Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Independent Filmmaker - Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 93

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hôm sau, Tân Dã theo Tạ Lan Sinh đến trường quay làm chuyến tham quan chính thức. Y hàn huyên cùng với mấy nhân viên chủ chốt trong tổ sản xuất, ở bên Tạ Lan Sinh một ngày, lại cùng đối phương ăn cơm hộp, tiếp theo, lên chuyến bay đêm 8: 00 đến Thượng Hải.

Ngủ qua một đêm, CEO Tân đã sáng tỏ tình trạng các hạng mục của bộ phim, mặc một bộ Âu phục đen nhạt, thắt cà vạt xám bạc, một đường lái xe đến một tòa cao ốc —— trụ sở của Dolby Labs nổi tiếng nhất tại Trung Quốc.

Y có hẹn với phó giám đốc khu vực Châu Á Thái Bình Dương và giám đốc thị trường toàn Trung Quốc của Dolby Lab. Thông qua vụ xây dựng rạp chiếu phim nghệ thuật, đôi bên đã có quen biết với nhau.

Ba người tán gẫu trong văn phòng nhỏ.

Tân Dã phát hiện, công ty này trang hoàng rất thú vị. Trong từng gian phòng họp vuông vức đều kê bàn ghế gỗ, hình dạng mặt bàn cũng không theo quy tắc, giống như đạo cụ điện ảnh viễn tưởng, ghế dựa cũng là dạng ghế dựa gỗ, tựa như một đống gốc cây, trên tường còn treo mấy bức tranh rừng rậm.

Diệp Thạch ấn dãy số máy nội bộ, để trợ lý mang nước vào, rồi sau một hồi hàn huyên, hắn hỏi Tân Dã: “Tuần trước giám đốc Tân có điện thoại thảo luận ‘hợp tác ba bên’, là hợp tác như thế nào đây?”

“Vâng, ” Tân Dã đan mười ngón, thân trên hơi nghiêng về phía trước, nói, “Tôi biết, Dolby mới đưa ra thiết bị âm thanh 25 vạn, Dolby Digital Plus.”

Diệp Thạch gật đầu: “Đúng.”

Yên lặng 6 năm mới đưa ra sản phẩm mới, đây là sản phẩm trứ danh của Dolby, cực kỳ đắt tiền, song, kỹ thuật của Dolby Labs đứng trên đỉnh cao thế giới đã mấy chục năm, sự thật này khiến các rạp chiếu phim cực kỳ tò mò về sản phẩm này. Kỹ thuật của Dolby từ đầu đã chiếm lĩnh các rạp chiếu phim từ cao cấp đến gia đình, mỗi một đầu DVD Trung Quốc đều có ứng dụng độc quyền của họ. Nhãn hiệu “Dolby” có thể thấy được ở bất cứ đâu. Không chỉ có điện ảnh, TV, trò chơi, ngay cả di động hay máy tính cũng dựa vào các đề án của họ.

“Một bộ thiết bị là 25 vạn đồng, 6 phòng chiếu cần 150 vạn —— số lượng phòng chiếu chủ yếu tại rạp chính là 6. Dùng 150 vạn thay thế thiết bị âm thanh, phần lớn rạp chiếu phim đều khó hạ quyết tâm, ngài biết đấy, 150 vạn ước chừng một nửa lợi nhuận năm của rạp chiếu phim rồi.” Tân Dã nói xong, đẩy một bản phương án hợp tác về phía hai người, nói, “Sang năm, Thâm Lam sẽ chiếu hai bộ phim, một tên 《 Nhất kiến chung tình 》, một tên 《 Bích huyết đan tâm 》, bom tấn cổ trang. Phim trước có thể công chiếu vào mùng một tháng năm, phim sau có thể vào tháng bảy, là tháng bảo hộ điện ảnh quốc nội.”

Diệp Thạch: “...... Vâng?”

Tân Dã tiếp tục nói: “Phương án của điện ảnh Thâm Lam là, để đảm bảo chất lượng trình chiếu, trong thời gian công chiếu —— ba tháng năm sáu bảy, thậm chí là bốn tháng năm sáu bảy tám. Đối với những chuỗi rạp lâu đời, ví dụ như Hoa Ảnh Phương Nam, chúng tôi lựa chọn một số rạp ưu thế, ví dụ như, gần trường đại học, số lượng ghế nhiều. sau đó trang bị thêm bộ âm thanh này, để các rạp chiếu phim dùng thử ba tháng, hết thời gian chiếu sẽ thu lại, đổi về thiết bị cũ lúc trước. Như vậy, những chuỗi rạp lâu đời sẽ có sự so sánh, tham khảo. Họ có thể so sánh hiệu quả, so sánh phòng vé hay những thứ khác, xem những rạp được trang bị sản phẩm mới có được nâng cấp, có được hưởng lợi hay không, hay bao lâu có thể thu hồi chi phí. Bọn họ có thể so sánh ngang bằng trong chuỗi rạp của mình, cũng có thể so sánh chéo với những chuỗi rạp khác.”

Lúc này, Trung Quốc tổng cộng có 36 hệ thống rạp, mỗi chuỗi đều có những rạp phụ thuộc, ít thì là vài, nhiều thì hơn trăm. 《 Điều lệ quản lý điện ảnh 》 quy định, rạp chiếu phim phải tham gia vào liên minh, để chuỗi rạp thống nhất quản lý, thống nhất chiếu phim.

Diệp Thạch rũ mắt nhìn bản kế hoạch, cau mày, trầm mặc không nói.

Tân Dã tiếp tục nói: “Tôi tính toán sơ bộ, tổng cộng hợp tác 5 chuỗi rạp, là 30 rạp chiếu phim. Rồi sau đó, chờ đến tháng bảy 《 Bích huyết đan tâm 》 của điện ảnh Thâm Lam công chiếu, tin rằng sẽ có một phần trong đó sẽ muốn mua đứt thiết bị này, một phần khác sẽ đem trả lại...... Thâm Lam, Dolby cùng chi trả khấu hao, hoặc là chi phí, mỗi bên một nửa, thấy thế nào?”

“Ừm......” Ngón tay Diệp Thạch gõ nhanh trên mặt bàn gỗ nói, “Nói như vậy, mỗi rạp chiếu phim dùng thử, chi phí ước chừng là 50 vạn......”

Tân Dã lập tức ngắt lời hắn: “Điện ảnh Thâm Lam trả 25 vạn.”

Diệp Thạch: “......”

Giả dụ không ai muốn giữ lại thiết bị, toàn bộ trả về, vậy 30×50, chi phí hao mòn một lần tổng cộng mất 1500 vạn, Thâm Lam chi 750 vạn, Dolby cũng tốn 750 vạn. Có điều, Diệp Thạch nghĩ, dựa vào chất lượng vượt trội của thiết bị kết quả này sẽ không phát sinh.

“Giám đốc Diệp, ” Tân Dã tiếp tục thuyết phục, “Tôi đã thảo luận, trước mắt, đã có mấy chuỗi rạp lâu năm cực kỳ hứng thú đối với chuyện ‘Dùng thử’ này rồi. Điều này rất bình thường, dù sao, không cần tốn chi phí gì, mà có thể dùng thiết bị âm thanh cao cấp của Dolby những ba bốn tháng.”

Diệp Thạch cười cười.

“Điều này cực kỳ có lợi với Dolby.” Tân Dã lại nói, “Đầu tiên, thiết bị âm thanh của những hệ thống lâu năm đó đã lỗi thời hết rồi. Một khi lắp đặp thiết bị này lên, bọn họ nhất định sẽ thấy khác biệt. Hiện tại, các rạp mới của bên bất động sản rầm rộ mọc lên như nấm sau mưa, đánh thẳng vào những hệ thống lâu năm, ai nấy cũng đều cảm thấy nguy cơ. Cải thiện điều kiện, chú trọng hiệu quả là con đường tất yếu. Tiếp theo, căn cứ kinh nghiệm..... Khi một người đã dùng qua thứ tốt, lại phải quay về dùng thứ tệ hơn, là cực kỳ khó chịu. Rạp chiếu phim từng được dùng thử âm thanh mới đại khái không thể chấp nhận, sẽ muốn mua đứt thiết bị này. Thêm nữa, nếu sau thời gian dùng thử rạp chiếu phim cho rằng thiết bị này hữu dụng, vậy rất có khả năng, chuỗi rạp này sẽ giới thiệu cùng đề cử thiết bị với toàn bộ rạp trong đó, đây không phải là chuyện một hai chiếc, là mấy chục cho đến cả trăm chiếc. Cuối cùng, thiết bị dù có khấu hao vẫn là có thể giảm giá bán đi.”

Diệp Thạch: “Vâng.”

Xem ra, để các chuỗi rạp khác nhau, rạp chiếu phim khác nhau dùng thử bộ âm thanh cao cấp này, đích thật là một thương vụ tốt. Mà quan trọng nhất là, Thâm Lam đồng ý trả một nửa chi phí marketing.

Đến tháng bảy tháng tám sau khi kết thúc hoạt động, giả như có tầm một nửa số rạp thử dùng quyết định giữ lại thiết bị, doanh thu của Dolby sẽ là, thanh toán một nửa chi phí hoàn trả thiết bị, 375 vạn, nhận hết toàn bộ khoản tiền mua thiết bị, 2250 vạn. Gạch đi phí tổn, lợi nhuận 1125 vạn.

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Diệp Thạch nhẩm tính thần tốc: Nếu một rạp chiếu phim không mua, trả 25 vạn, nếu mua, là kiếm 100 vạn. Nếu dựa theo phương án này, sau khi kết thúc hoạt động, chỉ cần trong 30 rạp có 6 đồng ý mua, Dolby vẫn có lãi. lại còn chưa nói đến, chuỗi rạp còn có thể đề cử cho toàn bộ rạp chiếu trực thuộc nữa.

“Mặt khác, ” Cuối cùng Tân Dã nói, “《 Bích huyết đan tâm 》 ngay tại khâu chế tác cũng sẽ sử dụng kỹ thuật của Dolby Digital Plus, dùng chiêu bài ‘Bộ điện ảnh đầu tiên sử dụng Dolby Digital Plus’, để hỗ trợ quảng bá, tiến cử cho càng nhiều bộ điện ảnh quốc nội cùng sử dụng Dolby Digital Plus 6 Mbps. Chưa kể, kỳ nghỉ hè năm sau, mấy bom tấn Mỹ sử dụng kỹ thuật này cũng sẽ công chiếu, đây chính là cơ hội.”

“Tôi đã rõ. Có điều, ” Lòng mang nghi hoặc, Diệp Thạch lại hỏi, “Thâm Lam sẽ nhận được gì? Chỉ là nâng cao chất lượng phim thôi ư?” Hắn không tin.

“Không hoàn toàn” Tân Dã cười cười, “Chất lượng hàng đầu của 《 Bích huyết đan tâm 》 không phải mối lo lắng của Thâm Lam. Có điều, tôi sẽ yêu cầu ‘Chuỗi rạp dùng thử’ nâng suất chiếu của một bộ phim khác.”

“Suất chiếu của 《 Nhất kiến chung tình 》 sao?”

Tân Dã gật đầu: “Đúng vậy, nếu muốn dùng thử miễn phí thiết bị âm thanh mới này, chuỗi rạp phải đảm bảo sắp xếp suất chiếu cho 《 Nhất kiến chung tình 》 vào cuối tuần. Tôi hy vọng hơn 33. 3%.”

“33. 3%?” Diệp Thạch cười nói, “Có phải là quá tham lam không?”

“Không hề.” Tân Dã nhướn mi, “Chuỗi rạp lâu năm hiển nhiên hy vọng rạp chiếu phim trong hệ thống được đổi mới thiết bị, gia tăng sức cạnh tranh, cho nên, bọn họ chắc chắn sẽ cực lực xúc tiến việc ‘Dùng thử miễn phí’, rồi sau đó đề nghị rạp chiếu phim trực thuộc tự bỏ tiền túi tân trang. Mà chuỗi rạp thì có mất gì đâu. Chuỗi rạp chỉ có thể nhận được 2% thu nhập phòng vé của những rạp bên trong. Cho dù bộ phim chết tiệt kia của Lý Hiền chiếu cuối tuần có thể giành được 5000 vạn phòng vé, loại hệ thống như ‘Hoa Ảnh Phương Nam’ có thể nhận được 5% trong đó, 250 vạn. Tự thân chuỗi rạp cũng có thể kiếm được 5 vạn, chẳng kém bao nhiêu, đây là dưới tình huống 《 Nhất kiến chung tình 》 không bán được vé.”

Phòng vé điện ảnh, những rạp tham gia vào liên mình nhận phần lớn nhất, bản thân hệ thống chỉ có 2%, nhưng mà, quyền lực của thương hiệu lại cực kỳ lớn, gồm thống nhất quản lý, thống nhất kinh doanh, thống nhất suất chiếu của đông đảo thành viên trực thuộc.

Rạp chiếu phim của bên địa ốc nằm chung trong chuỗi rạp, song những chuỗi rạp lâu năm khác thì lại là liên minh.

Tân Dã dự tính, nếu Lý Hiền công chiếu vào mùng một tháng năm, chính phủ lại tiếp tục bảo hộ, không cho bom tấn Mỹ cùng buổi chiếu nào cướp mất spotlight.

“Thì ra là thế.” Diệp Thạch lại gõ bàn, trêu chọc, “Sếp Tân đây thật sự là hết lòng hết dạ vì bộ phim 《 Nhất kiến chung tình 》 này.”

Hắn vốn tưởng rằng Tân Dã sẽ nói “Tôi đối xử bình đẳng với tất cả những bộ phim của Thâm Lam”, chẳng ngờ, Tân Dã chỉ cười cười, không nói gì, ngầm thừa nhận.

“Được, ” Diệp Thạch nhận phương án hợp tác, cầm trong tay, “Tôi sẽ cân nhắc cùng với giám đốc Vương.”

Tân Dã gật đầu: “Làm phiền rồi.”

Rồi sau đó đứng dậy, bắt tay, được tiễn ra ngoài.

............

Không bao lâu sau, Dolby đã chấp nhận hợp tác.

Nhận được hợp đồng, Tân Dã lại đi thương lượng với hệ thống rạp.

Nơi đầu tiên là chuỗi rạp thương hiệu lâu năm “Hoa Ảnh Phương Nam”, ở Quảng Đông. Có 80 rạp chiếu phim trực thuộc, thế lực tại địa phương cực mạnh, chiếm phòng vé toàn quốc ước chừng là 7. 5%.

Giám đốc Liễu của Hoa Ảnh Phương Nam nói: “Vậy là, chỉ có 6 rạp chiếu phim trong đó có thể dùng thử, không công bằng gì cả! Tôi lo những rạp khác sẽ mất hứng, không hài lòng, đến sang năm không tham gia liên minh nữa! Như vậy đi, vẫn là dùng những thiết bị này, nhưng kéo dài thời gian dùng thử, tháng năm tháng sáu một nhóm, tháng bảy tháng tám một nhóm, tháng chín tháng mười một nhóm, mỗi rạp thử dùng hai tháng, tổng cộng xoay vòng 18 rạp! Hoặc là mỗi rạp thử dùng một nửa tháng, xoay vòng 24 rạp! Để cho rạp chiếu phim muốn thử đều được dùng! Trải nghiệm một chút! Bằng không người không được thử dùng sẽ không vui. Cứ như vậy, chỉ tổn thất mấy vạn đồng phòng vé một cuối tuần, nhưng lại có thể thử bộ âm thanh 150 vạn, xem ra rất có lợi, rất thỏa mãn đó.”

Giám đốc Liễu nói quả thật không sai, tổng thu nhập phòng vé năm ngoái của ” Hoa Ảnh Phương Nam ” là 8000 vạn, mà thu nhập năm vượt 500 vạn cũng chỉ có 6 rạp chiếu của thành phố xx, không được dùng thử thì rất khó quyết định có nên đổi mới thiết bị ngay không. Một ngày một rạp chiếu phim tổng cộng có 30 suất chiếu, mỗi phòng 100 ghế, bề ngoài một năm có thể phân thành trên dưới 2500 vạn, nhưng trên thực tế, lấp đầy 25% suất đã tính là không tồi rồi.

Tân Dã thầm mắng một tiếng cáo già, thương lượng lại với giám đốc Diệp bên Dolby. Sau khi nhận được lời chấp thuận, điện ảnh Thâm Lam ký hợp đồng cùng “Hoa Ảnh Phương Nam”, bắt đầu từ ngày công chiếu 《 Nhất kiến chung tình 》, Dolby sẽ cung cấp bộ âm thanh dùng thử, nhưng “Hoa Ảnh Phương Nam” phải đảm bảo 《 Nhất kiến chung tình 》 được xếp suất chiếu hàng đầu.

Là một hợp tác có lợi ba bên.

Tiếp theo, Tân Dã lại tìm mấy thương hiệu kỳ cựu có vị trí tốt, thực lực khá mạnh, lại đang nóng lòng muốn cạnh tranh với “Cụm địa ốc” để bàn chuyện hơp tác. Trong đó bao gồm cả chuỗi địa phương Bắc Kinh, Thượng Hải, và một số chuỗi khác.

Cuối cùng, đa số đều ký kết, cũng lựa chọn những rạp trực thuộc có khả năng thay đổi bộ âm thanh để tiến hành dùng thử.

Tân Dã cũng rất vừa lòng.

Trong lặng lẽ*, Tân Dã thông qua công ty Dolby, tổng cộng ký với năm chuỗi rạp địa phương chiếm 20% phòng vé toàn quốc, nhận lời xếp suất chiếu cho 《 Nhất kiến chung tình 》 vào cuối tuần vượt quá 33. 3%.

*Nguyên văn 悄咪咪 (Tiễu mễ mễ): Phương ngữ Tứ Xuyên mang ý lặng lẽ, vụиɠ ŧяộʍ, lén lút…

Hiện tại, dẫu thế lực hệ thống rạp “Cụm địa ốc” mới nổi rất mạnh, một cụm đã chiếm xấp xỉ 10% phòng vé toàn quốc, nhưng kỳ thật, phần lớn vẫn nằm chắc trong tay những hệ thống lâu đời, bởi số lượng rạp chiếu phim truyền thống nhiều hơn, một ít trong đó còn nằm ở vị trí vô cùng tốt.

Hơn nữa, cách xếp suất chiếu của những hệ thống rạp này kỳ thật đều tham khảo lẫn nhau. Nếu phát hiện hệ thống khác xếp nhiều suất cho 《 Nhất kiến chung tình 》, ít suất cho 《 Hương nho nồng trong chén rượu dạ quang 》 của Lý Hiền, cụm địa ốc cũng sẽ dao động.

Phương pháp hứa hẹn chia hoa hồng nhiều hơn như thế này đều trái phép, còn được gọi là cashback*, không nhập sổ sách, song phương pháp Tân Dã thực hiện thì là lại hợp pháp.

*Nguyên văn 返点 (phản điểm): một dạng cơ chế ưu đãi, như kiểu khi chi tiêu sẽ được hoàn một phần tiền về. Về cơ bản có thể gọi là cơ chế Hoàn tiền, nhưng vì nó không chỉ áp dụng cho mỗi tiền, mà còn cả điểm tín dụng, lợi tức v.v, nên tui sẽ để chữ cashback nhé.

Vào ngày ký xong hợp đồng, điện ảnh Thâm Lam còn tung ra poster đầu tiên của 《 Nhất kiến chung tình 》. Nhưng trên poster chẳng có gì, bên trái có bốn chữ trắng 《 Nhất kiến chung tình 》 tạo thành từ chữ trắng nền đen, bên phải thì là chữ đen nền trắng “Đạo diễn Tạ Lan Sinh”, không hề có chút hình ảnh nào.

Nhưng, ngược lại vì như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, ai nấy đều lên internet tìm kiếm xem “《 Nhất kiến chung tình 》 nói về cái gì”.

Song chưa nghĩ đã biết, không có kết quả.

............

Đối với hết thảy, Tạ Lan Sinh đều biết rõ ràng.

Nhưng anh đã trao toàn quyền cho Tân Dã, bản thân chỉ quay 《 Nhất kiến chung tình 》.

Tại đoạn trước trong phim, nam chính phát hiện, mẹ nữ chính điên khùng, rất không bình thường. Nữ chính nói, năm đó cha nàng ra biển buôn bán có chút tiếng tăm kiếm được chút tiền, nhưng ngay sau đó, mẹ nàng phát hiện ông không chung thủy, vì sảy thai mà sau không thể có con được nữa, mà cha nàng vì chuộc tội nên mới nhận nuôi nàng.

Hiện tại, chân tướng của đoạn này bị bới ra. Thì ra, năm đó, đứa bé người cha nhận nuôi, chính là đứa con riêng của ông. Nhất Đình càng lớn càng giống đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ kia, cuối cùng sự việc đã bị bại lộ. Mẹ nàng thảng thốt phát hiện, đứa bé mình dốc lòng thương yêu 14 năm qua, lại là kết tinh của chồng mình và cô ả kia, hai hung thủ “Gϊếŧ chết” đứa con ruột trong bụng bà, hơn nữa khi lớn lên lại vừa giống cha lại giống mẹ.

Trong cơn cãi vã điên cuồng, cha nàng ngã xuống cầu thang bỏ mạng, từ đó về sau mẹ nàng điên khùng, động chút là đánh chửi con gái, chẳng còn một chút yêu thương.

Cùng lúc đó, nam chính phát hiện, bạn gái mình có sự yêu thích đặc biệt với một thể loại văn học, chủ đề của chúng đều là “Sự sa đọa của con người”.

............

Hôm nay, là ba ngày sau khi Tân Dã ký hợp đồng với các hệ thống rạp, đồng thời cũng là ba ngày sau khi điện ảnh Thâm Lam tung ra poster đầu tiên. Vào lúc Tạ Lan Sinh đang giảng kịch bản cho Đỗ Thụ Điền cùng Tôn Thiên Thiên, tiểu Hồng lại gấp như lửa đốt chạy tới, kêu: “Đạo diễn Tạ đạo diễn Tạ!!!”

“???” Tạ Lan Sinh hỏi, “Lại làm sao thế?”

Anh lại bắt đầu đau đầu.

“Là là là!” Tiểu Hồng lại có chút nói lắp, “Đạo diễn Tạ, ban phòng cháy chữa cháy đến kiểm tra!!! Nói muốn tiến hành ‘Kiểm tra an toàn sản xuất PCCC!’ của trường quay, nhưng quản lý phim trường nói, lần này, bọn họ kiểm tra cực kỳ cực kỳ chậm! Cực kỳ kỹ lưỡng! Quản lý còn nói, người bên PCCC nói rằng, chỉ cần phát hiện một vấn đề, đoàn phim nhất định phải ngừng quay, chờ đến khi nguy hiểm tiềm tàng được chỉnh đốn thì mới có thể tiếp tục!!!”

Tạ Lan Sinh rùng mình trong lòng.

Nội cảnh quan trọng đã quay được một nửa, nếu phim trường đóng cửa để cải tổ, bộ điện ảnh 《 Nhất kiến chung tình 》 này đến ngày tháng năm nào mới có thể quay xong đây?

Anh nhanh chóng dẫn đám tiểu Hồng đến bên ngoài phim trường.

Ở đó, quản lý đang nịnh bợ bám sát người của ban PCCC.

Tạ Lan Sinh theo sau, hỏi: “Quản lý Trương, phim trường này......Thật sự không có vấn đề PCCC gì chứ?”

“Ha ha ha ha, ha ha ha ha......” Quản lý béo tốt cười ha ha, nói, “Ai mà không có chút sai sót chứ? Bọn họ yêu cầu quá cao mà! Rất ít phim trường có thể đạt được! Chỗ chúng tôi cũng không quá tiêu chuẩn, trước kia, cũng đã mời khách tặng quà, nào có chuyện gì chưa làm đâu! Ai biết đâu, lúc này bọn họ lại muốn bắt chẹt thế chứ?!” Mấy năm nay kẽ hở còn rất nhiều, quản lý Trương cũng không quá xem trọng.

Tạ Lan Sinh lấy tay vỗ trán.

Điên mất thôi. Thời còn làm đạo diễn chui anh chẳng cần tố chất gì, ngược lại chưa từng gặp phải vấn đề “Không đạt tiêu chuẩn”.

Nhưng đồng thời, Tạ Lan Sinh cũng có chút nhạy cảm: Tân Dã vừa mới ký hợp đồng, tung poster, bước đầu của 《 Nhất kiến chung tình 》 suôn sẻ, ban PCCC địa phương liền đến đây kiểm tra an toàn.

Giả như phim trường phải chỉnh đốn, 《 Nhất kiến chung tình 》 sẽ phải ngừng quay, hoặc là anh ngồi chờ mở cửa lại, hoặc ra ngoài tìm trường quay mới, quay lại một lượt những cảnh lúc trước. Bất kể là loại nào, “Ngày mùng một tháng năm công chiếu” đều rất khó khăn, buộc phải đào ngũ.

Việc này vốn chẳng có gì, nhưng hiện tại, anh thật sự muốn “Tỉ thí” cùng với Lý Hiền.

Hơn nữa, bởi vì lúc trước chưa từng nghĩ tới phải song đấu cùng Lý Hiền vào ngày mùng một tháng năm, trường quay 《 Nhất kiến chung tình 》 được anh chọn tại Hồ Nam Trường Sa. Nhưng mà, hiện tại tình huống thay đổi, anh đang ở trên sân nhà của đối thủ. Chủ tịch của “Điện ảnh Bành Phái”, bên sản xuất bộ phim mới của Lý Hiền, chính là con trai của nguyên quản đốc xưởng Tiêu Tương, tên là Quan gì đó. Trì Trung Hạc ở đây, xưởng Tiêu Tương cũng vật lộn tại chốn này 50 năm, bọn họ hẳn phải cực kỳ thân quen với các ban ngành địa phương.

Lẽ nào..... Điện ảnh Bành Phái...... Muốn anh lui bước? Chớ có cạnh tranh với phim mới của Lý Hiền nữa?

Không đâu. Tạ Lan Sinh lắc đầu, cảm thấy bản thân đã quá nhạy cảm rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »