- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Independent Filmmaker - Nhà Làm Film Độc Lập
- Chương 76
Independent Filmmaker - Nhà Làm Film Độc Lập
Chương 76
Ngẩng đầu khỏi vụ “Đĩa lậu”, Lan Sinh phát hiện, đã tháng tư rồi.
Tiết trời tháng tư đẹp nhất nhân gian. Trước sau thanh minh những năm trước kia Tạ Lan Sinh đều ra ngoài ngắm hoa, thưởng thức đinh hương tại Thiên Đàn, hoa đào tại vườn bách thảo, hải đường tại kinh đô cũ, hoa mai tại núi Phượng Hoàng, anh đào tại đầm Ngọc Uyên, tại cả Bát đại xử...... Anh cũng thích hoa, thích cái đẹp.
Hôm nay, Tạ Lan Sinh hỏi đại ảnh đế Tân: “Hai ta ra ngoài dạo chút nhé? Thời gian qua bận đến váng đầu, lâu lắm không nghỉ ngơi rồi.”
Tân Dã gật đầu.
Sau khi Tạ Lan Sinh nghe ngóng một vòng thì lựa chọn “Đại Giác Tự”, anh vươn tay ôm cổ Tân Dã, nhìn đối phương, cười: “Đến Đại Giác Tự ngắm ngọc lan nha.” Anh là mắt hoa đào điển hình, cười lên đuôi mắt híp dài ra.
Tân Dã: “......”
“Tân Dã, ” Tạ Lan Sinh nói, “Vài gốc ngọc lan tại Đại Giác Tự đã được trồng ở đó ba bốn trăm năm, người ta nói là bảo vật quốc gia, thậm chí là của toàn thế giới luôn, vừa đẹp lại thơm. Tân Dã, đi xem chút nha?”
Yết hầu Tân Dã lăn xuống: “Vâng.”
Tạ Lan Sinh nhẹ nhàng hôn một cái trên cằm Tân Dã: “Vậy đi thôi ~”
Tân Dã cảm thấy Tạ Lan Sinh thật sự là muốn gϊếŧ chết y: “...... Ừm.”
Đại Giác Tự nằm tại sườn tây chân núi khu Hải Điện, dựng từ thời nhà Liêu, là chốn thắng cảnh cổ kính của Bắc Kinh. Nghe nói chùa cổ thanh tịnh, hương khói tứ phía.
Bốn phía Sơn môn đều là hoa đào, mặc sức nở rộ, bừng sáng một vùng. Bước vào trong, hai bên Vô Lượng Thọ điện là gốc cây bạch quả nghìn năm, lúc này cũng đang đâm chồi nảy lộc, nghênh đón sinh mệnh mới giữa bể dâu. Hai cây gốc cây xòe tán che khuất bầu trời, sáu người mới có thể ôm trọn.
Bọn họ chậm rãi đi trên đường, vừa ngắm cảnh, vừa nói chuyện. Miếu chùa giữa dòng suối trong veo, quái thạch lởm chởm, còn có vài tấm bia từ thời Liêu, mấy tấm Càn Long đề thơ. Điểm cao nhất trong quần thể chùa là một tòa tháp trắng, được tùng bách vây quanh, được người gọi là “Tùng bách bão tháp”, nghe nói, đây là tháp xá lợi của thiền sư Già Lăng hòa thượng nổi tiếng thời nhà Thanh.
Mấy gốc ngọc lan nổi danh nhất nằm trong Tứ Nghi Đường thuộc sân phụ phía nam.
Vừa vào sân, một luồng hương ngọc lan đã mạnh mẽ truyền đến đầu mũi hai người, hoặc là nói, Tạ Lan Sinh vừa vào Đại Giác Tự đã ngửi thấy mùi thơm này.
Gốc ngọc lan trắng lớn nhất cao đến 15 m, bên cạnh còn trồng một ít cây ngọc lan nhỏ.
“Đi thôi nào!” Tạ Lan Sinh kéo tay Tân Dã, chạy mấy bước qua.
Hoa trên cây chi chít. Tán cây khổng lồ, toàn thân lóng lánh, một đóa hoa trắng nằm trên ngọn, cánh hoa trắng dày lớn như bàn tay, rậm rạp, trắng ngần như tuyết, hương thơm nồng đượm, tươi đẹp phi phàm. Hơn nữa, dáng dấp đóa hoa vô cùng tuyệt đẹp, mở bung chín cánh, ngạo nghễ bung xòe tứ phương, mỹ lệ thoát tục, tựa như tuyết thêu trên đầu. Phía sau nó là tường chùa đỏ cổ kính, nền đỏ hoa trắng lại càng thêm nổi bật.
Tạ Lan Sinh nói: “Nghe nói đây là gốc ngọc lan thiền sư Già Lăng chuyển từ phương nam về đây.”
“Vậy à......” Tân Dã nâng mắt, đứng phía sau Tạ Lan Sinh.
“Ừ, ” Tạ Lan Sinh nhìn trái phải, phát hiện một đóa bạch ngọc lan lớn nhất thơm nhất đang khẽ rung.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng đè cành xuống, kiễng chân, ghé lại gần, ngửi mùi hương của nó.
Thơm quá. Thấm vào ruột gan.
“Tân Dã, ” Tạ Lan Sinh cười, “Anh thích chi mộc lan nhất. Vừa trắng lại thơm, thuần khiết, đoan trang.” Anh thích hoa lan, cũng thích hoa ngọc lan, cả hai đều thuộc về chi mộc lan.
“Vâng.” Tân Dã cũng có thể ngửi được mùi hương kia.
Tạ Lan Sinh cúi đầu xuống thấp, để Tân Dã nhìn hình xăm hoa lan, hỏi: “Em thì sao? Có thích không?”
Hơi thở của Tân Dã một lần nữa lại biến nặng, nói: “Em cũng thích nhất.”
“Ha ha!” Tạ Lan Sinh cười, thật cẩn thận đưa cành hoa trong tay về vị trí cũ, nhưng tay vẫn chưa buông, mà nâng nó lêи đỉиɦ đầu mình, nói với Tân Dã: “Tân Dã, em cũng ngửi thử đi.” Vị trí ban đầu của đóa hoa này vừa vặn phù hợp với chiều cao của Tân Dã, cao hơn Tạ Lan Sinh một chút, ở vị trí trên đỉnh đầu anh.
Tân Dã cười, tay trái khư khư ôm eo Tạ Lan Sinh, cũng ghét sát lại, tay phải đỡ cành, ngửi hương hoa trên đỉnh đầu Tạ Lan Sinh.
Cằm y nhẹ nhàng cọ vào sợi tóc Tạ Lan Sinh, Tạ Lan Sinh cũng không ngẩng đầu, chỉ nâng hoa cho Tân Dã.
Nhưng mà, vẻn vẹn sau vài giây, Tạ Lan Sinh liền phát giác, chóp mũi Tân Dã đã từ đóa hoa nhẹ nhàng chuyển xuống tóc anh, rồi sau đó kề sát, chậm rãi di xuống khỏi mái tóc mới vừa cắt của anh.
“...... A.” Anh bất giác cúi thấp đầu.
Rốt cuộc, Tạ Lan Sinh bất giác cong eo lên, co người lại. Tân Dã vẫn một tay nâng hoa, tay kia đặt ngang, ôm siết đối phương vào trong lòng, cũng khom lưng, rũ mắt, chóp mũi dừng trên chiếc cổ trắng ngần thon dài kia của Tạ Lan Sinh.
Cuối cùng, lại tiếp tục di xuống phía dưới, hít ngửi vị trí hình xăm nơi cột sống gồ lên. Tiến vào mũi vẫn là một mùi hương nồng đượm, lại xen lẫn một chút kiều diễm.
Trong vườn nam Tứ Nghi Đường tại thời điểm này không một bóng người, trước mặt bọn họ là cây ngọc lan, xa xa là tháp chùa đỏ rực.
Cuối cùng, Tân Dã đứng thẳng người dậy, nói sau gáy Tạ Lan Sinh: “Anh lại càng trắng, cũng càng thơm hơn.”
“............” Tạ Lan Sinh thích chòng ghẹo, nhưng một khi bị trêu đùa lại ngượng ngùng, sau một hồi lúng ta lúng túng, nói, “Đi, đi nhé? Xem xong chưa?”
Tân Dã cười: “Vâng.” Một lần nữa y lại cảm thấy, Tạ Lan Sinh trong thế giới của y, trong thế giới điện ảnh của anh, cũng giống như một gốc lan trong thung lũng vắng.
Trong vườn còn có một hồ nước kè đá cẩm thạch trong veo, sau khi nước suối chảy vào hồ liền tiếp tục xuôi thành dòng, được gọi là hồ “Bích Vận Thanh”.
Sau một lúc, có một nhà sư đi ra, thấy hai người, sững người, hỏi: “Đến uống trà sao?”
Tạ Lan Sinh hỏi lại: “Còn cả trà sao ạ?”
Nhà sư gật đầu: “Có. Nơi này được gọi là viện trà Minh Tuệ, du khách đến đây để thưởng thức sản phẩm trà hoa lan. Có thể xem hiện trường chế biến trà xuân, cũng có thể thưởng thức trà thơm pha bằng nước suối.”
“Vâng, ” Tạ Lan Sinh nói, “Bọn tôi có thể xem thực đơn không ạ?”
“Được.” Nhà sư nói xong liền xoay người vào phòng.
Hai người Tạ Lan Sinh cùng Tân Dã ngồi xuống bàn trong sân, chọn trà lại thêm chút hạt dưa, vừa hóng gió vừa nói chuyện phiếm.
Tạ Lan Sinh nói: “Sản lượng tiêu thụ đĩa càng lúc càng cao. 500 đĩa VCD anh góp nhặt, tuần trước đã bán hết sạch, hai anh trai bán hàng rong kia mới vừa góp thêm 250 chiếc, chúng ta có thể đi bán tiếp, tiểu Hồng tiểu Lục cũng bằng lòng làm.”
“......” Tân Dã nói, “Em cứ quên không hỏi, anh làm thế nào mà kết nghĩa được với họ thế?”
“Hả?” Tạ Lan Sinh cười, “Đơn giản. Vốn thế này, hai người bọn họ nói anh cướp địa bàn, muốn động thủ, anh vừa nhìn đã thấy không ổn, liền nhanh chân gọi bọn họ là đại ca, hòa nhã nhẹ nhàng nói với bọn họ, ‘Em đây thật sự không biết địa bàn đã sớm được phân chia rồi, em thấy người ở đây thích mua đĩa, tưởng rằng là chốn buôn bán trời cho, nên vội đến đây muốn kiếm chút tiền, chẳng ngờ không bán nổi! Một chiếc cũng không bán được luôn!’ Anh còn nói, ‘ Giờ mới em mới hiểu ra, là hai vị đại ca bản lĩnh cao cường, người mua mới đông, mới kiếm được nhiều thế!’ Lại còn, ‘Em sẽ cuốn gói ngay lập tức, nhưng hai vị đại ca có thể dạy bảo em làm như thế nào mới có thể bán được nhiều như vậy không? Để em đi nơi khác vẫn kiếm cơm được!’ Cuối cùng mời bọn họ ăn cơm uống rượu, để hai bọn họ chỉ dạy.”
Tân Dã: “............”
Y nghĩ, là mình thì đã liều mạng rồi. May sao người này chỉ yêu điện ảnh, vì yêu nên mới phải lừa gạt.
Tạ Lan Sinh lại trưng cầu ý kiến: “Cuối tuần này, Chúng ta đến cửa hàng cho thuê đĩa hỏi ông chủ về ý kiến phản hồi của khán giả đại chúng nhé, có được không?”
Ngón tay thon dài của Tân Dã cầm lấy chén trà, thổi thổi, nói: “Được.”
Hai người ngồi gần hai tiếng mới đứng dậy tính tiền rời đi.
Nhưng, khi đi qua gốc ngọc lan hơn 300 năm lớn nhất thơm nhất kia, Tạ Lan Sinh lại đột nhiên đứng lại. Anh lôi ba lô nhỏ ra phía trước, rũ mắt, kéo khóa, lấy ra cuốn sổ ghi chép, hai tay nâng lên, nói với Tân Dã: “Tân Dã, anh muốn tặng quà cho em!”
Âm thanh của Tân Dã có chút thấp, có chút khàn: “Quà ư?”
“Ừm, ” Tạ Lan Sinh nói, “Bán xong 500 chiếc đĩa thì anh chỉ còn mỗi việc chờ hai anh trai kia nhập hàng, rốt cuộc cũng dành ra được thời gian đầy đủ để chuẩn bị món quà này. Tháng trước hễ có thời gian anh lại làm một chút, đến giờ mất cả một tuần rốt cuộc mới chuẩn bị xong.”
Dung mạo Tân Dã dịu dàng: “Là món quà gì vậy ạ?”
Tạ Lan Sinh hoành tráng đưa sổ qua, nói: “Tự xem đi.”
Tân Dã nghĩ về ý tứ thật sự của anh, một tay cầm quyển sổ đen, một tay mở trang bìa. nhưng chỉ liếc mắt một cái, y liền khựng lại.
Dòng đầu tiên trên trang thứ nhất là:
【 Mùng 5 tháng 1 năm 1992 (chỉnh sửa) 】
Dòng thứ hai là:
【Dear Tân Dã, anh đã nhận được lá thư ngày 27 tháng 12 năm 1991, cũng đã đọc xong rồi. 】
“......” Lúc này Tân Dã mới nhận ra, Tạ Lan Sinh không muốn để y đơn phương tưởng niệm bốn năm, đơn phương kể về bốn năm, nên đã viết thư hồi âm cho toàn bộ những lá thư chưa được gửi kia!!
Ngày 21 tháng 10 năm ngoái, ngày đầu tiên 《 Viên mãn 》 chính thức khởi quay, khi bọn họ quay cảnh Tài Khoan Lang Anh dùng thư để trao đổi tâm ý, Tạ Lan Sinh bảo Vu Thiên Tử đóng thế cảnh đặc tả viết thư, lại bị y trực tiếp chối từ. Lúc ấy, Tạ Lan Sinh rất kinh ngạc hỏi “Cậu luyện chữ ở Mỹ à?” Buổi tối cùng ngày, y đã trao hơn 200 phong thư trong bốn năm qua cho đối phương, để Tạ Lan Sinh hoàn toàn hiểu được vì sao y có thể viết ổn như vậy (chương 48).
Trong nội dung lá thư thứ nhất, Tạ Lan Sinh cũng vô cùng kiềm chế, chỉ đơn giản bình dị, viết “Mỗi tuần xem gì, nghe gì, suy nghĩ điều gì, làm cái gì, thậm chí là ăn gì uống gì”.
Giúp Tân Dã biết được bốn năm kia anh đã trải qua như thế nào.
Tân Dã đọc từng trang một.
Xem ra, kí ức của Tạ Lan Sinh khá mơ hồ, rất nhiều chuyện không nhớ được, anh đã cực kỳ cố gắng nhớ lại mình đã làm gì tuần đó. Vì thế, trong sổ cũng không phải mấy chuyện lặt vặt, mà là mấy chuyện khắc sâu trong đầu, như “Tuần này một bậc thầy đã ra đi”. Nhưng, phàm là chuyện trong lúc làm phim, hoặc liên quan đến điện ảnh, anh có thể viết ra rất nhiều chi tiết rõ ràng trong tuần đó, như là anh nghĩ được một cốt chuyện, viết xong bản thảo kịch bản, mua được thiết bị nào đó, làm xong đạo cụ gì đó, mời được diễn viên nào...... Liên miên dài dòng, chuyện to chuyện nhỏ trong quá trình ra đời mỗi bộ phim của anh, bao gồm cả những khó khăn gặp phải, lẫn cách giải quyết......
Tân Dã cũng là lần đầu tiên được hiểu cụ thể về quá trình sản xuất điện ảnh như thế, chính xác tới từng tuần, từng ngày.
Sau đó, dòng cuối cùng trong mỗi một lá thư, tựa như đều cố ý đối ứng với câu “Today, I Still Love You” nằm cuối trong thư của Tân Dã, câu cuối cùng của Tạ Lan Sinh kiên định vững vàng vĩnh viễn là “Hôm nay, cách ngày yêu em còn xxx ngày”.
Tân Dã tính toán sơ lược, hiểu ra, Tạ Lan Sinh là tính số ngày cụ thể mỗi tuần kể từ “Tiệc đóng máy” —— sau tiệc đóng máy 《 Viên mãn 》 Tạ Lan Sinh mới xác định được lòng mình.
Còn về lạc khoản cuối cùng, Tạ Lan Sinh viết dựa theo Tân Dã. từng lạc khoản khi đó của Tân Dã đều là “Yours ever, Tân Dã”, Tạ Lan Sinh thì viết “Yours ever, Lan Sinh”.
Ánh mắt Tân Dã có chút biến đổi. Y nâng hàng mi thật dài lên, gọi: ” Lan Sinh......”
“Ừm.” Tạ Lan Sinh ngượng ngùng, lấy lại quyển sổ, nhét vào trong túi, nói: “Đi thôi đi thôi, về rồi xem sau, trước cứ cất tạm ở đây đã.” Nói xong liền kéo khóa ba lô lên, không phân bua gì nữa.
Tân Dã chỉ nhếch môi, nuông chiều nói: “Được.”
Bọn họ ra khỏi Tứ Nghi Đường, một đường trở lại Đại Hùng bảo điện. Đại Hùng bảo điện trải qua bao cuộc bể dâu, chính giữa treo một tấm hoành phi, đồng dạng đầy rẫy thương tích, trên viết “Vô khứ lai xử”. Ý tứ là, từ đâu đến cũng thế, đi đến đâu cũng vậy.
Tạ Lan Sinh đến vái lạy. Lúc này, không giống với ý nghĩ “Thử xem sao” tại Giới Thai Tự lần trước, Tạ Lan Sinh rất thành kính nói “Có thể bách niên giai lão cùngTân Dã”, chân chính cầu xin “Bách niên giai lão”.
............
Từ Đại Giác Tự quay về thành phố, Tạ Lan Sinh cùng Tân Dã ăn một bữa tại nhà hàng đồ chay nổi tiếng, tùy ý dạo chơi, rồi lái BMWs quay lại khách sạn Hilton.
Tân Dã thuê một phòng tại đây, Tạ Lan Sinh cũng thường xuyên đến.
Vào phòng thay quần áo xong xuôi, Tân Dã liền xách “Món quà” của Tạ Lan Sinh ra, ngồi trên sofa đơn cạnh bàn trà nhỏ trước cửa sổ phía đông, gác chân dài, lật từng trang một.
Tân Dã đọc không nhanh, tựa hồ muốn ghi nhớ toàn bộ câu chữ lại. Tạ Lan Sinh cũng không quấy rầy y, ngồi trên một chiếc sofa đơn khác, đọc một quyển sách của Habermas mà anh để ở chỗ Tân Dã, nhưng căn bản không chữ nào vào đầu.
Mãi cho đến mười một giờ đêm, Tân Dã mới đọc hết thư hồi âm.
Y nhẹ nhàng đặt món quà xuống, nhắm mắt lại, hỏi Tạ Lan Sinh: “Đi tắm rửa chứ.” Giọng nói của y vừa khô lại khàn, đôi mắt đắm đuối nhìn khóa vào sườn mặt người yêu, đã không còn kiềm nén được cảm xúc cuộn trào.
Tạ Lan Sinh cũng đã sớm nhìn ra Tân Dã khó nhịn sóng tình. Hết thảy đều theo đúng kế hoạch, con tim Tạ Lan Sinh đập loạn, hai chân giang ra, hai tay nâng lên, nói; “Bế anh dậy đi.”
“......” Tân Dã đứng dậy, đi đến bên kia bàn trà. Tạ Lan Sinh vòng hai tay lên cổ đại ảnh đế Tân, Tân Dã đỡ lưng Tạ Lan Sinh, bế đối phương dậy khỏi sofa.
Nhưng mà, Tân Dã hoàn toàn không ngờ, y mới vừa đỡ đối phương được một nửa, Tạ Lan Sinh lại đột ngột nhấc hai chân lên, quấn lên eo y, mà y do không có chuẩn bị nên không dùng lực quá lớn, liền bổ nhào xuống, cùng với Lan Sinh ngã vào trong chiếc sofa anh đang ngồi.
Hai tay y vẫn còn ôm lưng đối phương, nói: “Anh làm gì......”
Tạ Lan Sinh lại trở tay ôm, hai chân quấn lấy, dùng nơi đó của mình đẩy đẩy vào phía trước của đối phương, nhìn mắt Tân Dã, nói: “Đêm nay...... Được không??”
Tân Dã bị anh kích động, màu con ngươi chợt tối đi, nhìn ánh mắt khao khát của đối phương, hỏi: “Anh nghiêm túc chứ?”
“Đương nhiên......” Trong mắt Tạ Lan Sinh như sóng sánh nước, nói, “Tân Dã, anh muốn...... rất muốn.”
Dù sao sớm muộn gì cũng phải chịu một lần.
Tân Dã hít một hơi thật sâu, nói: “Em đi tắm rửa.”
“Ừ ~”
Đợi khi ảnh đế Tân tắm rửa xong xuôi, Tạ Lan Sinh mới đi vào phòng tắm.
Anh gội đầu trước, xong đến tắm rửa, rồi sau đó, còn dùng một vài phương pháp và bí quyết lúc trước nghe được khi phỏng vấn chị Bạch tại quán bar, rửa hết từ trong ra ngoài. Tiếp theo, anh lại quay về dưới vòi sen, tiếp tục rửa, mãi cho đến khi cảm thấy bản thân hoàn toàn sạch sẽ, hoàn toàn có thể rồi, mới vặn vòi nước, quấn khăn tắm. Tay phải đặt lên nắm tay cửa, hít thở thật sâu, vừa bất an, lại chờ mong.
Rồi sau đó, “Cạch” một cái kéo cửa ra.
Tân Dã thế nhưng đứng ngay ngoài cửa, trên người cũng quấn khăn tắm.
Hai người chăm chú nhìn nhau một hồi, tự nhiên mà nhào đến hôn nhau.
Tân Dã vừa hôn, vừa giữ eo Tạ Lan Sinh, đẩy anh trở lại phòng tắm, đè lên mặt tường phía sau cửa, để Tạ Lan Sinh đứng lên bậc thềm cẩm thạch trang trí bên tường, tiếp tục hôn sâu. Y từ từ nhắm hai mắt, đầu lưỡi trong miệng điên cuồng càn quét, dùng sức ma sát mυ"ŧ mát, đồng thời, tay trái chạm dến nút buộc khăn tắm bên hông Tạ Lan Sinh, mấy ngón tay đột nhiên dùng sức, giật tuột khăn tắm ra, có chút thô bạo quăng vào góc tường.
Lần đầu tiên toàn thân Tạ Lan Sinh lộ ra trong ánh sáng. Anh vội khép chân lại.
Làn môi Tân Dã chậm rãi di xuống, hôn qua quai hàm sạch sẽ của đối phương, rồi đến yết hầu mảnh khảnh. Tạ Lan Sinh ngửa cổ, từ từ nhắm hai mắt. Tân Dã dường như cực kỳ mê muội, dán sát môi, đầu mũi cọ sát, tận tình hưởng thụ khoảng da thịt này.
Sau vài giây, nụ hôn của Tân Dã tiến đến giữa xương quai xanh cùng l*иg ngực anh. Mà khi môi chậm rãi dời xuống, tay Tân Dã cũng không ngơi nghỉ, nắn từ vai Tạ Lan Sinh, lần xuống đến cánh tay, bàn tay dính sát vào thịt mềm, thuận theo lưng trượt xuống.
“Ưʍ......” Toàn thân Tạ Lan Sinh trần trụi, đứng bên bậc để ảnh đế Tân đùa bỡn, có chút cảm thấy xấu hổ. Song phản ứng đắm say của Tân Dã thật sự đã làm ấm lòng anh.
Môi Tân Dã lướt sang bên phải, ngậm đầu ngực Tạ Lan Sinh. Bắp tay Tạ Lan Sinh giật nảy, đồng thời gáy đè lên vách tường, trong lòng cảm thấy quá kí©h thí©ɧ, đẩy cao ngực, há miệng thở dốc. Tân Dã giữ tay Lan Sinh, đôi môi ngậm đầu ngực đối phương, đầu lưỡi đùa nghịch, sau khi khiến nó dựng đứng lên lại dùng đầu lưỡi liếʍ vòng tròn, rồi lại khẽ cắm mυ"ŧ. Đồng thời, ngón tay trái của Tân Dã cũng nhẹ nhàng vuốt ve bên còn lại, dùng ngón trỏ cọ sát, dùng ngón giữa đè xuống gẩy lên, vẽ thành vòng. Tân Dã rũ hàng mi dài, miệng ngậm đầu ngực, mê đắm không thôi, như thể đó là món ăn ngon nhất trần đời.
Mấy phút sau, Tân Dã rốt cuộc buông tha đầu ngực, hai cánh môi mỏng tiếp tục đi xuống dưới, dọc theo trung tuyến lướt qua bụng, cằm chìm vào phần lông. Tiếp theo, Tân Dã lướt qua...... Cuối cùng ngồi xổm xuống, đôi môi dán vào đùi Tạ Lan Sinh từ từ đi xuống. Cùng lúc đó, hai tay y vẫn như mới nãy, vòng ra sau, mân mê thịt trên bắp đùi Lan Sinh, từng chút một, đồng bộ đi xuống đầu gối.
Xong xuôi, Tân Dã lại nâng một chân Tạ Lan Sinh, gác lên vai mình, tay phải dùng sức cọ sát sườn ngoài, đồng thời môi liều mạng mυ"ŧ mát bên trong. Y vừa hôn vừa mυ"ŧ, vừa gặm lại liếʍ, còn dán sát mặt vào cọ, sau một lúc lâu không ngừng, lưu lại một chuỗi dấu hôn tại đùi trong của Tạ Lan Sinh.
Tạ Lan Sinh không đứng nổi nữa.
Khi đại ảnh đế cuối cùng cũng buông đôi chân đã sớm tê dại của anh ra, Tạ Lan Sinh cho rằng đã kết thúc rồi, có chút mừng vui, có chút thả lỏng.
Bị hôn toàn thân thật quá đáng sợ.
Song Tạ Lan Sinh không ngờ rằng...... Tân Dã thế nhưng lại đỏ mắt lật người anh lại, đan xen mười ngón, lại bắt đầu hôn từ sau gáy, còn dùng thứ cứng ngắc kia cọ sát vào chân anh. Sau đó môi theo cột sống một đường đi xuống, đến hõm eo, đến xương cụt, đến......Kẽ mông.
Tạ Lan Sinh có thể cảm nhận được sống mũi cao thẳng của Tân Dã men theo độ cong, chậm rãi di giữa khe mông.
Trong lúc hôn, Tân Dã lại mân mê một sườn khác của cánh tay anh. Mà khi trượt xuống đến đầu ngón tay, Tân Dã lại cầm tay Lan Sinh mà hôn lên từng ngón một.
Cuối cùng, Tân Dã hôn mặt sau đùi, vuốt ve một mặt khác, cho đến tận đầu gối. Bởi tư thế lúc này của hai người, Tân Dã không thể tiếp tục đi xuống nữa. Mà tại lúc bị liếʍ đến kheo chân, Tạ Lan Sinh lại nhìn thấy một chiếc khăn tắm khác cũng bị quẳng vào góc, biết Tân Dã cũng đã cởi sạch, bọn họ đều đã trần trụi, cổ chân liền run rẩy.
Tạ Lan Sinh vịn vách tường, đôi mắt vì du͙© vọиɠ mà mơ hồ trong phòng tắm mù sương. Anh không ngừng cọ hạ thân vào vách tường, nói: “Tân Dã, không chịu nổi...... Anh không chịu nổi nữa rồi......”
“Vâng.” Tân Dã bế ngang Tạ Lan Sinh lên, đi vào phòng, đặt xuống giường lớn.
Hai người Bbn họ lại hôn sâu, ngón tay thon dài của Tân Dã quết đầy chất bôi trơn, kiên nhẫn khuếch trương cho Tạ Lan Sinh.
Lúc ban đầu Tạ Lan Sinh còn hơi có chút khó chịu, có điều rất nhanh, anh liền bắt đầu có chút khao khát kết hợp thể xác linh hồn.
Sau khi cảm thấy đã được tương đối, Tân Dã đè lên thân thể, hôn trán anh, tìm đến tay anh, nói; “Này, anh sờ nó chút đi.”
Tạ Lan Sinh có một chút sợ hãi, nhưng hai tay bị cưỡng chế đặt lên. Anh từ từ nhắm hai mắt, đầu ngón tay phát run, vừa ngượng đỏ mặt, lại hiếu kỳ, có điều vẫn dùng hai tay sờ từ gốc lên, cảm thấy thật to, thật dài, như không có phần cuối.
Mà khi vừa chạm đến vành dương v*t, Tạ Lan Sinh lại liền lui về, từ trên xuống dưới, lặp đi lặp lại.
Sau mấy lần như vậy, Tân Dã nở nụ cười, nói: “Còn cả phần đầu nữa.”
“......” Đầu ngón tay Tạ Lan Sinh run rẩy, sờ lên......phần đầu trơn nhẵn, còn cả phần vành kia nữa, sờ đến khi cả tay dính dớp, là dịch tuyến tiền liệt. Anh cảm thấy cần phải có qua có lại. Tân Dã thân thuộc với thứ của anh đến thế...... Vậy anh cũng có thể quen thuộc với thứ của Tân Dã.
Thấy Tạ Lan Sinh đã sờ hết toàn bộ, Tân Dã khẽ hôn anh, hỏi: “Có thích không?”
“......” Tạ Lan Sinh nói, “Đừng nói mấy lời thô tục vô liêm sỉ như vậy chứ.”
Tân Dã cũng không để tâm, âm thanh từ tính, nói: “Một lát nữa rồi anh sẽ thích thôi.”
“......” Vẫn là lời thô tục vô liêm sỉ.
Tân Dã nói xong, liền gác hai chân Lan Sinh lên vai mình, ve vuốt xương đùi, bắp đùi anh, hôn lên phần đùi non, mắt cá chân, rồi sau đó, nâng đùi và mông Tạ Lan Sinh lên, để nơi kín đáo của anh lộ ra...... Đầu lưỡi thô ráp liếʍ vào.
“A!” Tạ Lan Sinh liều mạng giẫy dụa, lại bị Tân Dã đè lại. cảm giác kia quá mức kinh dị, vừa tê lại ngứa.
Qua một lúc, thấy Tạ Lan Sinh đã thả lỏng hơn, liền chọc thứ đồ to lớn của mình vào kẽ mông Lan Sinh, nhìn sâu vào mắt, đẩy vào trong từng chút một.
Tạ Lan Sinh lại thình lình siết chặt.
Tân Dã thật sự không dám mạnh bạo, sợ làm Tạ Lan Sinh bị thương, có chút bất đắc dĩ, cúi đầu xuống, lại cố sức hôn môi đối phương thần, nói, “Lan Sinh...... Đừng quá căng thẳng, thả lỏng chút...... Em không cắm vào được.”
Tạ Lan Sinh: “!!!”
Anh vốn tưởng rằng, “Em không vào được” đã đủ tục rồi, chẳng ngờ rằng lại còn “Em không cắm vào được”.
Anh cố gắng thả lỏng, tập trung hết sự chú ý vào nụ hôn với Tân Dã, dần dần mềm người đi. Tân Dã hiển nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội hiếm có này, đẩy hông, tiến vào được nửa phần đầu.
Tạ Lan Sinh hít một ngụm khí lạnh, lại lo lắng bản thân mất công chịu đau, hai tay bám chặt lấy Tân Dã, nói: “Nhanh lên...... Nhanh lên...... Đừng để xôi hỏng bỏng không.”
“Vâng.” Tân Dã đáp lời, đâm vào vách ruột của Tạ Lan Sinh, xoay hông chầm chậm, khuếch trương giúp Tạ Lan Sinh. Rồi sau đó, mỗi lần cảm thấy cửa mình của Tạ Lan Sinh mở rộng ra, y lại đẩy hông, vào sâu thêm một chút.
Tạ Lan Sinh lại cảm thấy, quá trình này kéo dài đằng đẵng.
Kích thước kia của Tân Dã thật bất thường.
Cũng không biết qua bao lâu, Tân Dã rốt cuộc cũng đưa được toàn bộ vào trong. Y cảm thấy như bị hút chặt, đối phương dường như đang mở miệng, bao bọc, mυ"ŧ mát, cọ sát y, da đầu y tê rần, khẽ khàng nói với Tạ Lan Sinh: “Được rồi...... Cắm vào hết rồi.”
“......” Tạ Lan Sinh, “Đừng nói mấy lời thô tục vô liêm sỉ như thế nữa.”
“Vâng.” Tân Dã ưng thuận, làn môi hơi mỏng mím chặt, chóp mũi toát ra một chút mồ hôi. Y chậm rãi chuyển động theo biên độ nhỏ, sợ Tạ Lan Sinh không thoải mái, rút ra một chút rồi lại đẩy vào, khiến Tạ Lan Sinh chầm chậm quen với cảm giác của dị vật kia.
Ban đầu Tạ Lan Sinh cảm thấy rất đau, không quá thoải mái, quen thuộc. Ánh mắt Tân Dã dõi theo anh chặt chẽ,...... Đến khi vào sâu hết cỡ, bất chợt đẩy hông hung hăng xâm phạm!
“A!” Toàn thân Tạ Lan Sinh chấn động, hét lên một tiếng, cảm thấy toàn phần eo tê dại, suýt chút nữa thì xuất ra.
Tân Dã để ý đến phản ứng của Tạ Lan Sinh, rút ra một chút, rồi lại hung hãn đâm vào.
Tạ Lan Sinh rêи ɾỉ, mỗi lần bị đẩy vào lại phát tiếng nức nở như mèo con. Kế đó, ước chừng sau bảy tám lần, anh thật sự là không nhịn được nữa, thịt mông kéo căng, trực tiếp xuất ra, bắn từng luồng lên bụng Tân Dã.
Ánh mắt Tân Dã có chút kinh ngạc, nói: “Cục cưng, anh......”
Y cũng biết có một số người chỉ dùng phía sau là có thể...... Chẳng ngờ Tạ Lan Sinh ngay lần đầu tiên cũng......
“......” Tạ Lan Sinh cũng cảm thấy thẹn thùng, dùng hai tay che mặt.
Tân Dã lại kéo tay anh khỏi khuôn mặt, tựa như mừng rỡ, điên cuồng hôn anh.
Hai người nghỉ ngơi một lát, Tân Dã lại đè người lên.
Lần này bọn họ thuận lợi hơn. Tân Dã cũng muốn phóng thích, trở nên càng nhanh càng mạnh mẽ, biên độ đâm rút càng lúc càng lớn, tốc độ càng lúc càng nhanh. Kết quả, chưa được bao lâu, Tạ Lan Sinh lại vỡ vụn nói: “Tân Dã, anh không được rồi...... Không chịu được nữa......”
“Ngoan, nhịn một chút.”
“Ưʍ......” Tạ Lan Sinh gắng sức chịu đựng, song càng nhẫn nại lại càng không nhịn nổi.
Tân Dã thấy anh thật sự không nhịn được nữa,...... Liền rút ra một chút, rồi thúc hết vào, rồi lại dùng lực đẩy đến điểm sâu nhất, tuy biên độ vẫn lớn, tốc độ vẫn nhanh, nhưng mỗi một lần, y đều như cố ý vô tình chà sát vào khu vực kia, để Tạ Lan Sinh dễ chịu một chút.
Tạ Lan Sinh thấy người đàn ông trên thân mình hơi có chút mất kiểm soát, liền như có sự thoải mái cả trên tâm lý lẫn sinh lý.
Anh biết rõ người kia anh tuấn, cường tráng, tháo vát, hùng mạnh, có thể nói đứng trên đỉnh thế giới. Mà anh, làm người của y, đồng thời có kɧoáı ©ảʍ chinh phục cùng kɧoáı ©ảʍ bị chinh phục, y khiến anh cam tâm tình nguyện, mà anh thì cũng vậy.
Không biết qua bao lâu, Tân Dã lại đâm toàn bộ vào, thình lình động thân, va chạm mãnh liệt liên tiếp vào vị trí kia. Tạ Lan Sinh không nhịn nổi nữa, lại tiết ra, mà Tân Dã thì ôm anh chặt chẽ, hôn lên trán anh, phóng thích vào nơi thật sâu bên trong anh.
Tạ Lan Sinh cảm thấy, lần cao trào này hoàn toàn bất đồng với lúc thường. Kɧoáı ©ảʍ trên phần đàn ông, lại càng cục bộ, càng tập trung, trong một phạm vi đặc biệt, hời hợt bề ngoài. Mà lúc này, cảm nhận của anh là chỉnh thể, tỏa khắp, khuếch tán bao trùm một khu vực rộng lớn. Nó phát tán từ bên trong, lan rộng ra bên ngoài, từ cả hai điểm, đến xương chậu, đến cả hạ thân, thậm chí là đến toàn thân. So với nó, kí©h thí©ɧ trên dương v*t có vẻ quá mức đơn giản trực diện, không đủ thỏa mãn, không đủ thâm trầm. Dùng lời thô tục mà nói, dường như nó bắt đầu lan tràn từ nơi gậy th*t đâm sâu vào kia, từ đường ruột cho đến cổng vào, dương v*t, đến tinh hoàn đều lên đến đỉnh điểm.
Tân Dã vẫn chưa rời ngay khỏi thân thể Tạ Lan Sinh, hơn nữa mãi vẫn chưa chịu rút ra. Y ôm chặt Tạ Lan Sinh, cọ vào mặt anh, nói: ” Lan Sinh, đạo diễn Tạ, cục cưng ơi.”
Tạ Lan Sinh bình tĩnh lại, làn da, cơ thể, xương khớp đều có một cảm giác đau nhức kỳ lạ.
Anh mơ mơ màng màng nghĩ, Tân Dã đúng là hơn người, cuộc đời này mình đại khái không thể rời bỏ được người đàn ông này nữa rồi.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Independent Filmmaker - Nhà Làm Film Độc Lập
- Chương 76