Lại trở về trường quay, bọn tiểu Hồng tiểu Lục đã sắp xếp phòng ngủ ổn thỏa, chuẩn bị quay “Lần đầu tiên”.
Tiểu Hồng tiểu Lục rõ ràng muốn xem, nhưng vẫn bị đuổi ra ngoài. Khi Tạ Lan Sinh dọn trường quay, tiểu Hồng tiểu Lục hô to “Ky bo”, làm cho Tạ Lan Sinh thật sự cạn lời, cảm thấy bọn họ thật lớn gan.
“Được rồi, ” Tạ Lan Sinh mặc áo ba lỗ trắng đứng trước cửa gỗ, đứng vào vị trí với Sân Dã, nói, “Toàn trường im lặng!” Anh vẫn là người chỉ huy tại trường quay này.
Theo một tiếng “Cảnh 41 đoạn 1A, Action” của đạo diễn thực hiện Vu Thiên Tử, Lan Sinh Sân Dã lại bắt đầu diễn.
“Lang Anh” vừa hôn, vừa cởϊ áσ Tài Khoan. Kế tiếp, Lang Anh nâng khớp gối một bên chân Tài khoan lên, Tài Khoan dùng sức đạp xuống thảm, nâng một chân khác lên. Tài Khoan treo trên người Lang Anh, ôm lấy cổ, hôn ấn đường của anh. Lang Anh đi đến trước giường lớn, thả người lên trên, không khí giữa hai người dần trở nên căng thẳng.
“Tốt ——” Vu Thiên Tử ra dấu “OK”, “Cut! Qua cảnh!” Vu Thiên Tử cũng rất khϊếp hãi, bởi vì đạo diễn Tạ còn cả Sân Dã luôn luôn một lần là qua, chẳng hề NG.
Tạ Lan Sinh đứng dậy, xỏ dép lê lệt xệt đi đến trước mặt Vu Thiên Tử, hỏi: “Được chứ?”
“Không tồi!” Vu Thiên Tử nói, “Đạo diễn Tạ, Sân Dã, hai người thay quần áo đi, kế tiếp là đoạn tình cảm mãnh liệt.”
“Được.”
Tạ Lan Sinh không thích quá trần trụi, song cảnh này cực kỳ quan trọng, quay tốt thì có thể thể hiện được khát vọng của hai người với nhau. Vì thế, Tạ Lan Sinh để cho hết thảy phát sinh dưới chiếc chăn bông satin may thủ công, làm một sự ám chỉ trắng trợn.
Ga giường nhà Lang Anh màu hồng cam, chính giữa có hai đóa mẫu đơn trắng đỏ, bên cạnh còn điểm xuyết vài chiếc lá xanh, vỏ chăn ga mẫu đơn rất thịnh hành vào thập niên 90. Mà bộ vỏ chăn ga này là mẹ Lang Anh đích thân may cho con trai —— hôm qua bà mới vừa đến đây, tỉ mỉ trải vải bông trắng tinh đã mua sẵn lên trên giường, rồi dàn đều vỗ dẹp bông xuống, phủ một lớp satin màu lam đẹp đẽ trơn trượt lên trên, cuối cùng khâu bốn góc vải bông trắng đã chừa lại từ trước, lật lại thắt nút rồi khâu hết những kẽ hở bên cạnh lại. Đây là sự yêu thương từ mẹ của Lang Anh, mà giờ phút này, Lang Anh Tài Khoan lại kích động quên mình tại nơi đây......
Tư thế đầu tiên là nằm úp sấp.
“Tài Khoan” quỳ gối trên hoa mẫu đơn, tay chống giường, Lang Anh nửa nằm trên lưng cậu, chiếc chăn satin màu lan rủ xuống bên hông bọn họ. Bởi vì nằm trong chăn, cả hai đều mặc quần bơi, lộ ra trên thân và hai đôi chân—— hai chiếc lớn hơn một chút nằm bên ngoài, hai chiếc nhỏ hơn một chút nằm bên trong. Tạ Lan Sinh sợ khi chuyển động sẽ lộ hết đùi, nên không mặc quần dài.
Vì không có trợ lý Vu Thiên Tử lại tự mình gõ clapboard: “Được rồi —— cảnh 41 đoạn 2A, một hai ba bắt đầu!”
Ngay khi Vu Thiên Tử hô, Sân Dã lại nhẹ nhàng mà nói: “Đạo diễn Tạ...... Mạo phạm rồi.”
Tạ Lan Sinh nói: “...... Ừ.” Quá lịch sự rồi, không cần phải nói đâu.
Kế đó, theo tiếng đập clapboard, tay Sân Dã liền giữ lấy hông. Sau lưng Tạ Lan Sinh còn có hai hõm eo rất sâu, bàn tay Sân Dã đè vào đó, ngón tay thật dài bóp vào eo lưng mỏng manh, bắt đầu động tác.
Sau khi Tạ Lan Sinh cởi trang phục, Sân Dã mới phát hiện, trên gáy Tạ Lan Sinh có một hình xăm nhỏ, là đóa hoa lan. Y nhớ lại, Tạ Lan Sinh từng nói trước năm ba đại học anh là thanh niên ngỗ ngược, theo đám sinh viên Bắc Điện hút thuốc uống rượu nhuộm tóc xăm mình, đương nhiên còn cả mơ mộng hão huyền nữa. Y hỏi hình xăm đã xóa rồi sao, Tạ Lan Sinh chỉ cười cười không đáp.
Cho nên hóa ra...... Vẫn còn ở nơi đây. Cũng đúng, xóa hình xăm mất công tốn sức hơn hẳn lúc xăm. Mấy năm trước khi giúp Tạ Lan Sinh giặt áo sơmi y lại chẳng hề phát hiện, có thể bởi vì lúc đó anh vì tiết kiệm mà để tóc hơi dài.
Từ góc máy quay thì không nhìn đến hình xăm này, Lan Sinh cũng không cố ý che giấu. Thẩm mỹ của Tạ Lan Sinh rất khá, đóa hoa lan này cực kỳ xinh đẹp. Lá dài nhỏ xòe sang hai bên, ở chính giữa là đóa hoa yêu kiều mềm mại.
Ở trước máy quay, Tạ Lan Sinh ngửa cổ lên, nhìn màn đêm tối đen bên ngoài cửa sổ.”Tài Khoan” biết, Lang Anh biết rõ cậu đã làm chuyện có lỗi gì đó với anh, song anh không hỏi, mà vẫn chiều chuộng, trấn an cậu, trong lòng cậu trăm mối ngổn ngang.
Ngọn đèn nơi đầu giường trong phòng ngủ lấp lóe ánh sáng trong mắt cậu, ánh mắt cậu dẫu mê mang, nhưng vẫn có ánh sáng chiếu rọi.
Để thể hiện sự kịch liệt, biên độ chuyển động của Sân Dã rất lớn.
Y thở gấp, Tạ Lan Sinh chỉ cảm thấy mình bị thúc dồn dập. Tay Sân Dã xiết lấy eo anh, mới vừa đẩy ra xa liền lôi trở về, lặp đi lặp lại. Vì thể hiện sự động tình của “Tài Khoan”, Tạ Lan Sinh sau khi bị thúc ra liền lập tức dán sát lại.
Cũng không biết tại sao, anh cảm thấy tần suất của Sân Dã...... quá gợϊ ȶìиᏂ, quả thực khiến toàn thân khô nóng. Không nhanh không chậm, tựa như có thể xâm nhập linh hồn ngũ tạng.
Tạ Lan Sinh dùng giọng mũi rêи ɾỉ, cũng rất đáng yêu.
Đoạn này đã đến hồi kết.
“Ok! Cut!” Vu Thiên Tử hô, “Chuẩn bị quay cảnh cuối cùng!”
Tạ Lan Sinh vội vã nghỉ ngơi một chút.
Cảnh kế tiếp, Tài Khoan Lang Anh càng thêm động tình, cũng là chân chính hợp nhất thể xác linh hồn.
Trong bảng phân cảnh, Tạ Lan Sinh vẫn chưa ghi chú kỹ lưỡng phải diễn như thế nào. Ở trong lòng anh, đẩy nhanh tốc độ, rên lớn một chút là được, chuyện này nên làm ra sao anh cũng không quá rõ ràng, phải xem Sân Dã tự phát huy thôi.
Vì thế, sau khi Vu Thiên Tử hô “Action” một lần nữa, tay Sân Dã chậm rãi di xuống, cách quần bơi xoa nắn mông, rồi lại tách sang hai bên.
Đầu ngón tay tỏa nhiệt. Da đầu Sân Dã một lần nữa tê dại, muốn nổ tung. Huyết dịch tập trung lêи đỉиɦ đầu, khiến y chuếnh choáng.
Mà lúc này, từ lúc Sân Dã bắt đầu nhập diễn, Tạ Lan Sinh lại cảm nhận được một thứ......!!!
Nóng như thế, tựa như có thể khiến làn da bị bỏng, lại dài như vậy, cách lớp vải quần bơi, cọ vào xương cụt của anh, kẹp vào chính giữa......, từ đầu tới cuối, khiến anh cảm thấy như một đoạn đường dài không hồi kết. Sự thật chứng minh, thời điểm anh nghĩ nên “Trở về ” thì vừa mới đi được một nửa, mà bắt đầu từ thời khắc đó, mỗi một bước đi, anh đều cho rằng sắp kết thúc rồi, trở về được rồi, nhưng ai mà biết được phía sau lúc này lại có một thứ khổng lồ khác.
Quần bơi dường như đã vô dụng, sớm đã bị đẩy lên.
Con người phải tận lực tiệm cận hiện thực, Sân Dã khẳng định diễn rất chân thật, không vượt quá giới hạn, nhưng lại gần với hiện thực trong gang tấc.
Điều này cũng rất bình thường.
Tạ Lan Sinh cũng có chút phản ứng. Sân Dã ra vẻ như giữ lấy anh, Tạ Lan Sinh thì gắt gao xiết lấy hai đóa mẫu đơn trước mặt, kéo nhăn nhúm ga giường. Một nửa là diễn, một nửa thì không. Hai đóa mẫu đơn một đỏ một trắng, đương nở rộ đến tận cùng.
Cuối cùng, khi cảnh này đến đoạn cuối, Sân Dã bất chợt cúi đầu, nheo mắt lại, hôn gáy “Tài Khoan”.
Từ màn hình là như vậy, nhưng trong hiện thực, Sân Dã đang mạnh bạo hôn hình xăm sau gáy của Lan Sinh, chính là hình xăm hoa lan đó. Hoa lan đại diện cho sự tao nhã, cao quý, Tạ Lan Sinh rất thích tên mình, Sân Dã cũng vậy.
Phát hiện Sân Dã đang hôn hình xăm, Tạ Lan Sinh lại thoáng run rẩy, ngón tay càng xiết chặt, đầu ngón tay thậm chí hơi hơi trắng bệch.
Sau một cú thúc mạnh, Sân Dã rên thấp một tiếng, Tạ Lan Sinh cũng hiểu được ý tứ, nghẹn vài giây, rồi sau đó cúi đầu há miệng thở dốc, thể hiện bọn họ đã hoàn thành nghi thức quan trọng này.
“Được rồi được rồi!” Vu Thiên Tử hô, “Cảnh cuối của đoạn này rồi! Quay xong thì kết thúc ngày làm việc! Đạo diễn Tạ, không thể tưởng được một trai thẳng như ngài mà biết diễn đến thế!”
Nghe được mấy chữ “Không thể tưởng được một trai thẳng như ngài” này, Kỳ Dũng bên cạnh cực kỳ kinh hãi nhìn anh một cái.
Tạ Lan Sinh không muốn chui ra khỏi ổ chăn, sợ bị người ta nhìn thấy, như con cún con lăn trên giường nằm xoài xuống, liếc mắt ra: “Được rồi được rồi, đừng nhiều lời nữa, mau quay cho xong việc, đây chẳng phải đều vì quay phim sao.”
Vu Thiên Tử là đạo diễn chuyên nghiệp, đương nhiên cũng hiểu rất rõ điều này.
Cảnh tiếp theo đổi tư thế khác —— Tài Khoan nằm ngửa trên giường, Lang Anh sử dụng tư thế bên trên. Nghe nói nó tên “Truyền giáo” là bởi vì các giáo sỹ thế kỷ 19 cho rằng như vậy không giống với động vật, có thể diện hơn. Tạ Lan Sinh thì cảm thấy, tư thế đầu tiên nhóm gay thường dùng, có phần phù hợp với lần đầu, nhưng lại quá nguyên thủy, lần thứ hai dùng “Kinh điển” thì càng tốt hơn.
Điểm mấu chốt vẫn là dùng chăn bông màu lam che phủ. Bởi vì tư thế này qua màn ảnh có phần đơn giản không được đẹp mắt, Tạ Lan Sinh liền vươn chân ra khỏi chăn, gác ra ngoài, cảm thấy bản thân như thể con ếch. Cân nhắc đến vẻ đẹp hình ảnh, Tạ Lan Sinh thậm chí còn chỉnh góc mặt cố định cho Sân Dã: “Đừng nhúc nhích...... Đúng, như vậy, để ở góc. Nhớ kỹ, đừng cúi quá sâu, cũng đừng ngẩng lên cao quá, bằng không quay không được đẹp đâu.”
Cũng không biết tại sao, rõ ràng, giúp nhóm diễn viên tìm kiếm góc độ là chuyện vô cùng bình thường. Nhưng hai người bọn họ ở trong chăn bông, một trên một dưới, một nằm ngửa một đè trên, bốn mắt nhìn nhau, anh lại sờ mặt Sân Dã, cảm giác liền không được tự nhiên.
Tạ Lan Sinh nghĩ: Tiếp theo chắc không có vấn đề gì đâu, động tác hẳn là rất đơn giản mà.
Nhưng mà rất nhanh, Tạ Lan Sinh liền bắt đầu hối hận vì sự sắp đặt cho cảnh này.
Khi Sân Dã lại một lần nữa bắt đầu mô phỏng động tác của Lang Anh, dẫu cho cách hai chiếc quần bơi, cũng......
Sân Dã đan mười ngón cùng Lan Sinh, cố định ở bên tai Lan Sinh. Y nhìn khóa vào đôi mắt anh, không chớp mắt, mái tóc dao động theo tiết tấu.
Hai người kề sát, quấn quýt, Lan Sinh chỉ cảm thấy một cảm giác khiến toàn thân bùng nổ đang kéo tới. Trong cự ly gần đến vậy, một mặt anh như sắp chết chìm trong ánh mắt đối phương, một mặt khác thân thể lại bị tiết tấu của đối phương khống chế. Thân thể, tâm linh đều cùng phải chịu kí©h thí©ɧ đến cực hạn, chẳng thể cự tuyệt, vô lực giãy dụa, khiến anh có chút luống cuống chân tay, đến nỗi mê muội.
Cũng không biết qua bao lâu, Sân Dã một mặt vẫn tiếp tục, một tay kia lại đột ngột nắm lấy mắt cá chân thò ra để thiết kế hình ảnh của Tạ Lan Sinh, thuận theo bắp chân trượt lên, ba ngón tay nắm lấy ngón chân cái, nhẹ nhàng vuốt ve. Chân Tạ Lan Sinh run rẩy, Sân Dã lại chẳng để tâm. Ngón chân anh mượt mà béo tốt, mà móng chân thì cắt bằng từng cái một.
Sau khi buông tha một ngón, thì lần lượt đến ngón thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm.
Mấy nơi đồng thời bị kí©h thí©ɧ, Tạ Lan Sinh thực sự chịu không nổi.
May sao quá trình này cũng không dài.
Hai người Sân Dã Lan Sinh đều biết cảnh này sẽ dài bao nhiêu. Cảm giác thời gian gần đủ rồi, Sân Dã thình lình thúc lên một cái, tựa như đâm vào ngũ tạng đối phương, toàn thân kéo căng, trở tay ôm vai Lan Sinh, gắt gao ôm vào trong ngực, khàn khàn ghé vào tai anh nói một câu không có trong kịch bản 《 Viên mãn 》: “Em yêu anh......”
Tạ Lan Sinh là bị Sân Dã kí©h thí©ɧ triệt để.
“Ok!” Lúc này, Vu Thiên Tử vỗ vỗ tay, “Kết thúc kết thúc! Hoàn thành tốt đẹp!”
“......” Tạ Lan Sinh nhét chân vào trong chăn, ngồi dậy, Sân Dã cũng lùi xuống, khoanh chân ngồi trong chăn bông. Hai bọn họ nhìn Vu Thiên Tử, trong chớp mắt đoan chính vô cùng.
Tạ Lan Sinh nói: “Kết thúc là được rồi. Cậu Vu ra ngoài đi, hai chúng tôi đi thay quần bò.”
Vu Thiên Tử nói: “Vâng, được.”
Vừa rồi bọn họ quấn khăn tắm đến khi quay mới bỏ ra, bình thường đích xác cũng không nhất thiết phải để người khác nhìn thấy quần bơi.
Tạ Lan Sinh thả lỏng tâm tư, nhìn ra ngoài cửa sổ, hòa hoãn lại, vén chăn lên quấn khăn tắm, đến WC thay quần áo. Trước khi ra khỏi phòng, anh nói với Sân Dã cũng đang quấn khăn tắm: “À, Sân Dã, rửa tay đi nhé...... Bẩn lắm.”
Ngón chân đương nhiên là rất bẩn đó.
Sân Dã nghe xong sững người, nói: “Bẩn gì cơ.”
Tạ Lan Sinh nói: “Bẩn lắm.”
Sân Dã cười một tiếng, hai cánh môi mỏng thu lại không thấy rõ màu sắc, ngay sau đó lại buông ra, còn phát ra một âm thanh, có một chút tùy ý ngỗ ngược kiểu Mỹ: “Được rồi.”
“...... Ừ.” Tạ Lan Sinh cũng không rõ khi mình nói “Tay sẽ bẩn”, Sân Dã dùng môi làm ra động tĩnh như vậy là có ý gì.
............
Ra khỏi WC, Tạ Lan Sinh lại trở về vị đại ca nói sao làm vậy.
Các phân đoạn hôm nay đã quay xong, hai người Vu Thiên Tử cùng Kỳ Dũng vừa mới quay về trước, Tạ Lan Sinh ngồi trên sofa đơn trong phòng khách, có chút muốn hút thuốc, sờ sờ túi quần lại phát hiện một tháng nay cũng không mang theo. Anh bình thường không nghiện thuốc lá, bản thân cũng đang cố ý kiểm soát.
Hôm nay lại có chút phiền muộn.
Bởi vì một loạt cảm xúc mới rồi khiến cho anh run rẩy.
Anh ngồi tại chỗ, hai cái ngón tay phải nắm khoảng không, tựa như đang kẹp điếu thuốc.
Vài phút sau ảnh đế Sân cũng thay xong quần áo đi vào phòng khách. Y mặc áo sơmi màu đen, quần âu màu đen, Tạ Lan Sinh phát hiện, Sân Dã bình thường mẹ nó thế mà còn có một khí chất cấm dục.
Sân Dã kéo quần âu, ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng cổ nhìn Tạ Lan Sinh, hỏi: “Đạo diễn Tạ, có sao không?”
Tạ Lan Sinh khó hiểu: “Gì cơ?”
Sân Dã lại hỏi: “Không sao chứ? Không mạo phạm đến anh chứ?”
Tạ Lan Sinh rũ mắt nhìn y.
Người này luôn có thể thu hút ánh mắt anh.
Anh tán thưởng tài năng, tán thưởng sự uyên bác của y, anh cảm động vì y có thể thấu hiểu vai diễn của anh, tiến vào điện ảnh của anh. Anh yêu thích tính cách của y, thậm chí bao gồm cả sự kiêu ngạo hà khắc.
Hai ngón tay phải của Tạ Lan Sinh vẫn kẹp điếu thuốc tưởng tượng, tay kia lại chút ngứa. Đột nhiên, anh rất muốn đưa tay xuyên vào tóc mái của Sân Dã, nắm lấy tóc y, cưỡng ép đối phương ngẩng cổ, hung hăng hôn lên bờ môi y.
Nhưng mà, trước khi tìm hiểu được lý do tại sao mình lại sản sinh những suy nghĩ này cùng với việc liệu mình có nghiêm túc hay chỉ là nhất thời hứng khởi, anh chẳng thể làm được gì.