Vào tối bị ngân hàng tư nhân kia ngừng hợp tác, Tạ Lan Sinh đi ngủ một mình, Tân Dã thì ngồi trong phòng sách, tìm kiếm thông tin, truy tìm đột phá.
Đây là nơi duy chấp nhận cho Thâm Lam dùng bản quyền làm thế chấp. Nếu ngân hàng này không đồng ý, có hỏi những nơi khác cũng vô dụng. Phương thức tìm vốn đương nhiên vẫn còn, ví dụ như tìm thêm tài trợ, nhưng lại có rủi ro quá cao, có thể tổn hại đến quyền hạn quản lý. Đối với Tân Dã cùng Thâm Lam mà nói, dùng bản quyền điện ảnh đi vay là phương thức an toàn nhất.
Y lật báo cáo tài chính năm ngoái của “Khai Khoáng Trung Quốc”, bảng biểu lỗ lãi, bao gồm cả doanh thu bán hàng và lợi nhuận ròng, lật từng trang bảng cân đối kế toán cùng dòng tiền mặt. Khai Khoáng Trung Quốc hoạt động từ năm 2001 tại Hongkong và New York, để làm một công ty niêm yết, đương nhiên phải công bố báo cáo tài chính.
Không lâu sau, Tân Dã đã đọc xong báo cáo, chống khuỷu tay phải lên tay vịn ghế, ngón trỏ sờ môi dưới, bật cười một tiếng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tân Dã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, đánh thức Tạ Lan Sinh. Rồi sau đó, đi đến trước cửa sổ sát đất, gọi điện thoại cho một người bạn quen biết tổng giám đốc của Khai Khoáng Trung Quốc, nhờ đối phương hỏi thăm hộ, có thể gặp Dư Tự Cường một lần trong hai ngày này hay không, y có chút chuyện quan trọng cần nói.
Người bạn làm việc cực kỳ đáng tin cậy. Chỉ vẻn vẹn một tiếng sau, anh đã điện thoại lại cho Tân Dã nói: “Bốn giờ chiều hôm nay, Dư Tự Cường có chút thời gian rảnh, tầm 15 phút. Nếu đại ảnh đế Tân bằng lòng, thì đến hội sở Khai Khoáng Trung Quốc, địa chỉ là..... Đến chỗ lễ tân đăng ký một chút, khách đến thăm cần phải ký tên.”
“Được, ” Tân Dã nói, “Cảm ơn.”. 𝘛hử đọc tr𝑢𝑦ện không q𝑢ảng cáo tại ~ 𝘛rUm𝘛r 𝑢𝑦𝑒n.𝓥𝙽 ~
“Hầy, chớ khách sáo!”
Tiếp theo Tân Dã ăn bữa sáng, thông báo với Tạ Lan Sinh, bốn giờ chiều nay y phải đi một chuyến đến Khai Khoáng Trung Quốc, buổi sáng cũng không đến Thâm Lam. Tạ Lan Sinh hỏi người yêu có phải đã có phương án giải quyết hay không, Tân Dã trả lời “80%”. Lan Sinh lại hỏi cụ thể chi tiết, Tân Dã cũng không nói thêm nữa, chỉ nói, chờ thành công rồi sẽ báo lại cho anh.
Đôi tình nhân cùng dùng bữa sáng, Tân Dã bỏ bát đĩa vào máy rửa, lên tầng ngủ bốn giờ, rồi sau đó chuẩn bị cơm trưa cho hai người.
Ăn xong đã là hai giờ rưỡi. Áng chừng thời gian tương đối rồi, Tân Dã liền đi tắm rửa, rồi sấy tóc, đứng trước gương chậm rãi mặc áo sơmi, khoác áo vest, thắt cà vạt, đeo đồng hồ, chẳng có chút vội vã. Sơmi xanh xám cùng Âu phục màu than atraxit, người khác mặc vào rất dễ xuống sắc, Tân Dã lại có thể hoàn toàn chinh phục, phong thái cao quý, khí thế ép người.
“Tân Dã, ” Tạ Lan Sinh có chút lo lắng, anh nhẹ nhàng đeo thắt lưng cho đối phương, nâng mắt, nói: “...... Xin lỗi.”
“Hửm?”
“Chỉ vì một lần quăng đi cả trăm triệu, thoáng chốc lại trở về như khi xưa*.” Tạ Lan Sinh nhớ rõ, tháng 10 năm 2000, khi Tân Dã thành lập Điện ảnh Thâm Lam, vốn liếng chỉ có 3500 vạn nhân dân tệ, Tân Dã tự mình bỏ vốn, không nhường phân nào cho người khác.
*因为一下甩出一亿, 一夜回到解放前了 (Nhân vi nhất hạ suý xuất nhất ức, nhất dạ hồi đáo giải phóng tiền liễu): Chỉ việc chỉ trong một đêm đã tiêu mất số tiền đã tích góp được trong nhiều năm. Cũng na ná như “Kiếm củi ba năm thiêu một giờ” ấy.Tân Dã quả thực bị chọc cười, hai tay nâng mặt đối phương lên, vô cùng trân trọng khẽ hôn lên ấn đường của Tạ Lan Sinh: “Đừng lo lắng, việc nhỏ thôi.”
“......”
“Đạo diễn Tạ, ” Tân Dã còn nói, “Nếu chẳng phải có anh ở đây, em đã không quay về Trung Quốc, cũng sẽ không lập Thâm Lam, không đầu tư bất cứ điện ảnh gì.”
“...... Ừm, ” Tạ Lan Sinh hôn mấy cái lên cằm Tân Dã, nói, “Mong thuận buồm xuôi gió.”
“Đương nhiên rồi.”
Rồi sau đó bọn họ hôn môi từ biệt. Cũng không biết thế nào, đối với đầu lưỡi của Tạ Lan Sinh, Tân Dã vĩnh viễn không khám phá đủ. Y luôn luôn điềm tĩnh, chỉ mê muội cuồng nhiệt với người này, bắt đầu từ bốn năm đầu tiên không hề thay đổi, tám năm sau cũng vẫn vậy, thậm chí càng thêm nghiện ngập, không hề mất đi một phân nào.
............
Tân Dã mang theo một chồng giấy đã đóng dấu sẵn sàng từ sáng, mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, đánh lửa gạt cần, mở ga ra. Cánh cổng nhận được tín hiệu bluetooth phát ra từ di động của Tân Dã, mượt mà mở sang hai bên, Tạ Lan Sinh từ phòng ngủ chính tầng ba dõi theo Tân Dã chậm rãi rời đi.
Tòa nhà hội sở Khai Khoáng Trung Quốc cách trung tâm khu biệt thự không xa, Tân Dã đến địa điểm chỉ định trước 20 phút. Sau khi bảo vệ tại cổng Bbi đỗ xe xác nhận tin tức khách đến thăm cùng lễ tân, liền để Tân Dã đi vào. Tân Dã đỗ xe xong xuôi, tiến vào thang máy lên tầng một, đăng ký, đóng dấu ký tên, gác chân dài ngồi tại phòng tiếp khách ước chừng mười phút, một trợ lý của Dư Tự Cường rốt cuộc cũng xuống đón y lên.
Đi thẳng một đường đến tầng 30 mấy, trợ lý dẫn Tân Dã đến một căn phòng ở phía xa nhất.
Nơi đây quả nhiên là văn phòng của tổng giám đốc Dư Tự Cường.
Căn phòng trang trí cực kỳ theo phong cách “Quốc doanh”. Diện tích văn phòng rất lớn, một bên là khu làm việc, một bên là khu tiếp khách. Chỗ bắt mắt nhất kê một chiếc bàn gỗ thật, phía sau dựng một dãy giá sách đồng màu, chính giữa khu tiếp khách kê một chiếc bàn chữ nhật, ba bên được quây bởi bộ sofa màu đen, trên bàn là bộ ấm trà xa hoa, chậu bonsai. Trong khu tiếp khách còn có một tấm bình phong lớn đúng phong cách Trung Quốc, bên trên là hoa nở phú quý, phía sau dường như có một bộ chăn màn gối đệm —— sếp tổng của đơn vị quốc doanh, buổi trưa vẫn thường xuyên ngủ một giấc. Hai bên bình phong là bình trúc phú quý bằng gốm Thanh Hoa, cành lá tươi tốt, sinh trưởng không tồi.
Nam trợ lý kia đi đến cửa rót một cốc nước cho Tân Dã, mới vừa đặt lên bàn, Dư Tự Cường vừa họp xong liền đẩy cửa tiến vào.
Tân Dã đứng dậy.
Làm một sếp tổng của cơ quan nhà nước, Dư Tự Cường cũng khá đứng tuổi. Ông sinh năm 1951, hơn Tân Dã tròn 20 tuổi. Ông có một chiếc mũi diều hâu, còn có một hàng mày dựng thẳng, thoạt trông cực kỳ khó đối phó, Tân Dã nghĩ, thảo nào. Dư Tự Cường này vô cùng aggressive, sau khi nhậm chức, kim loại nhẹ, kim loại nặng, kim loại hiếm liền được sắp xếp lại, rồi sau đó dựa vào tầm nhìn chiến lược liên tiếp ra tay thu mua vượt biên giới, từ quốc nội ra đến quốc tế vẻn vẹn chỉ mất thời gian ba năm. Hiện tại, ông hy vọng mở rộng lên thượng du, lối suy nghĩ này là chính xác.
Dư Tự Cường sải bước đến chiếc sofa đen chỗ Tân Dã, khi đến trước chiếc ghế đơn liền đứng lại. Tân Dã vừa định bắt tay với ông, Dư Tự Cường liền phất tay, chỉ vào sofa của Tân Dã, nói: “Ngồi đi.”
Tân Dã gật đầu, ngồi lại chỗ cũ, tay trái đặt lên tay vịn sofa, tay phải cầm chiếc cốc trước mặt, uống một ngụm nước ấm, rồi sau đó hơi hơi nghiêng người về phía trước, mười ngón đan xen.
Trợ lý dẫn Tân Dã đến bước ra ngoài như thể mèo con, không phát ra bất cứ âm thanh nào. Dư Tự Cường mở hộp trà, vê một chút bỏ vào trong ấm, nheo mắt ấn nút, nước trong liền chảy ào ào vào ấm. Ông điều chỉnh nhiệt độ bếp điện, đun nước pha trà. Làm xong hết mới hỏi Tân Dã: “Trà Long Tỉnh, uống được chứ?”
Tân Dã gật đầu: “Làm phiền ạ.”
Dư Tự Cường nói: “Tôi cũng chỉ có 15 phút.”
“15 phút cũng đủ nói chuyện rồi.”
Dư Tự Cường lại nhìn Tân Dã: “Điện ảnh Thâm Lam...... Giám đốc Tân phải không? Đại minh tinh đại minh tinh, tôi từng dẫn con đi xem 《XX》. Có phải...... Tôi cũng không biết có nam diễn viên nào tự mình mở công ty nghệ thuật nữa.” Một công ty nghệ thuật nhỏ bé ông đương nhiên là chưa từng nghe qua, có điều, diễn viên chính Tân Dã trong 《XX》 là người thừa kế của XYZ Hotels & Resorts thì ông lại biết, mấy tin đồn cũng nghe chút ít.
“Vâng, không đóng phim nữa rồi ạ.” Tân Dã nói, “Muốn đóng góp chút công sức vì điện ảnh Trung Quốc. Khoáng thạch quan trọng, văn hóa cũng quan trọng.”
“Có lòng đấy.”
Tân Dã nâng mắt, rồi sau đó mở miệng: “Hôm nay lại đây, chủ yếu là vì khoản vay 20 tỷ đôla của Khai Khoáng Trung Quốc.”
Sau khi nghe thấy Dư Tự Cường cuối cùng quay đầu nhìn thẳng vào Tân Dã: “Hả?”
“Thật sự không dám giấu diếm.” Tân Dã mở lời, “Ngân hàng Hưng Dân từng hứa miệng cho Thâm Lam vay 5000 vạn, điện ảnh Thâm Lam dùng hai bộ điện ảnh chưa quay làm thế chấp. Thành tích của ngân hàng Hưng Dân bình thường, chính sách mạo hiểm lại có phần nới lỏng. Có điều...... Vì khoản thu mua ngoại quốc lần này của Khai Khoáng Trung Quốc, thoáng chốc đã bỏ ra 20 tỷ đô la. Hiện tại, để chuẩn bị nguồn tiền, cũng vì kiểm soát mạo hiểm, họ đã bỏ ngang quy trình ký tiên cùng Thâm Lam và mấy doanh nghiệp khác.”
Dư Tự Cường nghe xong, chợt nhíu chặt ấn đường. Hai hàng lông mày càng dựng thẳng lên, phần thịt nơi ấn đường dồn thành một đống. Ông có chút khó lòng tin nổi, hỏi: “Giám đốc Tân...... Là hy vọng Khai Khoáng Trung Quốc đá rớt ngân hàng Hưng Dân sao? Như vậy, ngân hàng Hưng Dân chỉ có thể quay lại tiếp tục cho Thâm Lam vay ư?”
“Giám đốc Dư, ” Ánh mắt của Tân Dã không nhẹ không nặng thoáng rơi xuống báo cáo tài chính, kế tiếp, hàng mi dài của y chớp động, như kền kền nhìn khóa chết vào đôi mắt của Dư Tự Cường, nói, “Doanh thu tiêu thụ và lợi nhuận ròng năm 2003 của Khai Khoáng Trung Quốc lần lượt là..... Và......, lợi tức trên mỗi cổ phiếu chỉ có 0.08 đồng, còn là nhân dân tệ.”
“Đúng, ” Dư Tự Cường nói, “Bởi năm nay chúng tôi tiến hành hoạt động thu mua nên chi phí bị gia tăng rất cao.”
Tân Dã cười, lắc lắc đầu, dựa vào sofa, gác chân dài, khuỷu tay trái gác lên tay vịn, khuỷu tay phải đặt trên đùi, mười ngón đẹp đẽ đan nhau, nhìn bàn trà, lại nhìn về phía Dư Tự Cường, nói: “Lợi nhuận ròng toàn năm 2003 quá thấp, hơn nữa, mấy dự án thu mua ngoài lãnh thổ công ty đối phương đều đang nợ nần, không còn năng lực kiếm lợi nhuận. Nhìn qua thì là tính chiến lược, mà không phải tính tài chính, mục đích đều là để giành lấy mối hàng sẵn tại địa phương của đối phương, tiến quân vào thị trường quốc gia đối phương. Nhưng triển vọng cũng không sáng sủa, là sự tồn tại tương đối mạo hiểm.”
“......Rốt cuộc giám đốc Tân muốn nói cái gì?”
Tân Dã ra đòn quyết định: “Giám đốc Dư, ngài hẳn cũng rõ ràng, sự thể hiện này của Khai Khoáng Trung Quốc...... Là không có khả năng thành công nhận được khoản vay 20 tỷ đô la. Lợi nhuận ròng của Khai Khoáng Trung Quốc, chưa nói đến việc quá mức mạo hiểm, không có bất cứ ngân hàng quốc gia nào phê duyệt được con số này.”
Ngừng một lúc, lại hỏi: “Giám đốc Dư, điều này có nghĩa là gì đây?”
Nghe Tân Dã phủ định toàn bộ năng lực của công ty mình, khuôn mặt chữ điền của Dư Tự Cường trở nên có chút khó coi, ông nói: “Đương nhiên chứng minh tín nghĩa của Khai Khoáng Trung Quốc trước nay rất tốt, các ngân hàng lớn đều sẵn lòng cho vay.”
Tân Dã khẽ cười, lắc đầu: “Không phải.”
Giọng điệu kia, quá khinh nhờn, đơn giản chính là “Nằm mơ sao?”
Rất không khách sáo.
Dư Tự Cường cũng lạnh cười một tiếng: “Chẳng lẽ giám đốc Tân muốn nói, là vì Khai Khoáng Trung Quốc may mắn sao?” Thật sự là quá sỉ nhục người.
Không ngờ, Tân Dã lại cười lắc đầu: “Không phải.”
Thái độ hiện tại của ông không tốt. Nhưng, vì ông có thể giúp đỡ cho chuyện lần này, nên thái độ ra sao cũng mặc. Tất cả mọi người đều làm kinh doanh, không phải là kết bạn bè. Ngay từ ban đầu, là người thuộc ngành công nghiệp, Dư Tự Cường có một sự khinh thường tự nhiên đối với “Ngành văn hóa”, Tân Dã cũng chẳng muốn tâng bốc gì. Không biết vì sao, bản thân y chẳng sao cả, nhưng y không chịu nổi việc thứ Tạ Lan Sinh yêu nhất lại bị người coi khinh.
Dư Tự Cường hỏi: “Vậy......?”
Ánh mắt của Tân Dã một lần nữa dừng trên gương mặt Dư Tự Cường, tựa như chim ưng, chậm rãi nói ra từng chữ: “Chứng minh, vụ thu mua lần này của Khai Khoáng Trung Quốc là mưu kế của chính phủ Trung Quốc.”
Nghe thấy lời này, Dư Tự Cường ngây người, kinh hoàng không chút che đậy.
Tân Dã lại bổ sung một câu, vẫn là giọng điệu kia, âm thanh trầm thấp, nội dung lại sắc bén: “Chứng minh, vụ thu mua lần này là xuất phát từ lợi ích của quốc gia.”
Nếu không, chiếu theo báo cáo tài chính này, các ngân hàng lớn tuyệt đối không có khả năng chấp thuận khoản vay giá trị lớn đến thế. Bởi vậy, giải thích duy nhất là, chính phủ Trung Quốc đang âm thầm can thiệp, chỉ đạo bốn ngân hàng quốc doanh gồm Ngân hàng Phát triển, ngân hàng xuất nhập khẩu, ngân hàng Trung Quốc, ngân hàng Công Thương dốc toàn lực hỗ trợ vụ thu mua MNM lần này.
Bên kia, Tân Dã lại nói: “Giám đốc Dư, MNM là công ty Australia, khi thu mua cần sự phê duyệt của FIRB. FIRB (Foreign Investment Review Board, uỷ ban phê duyệt đầu tư ngoại quốc, là một trong những ban ngành tɧẩʍ ɖυyệt thu mua ngoài biên cảnh của Australia) yêu cầu, thu mua ngoại biên phải hoàn toàn căn cứ trên mục đích thương mại của bản thân công ty. Trên thực tế, tất cả ban xét duyệt các quốc gia đều có loại yêu cầu này, FIRB cũng không ngoại lệ. Khai Khoáng Trung Quốc là xí nghiệp quốc doanh, FIRB đại khái cũng cực kỳ đau đầu, hiện tại trong nước Australia hẳn là cũng có làn sóng phản đối, dù sao, khoáng sản là tài nguyên quan trọng, lại không thể tái tạo, một khi rơi vào tay quốc gia khác mạch máu sẽ bị người ta nắm giữ. Đồng thời MNM là doanh nghiệp quan trọng, nếu bán cho công ty Trung Quốc, mở ra một lỗ hổng, rất có khả năng dẫn đến việc chảy máu tài nguyên không thể cứu vãn.”
Dư Tự Cường: “............” Ông chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
“Giám đốc Dư, tôi đây chân thành đề nghị, quy hoạch lại kế hoạch gây quỹ, tính toán lại hạn mức đi vay một lần nữa. Tôi cũng có thể tư vấn một chút...... Các ngân hàng lớn cũng cần biết chừng mực. Bằng không, với khoản vay giá trị lớn 20 tỷ, FIRB có thể vin vào chứng cứ tuyệt hảo đó mà cho rằng ‘Khai Khoáng Trung Quốc không phải là dựa trên lý do thương mại, mà căn cứ vào lợi ích đất nước, sẽ uy hϊếp đến sự an toàn quốc gia’. Phải biết rằng, để bãi bỏ một vụ thu mua ngoài biên cảnh, FIRB cũng phải đưa ra nguyên do, 20 tỷ đô la này quả thực chính là tự dâng đến trước mặt người ta.”
Thật là, Tân Dã nghĩ, mấy ngân hàng này làm ăn cái kiểu gì thế* không biết.
* Nguyên văn 干吗吃 (kiền mạ cật): thường dùng chỉ sự bất mãn, chỉ trích năng lực làm việc của cấp dưới.Tân Dã phỏng đoán, dựa vào số liệu năm 2003 của Khai Khoáng Trung Quốc, hẳn là chỉ có thể vay được 8 tỷ, phần vốn còn lại nếu nghĩ kỹ, thì là bán một vài loại quặng khác cho các doanh nghiệp cùng ngành tại Trung Quốc, cũng vẫn còn ổn. Cứ như vậy, 8 tỷ đô la, một mình Ngân hàng Phát triển là quá đủ, cùng lắm là thêm Ngân hàng Xuất nhập khẩu, cho dù tất cả mọi người đều tham gia, Hưng Dân khẳng định cũng chỉ phải bỏ ra chút đỉnh, 8000 vạn là tối đa. Lại nói, dẫu là khoản vay 8000 vạn đô la cũng đủ cho Hưng Dân ăn no. Bản thân đã góp công lớn thế này, khoản vay 5000 vạn nhân dân tệ này Dư Tự Cường sẽ phải giúp y. Khai Khoáng Trung Quốc và ngân hàng Hưng Dân có chung một cổ đông, không phải việc khó gì, ngân hàng Hưng Dân cho tới nay đều có rất nhiều khoản vay liên quan.
Lập tức thu hồi khoản vay 20 tỷ, ba bên Khai Khoáng Trung Quốc, ngân hàng Hưng Dân, điện ảnh Thâm Lam đều thắng, bằng không, cả ba đêu sẽ thua. Khai Khoáng Trung Quốc thu mua thất bại, ngân hàng Hưng Dân không giải ngân được, điện ảnh Thâm Lam chẳng thể quay phim, Tân Dã tin tưởng Dư Tự Cường có thể nghĩ thông suốt đạo lý này.
Có điều, Tân Dã biết, y cùng lúc vì bản thân, vì Thâm Lam, một mặt khác, cũng là vì Khai khoáng Trung Quốc, vì lần thu mua này. Sau khi phát hiện sai sót lớn y hy vọng có thể nhắc nhở đối phương, thậm chí, đây mới là mục đích hàng đầu.
Cuối cùng, Tân Dã nhìn đồng hồ, 15 phút Dư Tự Cường cho vừa vặn đã hết, y lại đan mười ngón, lười biếng ngả vào sofa, trên khuôn mặt trẻ trung anh tuấn là sự bí hiểm khó lường: “Giám đốc Dư, nếu không tức khắc thu hồi khoản vay, vụ thu mua lần này của Khai Khoáng Trung Quốc nhất định sẽ nhận lại kết cục thất bại.”
Dư Tự Cường vẫn còn đang kinh hãi, sửng sốt nhìn Tân Dã.