng. Mi Nimes thì đã khôi phục lại lý chí, vòng tay ôm lấy hông Dương, há miệng cắn vào vai y một cái, rồi cựa mình ngồi dậy thúc dục:
“Mọi người sắp về đấy anh nhanh rời giường đi...” Rồi kéo chăn bọc lấy người, ôm y phục vào phòng vệ sinh.