- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Independent Filmmaker - Nhà Làm Film Độc Lập
- Chương 77
Independent Filmmaker - Nhà Làm Film Độc Lập
Chương 77
Sau đôi phút ôm ấp, Tân Dã đi vào phòng tắm tắm rửa trước.
Hai chân Tạ Lan Sinh mềm nhũn, chẳng mảy may muốn động đậy, nhưng vẫn biết cần tắm rửa. Anh cân nhắc, bất kể là tự mình hay là bị Tân Dã bế vào phòng tắm, chung quy vẫn cứ phải ngồi dậy, vì thế liền lấy giấy vệ sinh đã chuẩn bị sẵn từ trước lau qua, bởi vì cảm thấy không chứa nổi nữa. Quá nhiều rồi.
Lúc này cảm giác lại rất đau.
Tân Dã tắm xong, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái quay về, Tạ Lan Sinh thấy đối phương liền dỗi, chống nửa người dậy, ném tờ giấy vo viên lại, nói: “Hư thân mất nết.”
Tân Dã sửng sốt, chợt nở nụ cười, khom lưng, một tay chống lên đầu gối cùng bên, tay kia nhặt sáu cục giấy vo viên trên đất lên, ném vào thùng rác ở một bên.
Y đi đến trước giường lớn, hỏi: “Đi tắm nhé?”
“Ừ.” Tạ Lan Sinh nói, “Không muốn tự đi...... Em cõng anh đi.”
Khóe miệng Tân Dã cong lên: “Được.” Y nói xong xoay lưng lại, Tạ Lan Sinh bò từ ga giường trắng nằm sấp lên tấm lưng dày rộng của đối phương, Tân Dã nâng hai đùi anh, vững vàng di về phía phòng tắm. Có điều, trong quá trình này tay Tân Dã cũng không ngoan ngoãn, lúc thì nhéo thịt đùi, khi lại tiện tay vỗ vào mông.
Tạ Lan Sinh rũ mắt nhìn chân tóc Tân Dã —— ướŧ áŧ, mang theo hơi nước, lại cảm thấy thích vô cùng, vì thế cúi đầu, khẽ hôn, nói; “Tân Dã...... Anh cũng rất thích em.”
Bước chân Tân Dã rõ ràng chậm lại, song rất nhanh lại tiến về phía trước, nhẹ nhàng đáp: “Vâng.”
Đi vào phòng tắm, Lan Sinh phát hiện Tân Dã đã chuẩn bị sẵn nước bồn tắm, vì vậy liền sải bước tiến vào, để Tân Dã giúp rửa ráy, xong lại được cõng về phòng ngủ.
Anh quá mệt, chỉ muốn ngủ, ngay cả điếu thuốc sau khi xong việc cũng không muốn hút.
Bị chơi đến điên rồi.
Tân Dã vặn tắt đèn phòng, ôm người yêu đồng giới vào trong lòng.
Tạ Lan Sinh cọ cọ, nhớ tới phản ứng vừa rồi của Tân Dã khi nghe anh nói “Thích em”, hỏi, “Có phải là em thích nghe anh nói mấy lời tình tứ hay không?”
Tân Dã sờ đầu Lan Sinh: “Đương nhiên rồi.”
“Làm một người Đông Á nghiêm chỉnh thì bình thường không nói ra nổi đâu......” Tạ Lan Sinh ngẫm nghĩ, đột nhiên nói, “Anh tặng cho em số băng từ anh ghi trước kia nhé?”
“Băng từ á?”
“Ừ, ” Tạ Lan Sinh cười, “Em từng nghe nói về ‘Tam chuyển nhất hưởng’ chưa? Sau khi thành lập nước*, kết hôn cần bốn món gia dụng, đồng hồ, xe đạp, máy may còn có radio. Đến cuối những năm 80 đầu thập niên 90, radio biến thành máy nghe nhạc. Mặc quần ống loe, xách máy nghe nhạc đi ở trên đường, nghe Đặng Lệ Quân cùng Mai Diễm Phương, chính là thanh niên thế hệ mới. Máy nghe nhạc ở nhà anh mua năm 1987, khi anh phát hiện nó có thể thu âm còn cảm thấy nghịch rất vui, liền xóa một băng cassette, tự đọc tự thu.”
*Cái này chắc là khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa năm 1949.
“Thu gỉ thế?”
“Ha ha ha ha, là đọc thơ đó!” Tạ Lan Sinh nói, “Lúc đó anh lật tìm ở giá sách bên trên, tiện tay rút một tuyển tập thơ, tên là 《 Một trăm bài thơ hay nhất 》, kết quả cơ bản tất cả đều là thơ tình, song ngữ Trung Anh!”
“......”
“Bởi là lần đầu thu âm, thái độ của anh cực kỳ chân thành, hơn nữa cảm xúc cũng đặc biệt dồi dào! Khoa đạo diễn của học viện điện ảnh cũng là cần học đọc thoại, anh ấy mà, tròn vành rõ chữ đọc từng bài thơ một, tựa hồ ước chừng đọc hết hai giờ.”
Thu xong nghe lại cũng rất thú vị, đương nhiên, cũng rất buồn cười. Anh đọc thơ trầm bổng du dương, dùng giọng điệu thâm tình nhất để đọc những lời cực buồn nôn, “Yet, do thy worst old Time: Despite thy wrong, my love shall in my verse ever live young.” “Dẫu cho thời gian trôi đi, dẫu em hà khắc vô tình, tình yêu của anh vẫn còn sống mãi trong những dòng thơ.” “My vegetable love should grow vaster than empires, and more slow.” “Tình yêu của anh như cỏ cây chầm chậm vươn xa, mở mang bờ cõi vượt xa cả đế chế.”
Nhưng, không thể không nói, những câu từ kia là những lời đẹp đẽ nhất của toàn bộ nhân loại, bản thân anh không có khả năng nói ra nổi.
Thế nên, Tạ Lan Sinh nghĩ, cứ trao hết những bài thơ tình mà mình nghiêm túc đọc thuở còn trẻ cho Tân Dã đi, dù sao cũng là song ngữ Trung Anh mà.
Tân Dã nghe xong, lại dùng cằm cọ cọ đối phương, nói: “Em sẽ nghe từng câu thật kỹ.”
“Ừm.”
Tạ Lan Sinh thật sự mệt mỏi, ngẩng đầu hôn hôn cằm Tân Dã, sau đó rúc vào hõm cổ đối phương, hít ngửi hơi thở ấm áp kia, khép mắt lại.
............
Hôm sau, vì quá mệt mỏi Tạ Lan Sinh ngủ một mạch đến giữa trưa mới dậy.
Tạ Lan Sinh đói bụng, không ra ngoài, mà cùng Tân Dã dùng bữa trưa tại tầng một khách sạn.
Rồi sau đó, hai người Tạ Lan Sinh và Tân Dã lái xe khỏi khách sạn, “Đến cửa hàng cho thuê đĩa hỏi ông chủ về ý kiến phản hồi của người xem”, đây cũng là hoạt động hàng đầu Tạ Lan Sinh đã suy tính sẵn từ trước.
Trước tiên bọn họ tới hỏi thăm người bán hàng rong trên cầu vượt trạm Bắc Kinh.
Tạ Lan Sinh hỏi: “Xin hỏi, hai đĩa phim, 《 Gốc rễ 》 và 《 Biển mỹ lệ 》 của Tạ Lan Sinh, có nhiều người mua không vậy?”
Tiểu thương VCD: “Nhiều! Nhiều lắm! Cháy hàng luôn!”
“...... Nói thật đi.” Tạ Lan Sinh nói, “Tôi muốn gom chút đĩa. Tôi xem xong thấy hay thì nhất định còn đến đây mua nữa, thấy dở thì sẽ đi tìm chỗ khác.”
Tiểu thương kia nhíu mày ngẫm nghĩ, nói: “Cũng tạm được. Một ngày được tầm hơn chục đĩa, không nhiều không ít. Phim cấm ấy mà, có người cũng thích xem.”
Tạ Lan Sinh: “À ra thế......”
Anh vừa định hỏi tiếp, bất chợt liếc thấy một gã đàn ông tức giận xông đến, một cước đạp đổ quầy hàng vỉa hè, còn chỉ vào mũi đối phương mắng: “Mày bán cái thứ quái gì thế hả?”
Tiểu thương: “???”
Tạ Lan Sinh: “???”
Gã lại tiếp tục chửi: “Chẳng phải bảo là phim xxx sao? Hả? Bật lên là cái quái gì đây? Bên trong lại là 《 Tom và Jerry 》! Tao phải cho mày một trận mới được!”
Tạ Lan Sinh: “............”
Tiểu thương VCD mạnh miệng nói: “Bìa đĩa đúng là 《 Tom và Jerry 》 mà! Tôi có phải là phim xxx đâu!”
“Lúc đó rõ ràng mày nói đây là phim mới của cô Iijima!”
“......” Tạ Lan Sinh đã hiểu. Tiểu thương này muốn kiếm tiền nhưng lại không dám bán phim xxx thật, bởi vì bán vật phẩm khiêu da^ʍ một khi bị bắt sẽ rất thê thảm, mà hiện tại, trên cơ bản là mồm điêu bị lật tẩy mà thôi. Những người mua phim heo cũng không có khả năng làm lớn chuyện, thậm chí, chỉ cần người bán hàng rong lớn tiếng thì người kia cũng sẽ chạy mất.
Tạ Lan Sinh thấy hai người tạm thời không kết thúc được ngay, kéo kéo Tân Dã, ý bảo đi thôi. Đại ảnh đế Tân hai tay đút túi, đang xem đến hào hứng, khi bị Tạ Lan Sinh cưỡng ép lôi đi còn lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, vừa đi vừa ngoái đầu lại. Lan sinh biết đại ảnh đế Tân luôn thích xem náo nhiệt, cũng rất bất đắc dĩ.
Tiếp theo bọn họ đến một cửa hàng cho thuê đĩa quy mô bình thường.
Tạ Lan Sinh vén rèm đi vào, lấy 《 Gốc rễ 》 còn có 《 Biển mỹ lệ 》 trên giá ra xem. Đầu tiên anh nhìn phần nhựa đĩa VCD, phát hiện có chút cũ, liền yên tâm hơn chút. Xong lại nhìn vỏ đĩa rồi đến bản thân chiếc đĩa, căn cứ vết xước bên trên áng chừng số lần chiếc đĩa này được chiếu, cũng xem như là vừa lòng.
Vài phút sau, Tạ Lan Sinh bỏ VCD lại, xoay người hỏi chủ cửa hàng: “Hai bộ phim 《 Gốc rễ 》 với 《 Biển mỹ lệ 》 này có ai thuê không ạ?”
“Có chứ.” Bác gái chủ tiệm vén mí mắt, “Hai chiếc này là vừa trả đó, mỗi ngày đều có ba bốn người thuê, cuối tuần thì gấp đôi.”
“Vâng......” Ngừng một chút, Tạ Lan Sinh hỏi, “Toàn bộ Bắc Kinh có khoảng bao nhiêu cửa hàng đĩa vậy ạ?”
“Ai mà biết.” Bà chủ không quá vui vẻ.
“Vâng.”
Tạ Lan Sinh nhờ hai vị đại ca kia nghe ngóng qua bên buôn đĩa lậu, khách hàng chính quy của nơi đó cũng rất nhiều, phải hơn ba trăm. Tạ Lan Sinh thử tính toán, nói như vậy, trong vòng hai tuần, 《 Gốc rễ 》 với 《 Biển mỹ lệ 》 đã tiến vào...... Hai vạn gia đình!
Hai vạn đó...... Hốc mắt của anh có chút nóng lên.
Qua một lát, Lan Sinh lại hỏi bà chủ: “Vậy mọi người có thích hay không ạ? Đánh giá như thế nào ạ?”
Có thể mở được một cửa hàng lớn thế này, bà chủ đương nhiên rất biết giao tiếp với khách hàng, mặc dù cảm thấy Tạ Lan Sinh phiền phức, nhưng cũng vẫn trả lời anh: “Cũng ổn. Đánh giá lại phân hoá hai cực. Có người cảm thấy được cực kỳ hay, rất cảm động, có người cảm thấy hay đấy mà ức chế quá, 50 50.”
Tạ Lan Sinh nói: “À vâng, cảm ơn.”
Có một nửa thích chúng, anh đã rất bất ngờ cũng vô cùng hài lòng.
Hỏi xong vấn đề, Tạ Lan Sinh chọn mấy VCD phim Châu Âu trên giá —— chung quy không thể chỉ đến hỏi một hồi rồi phủi mông chạy mất được.
............
Trả tiền cọc xong, Tạ Lan Sinh vừa xách VCD, vừa đi đường.
Không nghĩ tới, hai người mới vừa ra khỏi cửa, anh chợt nghe thấy một âm thanh đột ngột truyền đến bên tai: “...... Tạ Lan Sinh?”
Tạ Lan Sinh vội vàng quay đầu, phát hiện người gọi mình đúng là lãnh đạo đã về hưu của Cục điện ảnh! Là phó cục trưởng Phương đã gọi anh đến nói chuyện sau vụ bị cấm! (chương 33)
Sau lần đó, việc Tạ Lan Sinh bị cục điện ảnh gọi đến dạy dỗ đã là chuyện cơm bữa, cả một đống người đều từng giáo huấn anh, phó cục trưởng Phương hai năm sau cũng chính thức về hưu.
Bọn họ liền đứng sang một bên nói chuyện. Kỳ thật, công bằng mà nói, phó cục trưởng Phương đối với anh không tệ. Có một lần anh bực bội vì bị phạt, liền nói đối phương giống y như ông nội mình, phó cục trưởng Phương nghe mà buồn cười, hỏi “Chẳng phải ông cậu mất sớm rồi à”. Mà Tạ Lan Sinh lại chẳng hề đỏ mặt, trả lời nói “Vâng, tôi sinh ra thì ông đã mất rồi, cho nên tôi cũng không có gì để so sánh, chỉ cảm thấy rằng, ngài chính là kiểu ông nội mà tất cả mọi người đều muốn có.”
Sau hai năm về hưu phó cục trưởng Phương rõ ràng già hơn, sau khi chào Tân Dã, liền hỏi Tạ Lan Sinh: “Đang chuẩn bị cho bộ điện ảnh mới à?”
“Đâu có đâu có, ” Tạ Lan Sinh vội vàng đáp, “Chẳng phải là bị cấm sao ạ, tôi nào dám dự trù cho phim mới chứ.”
Phó cục trưởng Phương bị chọc bật cười: “Cậu mà có chuyện không dám á?”
“Cũng khá nhiều đấy ạ!”
“Được rồi, đừng đùa nữa.” Phó cục trưởng Phương ngẫm nghĩ rồi nói, “Đúng rồi, còn phải chúc mừng hai cậu đấy, 《 Viên mãn 》 giành được Gấu vàng Berlin rồi, đúng không?”
“Chao ôi!” Tạ Lan Sinh nắm hai tay, “Cảm ơn lãnh đạo! Ngại quá ngại quái.”
Phó cục trưởng Phương mỗi khi gặp Tạ Lan Sinh đều vừa bực mình lại buồn cười. Hiện giờ ông cũng đã về hưu, không còn đại diện cho Cục điện ảnh nữa, nói chuyện càng thêm tùy tiện so với quá khứ: “Phó bộ trưởng Trương Bộ văn hóa thân chinh đến Berlin quảng bá tạo thế lực, cậu cũng thật là...... Ây là, thật là...... Cậu chẳng lo lắng chút nào sao?”
Nhắc đến chuyện này, sự ấm ức của Tạ Lan Sinh lại một lần nữa dâng lên, anh sầm mặt, nói: “Tôi không quản được nhiều như vậy, 《 Viên mãn 》 không thể thua 《 Cô gái bán rượu 》.”
Nhìn thấy vẻ mặt của Tạ Lan Sinh, nghe được câu trả lời của anh, phó cục trưởng Phương có chút kinh ngạc, sau đó liền thở dài: “Ra là cậu đã biết rồi.”
“???” Tạ Lan Sinh cũng không hiểu phó cục trưởng Phương ám chỉ điều gì, nhưng anh muốn thử đối phương một chút, vì thế gật đầu, “Tôi cũng mới biết đầu năm nay thôi.”
“Hầy, ” Phó cục trưởng Phương tiếp tục thở dài, “Kh tôi nhìn thấy tin tố giác còn có chút không thể tin nổi. Hồi quay 《 Tài vận hanh thông 》 hình như cậu là phó đạo diễn phải không? Đạo diễn Lý làm đạo diễn đó.”
“......” Tạ Lan Sinh lại hoàn toàn sững sờ.
Phó cục trưởng Phương...... Là nói điều này ư?
Tạ Lan Sinh hoàn toàn không ngờ lại nghe được điều này.
Lúc trước, là Lý Hiền tố giác anh, tố giác 《 Gốc rễ 》.
Vì lẽ gì chứ?
Khi anh rời khỏi Tiêu Tương còn đặc biệt đến chào tạm biệt Lý Hiền. Thời điểm đó, rõ ràng, phản ứng Lý Hiền để lộ là có chút kinh hoàng, có chút xúc động (chương 4).
Chứ không phải là phản đối.
Tạ Lan Sinh lại nghiền ngẫm kỹ lưỡng biểu hiện khi đó của Lý Hiền, vẫn luôn cảm thấy rằng, lúc ấy Lý Hiền đối với chuyện “Tự quay” thậm chí là có một chút động lòng, nhưng mà......
Anh lại nghĩ đến mẹ Lý Hiền, đến vợ Lý Hiền, còn cả lời Liễu Diêu nói. Chẳng lẽ...... Lúc đó Lý Hiền thật sự từng sản sinh ra chút dao động, nhưng kế tiếp, lại xảy ra chuyện “Mẹ anh ta ở trên giường bệnh gọi anh ta đến bắt cưới một người vợ khác, bằng không sẽ kiên quyết không trị liệu. Vì thế, anh ta quỳ xuống trước giường bệnh, chấp nhận” (chương 41)? Hắn không chỉ có ưng thuận thành gia theo ý của mẹ, mà còn đồng thời còn phải chấp thuận cả ý lập nghiệp nữa sao? Vì thế, hắn nhất định phải hợp lý hóa cho quyết định chung cuộc của mình, không muốn thấy người khác đi trên con đường “Tự quay”, mà lại còn vừa tự do lại vui vẻ rồi còn có giải thưởng có thị trường chăng? Thế nên mới tố giác? Khiến cho bọn họ bị cấm sao?
Toàn bộ những điều này đều là phỏng đoán, song Tạ Lan Sinh cảm giác bản thân đoán được đến tám chín phần mười.
Anh không muốn nghĩ nhiều, nói “Không nhắc nữa không nhắc nữa”, hỏi phó cục trưởng về hưu xong thì đang làm gì, thân thể như thế nào, lảm nhảm hết bảy tám phút rồi hai người mới nói lời từ biệt.
Tân Dã hiển nhiên cảm giác được tâm tình của Tạ Lan Sinh không tốt, vì thế, sau khi hai người lên xe, Tân Dã nắm lấy tay Lan Sinh, mười ngón đan xen, truyền sức mạnh sang.
Tạ Lan Sinh liền cảm thấy khá hơn.
Đúng vậy, anh có người yêu là Tân Dã, Tân Dã sẽ vĩnh viễn không khiến anh thất vọng. Về phần Lý Hiền, có tố giác anh hay không, đối tốt với anh hay không, nào có can hệ gì đâu.
Nghĩ vậy anh cũng siết lấy ngón tay thon dài của Tân Dã, để bản thân an tâm, đồng thời cũng làm cho đối phương an tâm.
............
Sau đó, bọn họ đến mấy cửa hàng cho thuê đĩa tại những khu khác nhau trong Bắc Kinh, ý kiến phản hồi nhận được cũng không khác là mấy so với cửa hàng đầu tiên. Đều là, một nửa thích một nửa không, cảm thấy buồn, hoặc là cảm thấy quá bi lụy ủy mị. Về phần con số, bình quân chính là mỗi ngày cho thuê được ba bốn đĩa, cuối tuần thì gấp đôi.
Tạ Lan Sinh một lần nữa xác định được “Hai vạn gia đình” mình tính ra. Cho dù thành thị khác không bằng Bắc Kinh, vậy cũng phải hơn một vạn.
Mà nó còn có thể tiếp tục mở rộng nữa.
Cuối cùng những người từng xem 《 Gốc rễ 》 hẳn là có thể vượt qua năm vạn, 《 Biển mỹ lệ 》 cũng thế.
Con số này quá kinh người.
Thấy Tạ Lan Sinh vô cùng thỏa mãn, biết đối phương đã đi vào quỹ đạo, ngón tay Tân Dã nhẹ nhàng gõ trên tay lái, nói: “Lan Sinh, em muốn lập một công ty điện ảnh.”
“Hửm?” Tạ Lan Sinh đã sớm biết Tân Dã sẽ mở công ty điện ảnh, cũng không kỳ quái, chỉ hỏi: “Để đóng phim à?”
“Không đâu.” Tân Dã lắc đầu, “Trừ phi ngày nào đó anh cần đến thôi. Em phát hiện, so với việc tự đóng phim, em lại càng thích làm chút gì đó trên vùng hoang mạc điện ảnh Trung Quốc này......”
Năm ngoái, công ty tư nhân có thể mua giấy phép, có thể quay phim, Tân Dã biết, dựa theo xu thế phát triển hiện tại, chỉ mấy năm nữa, “Ngành giải trí” sẽ biến thành miếng bánh ngon của mọi ngành nghề, vô số công ty chém gϊếŧ, tranh đoạt. Đồng thời, bom tấn Âu Mỹ vô cùng mạnh mẽ, điện ảnh quốc nội chỉ có thể yếu ớt tranh giành quyền lên tiếng. Đây là ván cờ kinh tế, cũng là của chính trị, của văn hóa.
Y rất thích loại kí©h thí©ɧ này, cũng thích mảnh đất này. Nơi đây nhìn qua còn thú vị hơn nhiều so với đến Wall Street hồi mới tốt nghiệp.
Tạ Lan Sinh cũng không quá rõ ràng, hỏi: “Làm những gì cơ?”
Tân Dã vẫn lười nhác cười như cũ. Lúc này một chiếc xe phía trước đột ngột chuyển làn trái quy định, Tân Dã thấy biến không hoảng, xoay tay lái, thành thạo né tránh, nói: “Bồi dưỡng tướng sĩ, rèn binh khí...... Sau đó chinh chiến ngàn dặm giang sơn.”
Tạ Lan Sinh chỉ ngơ ngác nhìn y.
“Sao thế?”
“Không sao.” Tạ Lan Sinh phục hồi tinh thần lại, hì hì nở nụ cười, “Được đó, vậy sau này anh đã có chồng yêu che chở rồi ~”
Tân Dã nghe được từ “Chồng yêu” thiếu chút nữa đâm vào rào bảo vệ, sau một lúc lâu, yết hầu lăn xuống, nói: “...... Tiểu yêu tinh.”
“Ha ha ha ha!”
“Lan Sinh, ” Lúc này, Tân Dã lái xe qua biển quảng cáo “Olympic Atlanta”, nói, “Em tính toán định cư tại đây, muốn mua một căn nhà, cứ ở khách sạn mãi cũng không phải cách hay.”
“Ừ?”
Tân Dã liếc Lan Sinh một cái, lại tiếp tục hỏi đi xuống: “Lan Sinh, đi xem nhà cùng em nhé?”
“...... A.” Mắt Tạ Lan Sinh nhìn về phía trước, cảm thấy như vậy thật giống như vợ chồng, có chút vui thích, cũng có chút ngượng ngùng. Anh phát hiện, mặt kính phía trước đang in bóng hình của mình và Tân Dã, ngồi song song với nhau. Hơn mười giây sau, xuyên thấu qua kính, xuyên thấu qua hình bóng, anh nhìn bầu trời tháng tư vừa xanh lại trong của Bắc Kinh, liếʍ liếʍ môi, nhẹ nhàng mà đáp, “Ừm.”
(Part 2《1995》· end)
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Independent Filmmaker - Nhà Làm Film Độc Lập
- Chương 77