Chương 17: Chương 17

Bọn mình cùng lớp mà…- Hải định sửa lời cô.

- Cả lớp gọi các anh như thế nên em cũng gọi theo. Tên anh là gì nhỉ?

- Mình tên Hải.

- À, phải rồi. Thôi gặp lại anh trên lớp sau nhé!

Từ trong nhà, quản gia Lý Lâm đã trông thấy cuộc nói chuyện ngắn ấy của hai người, nên khi Quân Anh vừa ngồi vào bàn ăn, ông đã hỏi ngay :

- Cô thấy cậu ấy thế nào ?

- Con ngoan trò giỏi. Cháu nghe người ta khen anh ta như thế. Anh ta được giáo dục tốt và chu đáo.

- Cô nghĩ cậu ấy là anh cô, vị hôn phu của cô hay con của người đã gϊếŧ cha mẹ cô ?

- Cháu không biết. Cháu không thích đoán mò.- Quân Anh nhún vai- Mà cháu nghĩ chúng ta không nên gọi họ như vậy. Cứ gọi họ bằng tên thật thì tốt hơn : Hà Gia Huy và Đinh Trọng Hiếu.

- Vậy cô hy vọng cậu ấy là ai trong ba người đó ?

- Cái này thì được, cháu hy vọng đó là anh trai cháu.- Quân Anh đáp và rồi lại ngồi ngẩn ra.

***

Sau cái vụ định làm cho Quân Anh bẽ mặt thất bại, Thảo Vy giận sôi người. Đã thế nó còn bị mất điểm với một người mà nó rất thích nữa chứ. Nó yêu điên cuồng cái nụ cười ngạo mạn và hờ hững của người đó, thế mà hôm qua, nó đã bị chính người đó cười vào mặt. Càng nghĩ nó càng muốn hành hạ cái con nhỏ mới đến kia cho bõ ghét.

- Này… ê…- Quân Anh vừa định dắt xe ra khỏi cổng trường thì đã nghe tiếng gọi, kèm theo một cái vỗ vai ở phía sau.

Cô ngoảnh lại. Một người mặc áo đồng phục có phù hiệu của khóa trên nhìn cô rồi hất đầu về phía nhà thể thao đa năng của trường.

- Vào kia nói chuyện coi.

- Tôi quen chị à ?- Cô chiếu tướng lại cái nhìn hằn học đó.

- Vào đó rồi làm quen.

- Được rồi, chị không cần kéo xe tôi lại như thế.- Cô đáp lại và quay đầu xe đi về phía nhà thể thao đa năng.

Dẫn cô đi xuyên qua khu bóng chuyền, cầu lông và bóng bàn, chị ta dừng lại ở chỗ bể bơi. Lúc này là lúc tan học nên bể bơi vắng hoe, chỉ có một đám con gái, có lẽ là chờ cô ở đây từ trước.

- Là con bé này đây hả?- Một đàn chị cười khinh khỉnh.