Tháng 11 năm 2003, Bắc Kinh.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời như dòng mật ong, vàng óng ánh, đặc quánh, thơm ngọt ngào. Toàn Bắc Kinh đều bị dòng mật ấy bao quanh, làm cho người ta có chút mê say, lại có chút biếng nhác.
Tạ Lan Sinh nằm ngủ trên giường. Con người 33 34 tuổi, làn da vẫn như sứ trắng. Anh nằm nghiêng, hai chân gập lại, hai tay cuộn vào nhau, như thể mèo con.
Tân Dã đã làm xong bữa sáng cho hai người, nhẹ nhàng lên tầng vào phòng, thấy Tạ Lan Sinh chưa tỉnh ngủ, có chút không nỡ gọi anh dậy.
Y rũ mắt nhìn đường cong thân thể dưới lớp vải gấm áo ngủ của Tạ Lan Sinh. Nhìn một lúc, lại không nhịn nổi nữa, vươn tay phải, ba đầu ngón tay cách chăn, men theo đường nét, chậm rãi lướt qua mặt nghiêng eo, hông, đùi… của Tạ Lan Sinh, hô hấp dần nặng, sau một lúc lâu mới thu tay lại, vô cùng nhẹ nhàng hôn lên vành tai Tạ Lan Sinh.
Tạ Lan Sinh “Ưm” một tiếng, lông mi rung lên, sau đó mở ra, thấy Tân Dã, nở nụ cười.
Âm thanh của Tân Dã mang theo từ tính, chống tay bên mép giường, cúi người, trêu Tạ Lan Sinh, nói: “Đạo diễn Tạ, tỉnh rồi à?”
“Ừm, ” Khóe miệng Tạ Lan Sinh cong lên, gọi người yêu của mình, “Chào buổi sáng, giám đốc Tân.”
Hai bọn họ, có đôi khi gọi nhau “Lan Sinh” “Tân Dã”, có đôi khi lại gọi “Đạo diễn Tạ” “Giám đốc Tân”, còn có thời điểm, lại dùng cách nói trong giới, gọi “Thầy Tạ” “Thầy Tân”.
Tân Dã đắm đuối nhìn mặt đối phương, hỏi: “Dậy ăn cơm nhé?”
Tạ Lan Sinh lại nhắm mắt, gật gật đầu, đáp: “Được.”
Dù nói được, nhưng người lại không nhúc nhích.
Không muốn động đậy.
Ngày hôm qua anh buông thả suốt một đêm. Ban đầu chỉ là nhẹ nhàng, sau liền biến dữ dội, bị lăn qua lộn lại thành búp bê vải, một ngón tay cũng chẳng muốn động.
Hai người Tạ Lan Sinh cùng Tân Dã đã bên nhau bảy năm rưỡi. Hiện tại, Tân Dã quen thuộc hết thảy của anh, con người cũng càng thêm trưởng thành cường đại, có thể vừa nhìn anh, ngắm bộ dáng ý loạn tình mê, vừa khơi gợi điêu luyện. Còn Tạ Lan Sinh, từ ngón tay Tân Dã siết chặt trên eo anh, hoặc từ hành động giữ lấy kheo chân, còn cả từ động tác mạnh mẽ, liền biết đối phương đang kích động, nhờ thế mà phối hợp theo.
Tân Dã từng nói, dẫu đã qua nhiều năm như vậy, thi thoảng, y vẫn sẽ có một chút hoài nghi bản thân đang nằm mơ, tựa như bốn năm kia. Tạ Lan Sinh là thật lòng thương y.
Thấy Tạ Lan Sinh nhắm mắt bất động, Tân Dã lại yêu chiều cong môi: “Ăn cơm cũng muốn bế đi sao?”
Tạ Lan Sinh mở mắt ra, cười ha há, xoay người một cái biến thành nằm ngửa: “Ý kiến có vẻ không tồi nhỉ?” Anh vốn muốn ngủ thêm một lúc nữa.
Tân Dã thở dài, mặc lại quần ngủ cho Tạ Lan Sinh, rồi lại giúp đối phương mặc áo ngủ, cài khuy xong xuôi, vén chăn lên, hai cánh tay hơi dùng sức, bế ngang Tạ Lan Sinh lên. Y nghiêng người đi qua cửa, qua hành lang, rồi xuống cầu thang, từng bước đi rất vững vàng. Hai tay Tạ Lan Sinh nhẹ nhàng ôm cổ đối phương, đôi chân rảnh rỗi lắc lư.
Tới phòng ăn nhỏ ở tầng một, Tân Dã để Tạ Lan Sinh ngồi xuống, lấy cho anh đôi dép lê, lại hầu hạ súc miệng. Tiếp theo, mang sữa, bánh mì nướng, xúc xích nướng, trứng tráng đặt lên bàn.
Khẩu vị của Tân Dã vốn rất nhạt. Y sinh ra lớn lên tại Mỹ, không quá tiếp nhận được vị mặn vị cay xé lưỡi của đồ ăn Trung Quốc, nhưng mấy năm nay lại đã quen, khẩu vị tiệm cận với Tạ Lan Sinh.
Bọn họ vừa nói chuyện vừa ăn bữa sáng. Con người Tân Dã có phần sang trọng, ăn trứng tráng cũng phải dùng dao cắt từ giữa, để lòng đỏ sền sệt chảy ra, sau đó cắt lòng trắng thành mấy miếng nhỏ, dùng dĩa xiên, chấm từng miếng vào lòng đỏ ăn. Tạ Lan Sinh lại thích chín kỹ, hai mặt đều phải rán chín, chấm xì dầu ăn.
Ăn xong, hai bọn họ lại lên tầng.
Trong phòng vệ sinh, Lan Sinh, Tân Dã chia nhau rửa mặt, Tân Dã tạo kiểu tóc xong xuôi, chuẩn bị thay quần áo ra ngoài.
Thấy Tân Dã đã đã chỉnh trang sạch sẽ, Tạ Lan Sinh lại dán lại gần, như mèo con hít ngửi bên kẽ môi Tân Dã. Anh khụt khịt mũi, còn buột miệng ra hỏi: “Đổi loại kem đánh răng rồi à? Có mùi bạc hà này.”
Ánh mắt Tân Dã thoáng động, một tay nắm cằm Lan Sinh kéo đối phương lại gần, tay kia quấn quanh eo anh, chẳng nói chẳng rằng hạ môi hôn. Hai bọn họ không ngừng quấn quýt, đầu lưỡi Tân Dã dùng sức cuốn lấy Tạ Lan Sinh, hấp thu hương vị, trong miệng mang theo chút hương bạc hà.
Nụ hôn kết thúc, Tạ Lan Sinh đẩy Tân Dã: “Được rồi, giám đốc Tân, đi làm đi.”
Ánh mắt Tân Dã còn luyến tiếc anh, nói: “Ừm.” Lại mười một tiếng không thể gặp nhau.
“Có chuyện gì thì nhớ nhắn tin nhé.”
“Ừ.”
Trên thực tế, lúc ban ngày, cứ mỗi hai tiếng bọn họ đều nhắn tin cho nhau, hỏi thăm đang làm gì, phát sinh những gì, đến buổi tối sẽ kể lại kỹ lưỡng hơn.
Tân Dã nói xong liền đến phòng để đồ thay Âu phục, ra ngoài đi làm. Y mặc áo sơmi đen nhánh, Âu phục sắc đen nhạt, còn thắt cà vạt xám bạc, vóc dáng cao lớn, bờ vai rộng, Tạ Lan Sinh mới chỉ từng thấy một người Trung Quốc duy nhất là Tân Dã có thể mặc Âu phục căng tràn như thế. Bởi đã hơn ba mươi, Tân Dã càng thêm trưởng thành chững chạc, phong thái kinh người.
Tạ Lan Sinh dõi theo toàn bộ hành trình, trong lòng bỗng chốc trống trải.
Thật quái lạ. Đã bên nhau bảy năm rưỡi, mỗi ngày đều tạm biệt, tại một khắc này đây, vẫn cảm thấy cô đơn.
............
Tân Dã một đường tự lái xe đến công ty “Điện ảnh Thâm Lam”. Điện ảnh Thâm Lam (ShenLan), có tên của Tân Dã (Shen Ye), cũng có tên của Lan Sinh (Lan Sheng), nhưng hai chữ vừa vặn ghép thành một từ đơn, hơn nữa còn lấy từ đồng âm, không ai để ý nhiều.
Điện ảnh Thâm Lam nằm tại ba tầng cao nhất của một tòa building.
Tân Dã ra khỏi thang máy cấp quản lý, đi vào điện ảnh Thâm Lam, gật đầu với nhóm nhân viên nữ đang đứng dậy chào hỏi tại phòng làm việc chung rộng rãi bên ngoài, tiến vào văn phòng. Phòng làm việc chung lớn hiện giờ bao gồm cả bộ phận thư ký, ban marketing nội bộ.
Cửa phòng Tân Dã vừa đóng lại, hai cô gái liền bắt đầu mê đắm.
Một người trong đó nói: “Sếp Tân đẹp trai quá đi! Khí thế quá mạnh mẽ! Chỉ dựa vào điều đó thôi, cả đời này tớ sẽ không nghỉ việc!”
Người kia nói: “Tớ cũng thích chín giờ đi làm...... Quy định của sếp Tân có phần tây hóa, đi làm muộn, tan làm cũng muộn, lại không có ngủ trưa.”
Cô nàng lúc trước đáp lời: “Tớ cũng thích đi làm lúc chín giờ! Công ty trước của tớ quy định cứng nhắc lúc tám giờ rưỡi, sếp tổng của bọn tớ mỗi ngày đều tự giác đi lúc sáu giờ rưỡi cơ!” Lúc này các công ty Bắc Kinh mới bắt đầu giờ làm việc xen kẽ, chín giờ là muộn nhất, xấp xỉ 60% công ty là bảy giờ rưỡi hoặc tám giờ bắt đầu, còn có 30% là bảy giờ hoặc tám giờ rưỡi.
“À, ” Cô nàng thứ hai lại nói, “Sếp Tân thường xuyên tăng ca, nhưng cơ hồ là không đến sớm.” Cô có kha khá thâm niên tại công ty, chuyện biết được cũng nhiều hơn.
“Ha ha ha ha, là cú đêm sao?”
“Không phải.” Người kia đột nhiên thần thần bí bí, “Lúc trước có một chị gia nhập ‘Điện ảnh Thâm Lam’ từ sớm nói, sếp Tân từng giải thích với mọi người vì sao ngài ấy không thể đến sớm, trừ phi xuất hiện tình huống khẩn cấp.”
“Vì sao thế?”
“Chậc chậc, ” Cô gái nói, “Người yêu của sếp Tân làm ngành sáng tác, đại não kí©h thí©ɧ, giấc ngủ không yên. Sếp nói, người yêu phải nằm trong lòng ngài ấy mới có thể bình tĩnh, mới có thể ngủ ngon được. Không đúng, nguyên gốc phải là, phải ở bên ngài ấy thì người yêu mới có phần bình tĩnh, mới có thể ngủ yên được. Hai bọn họ vẫn luôn có giờ ngủ giờ dậy cố định, không phá vỡ quy luật này, trừ phi đối phương đi công tác.”
“............” Thư ký kia kinh ngạc, “Thật á, sếp Tân thế mà đã kết hôn rồi sao? Ngài ấy mới bao tuổi chứ? 31? 32? Sếp Tân hình như là năm 71 hả?”
“Vậy hẳn là đã kết hôn rồi......”
“............”
Lúc này phó giám đốc quản lý ban thư ký Thâm Lam đã đến, hai cô nàng không buôn chuyện nữa, vùi đầu xử lý công việc của mỗi người.
............
Ở một bên khác, Tạ Lan Sinh sau khi rời giường liền tới phòng sách mở máy tính xem hai diễn đàn điện ảnh mình thành lập, Điện ảnh thế giới cùng Điện ảnh thanh niên.
Hai diễn đàn này càng ngày càng nổi tiếng. Nhóm người hâm mộ kinh ngạc phát hiện, thế nhưng còn có nhiều người bên kia màn hình thích cùng một bộ điện ảnh, cùng đạo diễn, cùng hãng phim đến vậy. Xó người thảo luận phim Hollywood cùng phim Hongkong, cũng có người thảo luận Truffaut cùng Godard. Mọi người vừa chăm chỉ lại nghiêm túc, có người theo dõi, có bậc thầy nghiên cứu, Tạ Lan Sinh cũng cực kỳ phấn chấn khi thấy ở trên diễn đàn, có rất nhiều người khi mới bắt đầu chỉ xem phim Mỹ, Hongkong, hiện tại cũng xem cả phim văn nghệ.
Tạ Lan Sinh một lần nữa phát hiện, nhóm quản trị viên vô cùng có trách nhiệm, mấy bài viết dài tối hôm qua giờ đã được gắn mục đề cử. Hiện tại, quản trị viên anh yêu thích nhất là hai giáo sư trẻ tuổi của Bắc Điện, chia nhau quản lý hai diễn đàn, còn anh thì rất nhàn hạ, mỗi tuần viết hai bài giới thiệu phim nghệ thuật.
Lướt diễn đàn xong, Tạ Lan Sinh lại chuẩn bị một kỳ “Đạo diễn tụ hội” mới. Nhân viên tuyển chọn anh thuê về đã xác định được phim cho kỳ tới, Tạ Lan Sinh để tiểu Hồng tiểu Lục thông báo thời gian, địa điểm cho nhóm đạo diễn. Hoạt động này mỗi tháng một lần, mục đích chính là trợ giúp “Thế hệ DV” trẻ tuổi tiến bộ, nâng cao, và càng trở nên chuyên nghiệp.
Đến trưa, Tạ Lan Sinh hâm nóng lại món sườn lợn Tân Dã làm hôm qua, ăn cơm rửa bát xong, liền ngồi trước máy tính viết kịch bản mới.
Số lượng từ trong kịch bản không nhiều lắm, ước chừng chỉ có hai đến ba vạn, nhưng nó cần mài giũa tinh tế, phải liên tục suy xét và chỉnh sửa hết lần này đến lần khác.
Đại khái viết được hai tiếng, đầu óc Tạ Lan Sinh choáng váng, tắt máy tính, choàng thêm áo khoác, đến phố sách đi dạo.
Nơi anh đến là “Nhà sách Trung Quan Thôn” mới khai trương vào tháng mười. Bởi vì mới khai trương chưa đầy một tháng, nhà sách điên cuồng khuyến mãi, vừa đến tầng bốn đã thấy đầu người nhung nhúc, từ khắp mọi nơi đến mua sách. Không ít người đang đứng đọc sách, có người còn kiếm hẳn chỗ ngồi.
Có chút loạn......
Tạ Lan Sinh đi đến trước giá sách “Lý luận văn học”. Rồi sau đó, tản bộ dọc theo nó, phát hiện sườn mặt của người bên cạnh có chút quen mắt, anh cẩn thận nhìn một lát, rốt cuộc cũng nhận ra: “A......!”
Đối phương là tổng biên tập Trương Học Văn của tạp chí《 Xem điện ảnh 》. Trước năm 1999, khi 《 Xem điện ảnh 》 còn được gọi là 《 Tác phẩm điện ảnh 》 bọn họ đã quen biết.
Trương Học Văn cũng vô cùng kinh ngạc: “Ô! Đạo diễn Tạ!”
“Hì, ” Tạ Lan Sinh nói, “Tổng biên tập Trương, ngài đi công tác đấy hả?” Tạ Lan Sinh biết, trụ sở tạp chí《 Xem điện ảnh 》 hiện tại vẫn còn ở Cáp Nhĩ Tân, nghe nói sắp tới sẽ dời đến Thượng Hải.
“Vâng.” Trương Học Văn nói, “Thuận tiện đến đây tìm sách mới.”
“À.”
Hai người hàn huyên trong chốc lát, đối phương đột nhiên hỏi Tạ Lan Sinh: “Đạo diễn Tạ, Cục điện ảnh gọi ngài chưa?”
Tạ Lan Sinh nói: “...... Chưa.”
Tạ Lan Sinh nghĩ: Hả? Gì cơ? Gọi đi đâu? Lại bị gọi đến dậy dỗ à? Dăm bữa nửa tháng lại bị răn dạy, đến tột cùng là khi nào mới kết thúc. Năm ngoái anh quay một bộ phim, tham gia LHP Toronto, thế là lại bị Cục điện ảnh gọi đến kiểm điểm hai lượt.
Ai, Tạ Lan Sinh mệt mỏi nghĩ, anh quen rồi, mắng thì cứ mắng, không biết ngày nào lại bị gọi đi. Bỏ đi, dù sao da mặt anh dày, lợn chết không sợ nước sôi.
Khắp nơi đều là tường đồng vách sắt, khắp chốn đều canh phòng nghiêm ngặt, nào có kẽ hở nào để anh có thể tham sống sợ chết đâu.
Trương Học Văn kinh ngạc hỏi: “Cái gì? Còn chưa gọi sao?”
Khi hắn nói đến đây, Tạ Lan Sinh cảm giác có chút không đúng, cảm giác có chút nghiêm trọng, cả gan hỏi Trương Học Văn: “Chẳng lẽ lần kiểm điểm này của Cục điện ảnh có chỗ nào bất thường sao? Đã xảy ra chuyện gì rồi a?”
“Kiểm điểm á?” Trương Học Văn sửng sốt, sau đó hắng giọng rất lớn nói: “Không phải kiểm điểm. Đạo diễn Tạ, ngài thật sự chưa nghe gì sao? Cục điện ảnh dỡ bỏ lệnh cấm với ngài rồi!!!”
“...... Bỏ lệnh cấm sao???”
Đột nhiên nghe được mấy chữ bỏ lệnh cấm, Tạ Lan Sinh hơn 30 tuổi bỗng chốc có chút chân tay luống cuống, tựa như một kẻ trộm sách bị quản lý bắt gian tại trận.
“Đúng vậy, ” Trương Học Văn nói, “Ngài không thấy nghị quyết 20 sao? Điện ảnh hoàn toàn thị trường hóa. Công ty tư nhân không cần mua giấy phép từ xưởng sản xuất lớn nữa, lập tức có thể tự đăng ký 《 Giấy phép chế tác điện ảnh 》! Giấy phép xưởng bị hủy bỏ, đạo diễn muốn làm phim, chỉ cần có kinh phí, có nhân viên, bản thảo kịch bản vượt qua xét duyệt, là có thể quay! Không hạn chế! Không cần cạnh tranh danh sách, cũng chẳng cần quản đốc xưởng phê duyệt. Ai có ý tưởng đều có thể quay, mọi người cạnh tranh trên thị trường, chỉ cần tìm hệ thống rạp chiếu, xem khán giả có mua vé hay không, chỉ như vậy thôi.” Ngừng một chút, hắn lại nói, “Ban đầu, Cục điện ảnh là khống chế đầu vào, đạo diễn có giấy phép mới được quay. Điện ảnh chỉ cần quay xong sẽ có Trung Ảnh bố trí phát hành, hiện giờ từng bước đã trở thành thế này, mọi người sẽ cùng phân thắng bại trên thị trường.”
“Ừm......” Tạ Lan Sinh nói, “Tôi có xem nghị quyết 20 rôi, nói mùng 1 tháng 12 bắt đầu thực hiện.”
“Phải!” Trương Học Văn nói, “Thế nên, các anh đều là vì không có giấy phép xưởng nên mới bị cấm chế tác phim, thời điểm đó giấy phép đều đạo diễn lớn lũng đoạn. Song căn cứ theo nghị quyết 20, các anh cũng không phạm sai lầm quá lớn. Quy trình đã thay đổi, trở nên tiến bộ. Hiện tại, đạo diễn trẻ tuổi tự đi thẩm định là có thể chuẩn bị quay phim, chỉ cần cậu ta có thể kéo được nguồn vốn. Cho nên, trước mùng 1 tháng 12, Cục điện ảnh muốn bỏ lệnh cấm cho mọi người, bao gồm cả ngài, Tôn Phượng Mao, Lý Khải, Vương Phong...... Rất nhiều người đó. Đây là để cổ vũ những đạo diễn trẻ các anh, cũng là để cho những người khác thấy được mức độ cải cách lần này.”
Tạ Lan Sinh vẫn đương ngơ ngác.
Anh chờ ngày này đã lâu lắm rồi, đã chờ suốt 13 năm.
Từ thuở 20 trẻ trung ngông cuồng, cho đến khi tĩnh lặng như giếng cạn không sóng hôm nay.
Đến khi thành quả thật sự phát sinh Tạ Lan Sinh lại không dám tin tưởng.
Tân Dã đã từng nói với anh, Cục Quảng Điện đưa ra nghị quyết 20 này, nhóm mấy người Tạ Lan Sinh có khả năng sẽ được bỏ lệnh cấm, song anh cũng không trông chờ lắm. Anh cứ quay rồi bị cấm, cấm rồi lại quay, đã lăn lộn hết mười mấy năm rồi.
“Đạo diễn Tạ, ” Tổng biên tập Trương Học Văn còn nói, “Theo tin tức tôi nghe được, bởi vì ngài là nhân vật thống lĩnh hàng đầu, Cục điện ảnh sẽ điện thoại cho ngài, để ngài triệu tập người khác, cùng đến Cục điện ảnh.”
Tạ Lan Sinh há hốc miệng, nhưng chẳng thể nói được lời nào. Anh lại cố gắng, lúc này rốt cuộc mới phát ra âm thanh: “Thật sự cảm ơn tổng biên tập Trương. Tôi quả thật là không biết.”
“Ha ha, vậy chờ tin vui nha!”
“Vâng, ” Khóe môi Tạ Lan Sinh mang nụ cười, “Nếu thật sự có thể được bỏ lệnh cấm, lần sau gặp lại tôi xin mời ngài ăn tiệc!”
“Ha ha ha ha, ” Con người tổng biên tập Trương cực kỳ thoải mái, “Vậy hẹn rồi nha, tôi xin chờ đó.”
“Vâng, một lời đã định. Thật lòng vô cùng cảm ơn.”
“Đạo diễn Tạ, chúc mừng.” Vẻ mặt tổng biên tập Trương lại là đột nhiên nghiêm túc, nói, “Rốt cuộc không cần ‘Làm chui’ nữa. Đổi bằng lời khác, cũng chính là, quốc gia đã ‘Sửa lại án oan’ cho ngài.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Tháng 11 năm 2003, gần như toàn bộ đạo diễn của “Thế hệ thứ sáu” được dỡ bỏ lệnh cấm, bao gồm Cổ Chương Kha, Vương Tiểu Soái, Lâu Diệp, Hà Kiến Quân, Lý Ngọc.