Chương 52

Trở lại khách sạn, mọi người đều đang đợi anh.

Liễu Diêu đỏ mắt, nói: “Đạo diễn Tạ...... xin lỗi...... Tôi......” Tạ Lan Sinh vỗ vai cô, nói: “Tôi không sao, thật đấy, trong cục cảnh sát cũng rất thú vị!” Nói xong bắt đầu kể cho mọi người mấy chuyện quái lạ dị hợm trong trại tạm gian, Vu Thiên Tử hô lên sợ hãi, bảo sau này phải cho nữ diễn viên cải trang ra ngoài.

Huyên náo đến 12 giờ rưỡi, Sân Dã nhàn nhạt nói một câu: “Giải tán đi, ai về phòng nấy, đạo diễn Tạ nhất định muốn đi ngủ rồi.”

Tạ Lan Sinh lại một lần nữa cảm thấy Sân Dã thật sự rất quan tâm người khác. Trong trại tạm gian 8 người một phòng, có người ngáy, có người tiểu đêm, hai đêm đầu bị nhốt anh cứ nửa ngủ nửa thức, không được một giấc hoàn chỉnh.

Đám người rời khỏi, chui vào trong ổ chăn khách sạn, Tạ Lan Sinh thở một hơi dài —— quá hạnh phúc. Có thể ngủ trên chiếc giường bình thường, quá hạnh phúc rồi. Anh trước kia luôn cho rằng bị giam 5 ngày không tính là gì, song sự thật là cái chốn kia quả thực không phải nơi người có thể ở, năm phút đã đủ quá rồi.

............

Hai ngày kế tiếp đoàn phim lại quay tiếp như thường.

Tạ Lan Sinh gọi đội ngũ sản xuất đến, vỗ vỗ tay, hô: “Để đuổi kịp buổi thẩm định điện ảnh chúng ta cần phải tăng tốc lên! Thật sự rất xấu hổ, nhưng khả năng là phải tăng ca rất nhiều!”

Tất cả mọi người đồng thanh: “Không thành vấn đề!!”

Ngày đầu tiên là mấy nội cảnh. Sau khi mama của Tài Khoan phát hiện cậu là đồng tính, liền mong mỏi con trai lấy vợ để con, trở về “Bình thường”, lấy cái chết để ép bức. Mama cậu phát hiện thư từ, rồi lại liên tưởng đến “Người yêu” của con trai, nháy mắt sụp đổ, tàn nhẫn xé nát thành mảnh nhỏ ngay trước mắt Tài Khoan, kêu gào khóc lóc, từng mảnh thư bay đầy trời.

Tình yêu của “Lang Anh” vỡ nát thành từng mảnh, lả tả rơi xuống, rơi xuống đầu Tài Khoan, trượt qua người rơi trên mặt đất, bị mẹ Tài Khoan điên cuồng dùng sức giẫm đạp dưới đôi giày, cảnh quay vừa buồn lại vừa đẹp. Mắt Tạ Lan Sinh mở lớn, nhìn những con chữ nhoáng qua, muốn đón lấy nhưng lại không dám.

Diễn viên “Người mẹ” cũng thuộc Nhân Nghệ, sự bùng nổ của bà khiến người ta sợ hãi, câu cuối cùng “Mặt mũi của đám già này biết để ở đâu đây!” vừa khàn lại sắc bén, còn lạc giọng, làm cho từng diễn viên ở đây đều bị chấn động cực đại.

Cảnh hôm nay là cao trào trong nội dung của 《 Viên mãn 》.

Bữa cơm tối một nhà ba người vô cùng lặng lẽ. Đến đêm, nam chính Tài Khoan sức cùng lực kiệt lê bước về phòng, thở dài, vén chăn lên ngủ. Cậu không bật đèn, cũng không cảm thấy có chỗ nào bất thường. Nhưng, ngay tại lúc Tài Khoan muốn chợp mắt, một bàn tay lại chậm rãi vươn đến sờ lên ngực cậy! Tài Khoan hét lên một tiếng “Á”, bật đèn, phát hiện trong ổ chăn của mình có một người phụ nữ trần trụi! Cậu nháy mắt hiểu được hết thảy —— bởi vì ban sáng thành khẩn thổ lộ chuyện chưa từng động lòng với con gái, chỉ thích gần gũi với con trai. Vì thế, cha mẹ vì muốn để cậu biết điểm tốt của phụ nữ thế mà lại tìm đến gái làng chơi! Tài Khoan thật sự bị dọa sợ, cậu lấy gối đầu chắn trước người, hét lớn: “Đi! Đi đi! Lập tức đi ra ngoài!” Ả điếm tiểu Hồng đầy mặt khinh thường, chậm rãi mặc váy vào, uốn éo ra khỏi phòng, lại lả lướt đi vào phòng khách, nói với cha mẹ Tài Khoan: “Bóng là cái chắc rồi!!” Dứt lời cầm 50 đồng rời đi.

Mẹ Tài Khoan lần thứ hai sụp đổ, hỏi: “Đàn bà thì có gì không tốt chứ!!!”

Tài Khoan chỉ có thể trầm mặc chống đỡ. Sự “Không nghe lời” này kích động bà, mẹ Tài Khoan đột ngột thét lớn “Tôi không còn mặt mũi mà sống nữa!”, giữa màn đêm chạy ra khỏi cửa, đến dưới ống khói gần đó bắt đầu dùng cả tay lẫn chân trèo lên, dẫm lên từng “Bậc thang” được làm bằng sắt.

Bà càng lúc càng trèo lên cao, Tài Khoan lo lắng bà sẽ gặp chuyện, liền gọi bà xuống, không có hiệu quả thì liền quỳ gối giữa đem đông, nói: “Con sẽ kết hôn mà! Con kết hôn là được phải không! Là được phải không?!”

Tới đây cảnh đêm kết thúc.

Ngày hôm sau là ngoại cảnh.

Theo kịch bản, ngày thứ hai sau khi đưa ra lời hứa, Tài Khoan đi đến một nhà hàng kiểu Mỹ nghe Lý Phương Phương nói “Chuyện quan trọng”. Lý Phương Phương muốn gặp cậu, Tài Khoan hiển nhiên đồng ý, có điều phải mất rất nhiều sức mới ra khỏi nhà được.

Cậu ngơ ngẩn đi trên phố dẫn về phía nhà hàng.

Ở cảnh này, Tạ Lan Sinh dùng ống kính quay 600 mm. Đường xá Bắc Kinh buổi sáng rộn ràng nhốn nháo vô cùng náo nhiệt, Tài Khoan đi giữa đám người, nhưng cảnh vật như thể bị xóa nhòa. Tài Khoan mặc áo lông đỏ, mà khuôn mặt người xung quanh mơ hồ, chẳng một ai rõ ràng, chỉ đi qua đi lại nhấp nhô phía sau Tài Khoan. Điều này tượng trưng, Tài Khoan giờ phút này vô cùng cô độc, người xung quanh như một mặt biển, mà giữa biển người mênh mông kia, Tài Khoan chính là một hòn đảo đơn độc.

Tài Khoan đi vào nhà hàng, Lý Phương Phương đã tới rồi.

Nàng hỏi Tài Khoan, có thể nói với trường học rằng bọn họ là người yêu được không, như thế, chờ thêm vài ngày đến phân công tốt nghiệp nàng rất có khả năng được ở lại thành phố. Sau năm 90, chính phủ không phản đối yêu đương, thậm chí còn khuyến khích, nếu bọn họ lập tức kết hôn Lý Phương Phương liền được ở lại. Lý Phương Phương đến từ vùng núi, nàng không muốn quay về, nàng muốn ở lại, giành vinh dự cho cả nhà.

Ý tưởng này khi tốt nghiệp Tạ Lan Sinh đã đích thân được trải nghiệm. Lúc đó, một bạn nữ cùng khoa bọn họ ra vẻ mập mờ thâm sâu, còn nói với trường học hy vọng có thể được phân cùng chỗ với bạn trai. Kết quả cuối cùng lại bị phân đến Hồ Nam, cô nằm mơ cũng không nghĩ tới Tạ Lan Sinh lại chủ động yêu cầu đến xưởng nhỏ, chỉ vì có thể quay phim (chương 2).

Lý Phương Phương vốn có thể uy hϊếp, song nàng không muốn làm vậy, cuối cùng thành cá chết lưới rách thì đối với cả hai đều chẳng tốt lành gì.

Tài Khoan nghe được yêu cầu như vậy, trong nháy mắt trong lòng thoáng động.

Cậu nói: “Nếu chúng ta không kết hôn...... Thì sẽ gây ảnh hưởng xấu cho các đàn em, trường học có thể cảm thấy mọi người là lừa gạt để được phân công.” Cậu nói ra chuyện tối hôm qua, hỏi có thể kết hôn hai năm hay không, mỗi người một phòng không phiền nhiễu đến nhau, cậu cũng không cần tiền thuê nhà.

Tài Khoan nói xong lại có chút hối hận, bảo Lý Phương Phương đừng để ý, nhưng Tài Khoan cũng đồng thời bày tỏ mình không muốn giúp lừa chỉ tiêu, như vậy quá mạo hiểm.

Thật không ngờ, sau khi ngẫm nghĩ, Lý Phương Phương thế mà lại ưng thuận, bằng lòng dùng “Kết hôn” làm trao đổi, một là vì hộ khẩu Bắc Kinh, hai là để mang chút tiền về cho gia đình, thể hiện cuộc sống của mình rất tốt.

Trong thời đại này, “Ly hôn” cũng không tính là quá mới mẻ. Năm 1900 có 80 vạn đôi, năm 1995 có 105. 6 vạn đôi, năm 1990 có 0. 69‰, năm 1995 có 0. 88‰, Bắc Kinh còn cao hơn.

Vì thế bọn họ bắt đầu thương lượng.

Tạ Lan Sinh rất chú ý chi tiết. Tại cảnh này, Tài Khoan cùng Lý Phương Phương ngồi trước cửa sổ, nhưng cánh cửa phía sau bọn họ là loại hai cánh thông thường, khung sắt ở chính giữa vừa vặn nằm ở trung gian của bọn họ, chia mỗi người một bên. Ống đũa ở phía trước màn hình cũng đồng dạng chia thành hai phần, chiếc đũa gỗ ngả sang hai bên, báo hiệu bọn họ dù có kết hôn song vẫn thuộc về hai thế giới, ở giữa có một ngăn cách cực lớn.

Tạ Lan Sinh cũng đã sắp xếp việc liên tục quay cảnh nghịch hướng*. Anh để Kỳ Dũng quay thật cẩn thận, khi quay cảnh Tài Khoan nói chuyện thì không đưa Lý Phương Phương vào, quay Lý Phương Phương thì làm ngược lại. Cặp “Vợ chồng” này mặc dù đang nói chuyện song mỗi bên đều cô độc.

* 正反打 (chính phản đả): Cảnh quay thay đổi từ hai hướng ngược nhau. Tuy gọi là hướng ngược lại nhưng thường chỉ là hai cảnh đối xứng về hướng thu hình, chứ không phải là vượt trục diễn xuất, sai phương hướng.- gg. Nghe hàn lâm vậy chứ có thể tưởng tượng kiểu phim Ấn Độ, 1 đoạn nói chuyện mà quay cận mặt người rồi cứ lia liên tục người nọ người kia ấy:)))

Liễu Diêu càng trở nên nhập vai. Tạ Lan Sinh biết, trong 《 Viên mãn 》, hai người đàn ông của Lý Phương Phương đều giống một nửa của Lý Hiền —— Tài Khoan là nửa trước vì lời cha mẹ mà kết hôn với nàng, “Bạn trai” là nửa sau dù không yêu thương nhưng lại lừa dối nàng.

Hèn chi cô lại muốn diễn đến thế.

............

Quay mấy cảnh xong xuôi Tạ Lan Sinh gọi mọi người kết thúc công việc, lúc này đã là rạng sáng.

Anh ngồi xe của Sân Dã trở về, hai người tiểu Hồng tiểu Lục đi cùng, người khác thì gọi một chiếc “Đại phát” hơn nữa còn phải trông coi toàn bộ thiết bị.

Bắc Kinh hôm nay chợt hạ nhiệt độ, trước thì mưa sau thì tuyết, cửa sổ thủy tinh kết hình hoa băng, trong suốt lóng lánh vô cùng đáng yêu. Hơn nữa, bởi vì trên đường đến đây Tạ Lan Sinh không hạ cửa sổ bên ghế phụ, phía bên trong cửa kính cũng có một lớp băng mỏng!

Sân Dã nhíu mày, mở gió ấm thổi về kính trước mặt, không để ý hai bên.

“Oa, ” Tạ Lan Sinh vẫn luôn ấu trĩ, thấy cửa sổ kết hoa băng, liền xoay người trên ghế phụ, dùng tay phải chạm vào miếng băng kia.

Công việc này không quá dễ dàng, phải mất một thời gian dài để băng tan hết, Tạ Lan Sinh chịu đựng khí lạnh, bên miệng còn “Ui ui”, qua ước chừng hơn nửa phút trên cửa sổ mới lưu lại dấu tay.

Anh nhìn một cái, còn rất thỏa mãn.

Sân Dã nhẹ nhàng liếc nhìn anh một cái, không nói gì, chỉ cười một tiếng.

“Sân Dã, ” Tạ Lan Sinh đối mặt với Sân Dã trong hai ba ngày này đều rất mất tự nhiên —— Tài Khoan Lang Anh cần “Đột phá”, anh cảm thấy rằng sau khi quay xong sẽ lại càng hiểu rõ nhiều điều hơn, song hai ngày nay thật sự rất ngượng nghịu, liền vờ nghiêm túc, nói: “Giới điện ảnh chính thống Trung Quốc đang có cuộc thảo luận lớn về phim tài liệu đó.”

“Ừm?”

“Chính là, phóng sự tài liệu được yêu cầu tính chân thực ở nhiều mức độ. Chung Đại Niên cùng Dương Điền Thôn đã tranh cãi trong 《 Truyền thông hiện đại 》. Bài viết của Chung Đại Niên mang tên 《 Thảo luận lại về tính chân thực của báo cáo hiện trường 》, ông cho rằng,ý thức chủ đề là tất yếu, nội dung chân thực đến đâu cũng có thể thông qua các thủ pháp mà biến thành giả tạo, mà những nội dung không đúng sự thực cũng lại có thể thông qua thủ pháp tương tự mà chuyển thành chân thực. Mà Dương Điền Thôn thì, đăng bài《 Sự không tương thích giữa chủ nghĩa hiện thực truyền thống và chủ nghĩa tài liệu 》, nhấn mạnh giới hạn, cho rằng chủ nghĩa hiện thực là chủ nghĩa hiện thực, chủ nghĩa tài liệu là chủ nghĩa tài liệu, phân biệt rõ ràng.”

“Anh nghĩ thế nào?”

“Tôi đồng ý với Chung Đại Niên hơn...... Phóng sự cũng cần kỹ xảo.” Nói đến điện ảnh, Tạ Lan Sinh lại trở nên tự nhiên, cảm giác căng thẳng xa cách ở trước mặt Sân Dã rốt cuộc cũng biến mất.

Trường quay cách khách sạn không xa, trên đường lại vắng vẻ, Sân Dã lái xe về khách sạn chỉ mất hơn mười phút.

“Được rồi, ” Sân Dã nhẹ nhàng dừng xe lại, “Tôi đi đỗ xe, một lát nữa sẽ về. Trời lạnh lắm, ba người vào trước đi.”

“Được.” Tạ Lan Sinh nói, “Đi ngủ sớm một chút, ngày mai lại chiến đấu tiếp.”

“Ừ, tôi xem kịch bản một chút rồi ngủ.”

Tạ Lan Sinh gật đầu, đón tiểu Hồng tiểu Lục xuống xe trở về phòng.

Sân Dã lái xe vào bãi đỗ ngầm khách sạn mới xây xong, thả ly hợp, phanh xe, đỗ lại, gạt cần số, tắt máy, hành động lưu loát. Tiếp theo, bên trong chiếc Benz tĩnh lặng, y liếc nhìn dấu tay in trên cửa kính bên ghế phụ, lẳng lặng ngắm, đầu ngón tay gõ lên chiếc phanh tay mấy cái. Cuối cùng rốt cuộc không nhịn được, nghiêng người qua, áp tay phải mình lên dấu tay Tạ Lan Sinh để lại, ngừng thở, đầu ngón tay khẽ động, từng chút nhẹ nhàng ve vuốt bên cạnh dấu ngón tay. Tưởng tượng, hóa ra, tay Lan Sinh là hình dạng này, hóa ra, ngón trỏ anh dài thế này...... So với y thì ngắn hơn gần một đốt, hóa ra, ngón giữa của anh là như vậy...... ngón áp út...... Mơ hồ cảm giác như y đang nắm tay Lan Sinh. Ước chừng qua nửa phút sau, Sân Dã khẽ nhắm mắt, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

Y thu tay, lại thấy giữa “Kẽ ngón tay” của Tạ Lan Sinh có hai mảnh băng rơi xuống, rơi qua lòng bàn tay, dùng móng tay ngón trỏ khẽ hứng, hai mảnh băng liền dừng lại nơi ngón tay y.

Tay y xoa xoa, nhìn chúng tan thành nước, một tay gác bánh lái, đôi mắt nhìn phía trước, đưa ngón tay dính nước quệt một đường lên môi dưới, nghĩ đến sự ỷ lại vô thức thể hiện ra của Tạ Lan Sinh, khóe miệng cong lên, nở nụ cười.