Trong 《 Viên mãn 》, một đêm qua đi, Tài Khoan cuối cùng cũng thẳng thắn với Lang Anh. Hai bọn họ ngồi ở mép giường, Tài Khoan cầm điếu thuốc trong tay, cay đắng nói với người yêu, cậu phải đi đăng ký với bạn học Lý Phương Phương, nhưng bọn họ sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau, sau hai năm mỗi người đi một ngả. Cậu nói cha mẹ có một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, chia cho hai người, làm bạn cùng nhà chung sống hoà bình. Cậu giúp đối phương ở lại Bắc Kinh, Lý Phương Phương thì giúp cậu đối phó tạm thời với cha mẹ. Lang Anh nghe xong vô cùng thống khổ, anh đương nhiên không hy vọng Tài Khoan sống cùng người khác, cũng không muốn Tài – Lý được người ta công nhận là vợ chồng, song Lang Anh cũng chẳng có cách nào. Anh không nhịn được nghĩ, cha mẹ Tài Khoan muốn cậu lập tức yêu đương kết hôn với bạn gái, bằng không sẽ đòi tìm chết, Tài Khoan vì muốn xoa dịu hiện trạng nên mới dùng bạn học làm kế hoãn binh. Chỉ là, sau khi Tài Khoan chia tay Lý Phương Phương, quan hệ vụиɠ ŧяộʍ của bọn họ liệu có thể công khai hay không? Chẳng lẽ chỉ cần cẩn thận một chút cha mẹ cậu sẽ quên đi ư?
Nhưng Tài Khoan vừa mới trao thân, Lang Anh không thể khước từ đối phương, sau một lúc lâu, anh cũng chỉ có thể châm điếu thuốc, trầm lặng cùng Tài Khoan.
Cha mẹ Tài Khoan vô cùng sốt ruột, lần đầu tiên gặp Lý Phương Phương liền luôn miệng thúc giục hai người kết hôn. Tài Khoan cùng với Lý Phương Phương giả bộ thắm thiết, nhìn nhau, thương yêu ngập tràn. Cùng ngày, Tài Khoan tiễn Lý Phương Phương đi rồi, hai người già cảm thấy thỏa lòng, nói với nhau: “Xem đi, con trai chẳng phải vẫn còn chưa hiểu chuyện sao, chúng ta làm cha mẹ cần phải can thiệp. Cha mẹ có thể làm hại chúng sao? Đương nhiên là phải tìm cho con mình đường ra phù hợp nhất rồi. Tài Khoan của chúng ta chẳng phải đã trở về đường ngay rồi ư? Mấy cái tuyên truyền ‘Con cái tự làm chủ hôn nhân của mình’ trong phim Âu Mỹ, sao mà để như thế được?”
Rốt cuộc, hai người sau khi tốt nghiệp tổ chức một lễ cưới “Long trọng”. Cha mẹ Tài Khoan mời hết tất cả bạn học đồng nghiệp có thể mời đến, hai người bọn họ một lần nữa lại nói mấy lời nhàm chán thường ngày* trong bài diễn văn: “Chỉ cần thành tâm sống qua ngày, hết thảy mâu thuẫn đều có thể giải quyết......” Cuối cùng, tại tiết mục hôn môi, Tài Khoan dùng lưng che khuất ánh mắt, hai người mím môi lại, gượng gạo chạm vào nhau. Cuối cùng, hôn lễ tiến vào phần ăn tiệc, Tài Khoan Lang Anh trộm gặp gỡ trong WC khách sạn, Tài Khoan còn đeo nhẫn lên cho đối phương.
*Nguyên văn 老生常谈 (lão sinh thường đàm): chỉ những lời thường xuyên nói trong ngày thường, không có lý luận mới hay tính chất xây dựng mới.Những nội dung này được quay trong một tuần.
............
Hôm nay, đoàn phim chuyển qua ngoại cảnh mới.
Sau khi kết hôn, đôi vợ chồng trẻ một đường trầm mặc đi bộ tới nhà cha mẹ, tham gia “Tụ họp”. Ở nơi đó, bọn họ lần đầu tiên sẽ bị giục sinh.
Bởi vì thời tiết cực kỳ lạnh giá, từ lúc bắt đầu đã không quá thuận lợi.
Máy quay bị lạnh tắt nguồn.
“Ai da, ” Vu Thiên Tử nói, “Đạo diễn Tạ, hôm nay trời lạnh quá,...... Hay là chuyển sang quay nội cảnh trước đi?”
“Không được, ” Tạ Lan Sinh nói, “Mùa đông Bắc Kinh càng lúc càng lạnh, chúng ta không thể mạo hiểm như vậy.” Dứt lời chuyển mắt, “Tiểu Hồng tiểu Lục, biết nhặt củi không? Nhóm một đống lửa ở trước giá ba chân, để quay phim Kỳ đứng quay đằng sau. Tôi thấy nhân viên khách sạn mỗi ngày đều xách theo một cái xô sắt, đi mượn một cái đi.” Hôm nay thời tiết lạnh lẽo, nhưng không có gió, thích hợp để nhóm lửa. Có điều, Tạ Lan Sinh vẫn còn lo lắng bất chợt có gió thổi bay đống cành cây đi mất, bỏ vào trong xô thì có phần an toàn hơn.
Tiểu Hồng tiểu Lục nói: “Không ạ......”
Phó đạo diễn hiện trường của《 Viên mãn 》 vừa vặn đến từ vùng quê, cô nghe vậy liền hô: “Tôi có thể hỗ trợ!!!” Đây là một nữ sinh mạnh mẽ, tên Cổ Đình, vừa mới tốt nghiệp Bắc Quảng, cũng học đạo diễn, muốn đến đây tích lũy kinh nghiệm. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, bởi vì học toán quá kém nên cô tính toán thi vào học viện mỹ thuật tạo hình, rồi sau đó, cô gặp một người bạn học trong lớp luyện thi. Nam sinh kia muốn học đạo diễn lại còn nói Cổ Đình không thi nổi đâu, vì thế Cổ Đình dưới cơn thịnh nộ cũng nói rằng muốn thi Học viện truyền hình, dù sao mỹ thuật tạo hình hay đạo diễn đối cô mà nói đều giống nhau cả. Cuối cùng ngược lại là cô đỗ, đối phương lại trượt, từ một chuyện đó cũng thấy được cá tính con người cô*.
*Nguyên văn 可见一斑 (khả kiến nhất ban): chỉ nhìn thấy một phần nhỏ cũng có thể suy ra được chỉnh thể của sự vật.“Từ từ.” Tạ Lan Sinh lại ngẫm nghĩ: “Hay là đun chút nước nóng mang đến đây đi, dùng phích nước nóng của khách sạn đựng. Rồi mua hai túi chườm lớn, đến lúc đó dùng khăn lông bọc lại ở hai bên máy quay, thử xem sao.” Nếu như hữu dụng thì tốt, vậy sẽ dễ dàng hơn so với nhóm lửa.
Tiểu Hồng tiểu Lục: “Được ạ!”
Kỳ Dũng nhét tay vào trong ống tay áo nói, nói: “...... Vậy chúng ta chờ bọn họ thôi.”
“Không đợi, ” Tạ Lan Sinh nói, “Bọn họ có phải quay lại ngay đâu? Bọn họ phải trước phải về khách sạn, đun nước, rót vào túi chườm, rất mất công.”
Kỳ Dũng đần ra: “Vậy bây giờ......?” Máy quay lạnh tắt nguồn rồi mà!
“......” Tạ Lan Sinh tháo nắp chắn sáng của máy quay xuống, tiếp theo, anh ngồi xổm trên mặt đất, mở khóa áo lông, một tay ôm máy quay, một tay vén áo len, nhét máy quay vào trong.
Áo len của anh cực kỳ rộng rãi, là mẹ anh tự tay đan cho.
Miễn cưỡng nhét được hơn phân nửa, Tạ Lan Sinh khép áo lại, mấy ngón tay nhỏ gầy dùng sức kéo khóa hai bên lên.
Máy quay lạnh ngắt dán sát da thịt, khiến anh thiếu chút nữa kêu lên.
“Ấy! Đạo diễn Tạ!” Kỳ Dũng còn có Vu Thiên Tử kinh hồn nhìn Lan Sinh.
Tạ Lan Sinh quỳ trên mặt đất, cúi đầu, áo lông màu nâu bị độn cao lên, có chút buồn cười, nhưng mọi người lại chỉ cảm thấy chấn động.
“Vừa mới sáng thôi, có thể làm được thì không nên trì hoãn.” Tạ Lan Sinh vẫn ôm thiết bị, nói, “Để thời gian chết, còn chẳng bằng quay đi quay lại mấy cảnh có phần khó, hoặc là cho bên hậu kỳ cắt nối biên tập còn cả phối sáng thêm chút thời gian, bộ phim sẽ càng tốt hơn. Vu Thiên Tử, cậu cũng là đạo diễn, hãy nhớ kỹ, bất kể có phải là để kịp liên hoan phim, hay công chiếu điện ảnh, ngàn vạn lần đừng vì gặp khó mà ngừng quay, mà nghỉ ngơi. Phải tìm biện pháp khắc phục, không thể lúc nào cũng chờ đợi, thêm được ngày nào là hay ngày đó, có thể làm tốt hơn thì liền làm. Quay phim ấy mà, sẽ trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, nếu cứ đợi chờ, đến cuối cùng cậu nhất định sẽ phát hiện điện ảnh của cậu chẳng thể hoàn thành.”
Vu Thiên Tử: “...... Vâng, tôi đã hiểu. Cảm ơn đạo diễn Tạ.”
Ôm máy quay một hồi, bụng Tạ Lan Sinh đã tê rần. Anh lại lấy thiết bị ra, lúc này thật sự có thể khởi động được.
“Hê, ” Tạ Lan Sinh nói, “Nào, thử quay một cảnh xem.”
Vu Thiên Tử có một chút nghiêm túc, nói: “Vâng.”
Một buổi sáng này, Tạ Lan Sinh dùng nhiệt độ của mình làm nóng máy quay ba lượt, tiểu Hồng tiểu Lục với Cổ Đình rốt cuộc mới chạy về. Bọn họ mang hai chiếc phích nước nóng một đỏ một xanh họa tiết hoa mẫu đơn lớn, rót đầy hai túi chườm cao su hoa văn chéo, mỗi người đứng một bên, dùng túi chườm nóng kề sát vào máy quay.
Rồi sau đó, mỗi lần nước nguội đi, bọn họ lại nhấc phích nước nóng lên thay nước.
Vu Thiên Tử kể cho bọn họ chuyện Tạ Lan Sinh xả thân làm nóng máy, tiểu Hồng tiểu Lục đặc biệt là Cổ Đình đều bị dọa sợ.
Tạ Lan Sinh nghĩ: Sau này cần trang bị túi chườm nóng, không chỉ vì máy quay, mà còn vì phim nhựa nữa. Chờ thêm mấy ngày, hạ xuống âm 15 độ, celluloid sẽ bị tích điện do lạnh và độ ẩm thấp, khiến phim nhựa bị phơi sáng quá mức rồi ngầm xuất hiện những vệt sáng. Bởi vậy, đối với phim nhựa đang sử dụng, còn có đã phim nhựa quay xong, đạo diễn cần phải đảm bảo chặt chẽ nhiệt độ quanh phim nhựa, đây là kinh nghiệm tiếp thu được khi quay 《 Trắng đen 》 mấy năm trước của Lan Sinh.
Quay phim, chính là không ngừng gặp phải chuyện ngoài ý muốn, rồi lại giải quyết những chuyện đó.
............
Âm thanh Sầm Thần trước sau như một chuyên tâm nghiêm túc làm việc.
Cậu đeo tai nghe, động một tý lại hô to một câu: “Trên trời có chim bay qua! Làm lại!” “Hai đạo cụ đập vào nhau! Làm lại!” Những thứ Tạ Lan Sinh không chú ý tới thì Sầm Thần đều có thể nghe ra.
Song tới một lúc, vẻ mặt Sầm Thần rõ ràng không ổn, có vẻ rất phân vân, hoàn toàn không giống bộ dạng tự tin quyết đoán lúc trước.
Cậu cau mày, mín môi, căng thẳng nghe ghi âm, lại dùng ngón tay đè tai nghe lại.
Tạ Lan Sinh cảm thấy bất thường, ngừng quay, hỏi: “Sầm Thần, sao thế?”
Sầm Thần không nói gì, lại lấy một bộ tai nghe khác từ trong ba lô ra, nghe lại một lần nữa. Cuối cùng, Sầm Thần rốt cuộc xác nhận điều gì đó, ngẩng đầu, giọng nói có chút tuyệt vọng: “Đạo diễn Tạ, máy ghi âm bị hỏng rồi.”
“...... Hả?” Tạ Lan Sinh chạy nhanh qua.
“Thật đấy, âm thanh âm liên tục đứt quãng, lại còn truyền đến tạp âm sai lệch, chính là bị vỡ tiếng, khả năng là do đứt dây, cần phải hàn lại mối nối bên trong.” Sầm Thần vô cùng chuyên nghiệp, vừa nói, còn vừa dùng một miếng băng dính dán lên bên ngoài mối nối, đánh dấu lại.
Nghe xong phát hiện đúng là như vậy, da đầu Tạ Lan Sinh tê rần, hỏi: “Thứ này mới dùng có một năm! Sao tự dưng lại hỏng thế?”
“Khó nói quá, ” Sầm Thần nói, “Có thể chỉ là trùng hợp ‘bị hỏng’ thôi.”
“Cậu sửa được không?”
Sầm Thần lập tức lắc đầu: “Chịu. Một người có thể lái được xe đua F1, đâu có nghĩa cũng biết sửa xe đâu.”
“Vậy sửa ở đâu đây?”
Tạ Lan Sinh nghĩ: Xui quá! Anh quả thật rất cần máy ghi âm!
Dùng máy quay chỉ có thể ghi được âm thanh nguyên thủy đơn giản nhất, mà máy ghi âm lại có thể sử dụng bản phối để thêm hiệu ứng bất cứ lúc nào. Giả như những lần khác thì thôi đi, nhưng yêu cầu của anh với 《 Viên mãn 》 rất cao.
Vẻ mặt Sầm Thần càng tuyệt vọng: “Không biết. Thiết bị ghi âm rất ít được chú trọng, không giống với máy quay. Tớ có thể đi hỏi thăm một chút, nhưng...... Đạo diễn Tạ, bên tớ đi nghe ngóng trước, bên cậu cũng thử đi mượn xem sao.”
“Mượn á, mượn đâu ra đây?” Tạ Lan Sinh dùng nghị lực cực lớn mới áp chế được sự nóng nảy, “Đây không phải máy quay, là máy ghi âm! Chỉ có xưởng sản xuất điện ảnh mới dùng! Quay quảng cáo, quay MTV, cũng có dùng đâu! Máy quay quảng cáo có tích hợp chức năng ghi âm, MTV thì dùng phòng thu rồi mới phối âm sau, chỉ có xưởng sản xuất mới có! Ai mà chịu cho đoàn chúng ta mượn chứ?!”
Lại nữa rồi, Tạ Lan Sinh nghĩ: Lại nữa rồi.
Trong bốn năm bị cấm này, bởi vì quy định “Không một cá nhân tổ chức nào được phép ủng hộ hoặc trợ giúp hai người này làm điện ảnh”, không có đơn vị nào dám giúp anh. Tất cả đều là dựa vào chính anh để sắp xếp bố trí, không biết đã phải chịu bao nhiêu giày vò rồi.
Ví dụ như máy ghi âm này. Lan Sinh không thể tự xuất ngoại, nhờ người mang về từ Mỹ —— máy ghi âm của các xưởng sản xuất cũng được mua về như thế đó.
Mấy đạo diễn độc lập cũng chẳng mua thiết bị cao cấp, Tạ Lan Sinh là dạng giàu có nhất. Nói cách khác, thiết bị đặc thù một khi bị hỏng, anh hoàn toàn không thể mượn một chiếc từ người cùng ngành trong nước, cũng chỉ có loại thiết bị phổ biến như máy quay là còn có thể mượn được. Hỏng là sẽ không có nữa, kỳ thật là một thử thách cực đại.
Sầm Thần nói: “Vậy, hay cậu mua cái mới đi?”
“Ai mua đây?” Đầu Tạ Lan Sinh rất đau, “Sân Dã? Hay Kỳ Dũng? Đi Âu Mỹ sao? Đi tới lui hết bao nhiêu ngày chứ?” Thời kỳ này, thiết bị quay phim, ghi âm đều sản xuất tại các nước Âu Mỹ, Nhật Bản cũng không có. Mà Trung Quốc đến Mỹ chỉ có hai đường hàng không, Cục hàng không dân dụng Trung Quốc thì mở Bắc Kinh – Thượng Hải – San Francisco – New York, China Eastern thì mở Bắc Kinh – Thượng Hải – Los Angeles, tất cả đều quá cảnh tại Thượng Hải, hơn nữa mỗi tuần chỉ có hai chuyến!
Tạ Lan Sinh đau đầu muốn chết. Thứ này bị hỏng thì nhất định phải vượt biển tìm thuốc, vừa mất tiền lại tốn thời gian. Trung Quốc lớn như vậy mà chẳng ai có thể giúp anh một tay, cho anh mượn một chiếc.
TruyenHDTrước lúc quay 《 Viên mãn 》 anh từng nghĩ tới việc mua thêm một chiếc, nhưng, máy thu âm đủ tiêu chuẩn chí ít cũng phải một vạn đôla, tốt hơn một chút thì lại càng đắt, cơ hồ vượt quá nửa bộ phim. Tiền Tạ Lan Sinh bán 《 Biển mỹ lệ 》 cũng chỉ còn lại tròn một trăm vạn, không dám tiêu bừa bãi. Lần này tham gia liên hoan phim anh còn tính toán muốn mua quảng cáo. Đối với quảng cáo tạp chí, anh còn nhớ lời Morita nói —— rẻ nhất là một vạn USD, bậc trung là ba vạn USD. Anh còn muốn thuê quan hệ truyền thông để mời bình luận viên điện ảnh cùng phóng viên đến xem công chiếu phim nữa. Anh nhất thiết phải bán được bản quyền mới có thể tiếp tục quay phim.
Huống chi, máy thu âm mới mua năm ngoái, khả năng xảy ra trục trặc cơ hồ không đáng kể, cố tình chuẩn bị hai thiết bị xác thật là chuyện bé xé ra to. Máy thu âm có thể sử dụng nhiều năm, mã sản phẩm thay đổi liên tục, thiết bị dự trữ nếu chưa kịp dùng thì qua vài năm đã bị đào thải, như thể múc nước đổ đi.
Hơn nữa, anh ban đầu để dư tám ngày dùng để ứng phó đủ loại bất trắc, vốn dĩ thời gian cũng đủ, song chẳng ngờ lại vì đám lưu manh mà bị nhốt suốt bốn ngày, thoáng chốc liền trở nên bị động.
Hiện giờ phải làm sao đây?
Tạ Lan Sinh nói: “Vậy cũng được...... Sầm Thần đi thăm dò trước, tôi thử nghĩ xem có thể nhờ ai mua hộ. Sân Dã Kỳ Dũng cứ ở lại đây. Nhỡ đâu Sầm Thần có thể sửa được thì sao.”
Nhưng đúng lúc này, phó đạo diễn Cổ Đình mới vừa tốt nghiệp Bắc Quảng nói: “Đạo diễn Tạ, từ từ đã.”
Tạ Lan Sinh: “???”
“Đạo diễn Tạ, ” Cổ Đình đột nhiên nói, “Để tôi đi sửa thiết bị thu âm cho!”
“......???” Tạ Lan Sinh ngây người, hỏi, “Cô quen quản đốc xưởng sản xuất sao?” Theo mượn thiết bị từ xưởng sản xuất là phải thông qua phê duyệt của quản đốc, không ai có thể trộm đưa thiết bị cho bọn họ dùng hẳn một tháng.
Cổ Đình nói: “Không quen.”
Tạ Lan Sinh hỏi: “Vậy...... Cô sửa thiết bị thu âm như thế nào?”