Chương 90

Trung tuần tháng tám, rốt cuộc, 《 Nhất kiến chung tình 》 được khởi quay.

Chu Cảnh đi rồi, Tạ Lan Sinh lại mời một phó đạo diễn khác. Người này chỉ có thể nói là thuộc hàng trung bình, Tạ Lan Sinh cũng đành phải chấp nhân, anh dẫn theo người này vất vả hoàn thành công việc tuyển chọn kế tiếp. Cùng lúc đó, nửa tháng này, hai bộ điện ảnh mới nhất của Thâm Lam cũng khởi quay, tòa nhà thương mại dùng để mở rạp chiếu phim cũng chính thức khởi công cải tạo, công việc của Tân Dã cũng rất nhiều.

Địa điểm khởi quay là Hồ Nam, không phải Bắc Kinh. Tạ Lan Sinh cảm thấy, nội dung điện ảnh vẫn khá nhạy cảm, câu chuyện của 《 Nhất kiến chung tình 》 tốt nhất nên phát sinh ở thành thị nhỏ. Như vậy, đến lúc đó, anh có thể nói với Cục điện ảnh, đây là hiện tượng địa phương cá biệt, không phải hiện tượng phổ biến tại Trung Quốc.

Ngày dự định khởi quay có mưa rả rích, ngày hôm sau cũng thế, ngày thứ ba cũng vậy, địa điểm nội cảnh lại chưa thuê, Tạ Lan Sinh đành phải chờ đợi. Quay phim sợ nhất là, mỗi một ngày đều mất tiền vô ích. Có điều, người Hongkong trong đoàn nói, trong giới điện ảnh Hongkong, “Trời mưa” đại biểu cho việc phim sẽ đắt hàng, mà nhân viên khách sạn cũng nói, năm nay hạn hán, song khi đoàn phim họ kéo tới trời lại đổ mưa rào, hoa mầu của nông dân được cứu rồi. Những lời này, khiến Tạ Lan Sinh vốn không mê tín cũng bất giác trở nên vui vẻ.

May sao, ngày thứ tư kể từ hôm dự định, mặt trời chiếu sáng, vạn dặm không mây.

Đoàn phim tổ chức nghi lễ khởi quay. Bản thân Lan Sinh không tin thứ này, song trong đoàn có người tin, đặc biệt là, rất nhiều người Hongkong tin, vì thế Lan Sinh vẫn nghiêm túc chuẩn bị lễ khởi quay. Anh phủ vải đỏ lên bàn, bày nhang đèn, thủ lợn, hoa quả, dẫn nhóm sản xuất chính thắp hương cực kỳ thành kính, cầu nguyện, hy vọng thần tiên giúp nhóm diễn viên an toàn, giúp ghi hình thuận lợi.

............

Tổ chức lễ khởi quay xong mọi người chia nhau ăn điểm tâm, rồi sau đó, nhân viên công tác sắp xếp trường quay, chuẩn bị ghi hình, Tạ Lan Sinh cùng mấy diễn viên chính ngồi lại phòng ăn thảo luận nội dung kịch bản. Tạ Lan Sinh khoa chân múa tay chỉ dạy, Đỗ Thụ Điền, Tôn Thiên Thiên ngồi hai bên trái phải anh.

Đoạn hôm nay muốn quay là, nữ chính Lộ Nhất Đình tại quán bar trúng tiếng sét ái tình với nam chính là bác sỹ Lưu Mục, sau khi rời khỏi, Lộ Nhất Đình giả bộ sái chân, muốn nam chính đỡ nàng đi. Kế tiếp, lại vờ như mắt bị đau, để nam chính nâng mặt, thổi giúp nàng. Ngoài ra còn có nội dung khác nữa.

Anh nói: “Chỗ này......”

Kết quả, chẳng ngờ rằng, còn chưa nói hết, tiểu Hồng tiểu Lục đã thở hồng hộc chạy đến trước mặt Lan Sinh, kêu: “Đạo diễn Tạ đạo diễn Tạ!”

Biết rằng nhất định đã có chuyện xảy ra rồi, Tạ Lan Sinh hỏi: “Sao vậy?”

“Đạo diễn Tạ đạo diễn Tạ, ” Tiểu Hồng quýnh lên liền thích giậm chân, “Ekip Hongkong, ekip nội địa đang đánh nhau ở bên kia kìa!!!”

Tạ Lan Sinh: “!!!”

Ekip Hongkong ekip nội địa nảy sinh mâu thuẫn đến mức đánh nhau ư?

Đây mới là ngày khởi quay đầu tiên đấy!

Tạ Lan Sinh cũng biết, bối cảnh Hongkong, nội địa bất đồng, văn hóa cũng có khác biệt, song anh vạn lần không ngờ mới ngày đầu tiên đã có vấn đề.

Anh đứng “Vụt” dậy, nói một câu “Đi”, liền sải bước ra khỏi phòng ăn, đi theo tiểu Hồng đến hiện trường.

Đến trường quay, quả nhiên, ekip Hongkong, ekip nội địa đang cãi vã thẳng mặt. Hai bên đều sục sôi căm phẫn, chỉ tay, chửi như tát nước, mà người dẫn đầu đôi bên thì lại là hai cán bộ quản lý. Hongkong là chỉ đạo mỹ thuật tạo hình, nội địa thì là kỹ thuật âm thanh, là người tên Cù Đại Niên —— lần này Sầm Thần không thể tham gia, Cù Đại Niên liền được mời đến.

Tạ Lan Sinh đi đến, hỏi: “Chuyện gì thế này?”

Chỉ đạo mỹ thuật tạo hình cùng âm thanh tranh nhau cướp lời bắt đầu tường thuật, Tạ Lan Sinh cũng không nghe rõ nổi, liền nói: “Ngừng ngừng, từng người một đi. Cù Đại Niên, anh nói trước xem.”

“Đạo diễn Tạ, là thế này......”

Nghe xong lời đôi bên, Tạ Lan Sinh cũng đại khái nắm được. Chỉ đạo mỹ thuật tạo hình cùng âm thanh nảy sinh mâu thuẫn do lắp đặt thiết bị, âm thanh Cù Đại Niên cho rằng xếp cảnh như thế ảnh hưởng thu âm, chỉ đạo mỹ thuật tạo hình lại nói mình đã nhiều lần sử dụng phương pháp này, là trình độ thu âm không đủ, nên kỹ thuật âm thanh tự đi mà giải quyết. Hai bọn họ tranh cãi, chỉ đạo tạo hình mỹ thuật nói một câu, đại loại như “Thế này mà cũng vào đoàn được à?”, âm thanh tức thì giậm chân, cho rằng đối phương đang khinh thường trình độ chế tác của nội địa, liền hô lớn, các nhân viên nội địa khác liền tới tấp vây quanh. Mà nhân viên Hongkong nhác thấy điệu bộ này của đối phương, cũng xông đến, song phương càng cãi càng ầm ĩ, náo loạn.

Chỉ đạo tạo hình mỹ thuật cùng âm thanh sau khi kể xong, đều kêu lên: “Đạo diễn Tạ! Nhờ ngài phán xử!!!”

“......”

Tạ Lan Sinh biết, hai người chỉ đạo tạo hình mỹ thuật cùng âm thanh đều là nhân viên nòng cốt, mỗi bên dẫn dắt một đội ngũ, phụ trách một bộ phận quan trọng, một là hình ảnh, một là thanh âm. Đồng thời, thân phận hai người lại rất nhạy cảm, trong trường hợp này là đại diện cho từng khu vực tương ứng, một là Hongkong, một là đại lục, anh không thể lựa chọn, không thể đồng ý với bên nào, cũng chẳng thể phản đối bên nào. Bằng không sau này, tổ mỹ thuật tạo hình, tổ âm thanh, thậm chí ekip Hongkong, ekip nội địa chắc chắn sẽ có một bên sản sinh oán giận. Đồng thời, hiện tại nhân viên trong đoàn đều tập trung, mấy chục ánh mắt đang nhìn chằm chằm, mấy chục con người đang đợi kết quả, anh không thể phê bình bất cứ vị đại ca nào ngay trước mặt “Thuộc hạ”, như vậy sẽ làm tổn hại thể diện, cũng như tước mất quyền uy của đại ca. Vì thế, nghĩ nghĩ, Tạ Lan Sinh tiến lên phía trước, đối diện với bốn hàng mày phẫn nộ, nhỏ giọng, dùng âm lượng người phía sau không nghe thấy nói với ngươi đang chờ anh phân xử: “Hai người xác định là muốn ‘Phân xử’ sao?”

Rồi sau đó, không đợi bọn họ mở miệng, Tạ Lan Sinh lại nhìn bọn họ, nói: “Hữu Ninh, Đại Niên, là thế này: phim trường không phải công đường, đạo diễn không phải Thanh Thiên Đại lão gia. Phim trường tựa như công ty, đạo diễn thì là boss. Hai người các anh đều là thành phần quan trọng nhất đối với bộ phim, có hiểu không, là quan trọng nhất. Nếu các anh không thể hợp tác, không thể cùng tồn tại, vậy thật đáng tiếc, một người sẽ phải rời đi. Boss sẽ không quan tâm ai đúng ai sai, anh ta chỉ quan tâm ai hữu dụng hơn, hoặc là, ai có phần khó thay thế, khó tuyển dụng bổ sung hơn. Hai anh là đội ngũ nòng cốt...... Hiện tại nói rõ ràng cho tôi hay, có thể hợp tác được không.”

Khuôn mặt hai người lúc đỏ lúc trắng, hai bọn họ đều không có tự tin “Không thể thay thế”, cũng không rõ bên đối phương là tình trạng thế nào. Vài giây sau, chỉ đạo tạo hình mỹ thuật mở miệng đầu tiên: “Tôi có thể hợp tác.”

Thấy đối phương đã nói như vậy, âm thanh Cù Đại Niên cũng tỏ thái độ thuận theo: “Tôi cũng vậy.”

“Tốt.” Nhận được câu “Có thể hợp tác” tương tự như hòa giải của hai người, Tạ Lan Sinh lại lui về phía sau một bước, dùng tay trái vỗ vỗ vai chỉ đạo tạo hình mỹ thuật, lại dùng tay phải vỗ vai âm thanh, cất cao giọng, để những người khác cũng có thể nghe thấy, nói: “Xem này, chẳng phải ổn thỏa rồi sao? Tốt lắm tốt lắm, tất cả mọi người đều muốn làm nghệ thuật, cố chấp một chút là chuyện bình thường, không cố chấp sẽ chẳng thể trở thành người sáng tạo xuất sắc. Sau này nếu có mâu thuẫn, không cần phải tự mình giải quyết, đừng ngượng ngùng, tìm tôi, hoặc là tìm đạo diễn thực hiện, không cần lo lắng bọn tôi bận rồi, cũng không phải lo mình mang thêm phiền, hai đạo diễn chúng tôi tồn tại chính là vì những điều này. Mặt khác, mọi người đến từ nội địa Trung Quốc hoặc Hongkong, nhất định sẽ có rất nhiều hiểu lầm, nhưng mà, phải tin tưởng, tất cả mọi người đều lo lắng, suy nghĩ vì điện ảnh, có thể nhân cơ hội này giao lưu, hiểu biết lẫn nhau. Tất cả mọi người đều yêu thích điện ảnh, có thể trao đổi được với nhau.”

Vóc dáng Tạ Lan Sinh chỉ có 1m76, thấp hơn cả chỉ đạo tạo hình mỹ thuật lẫn âm thanh, song lúc này hai tay chống hông, nói từng chữ một, lại kiềm hãm được hết mâu thuẫn, hơn nữa, song phương lại chẳng thể nói lại một câu.

............

Buổi quay hôm đó suôn sẻ.

Tạ Lan Sinh dạy Tôn Thiên Thiên nhập vai, lĩnh hội vai diễn, tưởng tượng cảnh tượng, diễn giải cảnh tượng. Anh không nhìn lầm người, Tôn Thiên Thiên quả thật có thể dạy, diễn xong từng cảnh, càng ngày càng tốt. tất cả đạo diễn điện ảnh trong quá khứ đều xem cô như bình hoa, chỉ để cô khoe nhan sắc, tác dụng chính là thu hút ánh nhìn. Mà Tạ Lan Sinh là đạo diễn đầu tiên thực sự coi trọng cô, nữ người mẫu đang nổi đình đám Tôn Thiên Thiên vô cùng cảm kích.

Mặt khác, người trong đoàn phát hiện, đạo diễn Tạ không thích xem qua monitor. Lúc này, màn hình giám sát đã thông dụng, đạo diễn bình thường chỉ việc ngồi sau monitor truyền đạt mệnh lệnh, nhưng Tạ Lan Sinh cũng không quen. Anh càng thích đứng trên trường quay điêu khiển hiện trường, nắm giữ toàn cục. Anh cảm thấy, hình ảnh là chuyện của Kỳ Dũng. Lấy cảnh như thế nào, quay như thế nào, toàn thể hình ảnh hoàn mỹ, toàn bộ đều là chuyện của quay phim.

Ngày đầu tiên cũng không có ca quay tối. Buổi tối sau khi kết thúc công việc, Tạ Lan Sinh gọi chỉ đạo tạo hình mỹ thuật La Hữu Ninh vào phòng mình trước.

Anh xếp hai chiếc ghế dựa trong phòng song song nhau, bàn trà nhỏ nằm giữa ngăn cách, để hai người có thể đối thoại. Chờ La Hữu Ninh ngồi xuống, Tạ Lan Sinh hơi nghiêng ngươi, châm trà cho La Hữu Ninh, nói: “Hữu Ninh à, chuyện ban ngày, ngay trước mặt Đại Niên với cả mọi người, không nói được nhiều. Tôi còn muốn trao đổi kỹ lưỡng về xung đột lần này giữa các anh.”

Chỉ đạo mỹ thuật tạo hình La Hữu Ninh: “...... Vâng.”

Tạ Lan Sinh lặp lại với đối phương, cuối cùng nói: “Hai anh là đồng cấp, có mâu thuẫn thì tìm thượng cấp, đạo diễn thực hiện hoặc tổng đạo diễn sẽ cân nhắc phương án toàn cục. Nhớ kỹ, mục đích của mọi người giống nhau —— quay được bộ phim hay, hai anh là hợp tác, không phải đối kháng, bằng không sẽ chỉ ảnh hưởng đến hiệu quả thể hiện, cũng ảnh hưởng đến bản thân các anh. Mặt khác, bất kể trình độ kỹ thuật âm thanh là cao hay thấp, anh cũng chỉ có thể hợp tác cùng anh ta. Câu ‘Vậy mà cũng có thể vào đoàn’ kia quả thật hơi quá rồi, ngạo mạn quá. Anh có đồng ý không.”

“...... Vâng, ” La Hữu Ninh uống ngụm trà, “Lúc đó kích động quá.”

“Tốt.” Tạ Lan Sinh lại rót đầy cho hắn, “Anh là chỉ đạo tạo hình mỹ thuật, tầm quan trọng chỉ đứng sau đạo diễn và hai đạo diễn thực hiện, phàm chuyện gì cũng phải xuất phát từ đại cục, phải bình tĩnh, chớ có kích động. Cù Đại Niên là người không tệ, các anh có thể hợp tác tốt. Mọi người hiện tại chưa quen thuộc, chờ thân quen rồi sẽ ổn. Việc phản ứng quá mức lúc sáng kỳ thật anh ta cũng rất hối hận.”

“...... Vâng.” La Hữu Ninh biết, Tạ Lan Sinh là giữ thể diện cho mình, không chỉ trích trước mặt mọi người, mà là đợi sau khi kết thúc công việc mới nói chuyện riêng, lúc này hắn cũng đã tỉnh táo lại, biết bản thân cũng có sai.

“Được rồi, ” cuối cùng, Tạ Lan Sinh nói, “Tôi cũng sẽ nói chuyện cùng Đại Niên. Đến ngày mai là giảng hòa nhé?”

“Vâng, ” Chỉ đạo tạo hình mỹ thuật gật đầu, “Cám ơn đạo diễn Tạ.”

“Không có gì.”

Sau khi tiễn bước La Hữu Ninh, Tạ Lan Sinh lại gọi âm thanh Cù Đại Niên vào phòng. Anh đổi chén trà mới, lại châm trà Long Tĩnh cho đối phương, dùng mở đầu tương tự, lặp lại chuyện phát sinh buổi sáng, rồi sau đó nói: “Đại Niên, anh làm mâu thuẫn giữa hai vùng leo thang, rất không sáng suốt, khuếch trương xung đột. Anh có hiểu không.”

Cù Đại Niên cũng tỏ vẻ đã rõ.

Tạ Lan Sinh cũng nói tương tự: “Anh là âm thanh của đoàn, tầm quan trọng chỉ đứng sau đạo diễn và hai đạo diễn thực hiện, phàm chuyện gì cũng phải xuất phát từ đại cục......” Cuối cùng, nói: “Mới nãy tôi có nói chuyện với chỉ đạo tạo hình mỹ thuật La Hữu Ninh, anh ta nói đã quá kích động, muốn xin lỗi vì câu nói kia.”

“...... A.” Cù Đại Niên nói, “Tôi đây cũng có chỗ không đúng.”

“Ừ, ” Tạ Lan Sinh tiếp lời, “Được rồi, qua ngày mai là giảng hòa nhé.”

“Cám ơn đạo diễn Tạ.”

Đóng cửa phòng lại, Tạ Lan Sinh thở phào nhẹ nhõm: “Phù.”

Quả nhiên, đoàn phim lớn 500 người, lại còn ở hai vùng miền, mấy chuyện này rất nhiều, nhưng Tạ Lan Sinh cũng không ngờ ngay ngày khởi quay đã phải xử lý.

Có điều, may sao đã đối phó được.

Không như nhiều đạo diễn, anh vốn dĩ có thể lăn lộn trong xã hội. Thông thường những người làm sáng tạo sẽ không quá có khả năng giao tiếp xã hội, song Tạ Lan Sinh không giống vậy. Ngoài ra, sau khi ở bên Tân Dã, anh lại càng thêm hiểu biết với việc “Quản lý”.

Nhìn đồng hồ, đã gần đến 12 giờ. Tạ Lan Sinh có chút mệt, tắm rửa sạch sẽ, đánh răng, mặc áo ngủ gọi điện thoại cho Tân Dã vẫn đang ở Bắc Kinh. Anh quen thói tắm rửa trước, rồi mới gọi điện thoại, bởi vì thi thoảng, sau khi ngắt điện thoại, anh sẽ vì quá mức mong nhớ mà nằm ngửa, nhắm mắt lại, vừa gọi “Tân Dã” “Tân Dã”, vừa đưa tay xuống dưới......

Điện thoại chỉ vang lên một tiếng liền được tiếp nhận.

“Alo?” Tạ Lan Sinh hỏi, “Bé yêu à?”

Tân Dã cười nói: “Cục cưng.” Cũng mang theo âm điệu uốn lưỡi* của phương bắc.

*儿化音 (nhân hóa âm): hiện tượng biến âm r ở cuối âm tiết do uốn lưỡi, xuất hiện phổ biến trong tiếng Quan Thoại.

Lúc mới vừa bên nhau, có một lần, Tân Dã đột ngột gọi một tiếng “Cục cưng”, mang âm uốn lưỡi, khi đó Tạ Lan Sinh thoáng sửng sốt, kế đó nụ cười, gọi đối phương là “Bé yêu”. Vì thế, thi thoảng, hai người lại dùng “Cục cưng” “Bé yêu” lẫn lộn để xưng hô.

Tạ Lan Sinh hỏi: “Tối nay ăn gì thế?”

Tân Dã liệt kê từng thứ ra. Bắt đầu từ lúc Tạ Lan Sinh chuẩn bị quay 《 Nhất kiến chung tình 》, bọn họ sẽ không tự xuống bếp nữa, Tân Dã lại thuê một đầu bếp còn cả một chuyên gia dinh dưỡng một ngày hai bữa đúng giờ điểm danh. Mà hơn hai năm nay Tạ Lan Sinh chỉ quay một bộ phim, thời gian có phần dư giả, lại thêm thích tự mình nấu nướng, bởi anh cảm thấy, Tân Dã mới về từ LA, hai người vừa mới bắt đầu chung sống, luân phiên xuống bếp luôn luôn có một sự đầm ấm giữa vợ chồng.

“Ừ, ” Tạ Lan Sinh lại nói, “Nhận được toàn bộ tin nhắn ban ngày rồi, hai tiếng một tin, rất chuẩn. Có điều hiện tại khởi quay rồi, anh không thể luôn xem di động được, chỉ có hai khoảng thời gian buổi trưa, buổi tối mỗi ngày là có thể nhắn lại.” Khi Tạ Lan Sinh quay phim không thích bị di động quấy rầy, anh cần tiến vào trạng thái, cũng cần tập trung toàn bộ tinh thần. Đồng nghiệp hợp tác với Tạ Lan Sinh bình thường hay tìm giám đốc sản xuất, bởi đều biết khi đạo diễn Tạ quay phim sẽ không xem di động.

Tân Dã hỏi: “Hôm nay kết thúc công việc muộn vậy à? Chẳng phải không có lịch quay tối sao.”

“Ầy, bị một chuyện làm chậm trễ chút.” Tạ Lan Sinh nói xong, liền kể lại một lượt vụ mâu thuẫn hai vùng cho sếp Tân, nói: “Mới vừa nói chuyện riêng với hai người xong, rốt cuộc mới xoay chuyển được.”

“Ừm, ” Tân Dã không có đánh giá gì, chỉ dùng âm thanh trầm thấp hỏi, “Vậy, cả ngày, từ 11 giờ tối hôm qua, đến 12 giờ đêm nay, 25 tiếng, có nhớ em hay không?”

“Nhớ chứ.” Tạ Lan Sinh nói, “Cho nên vừa tiễn kỹ thuật âm thanh xong anh liền cấp tốc đi gọi điện thoại đó.”

Ngừng một chút, lại hỏi: “Em thì sao? Nhớ anh không?”

“Cũng nhớ.” Tân Dã trả lời, “Nhưng biết sau khi kết thúc công việc anh sẽ chủ động gọi điện thoại đến, em ở đây chỉ cần đợi là được, sẽ không làm gì cả.”

“Nhưng chờ đợi cũng rất khó chịu đó.”

“Không.” Tân Dã cười đến nhẹ bẫng, “Đã quen rồi. Bất kể nhớ anh đến mấy, cũng có thể nhịn được.”

Tạ Lan Sinh hiểu cực rõ Tân Dã là ám chỉ bốn năm kia, yêu thương mềm lòng hỗn loạn, nói: “Tân Dã, sau này nếu đến thời gian kết thúc công việc đã hẹn trước mà vẫn còn đang quay, trong hai người tiểu Hồng tiểu Lục sẽ có một nhắn tin cho em.”

Tạ Lan Sinh cảm thấy, sau khi hai bọn họ “Ở chung” anh chỉ quay một bộ phim, nên hiện giờ tiếp tục làm đạo diễn liền có một chút xao nhãng Tân Dã, thầm tự mắng bản thân trong lòng.

Tạ Lan Sinh lại đột nhiên nhớ trước kia Tân Dã từng nói qua, thi thoảng y còn cảm thấy như trong mộng, có khi thậm chí sẽ hoài nghi, những thứ tốt đẹp này là giả, cuộc sống tuyệt vời này cũng là giả, là tự bản thân tưởng tượng ra. Tại thế giới chân thật, y không “Về nước”, không có Lan Sinh, không có 《 Gốc rễ 》, không có 《 Viên mãn 》, vì thế, thi thoảng y sẽ bất giác xác nhận hết thảy, hoặc là thông qua tin nhắn, điện thoại, hoặc là thông qua ánh mắt, làn môi, đầu ngón tay của anh.

Tạ Lan Sinh nghĩ, đến thời gian hẹn trước mà còn quay, thì vẫn là nên báo cho Tân Dã một tiếng.

Nghe được lời hứa hẹn này của Lan Sinh, sếp Tân hiển nhiên chấp thuận: “Vâng.”

“Ừ.” Phát hiện đã 12 giờ rưỡi, Tạ Lan Sinh cùng Tân Dã nói lời tạm biệt, nghĩ đến câu “Bất kể nhớ anh đến mấy, cũng có thể nhịn được” vừa rồi của Tân Dã, trong lòng là thương, cũng là mềm mại, dường như muốn khiến đối phương an tâm, anh nhẹ nhàng mà nói: “Tân Dã, hiện giờ anh cực kỳ yêu em.”

Tân Dã sững sờ, thấp giọng cười, trả lời: “Em cũng vậy, cực kỳ yêu anh.”