Sau khi quyết định quay phim thương mại, Tạ Lan Sinh liền bắt đầu chuẩn bị nội dung cho 《 Nhất kiến chung tình 》. Trong đầu anh có rất nhiều câu chuyện, cuối cùng chọn lấy 《 Nhất kiến chung tình 》.
Bởi vì sớm đã có cốt truyện sơ khai, chỉ cần dùng tầm hai tuần anh đã bổ sung xong toàn bộ tư liệu, đến Cục điện ảnh xin phê duyệt, có chút kích động, cũng có chút thấp thỏm, vẫn luôn lo lắng cần phải chỉnh sửa.
Kết quả, Lan Sinh hoàn toàn không ngờ được, đồ của anh còn chẳng trình nổi lên.
Người của Cục điện ảnh nói với anh: “Người khác chỉ cần giao phác thảo kịch bản, ngài thì phải nộp toàn bộ nội dung.”
“???” Tạ Lan Sinh hỏi người trả lời, “Tôi...... phải nộp toàn bộ nội dung sao?”
“Đúng, có vài người cần nộp bản đầy đủ, đạo diễn Tạ ngài là một trong số đó.” Giọng điệu đối phương chắc như đinh đóng cột, “Bằng không sẽ không thể xét duyệt.”
“............”
Không có cách nào, viết đi thôi.
Lan Sinh bắt đầu nơm nớp lo sợ dùng máy tính sáng tác toàn kịch bản. Anh biết, nội dung khái quát của người khác không có vấn đề gì là có thể quay, còn anh thì sao, bên trong từng câu không có vấn đề gì thì mới được, áp lực hiển nhiên là cực kỳ lớn.
Rốt cuộc, đến cuối tháng 2, anh nộp kịch bản đầy đủ gồm 26000 chữ của 《 Nhất kiến chung tình 》 lên, từ đó bắt đầu chờ đợi đằng đẵng. Tạ Lan Sinh chỉ cảm thấy, quá trình phê duyệt, quá trình lấy “Tư cách” này, vừa dịu dàng, lại tàn khốc. Một đường anh đi tới, có một chút lãng mạn, cũng có một ít bi hùng.
Trong quá trình Tạ Lan Sinh sốt ruột chờ đợi kết quả thẩm định, điện ảnh Thâm Lam của Tân Dã lại muốn phát hành một bộ điện ảnh nữa.
Có điều, bởi vì vừa mới mua một cao ốc “Gia mỹ” tại quảng trường, tài chính của Thâm Lam chỉ còn 3500 vạn, đầu tư toàn bộ vào bộ phim hài chiếu Tết của một đạo diễn, lúc này nhìn thấy kịch bản tốt, Tân Dã lại không muốn bỏ qua, nhưng lại không có vốn. Tạ Lan Sinh biết, Tân Dã rất vừa ý bộ phim này.
Tạ Lan Sinh vốn tưởng rằng Tân Dã sẽ mời người đầu tư vào Thâm Lam, dùng cổ phần công ty Thâm Lam để đổi lấy tiền, hoặc là, mời người đầu tư một phần, bên mình bỏ một phần tiền túi—— làm người đầu ấp tay kề, Tạ Lan Sinh biết rất rõ rằng Tân Dã khá giàu có. Chỉ là, cổ phần của Tân Dã tại điện ảnh Thâm Lam có hơi ít một chút.
Thế mà Tân Dã lại đi vay. Theo lý thuyết, tòa nhà thương mại dùng để mở rạp chiếu phim đã được mang đi thế chấp tại Ngân hàng Công thương —— ngân hàng đồng ý mức thế chấp cao nhất là một tỷ, điện ảnh Thâm Lam ảnh đã dùng hết, nên không thể lấy nó để đi vay nữa. Mà trước kia Tạ Lan Sinh nói mình muốn mở rạp chiếu phim nghệ thuật, đại Ảnh đế Tân cũng chưa từng nghĩ đến việc dùng tài chính đầu tư mấy thứ như bất động sản, toàn tâm toàn ý phát hành điện ảnh. Địa điểm văn phòng cũng đi thuê, cũng không thể mang đồ của người khác đi thế chấp, Thâm Lam hẳn là không thể lấy được tiền.
Nhưng chẳng ai ngờ, Tân Dã thế mà lại tạo tiền lệ*, dùng hai bộ điện ảnh còn chưa quay mang đến ngân hàng vay tiền!
*Nguyên văn 开了先河 (khai liễu tiên hà): mở tiền lệ, độ mạo hiểm cao, dám đột nhập vào khu vực cấm, làm những việc mà người khác không dám làm.Ở Hollywood, nếu phim bán được bản quyền trước, bên làm phim phải mang được hợp đồng đến ngân hàng để xin vay. Tại đó, công ty điện ảnh truyền hình đi vay cần công ty bảo hiểm cung cấp đảm bảo, mà điều kiện tiên quyết của công ty bảo hiểm chính là phải nhìn thấy được hợp đồng bán trước. Nhưng hiện tại, Tân Dã hai bàn tay trắng, vậy mà vẫn có thể vay tiền từ ngân hàng.
Đến ngày 14 tháng 3, tuy rằng chưa được chính thức cho vay, nhưng việc Thâm Lam vay 3500 đã là chuyện ván đã đóng thuyền, Thâm Lam cùng ngân hàng tư nhân kia bắt đầu chỉnh sửa thỏa thuận hợp tác. Như vậy, sau khi song phương ký kết thỏa thuận, Thâm Lam có thể mang nó đi ký kết hợp đồng với diễn viên, đợi cho đến khi hợp đồng nêu rõ bộ phim này chắc chắn sẽ được thực hiện, ngân hàng mới chính thức ký cho vay.
Ngân hàng này là ngân hàng tư nhân, về mặt chính sách cũng không quá chặt chẽ, bởi vì lợi nhuận Q1 năm 2004 không tốt, nó quyết định tham gia vụ phiêu lưu này. Dù sao, những bộ điện ảnh trước đây của Thâm Lam đều chưa từng thua lỗ.
Vị đạo diễn lớn của bộ phim mới kia có một chút lắm miệng. Ngân hàng còn chưa cho vay, hắn đã bô bô cho toàn thể mọi người.
Mọi người đều bị hành động này của Tân Dã này dọa cho sợ ngu người.
Hai bộ điện ảnh còn chưa quay thế mà có thể vay được tiền sao?! Một thứ trống không như vậy mà cũng có thể nhận được tiền à?!
Ai nấy đều cảm khái, điện ảnh Thâm Lam thật biết chơi.
Còn có một partner của Ngân hàng quốc tế Trung Quốc kể lại một truyền kỳ: Năm 2000, khi Tân Dã còn đang ở Mỹ, bong bóng internet tan vỡ, công ty IT phá sản, toàn Thung lũng Silicon cực kỳ tiêu điều. Lúc đó một người bạn của Tân Dã sở hữu một công ty B to B (Business to Business) *, trước mắt cũng sắp tiêu đời, nhưng Tân Dã đã bày cho người bạn này một nước cờ mới: Thúc đẩy plan hoàn toàn mới cho phép khách hàng doanh nghiệp thanh toán theo năm, mà khi đó, tất cả các dịch vụ IT trực tuyến này đều được thanh toán hàng tháng. Nếu “Thanh toán năm” thì được hưởng chiết khấu 9%, đồng thời giảm bớt nghiệp vụ accounts payable, xấp xỉ hơn một nửa doanh nghiệp đã chọn “Thanh toán năm”, nguồn tiền của công ty người bạn kia thoáng chốc trở nên dồi dào, nhờ vậy mà chống chọi qua được lần khủng hoảng đó. mà năm 2001 để quảng cáo anh ta đã nhiều lần công khai phát biểu: “Biện pháp này, là nam diễn viên chính của phim 《xx》 được đề cử Oscar đã nói cho tôi!”
*B2B là cụm từ viết tắt của “Business to Business” được dùng để chỉ hình thức kinh doanh giữa doanh nghiệp với doanh nghiệpTin tức này vừa được truyền ra, giới điện ảnh truyền hình lại cảm khái: Quá biết chơi rồi.
............
Đến cuối tháng 3, kết quả thẩm định 《 Nhất kiến chung tình 》 của Tạ Lan Sinh đã có.
Khi nhìn đến phần ý kiến chỉnh sửa, đầu óc Lan Sinh “Đoàng” một tiếng.
Cực kỳ cực kỳ không tốt.
Chỗ cần sửa siêu nhiều.
Hơn nữa, nghiêm trọng nhất chính là, thẩm định của Cục điện ảnh cho rằng, nội dung trung tâm của 《 Nhất kiến chung tình 》 tồn tại vấn đề, cần chỉnh sửa.
Tạ Lan Sinh quả thực đần người luôn.
Nội dung nòng cốt của điện ảnh, phần cao trào cần chỉnh sửa ư......?
Nhưng, không có cách nào sửa cả.
Giả sử bỏ những điểm này, điện ảnh sẽ hoàn toàn biến đổi, nói cách khác, nếu chỉnh sửa toàn bộ theo ý kiển, bộ điện ảnh này cũng không tồn tại.
Lan sinh nhớ tới lần Universal Pictures yêu cầu sửa 《 Gốc rễ 》. Nếu không phát sinh đêm quê đẫm máu, 《 Gốc rễ 》 sẽ trở nên mất ý nghĩa. Hiện tại, 《 Nhất kiến chung tình 》 cũng là giống vậy, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Lần trước anh có thể từ chối, nhưng lần này, anh bất lực. Là bất lực.
Sau này anh phải làm sao đây?
Tạ Lan Sinh cầm kịch bản ủ rũ trở về nhà.
Trên đường vừa lúc là giờ cao điểm. Xe trong Bắc Kinh càng ngày càng nhiều, toàn thành phố như thể phát cuồng, khắp chốn tràn ngập sự nôn nóng. Tiếng còi sau to hơn tiếng trước, vang dội như vậy, chói tai như vậy, làm cho người ta bất an. Tựa hồ mỗi người đều có một cuộc hẹn quan trọng cần đến, không thể chờ đợi, không thể bình tĩnh, muộn một chút cũng không được.
Cứ như vậy, về đến nhà đã là 6 giờ rưỡi.
Sau khi Tạ Lan Sinh về nhà liền vào phòng tắm tắm rửa, cảm giác bản thân nhẹ nhàng khoan khoái hơn một chút, trút bỏ từng chút mỏi mệt, từng chút phong trần đầy thân.
Xuống tầng một lần nữa, Tạ Lan Sinh lại kinh ngạc phát hiện Tân Dã đang nấu ăn.
“...... Cưng à?” Tạ Lan Sinh nói, “Về sớm vậy sao?”
“Ừm, ” Tân Dã đang xào tôm khô với trứng, là món ăn gia đình, y gắp đồ ăn vào bát đĩa, nói, “Buổi chiều anh đến Cục điện ảnh, xong việc cũng không nhắn tin. Em lo lắng kết quả không tốt, nên về xem thử.”
“......” Tạ Lan Sinh thở dài, giúp Tân Dã bưng bát đĩa ra, chờ Tân Dã tiến lại, mới nghiêm chỉnh ngồi xuống, đặt hai tay lên đầu gối, nói, “Dựa theo yêu cầu chình sửa của Cục điện ảnh, 《 Nhất kiến chung tình 》 liền trở nên tầm thường.”
Tân Dã nhướn mày: “Cụ thể thế nào ạ?”
Tạ Lan Sinh kể toàn bộ ý kiến phản hồi lại cho Tân Dã một lượt, cuối cùng nói: “Tính độc đáo bị phủ định, 《 Nhất kiến chung tình 》 không còn ý nghĩa. Đại mỹ nữ Lộ Nhất Đình vừa gặp đã yêu một người đàn ông bình thường, nhưng khi qua lại lại dùng tên ‘Nhất Chỉ’ của chị gái. Cuối cùng...... Nếu không phải vì điều này, thì còn có thể gì cái gì nữa chứ?”
” Lan Sinh.” Tân Dã điềm tĩnh trước sau như một, mười ngón thon dài của y đan lại, cũng không động đũa, ánh mắt nhìn khóa vào Tạ Lan Sinh, nói, “Đầu tiên, chúng ta cần nỗ lực đấu tranh. Chúng ta có thể thử chứng minh, 《 Nhất kiến chung tình 》 rất hay, là có thể quay được. Nó rất tích cực, kịch bản hoàn toàn phù hợp quy định 《 Điều lệ quản lý điện ảnh 》.”
Giọng nói của y bất ngờ làm cho Tạ Lan Sinh bình tĩnh hơn một chút.
Đúng vậy, Tạ Lan Sinh biết, lãnh đạo Cục điện ảnh cũng chẳng phải là không thể nói chuyện. Anh có thể giải thích, có thể đấu tranh, chứ không nhất thiết là không thể quay.
Nhưng vì lẽ gì, khi chỉ có một mình anh cực kỳ bi quan với kết quả, mà khi Tân Dã ở bên cạnh anh lại liền nhìn thấy hy vọng chứ?
“Thứ hai, Lan Sinh.” Tân Dã tiếp tục nói, “Bộ điện ảnh kế tiếp của Tạ Lan Sinh nhất định sẽ được trình chiếu công khai, đúng không?”
Tạ Lan Sinh gật gật đầu: “Đúng.”
“Tốt, ” Tân Dã tiếp tục dẫn đường, “Một khi chúng ta đã xác định như vậy, thì hết thảy đều trở nên dễ xử lý. Đối với chuyện đã khẳng định như thế, không có gì phải lo lắng cả. Trước cứ bình tĩnh đã, tình huống chưa chắc đã hỏng bét như vậy, hiện tại sốt ruột còn quá sớm. Chúng ta dốc hết toàn lực, lắng nghe mệnh trời, đấu tranh cho 《 Nhất kiến chung tình 》 có thể nhận được kết quả tốt, hoặc chí ít là kết quả có thể chấp nhận được. Chúng ta có thể mời mấy học giả thậm chí chuyên gia giáo dục thiếu nhi viết chút phân tích cùng với đề xuất, chứng minh sẽ không ảnh hưởng khán giả, còn có thể đệ trình những bộ điện ảnh quốc nội có góc nhìn tương tự lên, cũng có thể dùng điện ảnh Âu Mỹ có cùng thể loại làm ví dụ, còn có thể......” Một lần nói liền đưa ra rất nhiều sáng kiến.
Đối với chuyện của Tạ Lan Sinh, Tân Dã chưa bao giờ nói “Anh có thể”, toàn bộ đều là “Chúng ta có thể”.
Tiếp theo, Tân Dã còn nói: “Trường hợp xấu nhất, chúng ta liền đổi một bộ điện ảnh khác. Em biết, trong đầu anh có rất nhiều ý tưởng. Từ từ sẽ đến, không cần nghĩ nhiều, hai ta đều biết rõ, bộ điện ảnh tiếp theo của anh sau cùng nhất định có thể công chiếu.”
“...... Ừ.”
Trải qua sự phân tích của Tân Dã, Tạ Lan Sinh quả thật dễ chịu hơn không ít.
Đúng vậy, Tạ Lan Sinh nghĩ, đối với một mục tiêu xác định, kết cục cũng xác định, không có gì phải lo lắng, hay nghĩ ngợi nhiều cả, cố gắng hết sức là được, ngã tư đường mới có thể khiến cho người ta cảm thấy mù mờ cùng với lo âu.
Sức lực của anh lại quay về.
Anh thực sự thích Tân Dã. Trong lý tính của Tân Dã có mang theo cảm tính, còn anh thì trong cảm tính lại có lý tính, mỗi một ngày trong tám năm nay đều bù đắp cho nhau đến ăn khớp như thế.
Thấy ánh mắt Tạ Lan Sinh biến đổi, Tân Dã khẽ cười. Tạ Lan Sinh dùng thìa gốm múc canh sườn vào trong bát, ăn cơm chan canh, vừa nói với Tân Dã: “Tân Dã, cảm ơn. Hì, thế nào cũng phải cảm ơn em, mỗi ngày đều cảm ơn em hết.”
“Là điều em nên làm mà.” Tân Dã nói xong, tay phải sờ lên một bên vành tai của Tạ Lan Sinh, day nhẹ, ánh mắt đen tối, nói: “Có điều, nếu thật lòng muốn cảm ơn...... Đêm nay hãy ngoan ngoãn đi.”
Tạ Lan Sinh: “Hở?”
Ánh mắt Tân Dã chậm rãi ngưng đọng vào trong đôi mắt của Tạ Lan Sinh, lại mở miệng: “Bởi phải nộp toàn bộ kịch bản...... Anh đã bận suốt hai tuần, em cũng nhịn hết hai tuần rồi.”
“A...... À.” Sau khi sáng tỏ ý tứ của Tân Dã, Tạ Lan Sinh lại nâng lên bát lên, che hết mặt mình lại, không nói được, cũng chẳng nói không.
............
Có điều, dẫu cho chấp thuận thật miễn cưỡng, buổi tối, sau khi Tạ Lan Sinh rửa ráy xong phát hiện bản thân cũng rất chờ mong.
Anh là khát khao Tân Dã.
Tạ Lan Sinh quấn quanh hông một chiếc khăn tắm màu trắng, bước khỏi phòng tắm tầng ba. Vừa mở cửa, liền thấy Tân Dã đang chờ bên ngoài. Tân Dã tắm trong phòng ngủ chính, cũng quấn chiếc khăn tắm trắng trên hông.
Tân Dã cười, hai tay xoay bả vai Tạ Lan Sinh, đẩy anh vào lại phòng tắm, còn đẩy thẳng đến mặt trước mặt gương lớn bằng cả bức tường, hai tay nắm eo đối phương, cúi đầu hôn hôn lêи đỉиɦ đầu anh, giọng nói mang từ tính, nói: “Đã nói rồi, ngoan ngoãn chút nhé?”
Mười ngón tay của Tạ Lan Sinh đè lên hai tay Tân Dã: “Tân Dã, đừng, đừng lộn xộn.”
“Ừ.”
Tay Tân Dã quả thật không động đậy, nhưng mà, Tạ Lan Sinh vừa mới yên tâm một chút, anh liền cảm thấy có một thứ chen vào giữa hai đùi mình......!!
Anh nói: “Này!!”
Tân Dã chỉ nhìn thẳng vào gương, tay giữ lấy chiếc cằm nhỏ của Tạ Lan Sinh, để anh cùng nhìn.
Bởi vì......, Tạ Lan Sinh cũng dần dần động tình. Anh chỉ nhìn thấy, chiếc khăn tắm của mình đang bị hất lên theo từng tiết tấu.
Mỗi lần đối phương làm động tác này, anh cũng cảm thấy, mình cũng bị nâng lên theo, giống như mụ phù thủy cưỡi chổi trong phim hoạt hình. Chẳng được bao lâu, Tạ Lan Sinh theo bản năng chỉ đứng bằng mũi chân, một tay Tân Dã ôm eo anh, nâng anh lên.
Tiếng thở dốc Tân Dã dần dần nặng thêm, sau đó, tay phải đột nhiên dùng sức kéo, quăng khăn tắm của Tạ Lan Sinh vào một góc.
“Á!!” Sự kí©h thí©ɧ thị giác trở nên quá mạnh mẽ, Tạ Lan Sinh nhắm mắt lại theo bản năng, bởi vì đang bị giữ hông, không thể cựa quậy.
Tân Dã lại giữ cằm anh: “Ngoan một chút nhé?”
“......”
Tạ Lan Sinh nghĩ, cái này mẹ nó...... Quá mức rồi.
Anh chỉ nhìn thấy, thứ của mình sớm đã dựng thẳng...... Mà Tân Dã ngược lại bị che khuất phía sau, chỉ có thứ kia...... Ở giữa chân anh...... Như ẩn như hiện, lúc thì nhìn thấy, khi lại ẩn náu.
Qua một lúc, Tân Dã tựa hồ đã thỏa mãn, nâng đầu gối Tạ Lan Sinh lên, đứng thẳng dậy, không hành sự nữa, chỉ dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve cho Tạ Lan Sinh...... Bảy tám phút sau, hô hấp của Tạ Lan Sinh dồn dập, sắc trắng bắn lên mặt gương.......
Tân Dã lại bế xốc Tạ Lan Sinh lên, đi đến phòng ngủ chính.
Làn da Tạ Lan Sinh trắng trẻo, bên trên ga giường tơ tằm màu đen, vừa thanh khiết lại diễm lệ.
Bọn họ còn làm một lúc trên chiếc ghế mát xa Daiwa hơn mười vạn. Chiếc ghế có chức năng rung, sau khi Tân Dã đè lên đối phương, liền bật chế độ thấp nhất, song vẫn rung cho toàn thân Tạ Lan Sinh mềm nhũn, tiếng khóc cũng đều vỡ vụn.
Cuối cùng lăn lộn suốt một đêm, Tạ Lan Sinh ra đến năm lần, còn chưa tính lần cuối chẳng ra nổi gì.
Tạ Lan Sinh có phần nhạy cảm, có lẽ do môi trường trưởng thành các kiểu chơi của Tân Dã vô cùng đa dạng, Tạ Lan Sinh thường xuyên cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng mà, sau mỗi lần kết thúc, Tân Dã luôn ôm anh, tinh tế lại dịu dàng hôn lên ấn đường, mũi, môi của anh, vô cùng trân trọng, khiến Tạ Lan Sinh được trải nghiệm cảm giác cực hạn từ thân đến tâm.
............
Bắt đầu từ sau ngày nhận được ý kiến thẩm định, Tạ Lan Sinh lại chuyên tâm viết tài liệu bổ sung gửi Cục điện ảnh. Trong quá trình, Tân Dã cũng đưa ra không ít đề xuất.
《 Nhất kiến chung tình 》 có tình yêu, cũng có ngờ vực.
Nữ chính Lộ Nhất Đình trúng tiếng sét ái tình với một người đàn ông bình thường, nhưng khi bên nhau lại dùng tên của chị gái sinh đôi.
Tạ Lan Sinh mời giáo sư Bắc Điện viết cho một vài tài liệu hỗ trợ, lại mời chuyên gia giáo dục viết bài phân tích khách quan. Nói rằng, giả định này có thể tạo thành hiệu quả tích cực cho khán giả, chứ không phải là tác dụng tiêu cực.
Anh lại tìm ra hai bộ quốc nội tương tự vào thập niên 90, còn tìm ra bộ điện ảnh Hollywood đồng thể loại, in toàn bộ đánh giá của khán giả, giới thiệu của truyền thông, phân tích của bình luận viên điện ảnh ra. Để chứng minh với Cục điện ảnh rằng 《 Nhất kiến chung tình 》 không có vấn đề gì.
Cuối cùng, anh còn ra ngoài làm khảo sát, mời nhóm phụ huynh phát biểu quan điểm. DV không cắt lấy một giây đồng hồ, nguyên đai nguyên kiện, mà ý chung của nhóm phụ huynh đều cảm thấy nội dung khá tốt.
Sau khi chuẩn bị tài liệu xong xuôi, Tạ Lan Sinh lại hẹn nói chuyện trực tiếp với Cục điện ảnh, dự định thử nỗ lực đấu tranh.
Anh lại cảm thấy cực kỳ căng thẳng.
Một lần nữa anh lại tiếp nhận phán quyết, nhưng tất cả đều chẳng thể đoán trước được.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Lâu Diệp từng nói, mấy năm trước, người khác là nộp phác thảo kịch bản, bọn họ thì phải nộp bản đầy đủ...... Hiện tại thì không biết nữa.Đã thử điều tra, dùng điện ảnh trên giấy để đi vay, sớm nhất hẳn là Hoa Nghị. Hai người Vương Trung Quân Vương Trung Lỗi là cao thủ về tài chính.Đùi play.Cũng đủ ăn chơi đấy.