Chương 59

Sau đó, 《 Viên mãn 》 tiến vào phân đoạn kết thúc áp lực nhất của bộ phim.

Trong nội dung đoạn kết này, chỉ có cha mẹ Tài Khoan cảm thấy tất cả đều rất tốt đẹp. “Cháu trai” của bọn họ đáng yêu dễ thương, cha mẹ Tài Khoan mang ảnh đi khoe trong sân. Thập niên 90, nhà của đơn vị thường có sân, bên trong có sông núi nhân tạo, còn có chòi nghỉ mát, bọn họ cứ thế tản bộ trong sân, phô bày hạnh phúc với các hàng xóm.

Quan hệ giữa Tài Khoan Lang Anh càng thêm khó tả. Lang Anh cảm thấy, dẫu cho Tài Khoan có ly hôn cũng chẳng thể thoát khỏi gia đình này —— đứa bé của Lý Phương Phương trên thân phận là con trai Tài Khoan, đại khái cả đời sẽ là như vậy. Lang Anh không biết ba người vẫn đang diễn kịch sẽ phải đi đâu về đâu, chỉ có thể đi bước nào hay bước đấy, trước tiên vẫn phải quý trọng thời gian trước mắt. Anh thường ngủ lại nhà Tài Khoan, bọn họ càng thêm xằng bậy vô cùng. Lang Anh ghét Lý Phương Phương, cũng không thích đứa bé kia.

Mà thái độ của Lý Phương Phương đối với đứa bé thì phức tạp vừa yêu vừa hận.

Đứa bé vô cùng giống cha ruột, nó thường xuyên lớn tiếng khóc lóc song Lý Phương Phương đều ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí còn lớn tiếng quát im. Đứa bé khóc mấy lần đến trớ sữa, phần tã trước ngực ướt đẫm. Có một lần, Lý Phương Phương còn muốn dùng gối bịt đầu để nó im lặng, may sao Tài Khoan kịp thời giữ lại. Nhưng cũng có thời điểm, Lý Phương Phương lại nảy sinh tình thương của mẹ, chăm sóc dậy dỗ nó, dẫu cho kế tiếp nàng lại vô cùng chán ghét, căm hận bản thân.

Lý Phương Phương cũng hận Tài Khoan —— người còn lại trong nhà. Nàng cảm thấy khi mình có thai Tài Khoan liền mong nàng sinh ra. Nếu không phải vì muốn ở lại thủ đô, nếu như không có kết hôn giả, nàng căn bản không có khả năng dây dưa với Long Ứng Nhân, càng không thể sinh con cho gã.

Liễu Diêu là diễn đến cực hạn.

Dưới ánh sáng ban ngày, Lý Phương Phương ngẩn ngơ suốt một ngày. Nàng không muốn ăn cũng không muốn uống, tùy tiện gặm bánh quy cho qua ngày. Có khi, Lý Phương Phương sẽ đi đến ban công, nhìn xuống dưới tầng thật lâu.

Tạ Lan Sinh phát hiện, khi Liễu Diêu quay những nội dung này ngay cả nói chuyện cũng trở nên yếu ớt. So với Tài Khoan, so với Lang Anh, âm thanh của Lý Phương Phương nhỏ hơn nhiều. Đây là điều Lan Sinh không chú ý đến, may mà có diễn xuất của Liễu Diêu.

Mà trong bóng tối của buổi đêm, trong mắt Lý Phương Phương là một khoảng trống.

Khi Kỳ Dũng quay đặc tả, đột nhiên, khóe mắt Liễu Diêu rơi lệ.

Tạ Lan Sinh không ra hiệu ngừng, máy quay tiếp tục vận hành.

Nước mắt chảy xuống từ hai bên, tay Liễu Diêu tóm lấy áo gối, nghiêng đầu lau đi, lại nhìn chằm chằm trần nhà, rồi lại trào hai hàng nước mắt. Cuối cùng, nàng “Cảm thấy” bốn bề vắng lặng, dần dần suồng sã bật khóc thành tiếng, từng tiếng nối tiếp nhau, vừa buồn lại đau, tựa như đứa trẻ bất lực giữa màn đêm tĩnh lặng. Ch𝐮𝙮ê𝗇 tra𝗇g đọc tr𝐮𝙮ệ𝗇 ( 𝙏rUm𝙏r𝐮 𝙮e𝗇.𝒗𝗇 )

Máy quay yên lặng vận hành, mọi người lại bị chấn động.

“Đạo diễn Tạ đạo diễn Tạ, ” Vu Thiên Tử nói, “Diễn xuất này quả là lợi hại.”

Tạ Lan Sinh: “...... Ừ.”

Tạ Lan Sinh biết, Liễu Diêu thực tế là đang diễn chính cô. Lý Phương Phương hận hai người đàn ông. Cha mẹ Tài Khoan lấy cái chết ép bức nên Tài Khoan mới cưới nàng, mà Long Ứng Nhân vì vắng bóng vợ mà xem nàng như thứ hàng thay thế, cả hai đều mang dáng dấp của gã chồng cũ. Tạ Lan Sinh có thể tưởng tượng được, Lý Hiền dẫu không thương Liễu Diêu nhưng cũng vẫn sinh hoạt vợ chồng, vừa bài xích lại hưởng thụ.

Thật lòng mà nói, anh chẳng ngờ được.

Nhờ có Liễu Diêu, hiệu quả của 《 Viên mãn 》 tốt hơn rất nhiều so với kỳ vọng.

Nnữ diễn viên xuất sắc nhất thế giới cũng chưa chắc có được năng lượng này.

Cô thật sự đã nhập tâm hết thảy, cũng thật sự đốt cháy sinh mệnh, bất kể về mặt tâm lý, hay sinh lý —— Liễu Diêu hoàn toàn không buồn để tâm đến việc làm tổn thương bản thân. Thương tâm, tuyệt vọng, áp lực, thống khổ, một chút hy vọng sáng sủa cũng không để lại cho mình, rất hiếm diễn viên có thể làm vậy. Tạ Lan Sinh lại thấy lo lắng. Bất kể diễn viên có nhập tâm bao nhiêu đi chăng nữa, họ cũng nên có một giới hạn an toàn. Hơn nữa, khi diễn đoạn nội dung ngạt nước Liễu Diêu lại hoàn toàn bất chấp, hao mòn sinh mệnh, thăm dò cực hạn, thật sự có chút quá liều mạng.

Lại thêm, để diễn ra sự đau thương của nữ chính, từ sau cảnh “Sụp đổ” kia Liễu Diêu cơ hồ không ăn uống gì! Cô không ăn cơm, chỉ ăn chút rau, thậm chí chỉ uống chút nước luộc, mỗi ngày đều ra ngoài chạy bộ, một tuần sụt 10 cân! Tạ Lan Sinh không yêu cầu điều này, Liễu Diêu lại chú ý tới, chủ động tỏ ý Lý Phương Phương tại đoạn cuối cùng này hẳn phải rất gầy. Tạ Lan Sinh cũng từng nghe nói chuyện diễn viên vì vai diễn mà giảm cân, song những điều này đều ở trước khi khởi quay, anh chưa từng thấy cảnh cực đoan, hại sức khỏe đến vậy.

Liễu Diêu thậm chí còn kí©h thí©ɧ những diễn viên khác trên trường quay. Diễn viên Long Ứng Nhân, diễn viên vai người vợ của Long Ứng Nhân còn cả “Cha mẹ Tài Khoan” mỗi người đều phát huy vượt xa bình thường. Chẳng những diễn ra được cảm giác Tạ Lan Sinh muốn, mà thậm chí còn có thể thăng hoa, khiến hết thảy càng thêm chấn động.

Tạ Lan Sinh cảm thấy, đoạn trước có Sân Dã dẫn dắt, đoạn sau thì lại có Liễu Diêu, bộ điện ảnh độc lập 《 Viên mãn 》 này từ đầu tới cuối đều rất bùng nổ. Mà bản thân anh cũng không quá tệ. Kịch bản là tự tay anh viết, anh biết rõ nhất điều mình cần, vốn dĩ còn có chút chưa thể hiện ra được, song một “Người yêu” một “Người vợ” trong quá trình quay lại nhanh chóng giúp anh nhập vai.

Tạ Lan Sinh thật sự không ngờ rằng 《 Viên mãn 》 có thể quay được như vậy. Ảnh đế Sân là một bất ngờ, Liễu Diêu lại càng bất ngờ hơn, anh tin tưởng khi công chiếu có thể làm chấn động khán giả.

Anh vốn không có lòng tin quá lớn vào việc giành giải, nhưng hiện tại, Sân Dã, Liễu Diêu diễn xong, sự chắc chắn của Tạ Lan Sinh đã tăng thêm nhiều.

............

Quay hết cảnh đêm thì đã rạng sáng, song Tạ Lan Sinh có chút phiền muộn, rút điếu thuốc ngậm lên miệng, vỗ vỗ túi quần, lại không tìm thấy bật lửa.

Sân Dã nhìn thấy, liền mượn diêm từ Vu Thiên Tử, đi đến trước mặt Tạ Lan Sinh, ba ngón tay khẽ cầm, đánh một cái, một ngọn lửa đỏ rực bùng lên, nhảy múa.

Năm 1995, tuyệt đại đa số mọi người đều đã dùng bật lửa, nhưng vẫn có vài người vẫn dùng diêm châm thuốc.

Tạ Lan Sinh sửng sốt, ngậm thuốc lá ghé mặt lại, hút một hơi, châm điếu thuốc.

Sân Dã nhìn mắt Lan Sinh, chậm rãi thu diêm, rung cổ tay, dập tắt lửa.

Cũng không biết tại sao, nhìn thấy ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của Sân Dã cầm diêm vẩy tắt, Tạ Lan Sinh lại cảm thấy...... mẹ nó thật sự gợi cảm.

Đàn ông thế mà cũng có thể như vậy.

Ngọn lửa mới vừa được dập tắt, làn khói mỏng lượn lờ bay lên, hai người Tạ Lan Sinh cùng Sân Dã nhìn nhau qua màn khói đó.

Trước sau như một, làn môi Sân Dã mím thẳng, song Tạ Lan Sinh lại muốn cạy nó ra.

Cũng không biết vì sao, trong lòng Tạ Lan Sinh còn có một cảm xúc nhộn nhạo khó tả, miệng không khép chặt, khẽ phun ra, tự nhiên mà phả ngụm khói đầu tiên lên môi Sân Dã.

Sân Dã rũ mắt, hỏi: “Anh cố ý phải không?”

Tạ Lan Sinh nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân dường như là cố ý, song cũng lại tựa như không, nửa ngày cũng không đưa ra được kết luận.

Sân Dã hiển nhiên nhìn ra được, đột nhiên nói: “Đạo diễn Tạ có biết Hawaii không?”

Tạ Lan Sinh nhíu mày: “Đương nhiên.”

“Tôi mới vừa nghe được một chuyện.”

“Hử?”

“Phúc thẩm của vụ kiện Baehr Lewin đã có kết quả —— ba cặp đồng tính đã thắng vụ kiện. Quan toà đưa ra phán quyết, bộ luật HRS 572-1 quy định hôn nhân giới hạn nam nữ là trái với hiến pháp, là kỳ thị giới tính.”

“......”

“Đạo diễn Tạ, căn cứ theo kết quả phán quyết này, đồng tính cũng được hưởng quyền lợi hôn nhân. Tôi đoán cơ quan lập pháp Hawaii sẽ phải đưa ra một bộ hiến pháp sửa đổi, quy định đồng tính không thể kết hôn, nhưng hết thảy rồi sẽ tốt hơn, đừng sợ nhé.”

Tạ Lan Sinh dùng đầu ngón tay phải đang kẹp điếu thuốc gãi gãi trán, nói: “Ừ.” Dứt lời ngẩng đầu nhìn Sân Dã, rất dịu dàng nói, “Hơn một giờ rồi, về ngủ đi thôi.”

“Ừ.”

Tạ Lan Sinh không nói nữa.

Anh kỳ thật có loại cảm giác số mệnh, cảm thấy rồi mình sẽ yêu Sân Dã.

Nghe thấy đồng tính cũng có thể kết hôn anh cũng liền có chút quan tâm.

Dẫu cho chỉ là một phần khế ước, song xưa nay, nó vẫn luôn đại diện cho mối quan hệ thân mật nhất có thể ký kết giữa hai người vốn xa lạ.

Vợ chồng đồng giới, tương lai thực sự sẽ tốt đẹp như vậy sao?

Tạ Lan Sinh lại rít một ngụm khói.

............

Tại một bên khác, Liễu Diêu trở về phòng mình, tháo đồng hồ xuống, rửa mặt đánh răng.

Đột nhiên, bạn cùng phòng trợ lý tiểu Hồng của cô gõ cửa vang ầm trời: “Chị Liễu Diêu! Em muốn đi vệ sinh! Em đi ở một bên chị rửa ở một bên, có được không?!”

Liễu Diêu hoảng hốt, mở cửa ra, tiểu hồng thoáng cái xông vào trong: “Ngại quá ngại quá!”

Liễu Diêu dịu dàng lắc đầu: “Em cứ dùng trước đi, chị đi ra ngoài.”

Tiểu Hồng: “Cảm ơn chị!”

Bởi vì mới rửa mặt được một nửa, tay phải Liễu Diêu cầm lấy khăn mặt lau qua quýt trên mặt, rồi lại treo lên trên giá. Vừa quay đầu lại, đã thấy hai luồng mắt của tiểu Hồng chòng chọc khóa vào tay mình.

Liễu Diêu nhận ra điều gì đó, vội vàng nắm tay lại trước ngực. Ban ngày cô đều đeo đồng hồ, không ai thấy được cổ tay cô.

“Chị Liễu Diêu......” Tiểu Hồng nói, “Vết,...... Vết sẹo đó......”

Liễu Diêu rõ ràng hơi chần chừ, cuối cùng biết không thể lừa qua chuyện được, cười cười: “Là chuyện quá khứ rồi, thời điểm đó ngốc quá mà.”

Tiểu Hồng cũng từng nghe Liễu Diêu nói về chuyện mới ly hôn bốn tháng trước, chỉ là không biết nguyên nhân cụ thể, cũng chẳng hay thân phận chồng cũ, sững sờ hỏi: “Là bởi vì...... Ly hôn sao ạ?”

“Phải, mà cũng không phải.” Liễu Diêu cười cười, “Kỳ thật, trước lúc chị kết hôn với chồng cũ cũng từng có một mối tình, đại khái ba năm. Hai mối tình, một là từ 24 tuổi đến 27 tuổi, hai là từ 28 tuổi đến 34 tuổi.”

Tiểu Hồng: “???”

“Người nọ sau đó thay lòng đổi dạ, hoặc là đã sớm có vấn đề rồi...... Tóm lại là sau khi ở bên ‘Em gái’, thì anh ta liền đem lòng thương. Ngay trước đêm bọn chị định kết hôn anh ta thình lình đề nghị chia tay, tại thập niên 80...... Là vô cùng mất mặt.”

Tiểu Hồng: “Chị ơi......”

Liễu Diêu đặt tay trước bụng: “Sau hai lần liên tục bị vứt bỏ trong lúc nhất thời mới làm chuyện dại dột thôi. Khi chị ba tuổi thì mẹ qua đời, bốn tuổi thì cha tái giá. Bọn họ không lâu sau liền có con, chị ở nhà là thứ...... thừa thãi. Trong ba mươi năm nay chị vẫn một mực khát khao người nhà, tha thiết được quan tâm, nên mới có chút không chịu nổi nữa. Bạn bè xung quanh vẫn chỉ là bạn bè, không có sự ràng buộc với nhau, nên chị luôn...... Cực kỳ cô độc. Vì thế, mới trao hết con tim cho bọn họ, tựa người chết đuối nhìn thấy không khí, hy sinh thật nhiều, trả giá thật nhiều, đến cuối cùng phát hiện đều là ảo giác thì liền không chịu nổi...... Cảm thấy một kiếp này của mình vĩnh viễn chẳng còn hy vọng gì nữa. Nghĩ rằng, so với lần lượt mất đi rồi cuối cùng hoàn toàn tuyệt vọng sụp đổ, chẳng thà chết đi cho xong chuyện.

Chị cũng biết bản thân thật ngốc, đã không phải của mình thì sẽ không thuộc về mình, nhưng con người ấy mà, trong quá trình theo đuổi dần dần trở nên cố chấp vô cùng, không chiếm được thì cực kỳ đau khổ, đây không là điều mà người chưa từng phải theo đuổi có thể cảm nhận được. Có điều, tựa như đã nói mới nãy, đã là chuyện quá khứ rồi, thời gian có thể chữa lành tất cả, những cảm xúc cực đoan này đã tập thành quen, đã chết lặng, không còn cảm giác gì nữa. Hơn nữa, chị bây giờ còn có sự nghiệp nha, còn được đóng phim nữa. Được quay phim với mọi người là chuyện cực kỳ thú vị cực kỳ vui vẻ.”

“Dạ, ” Tiểu Hồng chớp chớp mắt, “Thực sự không sao chứ ạ?”

“Không sao hết, hiện tại ngẫm lại lúc trước ngốc quá. Chẳng có gì là không vượt qua được.”

“Vậy thì tốt ạ.”

“Được rồi.” Liễu Diêu nói, “Chẳng phải em bảo cần đi vệ sinh sao? Đi nhanh lên.”

“Đúng rồi!” Lúc này tiểu Hồng mới một lần nữa cảm thấy bàng quang mình như sắp nổ tung, vừa chạy vừa cởϊ qυầи, “Nhịn sắp chết rồi!”

“Tiểu Hồng, ” Trước lúc đóng cửa giúp đối phương, Liễu Diêu như lơ đãng buông một câu, “Đừng để nhóm đạo diễn Tạ biết về vết thương trên tay chị nhé, có được không?”

Tiểu Hồng: “Dạ?”

“Đạo diễn Tạ rất thích lo chuyện bao đồng, chị ngại cậu ấy lại hỏi đông hỏi tây, phiền lắm.”

“À à, em biết rồi!”

Liễu Diêu vẫn giữ tay nắm cửa, chưa đóng lại, lại hỏi một lần nữa: “Tiểu Hồng, được không?”

“Vâng, ” Tiểu Hồng ngồi trên bồn cầu, xách quần, nói: “Được ạ.”Mặc dù là Liễu Diêu diễn chính con người cô ấy, nhưng đây cũng là 1 dạng method acting cực đoan ;____;