Lan Sinh ra ngoài sải bước lên chiếc hai tám, một đường lái đến nhà Liễu Diêu. Trên đường, anh mấy lần suýt gặp chuyện không may. Một lần vì tinh thần hoảng hốt mà lao vào ổ gà, tay lái lệch đi, suýt chút nữa đυ.ng vào chiếc xe chở hàng lao vun vυ"t bên cạnh. Một lần khác, bởi vượt qua đường không quan sát xe cộ hai bên, tý nữa là bị đâm, may sao ngay vào phút cuối cùng anh đã kịp đánh tay lái sang ngang. Hai lái xe đều chửi “Đ.m.m”, song Tạ Lan Sinh chẳng quan tâm.
Đến nhà Liễu Diêu, cảnh sát đều ở đó.
Tạ Lan Sinh nói mình là “Đạo diễn Tạ”, còn lấy chứng minh thư ra. Sau khi cảnh sát đối chiếu kỹ càng liền đưa một phong thư cho anh, giọng nói lạnh lùng, ngôn từ quan tâm, nói: “Xin nén bi thương.”
Tạ Lan Sinh nhìn về phía giường, phát hiện nơi đó trống không, chỉ có một vũng máu đỏ tươi trên ga giường hồng phấn, tựa một đóa hoa đương nở rộ, vừa to vừa diễm lệ.
Ánh mắt Tạ Lan Sinh bị bức bách mở lớn.
Người phụ nữ như thể làm từ nước dịu dàng đến thế, đây lại là kết cục của người ấy sao?
Vì sao chứ.
Vì sao hết thảy phải phát sinh trên thân chị ấy.
Ông trời không có một chút thương cảm hay sao?
Tạ Lan Sinh dùng đôi tay run rẩy mở lá thư ra.
Bên trên viết:
【 Đạo diễn Tạ,
Xin lỗi, vô cùng vô cùng xin lỗi, lại thêm phiền toái cho ngài mất rồi. Bởi vì tôi thật sự, thật sự không kiên trì nổi đến ngày 26 bế mạc. Tôi đã hỏi thăm bạn bè, điều này sẽ không ảnh hưởng đến chuyện dự thi, lại nói, ban tổ chức bên Berlin cũng sẽ không biết chuyện này.
Cả cuộc đời này tôi chưa từng hạnh phúc. Mẹ qua đời năm tôi ba tuổi, đến bốn tuổi thì cha tái giá, bọn họ không lâu sinh được em trai, tôi liền biến thành thứ dư thừa. Sau này có được hai mối tình, song lại chẳng đi được đến cuối. Trước đó “Em gái” của bạn trai sau ba năm đã chấp nhận anh ta, kế đến là người chồng kết hôn chỉ là để trấn an mẹ mình. Toàn là bịp bợm. Toàn là âm mưu. Tôi chưa từng có được quan hệ thân thiết. Hơn nửa năm sau khi ly hôn, tôi rất cô độc, cũng rất đau khổ, ngày ngày đêm đêm không thể vào giấc...... Ngay cả uống thuốc cũng không thể ngủ được. Tôi thấu hiểu rằng bản thân không còn khả năng thử thêm điều gì nữa, nhưng mà, cứ nghĩ đến cuộc sống như thế này còn phải tiếp diễn ba bốn mươi năm nữa, liền không chịu nổi. Không chịu nổi nữa rồi. Tôi không muốn cô độc một mình. Sao mới đi được nửa đời người vậy? Sao vẫn còn nửa đời người thế! Tôi biết có người không cần yêu, không cần bạn, nhưng không phải tôi, tôi quá yếu đuối. Tôi muốn kết thúc cuộc đời này, để được bắt đầu kiếp sống mới. Tôi biết chuyện này là không đáng, nhưng, tuyệt vọng chưa bao giờ là chuyện của lý trí cả.
Tôi vẫn luôn để tâm đến gia đình của chồng trước, thậm chí hy vọng cô ấy sớm phát bệnh, quá ghê tởm, tôi không muốn vậy. Đôi lúc bước trên đường, chứng kiến mẹ con thân thiết, vợ chồng người ta ân ái, tôi sẽ lại nghĩ: Vì sao luôn là mình vậy? Vì sao lại không phải người khác? Đúng thế, thật quá xấu xa, tôi căm ghét bản thân. Để tránh cho bản thân sa đọa thêm nữa, tôi chỉ có thể sớm kết thúc thôi.
Đạo diễn Tạ, xin cảm tạ ngài từ tận đáy lòng. Thiên phú của tôi rất hữu hạn, ở Nhân Nghệ cũng chỉ đóng được vai phụ, nhưng mà, tôi cũng muốn lưu lại được thứ gì đó, tôi cũng muốn có vai diễn kinh điển. Bởi vậy, khi nhìn thấy “Lý Phương Phương”, tôi lập tức bị hạ gục. Nàng ấy chính là tôi, tôi có thể diễn nàng. Vậy nên, tôi ích kỷ gia nhập đoàn phim, lại ích kỷ giấu diếm hết thảy. Đời này tôi chỉ có duy nhất một lần được ích kỷ như thế, mà lại là làm với ngài, từ sâu trong nội tâm tôi thật sự bất an. Tôi biết, mình vĩnh viễn không có khả năng có được vai diễn nào vượt qua “Lý Phương Phương” nữa, bởi vậy chấm dứt cuộc đời này tại đây, là tốt nhất.
Sự ấm áp cuối cùng trong kiếp này, đều nhờ ơn đạo diễn Tạ ngài mang đến. Tôi rất vui, rất thỏa mãn. Ngài luôn tận lực đối tối với tôi —— cho tôi căn phòng tốt nhất, cho tôi hộp cơm ngon nhất, thường xuyên khen tôi, thường xuyên nói chuyện phiếm. Ngài còn bất chấp nguy hiểm liều mình khi tôi bị quấy rối, những điều đó tôi đều ghi lòng tạc dạ, mang theo bên mình.
Đạo diễn Tạ, xin chớ đau buồn. Tôi đã nghiêm túc sống, đã dốc hết sức mình, chẳng còn gì tiếc nuối. Nhà Phật thường nói nhân quả ba kiếp, kiếp sau của tôi có lẽ sẽ tốt hơn. Tôi rất chờ mong, thật sự chờ mong.
Mặt khác, xin đừng làm bất cứ việc gì vì tôi. Tôi không muốn quấy rầy ngài thêm nữa, một bộ 《 Viên mãn 》 đã quá đủ rồi, tôi chỉ hy vọng ngài có thể quên đi. Không cần công bố việc này, tôi hy vọng có thể lặng lẽ rời đi. Gia đình chồng cũ...... Cũng có nỗi khổ riêng, tôi thật sự không muốn tiếp tục nữa. Mong ngài đáp ứng, đừng gây phiền toái cho anh ta nhé? Cảm ơn ngài.
Đạo diễn Tạ, ngài là người tôi biết ơn nhất, cũng là người tôi có lỗi nhất.
Nếu tôi có được dũng khí giống như mọi người thì thật tốt.
Lời cần nói đã hết, kính thư,
Liễu Diêu,
Mùng 10 tháng 2 năm 1995 】
Sau khi đọc xong hai tay Tạ Lan Sinh càng run rẩy dữ dội.
Anh quỳ “Thụp” một tiếng xuống mặt đất, nhưng lại chẳng hề cảm thấy đau. Anh thở hổn hển như ống bễ, nước mắt mặc sức điên cuồng tuôn, lẩm bẩm “”Sao chị lại ngốc thế...... Sao lại ngốc như thế......”
Trái tim tựa như bị đâm xuyên, máu đầm đìa chảy trong lớp da trên l*иg ngực, khiến ngũ tạng lục phủ đau đớn dai dẳng.
Cửa sổ đang mở, một trận gió thổi tới, thổi đến thấu tâm can.
Giờ phút này anh rốt cuộc mới hiểu phương pháp diễn của Liễu Diêu, là phương pháp thiêu cháy hết cả sinh mệnh. Anh vẫn luôn kinh ngạc, thấy may mắn vì gặp được diễn viên như vậy, còn tưởng rằng là vận mệnh trời ban. Hiện giờ mới hay, Liễu Diêu là thật sự không để tâm bản thân, từ thể xác đến tâm lý chẳng còn sợ bị bi kịch tổn thương.
Tạ Lan Sinh nhớ đến 《 Tiếng chim hót trong bụi mận gai 》 mình từng xem.
Lời tựa có ghi rằng:
【 Có một truyền thuyết, kể về một loài chim, cả cuộc đời chỉ hót một lần, tiếng ca đó êm tai tuyệt đẹp hơn giọng ca của hết thảy sinh linh. Vào một khắc rời khỏi tổ kia, nó sẽ tìm kiếm một bụi mận gai, mãi đến khi toại nguyện mới chịu dừng chân. Sau đó, nó sẽ lao mình vào bụi gai dài nhất nhọn nhất, để rồi cất lên tiếng hót giữa nơi hoang dã ấy. Tại thời khắc hấp hối, nó siêu thoát khỏi sự đau đớn, ấy vậy mà tiếng hót kia lại có thể khiến họa mi sơn ca tủi hổ. Đó là khúc ca tuyệt đẹp nhất, khi kết thúc cũng là lúc lìa đời. Nhưng, toàn thế giới đều đang lẳng lặng lắng nghe, Thượng đế trên trời cao cũng mỉm cười, bởi những điều tốt đẹp nhất chỉ có thể đánh đổi bằng những nỗi đau đớn sâu nhất. 】
Liễu Diêu vậy mà cũng như thế.
Bởi nhờ có Liễu Diêu và Sân Dã, 《 Viên mãn 》 đã vượt xa mong đợi. Bản thân anh cũng phát huy xuất sắc nhờ sự dẫn dắt của hai người, thậm chí nhóm diễn viên phụ của 《 Viên mãn 》 cũng không chê vào đâu được. Sân Dã là ảnh đế toàn cầu, Liễu Diêu lại chẳng chút thua kém, trước khi quay Tạ Lan Sinh hoàn toàn chẳng hề ngờ đến.
Ngẫm nghĩ, Tạ Lan Sinh lại đột nhiên hiểu được vì sao trước khi 《 Viên mãn 》 khởi quay một ngày bạn cùng phòng tại Tiêu Tương kia lại đến tìm mình (chương 47). Lúc ấy, bạn cùng phòng khuyên anh lập tức đổi người, đừng dùng Liễu Diêu, anh đoán là ý của Lý Hiền, song lại hoàn toàn không rõ lý do.
Hiện giờ anh đã hiểu.
Bởi vì cô ấy có khuynh hướng tự sát.
Cho nên, Lý Hiền không muốn để cô diễn, không muốn cô nổi danh, hắn muốn cô có chết cũng phải im hơi lặng tiếng. Giả như truyền ra vụ bê bối “Vợ cũ” tự sát nghiêm trọng như vậy, xưởng điện ảnh quốc doanh rất có khả năng sẽ khai trừ hắn. Tại xưởng quốc doanh, danh dự đứng hàng đầu.
Nên Lý Hiền muốn vùi dập cô.
Liễu Diêu trong di thư cũng dặn dò “Đừng trả thù”, còn nói hắn có nỗi khổ tâm.
Trong đầu Tạ Lan Sinh rất nhanh hiện lên từng hình ảnh.
Khi cô đến phỏng vấn “Lý Phương Phương”, khi cô tặng món quà nhỏ cho mọi người, khi cô giúp xoa dịu sự ngượng ngùng, khi giúp tiểu Hồng dọn dẹp. Những lúc liều mạng diễn Lý Phương Phương, lúc nhúng đầu xuống dưới nước, lúc quỳ thụp trên mảnh gốm vỡ, lúc nức nở trong cảnh diễn cuối cùng...... Liễu Diêu luôn sống động như thế trong từng cảnh tượng.
Tạ Lan Sinh bất chợt lại nhớ tới giấc mộng đêm qua.
Lần đầu tiên anh mơ thấy Liễu Diêu. Trong mơ, anh bay tới một chốn cổ kính, sóng nước trong ao trong suốt thấy đáy, hoa sen bên trên đương độ rực rỡ. Mà bên bờ hoa nở rộ giăng kín kia, có một bóng dáng xinh đẹp yêu kiều đang đứng. Cũng không rõ vì lẽ gì, anh liền biết đó là Liễu Diêu, vì thế cất tiếng gọi: “Liễu Diêu!” Cô nâng mắt nhìn anh, song chẳng đáp lời. Anh lại hỏi: “Chị vẫn khỏe chứ?” Mà nụ cười của đối phương lại mơ hồ, không trả lời, xoay người bước đi. Anh cuống quýt, vừa gọi tên đối phương, vừa nhảy vào trong ao, muốn đuổi theo, nhưng đối phương càng đi càng xa, cuối cùng tan biến vào trong màn sương khói dày đặc trùng điệp.
............
Tạ Lan Sinh thẫn thờ, anh cũng không biết bản thân được Vu Thiên Tử kéo dậy từ bao giờ.
“Đạo diễn Tạ!” Vu Thiên Tử nói, “Ngài đừng cả nghĩ.”
Tạ Lan Sinh chỉ nhìn đối phương, nói: “...... Ừ.”
“Ngài......” Vu Thiên Tử vò đầu bứt tai, “Ngài còn phải thúc đẩy 《 Viên mãn 》 mà! Thế giới phải được nhìn thấy Liễu Diêu! Lúc này ngài ngàn vạn lần không thể thương tâm không thể sa sút tinh thần!”
“...... Ừm.” Tạ Lan Sinh cũng biết đối phương là đang lo lắng cho thân thể mình.
Bởi vì anh vẫn đang khóc. Anh muốn trò chuyện với Sân Dã, nhưng mà Sân Dã vẫn còn đang trên máy bay.
“Đạo diễn Tạ, ” Vì muốn dời đề tài, Vu Thiên Tử hoàn toàn không biết chuyện về chồng cũ của Liễu Diêu nói, “Lần này LHP Berlin còn có muộn bộ phim Trung Quốc nữa, ngài biết không? 《 Cô gái bán rượu 》 của đạo diễn Lý Hiền.”
Tạ Lan Sinh chỉ cay đắng cười, nói: “Biết.”
Vu Thiên Tử còn nói: “Tôi vừa mới nghe cục điện ảnh nói, phía chính phủ lần này ra tay quyết liệt. Chính quyền Trung Quốc bên Berlin tạo thanh thế cực lớn, sẽ có rất nhiều hoạt động, cũng sẽ đủ loại đề cử, chúng ta không có bất kỳ ưu thế gì.”
“......” Tạ Lan Sinh mím chặt môi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Đạo diễn Tạ thật thảm......Kẻ cặn bã sẽ có báo ứng, nhưng cũng chỉ là một vai phụ, cũng không được nhắc đến quá nhiều, tuyến nội dung chính vẫn là sự nghiệp của đạo diễn Tạ ~Đã từng phân vân về kết cục cùng với việc đưa cô gái này lêи đỉиɦ cao, cuối cùng cũng không sửa đổi.Chỉ có duy nhất một nhân vật bi kịch! Sau không còn nữa! Yên tâm, không ngược gì hết!