Chương 94

Qua một lúc, ban PCCC đưa cho quản lý Trương mấy tờ giấy, là 《 Biên bản kiểm tra 》 còn có 《 Biên bản xử phạt sai phạm an toàn PCCC 》, mặt quản lý Trương cúi gằm, tiếp nhận, xem từng dòng một.

“Đường dây điện chỗ này phải bố trí lại toàn bộ, ” Người ban PCCC nói, ngón tay vẽ một vòng tròn lớn, “Khi lắp đặt phải ưu tiên an toàn cháy nổ lên hàng đầu, ngộ nhỡ chỗ này mà bốc cháy thì mấy người phải vào tù hết đấy! Kiểm tra kỹ càng là để tốt cho mấy người, đừng cứ nghĩ đến việc trốn tránh nữa. Hiện tại phải bố trí lại lưới điện, tự mấy người có thấy đáng không? Phải bỏ thêm vào bao nhiêu tiền bạc chứ?”

Quản lý Trương: “Vâng vâng, ngại quá......” Làm bộ như nghe lời.

“Được rồi được rồi, may mắn sao không có việc gì, nộp tiền phạt xong thì bắt đầu chỉnh đốn, qua cuộc kiểm tra PCCC lúc sau là có thể kinh doanh lại.” Đối phương có chút hòa nhã, Tạ Lan Sinh lại cảm thấy vừa rồi bản thân đã quá nhạy cảm. Đây chỉ là kiểm tra thông lệ mà thôi.

“Vậy, ” Quản lý Trương xin xỏ giùm Lan Sinh, “Hiện đang có khách hàng sử dụng, tầm hai tuần nữa sẽ quay xong. Ngài xem thử giúp, có thể chờ khách hàng dùng xong rồi chúng tôi sẽ chỉnh đốn PCCC được không?”

Người dẫn dầu ban PCCC khoa trương hạ khóe miệng xuống, lắc lắc đầu, vẫn hòa nhã nói: “Không được. Sau khi vượt qua kiểm tra PCCC mới có thể kinh doanh lại, đây là quy định giấy trắng mực đen bắt buộc của ngành chúng tôi.”

“Vâng vâng vâng, quy định bắt buộc, đương nhiên là quy định bắt buộc rồi.” Quản lý Trương hô lớn với ba người, còn duỗi cánh tay ôm vai bọn họ, “Vậy, hiện tại sắp đến trưa rồi, tôi xin mời ba vị đi dùng chút hải sản tươi, đi thôi đi thôi!” Ông đã tính toán, bọn họ ăn xong thì sẽ thả tay.

“Không! Không được.” Người dẫn đầu lại khước từ, “Chúng tôi chỉ xin nhận tấm lòng, một đống xí nghiệp đang chờ kiểm tra đây. Đi thôi.” Nói xong, người bên PCCC sải chân dài đi về phía cửa, cứng nhắc công chính nghiêm minh không hề giống với trước đây.

Quản lý Trương còn muốn xin xỏ, người kia lại vẫn xua tay, mà quản lý thì cứ “Mời cơm”, đến tận lúc đối phương đóng cửa xe.

“Ai......” Quản lý Trương cúi đầu, cầm biên bản về phim trường, thấy Lan Sinh, thở dài nói, “Đạo diễn Tạ, cậu xem...... Phải làm thế nào đây? Chờ chúng tôi sửa sang xong, hay là...... Chúng tôi hoàn tiền lại nhé?” Ông cũng rất giảo hoạt, không hề nhắc đến tiền đền bù, cũng không nhắc đến bồi thường quay lại.

Tạ Lan Sinh cũng không muốn so đo, hỏi: “Nói thật đi, lần chỉnh sửa này phải mất bao lâu?”

Quản lý Trương đọc biên bản kiểm tra, nói: “Chúng tôi tổng cộng có tám khu...... Tầm hai tuần là được rồi.”

“Thật chứ?”

“Nói thật đấy.”

“Hai tuần...... Thật cũng vẫn ổn.” Tạ Lan Sinh nói, “Thế này đi, chúng tôi sẽ quay những cảnh khác trước, anh sau sửa sang lại chỗ này cho tốt đi.” Tạ Lan Sinh thấy người mới nãy không giống như cấu kết với Bành Phái, lời hắn răn dạy quản lý kia rất thành tâm thành ý, không giống cố tình bới móc, hơn nữa, biên bản viết quy củ, quy trình kỹ thuật nêu rõ ràng.

Quản lý Trương đáp: “Được được được, chắc chắn rồi.”

“Sáng mai sau khi công nhân tới tôi sẽ xác nhận lại thời gian. Mặt khác, giám đốc sản xuất cũng sẽ bàn bạc lại về chi phí cuối cùng với anh.”

“......” Quản lý Trương đáp, “Chuyện này dễ bàn thôi ấy mà.”

“Vậy liên lạc sau nhé.” Tạ Lan Sinh nghĩ, quản lý Trương khôn khéo lõi đời, thật sự là người làm ăn, lắc đầu, đi thảo luận sửa đổi kế hoạch quay với đạo diễn thực hiện.

Xác định xong những cảnh cùng phân đoạn có thể đẩy quay trước, Tạ Lan Sinh ngẫm nghĩ, lại gọi cả giám sát đối ngoại của đoàn đến, nói: “Đi xem thử trường quay khác xem sao, cẩn tắc vô áy náy. Tôi sợ cuối cùng vẫn phải đổi địa điểm.” Lan Sinh cảm thấy, như vậy, ngộ nhỡ ban PCCC cố tình gây khó dễ, bọn họ cũng có thể giảm thiệt hại của đoàn đến mức nhỏ nhất.

Giám sát đối ngoại cũng rất bực dọc: “Đã quay được hai tháng rồi! Lại còn chuẩn bị ba tháng nữa! Nhà nam chính, nhà nữ chính, nhà người mẹ điên của nữ chính, mấy nội cảnh đều ở trong này! Chọn cảnh, dựng bối cảnh, quay lại một lần nữa...... Đúng là đồ phá hoại!” Phim trường của quản lý Trương có thể nói là cực kỳ không tồi, có nhà mái bằng, có biệt thự cao cấp, mấy nội cảnh của 《 Nhất kiến chung tình 》 đều được bố trí dựa trên kết cấu đó.

“Tôi biết.” Tạ Lan Sinh nói, “Nhưng ít nhất có thể gắng hết sức giảm thiểu thiệt hại về mặt thời gian, tiền bạc. So với việc sau hai tuần nữa luống cuống tay chân đi tìm cảnh thì vẫn tốt hơn một chút.”

Giám sát đối ngoại nói: “Ây da, cũng đúng. Hy vọng hai tuần sau có thể sửa chữa xong.”

“Ừm.”

............

Tiếp theo, giám sát đối ngoại ra ngoài chọn cảnh, Tạ Lan Sinh thì quay ngoại cảnh trước.

Điều này cũng thật bất đắc dĩ. Anh làm đạo diễn vẫn luôn thích tận lực quay theo đúng tuyến thời gian, mà không phải dựa trên thời gian hoặc chi phí, trừ phi thật sự quá khó khăn. Anh cảm thấy, chỉ có như vậy, cảm xúc của diễn viên mới có thể phát triển, trạng thái nhân vật mới có thể thích hợp. Điều này giống như phương pháp truyền thống của xưởng sản xuất từ năm 2000 đổ về trước, khi đó, một bộ điện ảnh chỉ riêng quay cũng ước chừng có thể tiêu tốn một năm. Nghe nói hiện tại công ty điện ảnh cơ bản đều quay nhảy cảnh, cùng trường đoạn thì quay cùng nhau, trước quay ngoại cảnh, rồi quay nội cảnh, để cho thuận tiện.

Nhưng lúc này không có cách nào, may sao chỉ phải quay sáu đoạn trước. Để có hiệu quả tốt nhất, mỗi lần trước khi quay đoạn mới, Lan Sinh đều dùng chút thời gian xem lại đoạn phía trước —— đoạn nội cảnh bị bỏ qua, mở máy quay phim. Anh để diễn viên lấy được cảm xúc, xem tập luyện như quay chính thức, rồi sau đó, thấy diễn viên tạm ổn rồi, mới ra ngoài quay ngoại cảnh quan trọng.

Kết quả, quay xong một chỗ, ban môi trường đã đến!

Kiểm tra rác thải bỏ đi của đoàn phim, kiểm tra các công tác liên quan, xem việc nhóm lửa nấu cơm có làm ô nhiễm nguồn nước hay không, hoạt động ghi hình có làm tổn hại thảm thực vật hay không, có ô nhiễm nguồn sáng hay không, có phát sinh tiếng ồn hay không.

Hơn nữa, còn có mấy phóng viên truyền thông địa phương đi theo phía sau!

Kiểm tra vấn đề bảo vệ môi trường của đoàn phim cơ bản cũng rất hợp lý. Một đoàn mấy trăm người làm việc nghỉ ngơi ở phim trường, trong đó còn có không ít công nhân, cuối cùng khi rời đi thì đều tựa như châu chấu bay qua, khắp trường quay đều là tàn thuốc, chai rượu, chai nước khoáng, bài tây, cờ vua, hộp cơm, túi plastic. Còn cả đinh, mẩu gỗ, dây thừng, dây kẽm cùng bao bì đựng, bọt biển......dùng để dựng cảnh.

Thể nào cũng sẽ bị phạt.

Nhưng Tạ Lan Sinh luôn luôn cẩn thận. Con người anh chú trọng chi tiết, mỗi lần quay ngoại cảnh, đều nghiêm khắc yêu cầu mọi người thu gom, mang toàn bộ rác thải đi, dùng thùng giấy lớn phân loại đựng, rồi lấy xe tải nhỏ chở đi vứt. Mà đối với chuyện nguồn nước các thứ, Tạ Lan Sinh cũng cực kỳ để ý.

Ban môi trường lượn quanh nửa ngày, chẳng bới móc ra nổi một vấn đề nào. Tạ Lan Sinh có thể thấy được, mấy người đối phương còn rất kinh ngạc.

Cuối cùng khi rời đi, ban môi trường đành buông một câu: “Không tồi, sau này tiếp tục phát huy.”

Đến lúc này Tạ Lan Sinh đã nhìn ra sự bất thường, nhìn ra “Bành Phái” đang gây khó dễ từ bên trong, nhìn mấy phóng viên đối diện, bĩu môi, hỏi: “Vậy truyền thông có khen ngợi việc chúng tôi chú trọng thực hiện bảo vệ môi trường không thế?”

“......” Mấy phóng viên lại không lên tiếng.

Tạ Lan Sinh cũng lười nói tiếp, tiễn bước đối phương, tuyên bố kết thúc công việc.

Anh nhờ giám sát đối ngoại chụp lại hết công tác chuẩn bị, người kia hỏi vì sao, Tạ Lan Sinh lại không nhiều lời, chỉ nói: “Anh thuê một nhân viên an ninh đến đây, cần phải đảm bảo trường quay mới không có vấn đề PCCC gì”.

Giám sát đối ngoại nói: “Được, có điều 《 Nhất kiến chung tình 》 của chúng ta sẽ không xui xẻo vậy chứ? Cả hai phim trường điều bị kiểm tra an toàn PCCC sao? Ha ha ha ha.”

Tạ Lan Sinh chỉ nói: “Cũng chưa chắc.”

Giới này rất nhỏ. Trước khi có chứng cứ anh không thể nói”Bành Phái” không tốt, không thể nói ra hoài nghi của mình. Hồi trước vị đạo diễn nổi tiếng kia quay đầu liền nói hết những lời của anh cho Lý Hiền, còn cả chuyện phóng viên kia vẫn còn sờ sờ trong mắt. Giả như lại gặp phải tình huống tương tự, thiết lập của anh liền biến thành một kẻ cố chấp tâm thần “Công tác PCCC còn tồn tại trăm ngàn sơ hở ấy vậy mà còn oán trách nghi ngờ với việc chỉnh đốn, nghi thần nghi quỷ tự cho là đúng trút hết giận dỗi lên đầu Bành Phái”.

“Ngoại trừ PCCC cùng với bảo vệ môi trường, còn có tiêu chuẩn gì khác không?” Tạ Lan Sinh cân nhắc trong lòng, “Còn có thứ gì khác có thể dẫn đến ngừng kinh doanh chỉnh đốn không?”

Chẳng lẽ, phải ủ rũ rút khỏi Trường Sa ư? Nhưng Tạ Lan Sinh luôn luôn thích quay điện ảnh theo đúng trình tự thời gian, mà ngoại cảnh đã quay được một nửa. Nếu rời khỏi đây, thì có nghĩa, hoặc là ngay cả ngoại cảnh cũng phải quay lại toàn bộ, hoặc là, đoàn phim phải chạy qua lại giữa hai thành phố để quay ngoại cảnh, nội cảnh. Hoặc là thay đổi phương thức tác nghiệp, quay toàn bộ ngoại cảnh trước, rồi mới lại quay toàn bộ nội cảnh. Ba phương thức đều không phải điều Tạ Lan Sinh muốn.

Anh gọi điện thoại cho mấy đạo diễn thường quay phim thương mại, hỏi, “Ngoại trừ PCCC và môi trường, còn ban ngành chính phủ nào quản lý việc này không?”

Mấy đạo diễn đều nói: “Cơ bản chỉ có hai cái này.”

Tạ Lan Sinh vẫn rất do dự.

............

Rốt cuộc, ngày 18 tháng 10, sau hai tuần phim trường cho thuê phải ngừng kinh doanh chỉnh đốn, quản lý Trương nói với Tạ Lan Sinh: “Đạo diễn Tạ! Thế nào! Anh Trương của các cậu nói chuyện giữ lời, nói hai tuần thì là hai tuần!”

“Vâng, cảm ơn cảm ơn, thật sự là vất vả cho quản lý Trương quá.” Tạ Lan Sinh nói, “Vậy, qua được kiểm tra PCCC, thì chúng tôi có thể tiếp tục quay phải không?”

“Đúng!” Quản lý Trương nói, “Hê, chúng tôi mất đến mười vạn đồng, chạy lại toàn bộ lưới điện! Đạo diễn Tạ, thế mà mấy đoàn phim các cậu ai ai cũng đòi chiết khấu, khổ quá thôi!”

“Được rồi được rồi, ” Tạ Lan Sinh nói, “Tổng cộng thuê năm tháng, chúng tôi trả tiền bốn tháng rưỡi, đủ rồi chứ?” Tạ Lan Sinh cảm thấy, nếu không phải vì 《 Nhất kiến chung tình 》 quản lý Trương chưa chắc đã bị bới móc, vậy nên nhượng bộ.

Quản lý Trương nói: “Đủ rồi đủ rồi!”

“Ừm, ” Tạ Lan Sinh nói, “Vậy ngài mau gọi điện thoại hẹn đến kiểm tra đi.”

“Đương nhiên rồi! Tôi gọi luôn đây!”

Quản lý Trương không ngờ rằng, ban PCCC lại trì hoãn.

Bên bọn họ có quy định những ai kiểm tra lần một, những ai thì quản lần thứ hai. Mà người phụ trách khi trước nói rất nhiều doanh nghiệp còn xếp hàng phía trước, bận rộn vô cùng, phải chờ đợi thôi, hơn nữa hoàn toàn không cho thời gian cụ thể, chỉ nói: “Đến lúc đó sẽ điện thoại cho các anh.”

Quản lý Trương cũng không có cách nào, ông chỉ là chủ doanh nghiệp nhỏ, chỉ có vật vã chờ đợi, còn có liều mạng thúc giục.

Nhưng mà, người bên PCCC hoặc là hoàn toàn không trả lời tin nhắn, không lộ diện, hoặc vẫn là mấy lời kia: “Đến lúc đó sẽ điện thoại cho các anh.”

Kết quả này Tạ Lan Sinh lại đã sớm có sự chuẩn bị. Điện ảnh Thâm Lam khí thế ào ạt, bên Bành Phái không muốn so găng, một mặt có khả năng là Quan Cẩm Y sợ Lý Hiền thất bại, một mặt khác cũng là vì Tạ Lan Sinh sẽ làm phân tán phòng vé. Ban đầu, trên dưới Bành Phái đều tưởng rẳng có thể tùy ý nắn bóp Tạ Lan Sinh, căn bản không thể hình thành uy hϊếp cho 《 Hương nho nồng trong chén rượu dạ quang 》. Vì thế, nương theo danh tiếng của “Đạo diễn lớn mới được bỏ lệnh cấm” Tạ Lan Sinh, còn có lời đồn Tạ Lan Sinh “Không phục 《 Bảo kế tân trâm 》” của Lý Hiền, từ đầu đến cuối ké fame quảng bá, thuận tiện làm nhục Tạ Lan Sinh, “Báo thù rửa hận” cho 《 Cô gái bán rượu 》. Nhưng mà, giám đốc Tân của điện ảnh Thâm Lam khiến Bành Phái mở rộng tầm mắt. Hai bên vừa bắt đầu khởi quay 《 Nhất kiến chung tình 》 đã được xếp suất chiếu tại mấy hệ thống rạp chiếm 20% phòng vé toàn quốc, Bành Phái có chút không muốn đấu nữa. Có điều, Bành Phái, Lý Hiền lại không muốn tự mình rút khỏi đường đua phim lễ, bởi không muốn tỏ vẻ chùn chân, cũng lại không muốn bỏ lỡ kỳ nghỉ dài bảy ngày, vì vậy, hy vọng Tạ Lan Sinh có thể chủ động từ bỏ cuộc tỉ thí này. Như vậy, ở một phương diện khác, Bành Phái còn có thể dùng Tạ Lan Sinh để kiếm thêm sức nóng cho điện ảnh.

Tạ Lan Sinh nghĩ, xem ra, có khả năng phải để bọn họ toại nguyện thôi.

Tạ Lan Sinh mặc dù không muốn thua, song anh lại càng không muốn vì giận hờn mà phá hoại điện ảnh. Miễn cưỡng vội vàng tranh cao thấp là vô trách nhiệm với điện ảnh, đối với anh cũng chẳng có lợi gì.

Tạ Lan Sinh mím môi, trong lòng đã muốn bỏ cuộc. Anh cầm trong tay mấy phim trường giám sát đối ngoại chọn ra —— có trong vùng, có vùng khác, lưỡng lự, vì thế gọi điện thoại cho Tân Dã, muốn nghe ý kiến của y.

Tân Dã biết chuyện kiểm tra PCCC đến kiểm tra, hỏi: “Lắp đặt lại xong từ khi nào thế?”

“Ba bốn ngày rồi.” Tạ Lan Sinh nói, “Vốn tưởng rằng, nếu ban PCCC có thể lập tức đến thì sẽ khỏi phải nhọc lòng em nữa, giải quyết xong rồi nói sau. Vì bộ phim, vì rạp chiếu phim mà em đã đủ mệt mỏi rồi.”

“Lan Sinh, ” Giọng nói Tân Dã mang theo từ tính, nói: “Sau này bất kể là chuyện gì, trước tiên cứ nói cho em biết.”

“...... Ừ.”

“Chỗ em có mấy cách, đừng vội chọn phim trường mới.” Tân Dã lại nói, “Em sẽ bay chuyến đêm nay qua đó. Hết thảy chờ đến lúc đó rồi nói sau.”

“...... Ừm.” Tạ Lan Sinh nói, “Đi đường cẩn thận.”

“Hẹn gặp lại.”

............

Ngày hôm sau, dưới sự sắp xếp của Tân Dã, tình cảnh khó khăn đã được giải quyết.

Quá trình nói ra cực kỳ đơn giản, đơn giản đến mức có phần mỉa mai.

XYZ Hotels & Resorts trong tay cha dượng Tân Dã vừa mới mở khách sạn nghỉ dưỡng, lại còn là khách sạn trong hang đá vôi —— nó được xây dựng dựa trên một hang đá vôi tự nhiên ở ngoại thành, phần động lớn được làm thành đại sảnh, nhà ăn, động nhỏ được làm thành phòng nghỉ. Đây là dự án trọng điểm của địa phương, hơn nữa, bởi “Khách sạn hang đá” vô cùng đặc thù, bên PCCC có chút khó khăn, người của XYZ Hotels & Resorts và ban PCCC vì thế vẫn luôn giữ liên lạc, cùng bàn bạc phương án giải quyết.

Khách sạn hang đá đã khai trương, du khách khắp nơi nườm nượp kéo đến, 24 căn phòng nghe nói đã được đặt trước tới tận tháng tư sang năm. Dưới sự quảng bá, còn có không ít du khách ngoại tỉnh vừa muốn nghỉ ngơi lại đi du ngoạn. Hiện tại, XYZ Hotels & Resorts còn đang thiết kế mấy dự án nghỉ dưỡng trọng điểm khác, có quan hệ mật thiết với ban PCCC.

Tân Dã lại nhờ người phụ trách của XYZ liên hệ với bên PCCC, hẹn gặp mặt bàn về lắp đặt PCCC tại khách sạn đang xây. Tiếp theo, khi người phụ trách XYZ nói chuyện với ban PCCC, y sẽ dẫn Tạ Lan Sinh cùng quản lý Trương đến canh tại cổng chính.

Sau khi người phụ trách XYZ bàn bạc xong với người bên PCCC, nói: “Phải rồi, hôm nay bên tôi có mấy người bạn cùng theo đến. Hai tuần trước cửa hàng của bọn họ không vượt qua kiểm tra an toàn cháy nổ, hiện tại đã tiêu hơn mười vạn chỉnh đốn hết đường điện nước, song ban kiểm tra gần đây quá bận, vẫn luôn bảo cậu ấy chờ điện thoại. Người bạn này của tôi sốt ruột muốn hoạt động lại, ngài thử xem xem, một hai ngày nữa có thể phái người đến kiểm tra hay không?”

Đối phương hỏi: “Hả? Ai vậy?”

Người phụ trách XYZ gọi Tạ Lan Sinh cùng quản lý Trương tiến vào, quản lý Trương cúi đầu khom lưng, hai tay dâng danh thϊếp lên.

Người đối diện chỉ thoáng nhìn, liền nói: “Để tôi xem.”

Mà quản lý Trương vừa nghe đã rõ: Việc này ổn thỏa rồi. Đây coi như là một điểm đặc sắc, người có quyền khi được cầu cạnh sẽ thường xuyên nói “Để tôi xem”, mà một câu “Để tôi xem” này cơ bản đại diện cho “OK, không thành vấn đề.”

Chuyện kiểm tra lần hai đối với đơn vị nào đó vốn chỉ là chuyện nhỏ, hơn nữa, lại còn là yêu cầu chính đáng, hợp tình hợp lý.

Tạ Lan Sinh cũng cùng cảm ơn.

Buổi chiều cùng ngày, ba người bên PCCC đến kiểm tra phim trường một lần nữa. quản lý Trương đã sửa hết các vấn đề dựa theo 《 Biên bản kiểm tra 》, không còn chỗ bới móc, vì thế lần này, được thông qua.

Cứ như vậy, phim trường lại được kinh doanh, 《 Nhất kiến chung tình 》 tiếp tục được quay.

Tạ Lan Sinh tự hỏi ở trong lòng: Sướиɠ chưa?

Bành Phái quen người ban PCCC, mà anh quen hẳn lãnh đạo của đối phương, giống như Mộ Dung Phục, là bị gậy ông đập lưng ông*, phá tan suy tính của Bành Phái.

*Nguyên văn 以彼之道还施彼身 (dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân): đối phó với kẻ khác bằng đúng cách kẻ đó đã dùng để hãm hại mình.

Anh biết rõ đáp án của vấn đề này.

Là không có.

Chuyện này cuối cùng thoạt nhìn có vẻ được giải quyết thuận lợi, chính là bởi vì “Điện ảnh Thâm Lam” vừa vặn quen được người có cấp bậc cao cấp hơn —— cũng là người có tiếng nói hơn so với người “Điện ảnh Bành Phái” cậy nhờ.

Bằng không, bộ điện ảnh này thực sự sẽ bị chậm trễ.

Mà nếu chậm trễ, anh thậm chí cũng không thể biện bạch. Bởi vì, an toàn PCCC chưa đạt tiêu chuẩn hoàn toàn không thể trở thành lý do được, ngược lại còn là tự tay dâng súng cho Bành Phái xử lý mình. Dù rằng, cuối cùng, điện ảnh của anh cũng có thể công chiếu, song nếu thật sự phải lui bước thì chính là đã thỏa mãn ý định của đối phương.

Trong 14 năm quá khứ Tạ Lan Sinh chưa từng được quay bộ phim nào có thể công chiếu, hiện tại, tư bản cạnh tranh, đấu đá, không từ thủ đoạn, khiến anh cảm thấy có một chút mệt mỏi.

Anh là một đạo diễn điện ảnh, anh chỉ muốn quay phim mà thôi, nhưng vì lẽ gì, anh càng lúc càng phải tục tằn thế này?

Có thể, bởi vì “Khát vọng kiếm tiền” vốn dĩ là tục nhất, vì thế người mê muội trong đó có thể làm ra rất nhiều chuyện.

Nhưng Tạ Lan Sinh chỉ yêu điện ảnh, chỉ muốn quay phim. Anh mê đắm trong thế giới của người khác, mỗi ngày đều tựa như nằm mộng. Thế giới trong điện ảnh kia là một thời không mênh mông khác, anh có thể chứng kiến rất nhiều thứ, rực rỡ, tươi đẹp, làm cho người ta thỏa mãn. Bởi vậy, mấy thứ trong hiện thực này thi thoảng khiến anh có chút phiền lòng, như thể một đầm lầy cực đại.

Anh không có cách nào thành thạo với việc này như Tân Dã. Anh thích Tân Dã, cũng khâm phục Tân Dã —— Tân Dã rõ ràng cũng không thích, nhưng y có thể chẳng buồn để tâm, bình tĩnh ung dung, vững như bàn thạch.

............

Sau khi xác định quay lại xong, Tạ Lan Sinh cùng Tân Dã quay về khách sạn đoàn phim đang nghỉ lại. Lúc này vừa vặn vào chạng vạng, sắc trời bừng ráng đỏ, chiếu qua tán lá, loang lổ lốm đốm trên mặt đất, tựa từng đốm lửa nhỏ, chòng ghẹo, thiêu đốt lòng người. vài con chim không rõ tên cất tiếng kêu trên cành cây, khi có khi không, chẳng chút quy luật. Đôi khi, lòng người đang trông chờ tiếng kế tiếp, chúng lại lặng yên không cất tiếng, giống như cũng rất biết đùa giỡn người.

Một đường đi vào phòng khách sạn, Tạ Lan Sinh thả toàn thân xuống chiếc giường mềm mại, nói: “Chết tiệt thật.”

“Ừm.” Tân Dã ngồi bên cạnh anh, giúp Tạ Lan Sinh cởi giày, lại lột cả tất, đặt chân Tạ Lan Sinh lên đầu gối mình, ngón tay xuyên vào giữa ngón chân, nhẹ nhàng mát xa từ dưới gốc.

Tạ Lan Sinh rụt chân về, nói: “Ngứa!”

Tân Dã bất chợt xoay người, đè Tạ Lan Sinh dưới thân, hỏi: “Khó chịu lắm sao?”

“Có, nhưng không hẳn.” Tạ Lan Sinh trả lời, “Mấy chuyện xấu xa của tư bản...... Đạo diễn khẳng định cũng có chút phiền lòng.”

Tân Dã phát ra tiếng cười khẽ từ trong cổ họng: “Lý Hiền chưa chắc đã phiền đâu.”

“Cho nên phim của anh ta càng lúc càng tệ.” Lan Sinh ngửa mặt nằm trên giường, ánh mắt có chút trống rỗng, nói, “Anh đã từng thật lòng kính trọng anh ta.” Khi ở tiêu tương quay 《 Tài vận hanh thông 》, nghe nói đạo diễn là đạo diễn Lý, sự kích động trong lòng anh vẫn còn mới nguyên như ngày hôm qua.

Khi đó Lý Hiền rất có tinh thần...... Tựa hồ cũng muốn tự ra riêng. Điều gì đã làm hắn biến đổi vậy? Lan Sinh cảm thấy, có thể do người mẹ lấy bệnh ung thư ra, khiến hắn phải cưới người mình không yêu, quay điện ảnh mình không thích, nên mới biến chất. Dần dà, chỉ có danh, có lợi mới có thể làm cho hắn cảm thấy bản thân còn có ý nghĩa. Tại giai đoạn đầu, hắn còn có thể quay được phim hay, giành được “Big 3”, được đề cử giải thưởng lớn, nhưng sau thì càng lúc càng...... Không chỉ là phim thương mại, còn có phim nghệ thuật, bắt đầu đam mê chủ nghĩa giật gân, thèm muốn khiến người ta khóc, sự xốc nổi tràn cả ra ngoài.

Tân Dã đáp lời: “Ừ.”

Tiếp theo, hai tay Tân Dã nhẹ nhàng vuốt tóc mái ngắn ngủn trên trán của Tạ Lan Sinh ra phía sau, để lộ toàn bộ khuôn mặt, nhìn đôi mắt đen nhánh của đối phương, nói: “Vậy nên sau này bất cứ chuyện gì cũng phải nói cho em trước tiên, để em xử lý mấy thứ dơ bẩn này của tư bản. Mấy thứ khó coi đó, anh không cần phải quan tâm đâu.”

“...... Anh sợ em sẽ quá mệt mỏi.” Tạ Lan Sinh nói, “Vừa phải quản Thâm Lam, lại còn quản XYZ, xong còn lo mấy thứ này nữa.”

“Anh phải rõ ràng thứ tự trước sau chứ.” Tân Dã vẫn nhìn Lan Sinh, “Anh là quan trọng nhất với em, tiếp theo mới là Thâm Lam, cuối cùng thì là XYZ. Anh lại bảo em bỏ chính lấy phụ* sao?”

*Nguyên văn 舍本逐末 (xá bổn trục mạt – bỏ gốc lấy ngọn): Mang nghĩa khi làm việc thì bỏ qua nền tảng, chỉ tập trung vào những việc lặt vặt.

Tạ Lan Sinh ha ha cười: “Hiện giờ em dùng thành ngữ lưu loát quá.”

“Đừng có ngốc nữa.”

“Ừ, được, anh đồng ý.”

“Vậy là được rồi.”

Ngoài cửa sổ ánh chiều tà vẫn đỏ tía. Hai người yên lặng nhìn đối phương, tiến lại đặt một nụ hôn. Ban đầu vẫn còn ổn, sau đó dần dần miên man, nồng nàn. Bởi vì đã quá lâu không như vậy, Tạ Lan Sinh lại chầm chậm động tình.

Tạ Lan Sinh nghĩ, giờ mình không có Tân Dã quả thật là không được. Vốn dĩ, anh quay 《 Nhất kiến chung tình 》, chính là muốn quảng bá rạp chiếu phim nghệ thuật, giúp Thâm Lam kiếm thêm chút thu nhập. Anh chỉ muốn làm hết sức mình, không muốn chăm chăm vào thu nhập phòng vé. Bom tấn thì đúng là anh không quay nổi, thế giới nội tâm của người bình thường mới là thứ Tạ Lan Sinh yêu tha thiết. Lấy phim nghệ thuật làm khung xương, thêm chút hồi hộp, thêm chút...... Đã là giới hạn của Tạ Lan Sinh, sau này có thể không còn nữa. rạp chiếu phim nghệ thuật là công cuộc Tạ Lan Sinh cực coi trọng, anh muốn đích thân làm chút gì đó —— thu hút sự chú ý, quảng bá rạp chiếu phim. Song tình hình hiện tại thật sự vượt khỏi sự kiểm soát của anh, nếu không muốn quá thảm thiết chỉ có thể dựa vào Tân Dã.

“Được rồi, ” Nụ hôn kết thúc, Tân Dã cười thấp, “Chẳng phải là đang rất không vui sao? Vậy...... Em giúp anh phấn chấn lên chút nhé?”

“Đừng......” Tạ Lan Sinh lập tức sáng tỏ, “Mới sáu giờ.”

“Sáu giờ thì sao?” Qua một lúc, Tân Dã còn nói, “Không làm đến cuối, buổi tối nói sau. Lan Sinh...... Em chỉ muốn ngắm anh một chút. Hơn nữa...... Xuất ra có thể khiến người thoải mái, cái này là có căn cứ khoa học đấy.”

“......” Tạ Lan Sinh bị đối phương mê hoặc, lại bắt đầu dao động. Quả thật, trong thời gian quay điện ảnh, được ở chung bên nhau thế này quả thật rất hiếm có.

Cơ mà...... Một buổi tối,...... Hai lần sao?

Thừa dịp đối phương đang do dự, Tân Dã trực tiếp ra tay trước.

Tạ Lan Sinh vẫn còn mặc một lớp đồ, song vải cotton thuần hơi mỏng cũng đã bị vén một bên lên. Tân Dã quỳ gối trước giường lớn, kéo Tạ Lan Sinh xuống dưới một chút, rồi sau đó, gác chân Tạ Lan Sinh lên bả vai cường tráng của mình, thoáng chốc tiến đến gần.

“Đừng!!” Thấy Tân Dã muốn...... Lan Sinh cong lưng dậy, nói, “Nếu, nếu làm thế, thì để anh tắm rửa trước đã.”

Tân Dã sao còn chờ nổi nữa: “Không sao đâu. Chẳng phải trước khi ra ngoài đã tắm rồi à? Lúc này mới hai tiếng. Thắt lưng còn chưa từng cởi ra kìa.”

Tạ Lan Sinh vùng vẫy: “Không, vậy cũng bẩn mà. Ai biết sẽ có cái gì đâu.”

Tân Dã thở dài, có chút bất đắc dĩ: “Thế, lau đi được không? Thế cũng được rồi mà?”

“......” Tạ Lan Sinh lại chần chừ.

Tân Dã đứng dậy, sải chân bước đi, Tạ Lan Sinh thì co chân lại chờ. Một phút đồng hồ sau Tân Dã trở về, dùng khăn lông ướt ấm áp cẩn thận lau từng chút một, hỏi: “Giờ hẳn là được rồi chứ?”

“Ừm.”

Vì thế cúi người hôn anh thật sâu, rồi sau đó lại ngồi xổm xuống.

Mười phút sau, cơ thể Tạ Lan Sinh siết chặt,...... Kéo căng...... trên phần cổ đẹp đẽ của Tân Dã. Gót chân liều mạng đập vào phần lưng rộng của Tân Dã, ngón tay cắm vào ga giường, ưỡn cao phần eo nhỏ gầy, há hốc miệng thở, tựa như đang ngâm mình trong thiên đường lửa nóng chảy bỏng, luồng điện chạy đến khắp tứ chi.

Chờ đến khi hết thảy kết thúc, nhìn thấy chiếc khăn mặt đặt ở chân giường, Tạ Lan Sinh lại chợt cảnh giác: “Đợi đã, Tân Dã, em lấy khăn mặt của anh để lau đấy à?”

“Không phải, ” Tân Dã cầm chiếc khăn mặt kia, “Em dùng khăn của mình đấy chứ. Biết anh tự ghét thứ đó của mình rồi.” Y với Lan Sinh đều có một xấp khăn mặt dùng tạm để dùng khi đi công tác, lúc đi sẽ lấy một cái, màu sắc giống nhau y hệt, là màu lam đậm.

“......” Tạ Lan Sinh nói, “Về nhớ lấy nước giặt giũ cẩn thận đấy.”

Tân Dã lau môi mình, lại liếʍ liếʍ ngón cái ngón trỏ: “Biết rồi ạ.”

“Dùng xà phòng luôn.”

“Được rồi được rồi.” Giúp Tạ Lan Sinh mặc quần áo vào.

“......”

“Đi, ăn cơm nhé.”

“Ừm.”

Bữa chiều tại “Thôn Hồ Nam”. Tân Dã vẫn không thể ăn cay, bọn họ đành phải gọi bốn món, hai món cay cho Tạ Lan Sinh, hai không cay cho Tân Dã, hoàn toàn đối lập.

Lại quay về khách sạn, Tạ Lan Sinh chuẩn bị nội dung cần quay cho ngày mai xong, lại cùng Tân Dã lăn lộn càn quấy trên giường hai lần. Lâu lắm không được thưởng thức hương vị người yêu, Tân Dã có chút ác độc, đầu Tạ Lan Sinh thường xuyên bị va vào đầu giường khách sạn, rồi sau đó lập tức bị lôi về, lặp đi lặp lại quá trình này.

Mãi cho đến hơn 12 giờ Tạ Lan Sinh mới xuống giường tắm rửa, vì không muốn đoàn phim biết Tân Dã ngủ cùng mình, liền cứng rắn đuổi Tân Dã ra ngoài. Lần trước Tân Dã lại đây thăm đã bị phó đạo diễn nhìn thấy vào buổi sáng ngày hôm sau, mà Tạ Lan Sinh vì lấp liếʍ mà bịa ra cả đống lộn xộn. Kỳ thật anh cũng rất biết nói dối, nhưng cũng sợ bị người vạch trần.

Khi Tân Dã đi ra ngoài, một tay kéo vali, một tay cầm khăn mặt, nhìn rất quái dị.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

[Noted]: từ năm 2001 đến 2007, ngày mùng một tháng năm là kỳ nghỉ dài, gồm 7 ngày.