Sáng sớm hôm sau, 《 Viên mãn 》 đúng hạn khởi quay.
Sau khi bạn cùng phòng Tiêu tương rời khỏi Tạ Lan Sinh có nói chuyện cùng Liễu Diêu, hết thảy vẫn như cũ. Anh hỏi Liễu Diêu đã chuẩn bị tốt chưa, có thể bị ảnh hưởng bởi chuyện ly hôn hay không, Liễu Diêu vẫn kiên định nói: “Tôi chỉ muốn diễn vai này thôi” “Nhất định sẽ cố gắng hết sức” “Biết thiên phú bản thân hữu hạn, nhưng, hy vọng lưu lại được một kiệt tác”, Tạ Lan Sinh cũng yên tâm, không để cô phải chịu áp lực quá lớn. Anh còn quyết định sau này sẽ tâm sự nhiều hơn, pha trò giúp cô vui vẻ.
Đạo diễn thực hiện Vu Thiên Tử tổ chức nghi thức khởi quay lại phim trường, phủ lên máy quay tấm lụa đỏ, bày thịt rượu cúng thần linh, còn giăng tấm biểu ngữ lớn “Điện ảnh 《 Viên mãn 》 khởi quay đại cát”. Tạ Lan Sinh vốn không muốn làm, cảm thấy có chút hoang đường vô lý, song Vu Thiên Tử lại nói với anh: “Đạo diễn Tạ, toàn đoàn ta có mấy chục người, ngài không thể chỉ không tin, mà còn phải cân nhắc đến niềm tin nữa.” Tạ Lan Sinh cảm thấy có lý, còn tự mình đi nói vài câu, để tất cả mọi người ăn no bữa sáng, chuẩn bị khởi công.
Buổi sáng chín giờ, điện ảnh chính thức khởi quay.
“Tài Khoan” “Lang Anh” sau khi quen biết thì dùng thư để tâm sự. Sau khi quen, Lang Anh làm nghiên cứu cần đi công tác một khoảng thời gian, Tài Khoan phát hiện bản thân cực kỳ mong nhớ anh.
“Được rồi, ” Quay xong hai cảnh, Tạ Lan Sinh nói, “Chữ Sân Dã có phần khó coi, Vu Thiên Tử đóng thế cảnh đặc tả nhé.” Tạ Lan Sinh đã từng nhìn thấy chữ của Sân Dã vào bốn năm trước, không thể lên hình. Lúc trước anh từng thấy bài hát Vu Thiên Tử chép trong sổ, cảm thấy không tồi, dáng tay hai người cũng có phần tương tự. Đạo diễn biết chụp ảnh, vẽ tranh, rất nhiều người còn viết đẹp nữa.
Vu Thiên Tử: “Ơ?”
Tạ Lan Sinh nói: “Sân Dã sinh ra tại Mỹ.”
Vu Thiên Tử tỉnh ngộ: “À!!”
Sân Dã vẫn ngồi ở trước bàn như cũ, lại đột nhiên đưa mắt lên, nói: “Đóng thế...... Hẳn là không cần đâu.”
Tạ Lan Sinh: “Sao cơ?”
Sân Dã cầm bút máy trong tay, là màu xanh đen, trên giấy viết lời thoại Lang Anh gửi cho Tài Khoan trong kịch bản: 【 Tài Khoan, đêm qua...... 】
Tạ Lan Sinh vừa thấy, liền ngây người.
Chữ viết tay của Sân Dã hoàn toàn bất đồng so với bốn năm trước!
Bút lực mạnh mẽ, từng chữ thể hiện con người, tuy rằng có chút viết tháu ngỗ ngược, nhưng lại có chút rồng bay phượng múa.
“Ơ, ” Tạ Lan Sinh hỏi, “Cậu luyện viết chữ ở Mỹ à? Tập theo bảng chữ mẫu? Theo Bàng Trung Hoa* phải không?”
*Bàng Trung Hoa (庞中华) nhà thư pháp, nhà giáo dục và nhà thơ nổi tiếng người Trung Quốc. Người tiên phong chính của thư pháp bút cứng Trung Quốc đương đại.Ngòi bút trong tay Sân Dã thoáng ngừng: “Không phải cố ý luyện đâu.”
“???” Không cố ý luyện mà có thể viết thành như vậy sao?
Trên trường quay không nên tán chuyện nhiều, Tạ Lan Sinh cũng không hỏi lại, ngẩng đầu nhìn đạo diễn thực hiện Vu Thiên Tử cùng quay phim Kỳ Dũng, cười: “Đại ảnh đế Sân nhiều bản lĩnh ghê, có tiến bộ rồi, cậu ấy sẽ tự mình diễn cảnh đặc tả ‘Viết thư’.”
Đạo diễn thực hiện ra dấu “OK”.
Cảnh này là “Lang Anh viết thư”, Tạ Lan Sinh liền trở về vị trí đạo diễn, nói: “Toàn trường im lặng! Cảnh 18 đoạn 1A, một hai ba, bắt đầu.”
Vì thế Sân Dã bắt đầu viết chữ.
Máy quay đối diện tay y. Cảnh viết thư luôn là đặc tả, cùng lắm thì thêm phối xa gần, nhưng Tạ Lan Sinh dùng máy quay đầu dò —— càng gần chủ thể thì càng thân thiết, hiệu quả thị giác cũng sẽ càng mạnh.
Khiến cho Tạ Lan Sinh ngạc nhiên chính là, Sân Dã hóa thân nam hai Lang Anh, sau khi viết một chữ “Tài” tựa như cảm thấy không đủ hoàn mỹ, không đủ đẹp, liền xé tờ thứ nhất bỏ sang một bên, một lần nữa viết “Tài” ở tờ thứ hai. Trước khi hạ bút y dừng một chút, vuốt phẳng lại tờ bản thảo bỏ đi lúc trước, ước chừng luyện mấy lần mới trịnh trọng đặt bút lần hai.
Mà Tạ Lan Sinh càng không ngờ rằng, mấy chữ “Tài” y luyện tập thật sự là cái sau đẹp hơn cái trước, về mặt chi tiết không chê vào đâu được!
Viết xong chữ thứ ba, “Lang Anh” tựa hồ lại cảm thấy viết không được ổn lắm, không chút do dự đổi giấy mới. Rồi sau đó, mỗi lần viết xong một câu, tay Sân Dã đều ngừng lại, tựa như đang cẩn thận suy xét, nghiền ngẫm, cuối cùng xác định từ ngữ, mà không phải điên cuồng viết theo kịch bản như những diễn viên khác.
Mà mỗi một lần, Lang Anh chỉ cần cảm thấy không hài lòng —— có chữ nào viết sai, chữ nào viết xấu, câu nào sai ngữ pháp, câu nào không bay bổng, Sân Dã đều lựa chọn viết lại, lặp đi lặp lại ước chừng làm năm sáu lần như vậy. Trước khi kết thúc cảnh quay, y thậm chí còn viết một bản thảo, đặt ở một bên, ý chỉ Lang Anh sau đó thậm chí còn viết nháp trước rồi mới chép lại. Bên trên bản nháp có gạch xóa, có cái dấu vết chỉnh sửa.
Mấy cảnh này dài hơn so với dự tính, để cho Tạ Lan Sinh có được tư liệu dựng phim phong phú khổng lồ. Tạ Lan Sinh có thể tùy ý chọn một đoạn “Viết thư” tốt nhất.
Tạ Lan Sinh cảm thấy, Sân Dã thật sự quá lợi hại, một cảnh đặc tả viết thư có thể diễn ra được loại tình cảm này —— Lang Anh Tài Khoan vừa mới quen biết, Lang Anh lo được lo mất, như đi trên băng mỏng, luôn muốn thể hiện một bản thân hoàn mỹ nhất với đối phương, ngay cả từng câu từng lời cũng cần đẹp đẽ nhất. Từng lần viết, từng lần bỏ, một phong thư trăm nghìn mối suy tư. Mà khi Tài Khoan mở phong thư lấy ra lá thư hoàn chỉnh, khán giả chắc chắn biết, những con chữ chi chít trên đó mất bao nhiêu thời gian mới hoàn thành.
Đến lúc “Cut” cuối cùng, Vu Thiên Tử nói với Tạ Lan Sinh: “Lợi hại......”
Tạ Lan Sinh: “Ừ.”
Sân Dã quả thật quá lợi hại, y như nhìn thấu thế giới, cũng nhìn thấu con người. Lại thêm kỹ xảo khống chế vai diễn thành thạo điêu luyện đã học trước kia.
Đạo diễn khẳng định là vô cùng yêu thích diễn viên hàng đầu. Tán thưởng, ca ngợi, cảm giác như thân như quen. Trên thực tế, không một diễn viên nào có khả năng hoàn toàn đồng nhất với vai diễn trong cảm nhận của đạo diễn, luôn luôn có sự chênh lệch, đạo diễn cần nói rõ ý đồ rồi sau đó cố gắng đạt được sự tương đồng. Mà khi diễn viên thật sự trùng khớp với nhân vật, đạo diễn thường xuyên sẽ có một loại cảm giác linh hồn tương thông kỳ diệu.
Anh nhìn Kỳ Dũng ở xa: “Được rồi, tiểu Hồng tiểu Lục thu dọn thư đi! Chúng ta chuẩn bị cảnh tiếp theo!”
Tiểu Hồng tiểu Lục: “Vâng!”
............
Đến tám giờ tốt, hoàn thành một ngày công tác thuận lợi, mọi người cùng nhau ăn cơm chiều, Tạ Lan Sinh đến phòng Sân Dã trao đổi cảnh diễn ngày mai.
Ngày mai vẫn là cảnh đối diễn giữa Tài Khoan Lang Anh, cực kỳ quan trọng.
Hai bọn họ vô cùng nghiêm túc, mãi đến 10 giờ mới kết thúc, Tạ Lan Sinh thả lỏng, đột nhiên nhớ tới chuyện “Luyện chữ”, tiếp tục câu chuyện ban sáng chưa nói hết trêu ghẹo Sân Dã: “Không cố ý luyện...... Mà viết được như vậy sao? Cậu uống thần dược gì thế?”
Sân Dã ngồi trong sofa đơn, gác chéo chân, đầu ngón tay trái như đánh đàn trên tay vịn, tựa hồ đang hồi tưởng điều gì. Sau một lúc lâu mới chuyển mắt nhìn về phía Tạ Lan Sinh đang ngồi bên giường, nở nụ cười pha chút tự giễu, nói: “Bởi vì trong bốn năm qua...... Mỗi tuần tôi đều viết một lá thư.”
“...... Hả?” Tạ Lan Sinh hỏi, “Cho ai vậy?” Tần suất này cũng quá nhiều đấy?!
“Một người con trai.” Sân Dã giữ nguyên tư thế: “Tôi muốn nói cho người đó hay tuần này tôi đã thấy những gì, nghe được gì, suy nghĩ cái gì, làm cái gì, thậm chí là ăn thứ gì, bốn năm này là đã trải qua ra sao. Tôi sẽ tiện tay ghi lại những trọng điểm muốn kể, đến cuối tuần sẽ bình tĩnh viết lại. Xấp xỉ 200 phong thư thì tiếng Trung của tôi đương nhiên phải thay đổi rồi.”
“Sân Dã......!” Đến đây, Tạ Lan Sinh cũng đã hiểu được Sân Dã ám chỉ điều gì.
Anh không ngờ đến.
Sân Dã vẫn tự nói: “Song tôi chưa từng gửi đi, bởi vì...... Tôi nghĩ anh ấy sẽ phớt lờ.”
“Không đâu!” Tạ Lan Sinh phát hiện bản thân thực sự không thể nhìn Sân Dã như vậy —— ở trong ấn tượng, Sân Dã vĩnh viễn vững vàng, thậm chí có thể nói là ngạo nghễ bốn phương.
Hai tay anh đặt trên đầu gối, nắm chặt thành quyền, cũng không trốn tránh, ánh mắt nhìn thẳng Sân Dã, nói từng chữ rõ ràng: “Anh ấy muốn biết.”
Khuỷu tay Sân Dã gác lên tay vịn, tay trái chống cằm, nhìn Tạ Lan Sinh, không nói gì.
“Thật đấy, ” Tạ Lan Sinh nói, “Rất muốn biết.”
Sân Dã nhìn thẳng phía trước, rồi lại nhìn Tạ Lan Sinh, cười cười: “Được rồi. Tôi quả thật là có mang theo.”
Nói xong buông chân dài xuống, giẫm lên thảm đứng dậy, không nhanh không chậm, mở cửa tủ, lấy ra một cuốn sổ ghi chép màu đen từ két sắt bên trong. Lại sải bước đến trước tủ đầu giường bên cạnh Tạ Lan Sinh, nâng lên nhìn trang bìa. Rồi sau đó đặt sổ lên trên mặt tủ, duỗi thẳng người, đút tay lại vào túi quần, chuyển mắt nhìn Tạ Lan Sinh, cười một tiếng: “Được, để anh ấy xem đi.”
“Ừ.” Tạ Lan Sinh vươn cổ, cảm thấy đối phương cao lớn đồ sộ: “Vậy, Sân Dã, cậu xem lại cảnh diễn ngày mai đi, tôi trở về đây, không quấy rầy nữa.”
“Được.”
Tạ Lan Sinh cẩn thận cầm cuốn sổ ghi chép từ trên tủ đầu giường lên, ngẩng đầu nhìn Sân Dã, nói: “Bye bye.”
“Good night.”
Vừa về đến phòng mình Tạ Lan Sinh liền bắt đầu đọc thư.
Đây là một cuốn sổ bình thường, dạng gáy xoắn, bên trên ghi tên “Harvard”, là cỡ “letter” của Mỹ, nhìn ước chừng một trăm năm mươi sáu mươi trang.
Anh rửa sạch tay, chậm rãi mở ra.
Trang thứ nhất viết ngày 27 tháng 12 năm 1991, phía sau còn mở ngoặc, ghi “Đính chính”. Phía sau, bên cạnh mùng 5 tháng 1, 12 tháng 1 năm 1992 cũng có chữ “Đính chính”, mà bắt đầu từ 12 tháng 1 thì không còn nữa.
Mở đầu đều là “Dear Lan Sinh”, chưa từng thay đổi, liền sau đó là nội dung chính.
Kỳ thật chẳng có phẫn nộ, oán hận, cũng chẳng có nhớ mong, tưởng niệm, mà chỉ có sự bình dị nhàn nhạt vô cùng kiềm nén, tựa như Sân Dã đã nói “Mỗi tuần đã thấy những gì, nghe được gì, suy nghĩ cái gì, làm cái gì, thậm chí là ăn thứ gì” “Bốn năm này là đã trải qua ra sao”.
Y viết về những người mới quen, tên là gì, đến từ đâu, làm công việc gì, có mấy người con, tính cách ra sao, đã nói những gì, hàn huyên những gì. Ví dụ như, cha dượng hôm nay đổi gardener, người làm vườn mới này là người Mexico, có ba đứa con, cũng chung nghề với ông......
Y viết chuyện vừa mới gặp. Như là, có con mèo đến sân nhà bọn họ, lông đen, chân trắng. Lại như là, y đi xem thi đấu bóng bầu dục, Washington chiến thắng Buffalo.
Y viết thứ mình vừa mới ăn. Như là, cha dượng săn được lợn rừng, đầu bếp trong nhà dùng bơ nướng, mùi vị cũng không tệ lắm.
Y viết về những nơi mình mới đi. Như là, một nhà ba người bọn họ đón Giáng sinh tại Maldives.
Y viết về những bộ điện ảnh mới xem. Y đi xem không ít buổi chiếu sớm, cũng xem không ít VCD, y viết ra một chút suy nghĩ, còn có một ít gợi ý.
Y viết về những bản nhạc mới nghe. Y cũng thường xuyên đến Walt Disney Concert Hall.
Y viết về những thứ mình mới mua.
Có điều, nội dung trọng điểm vẫn là những gì y làm trong mỗi tuần. Tỷ như hôm nay mấy giờ dậy, mấy giờ ngủ, quay mấy cảnh, cảnh nào thuận lợi, cảnh nào thì không, đạo diễn nói với y điều gì, y lại tự làm gì, chuyện đã xảy ra trong đoàn phim, với mọi người. Những bộ điện ảnh đó Lan Sinh từng xem, thoáng cái đã chui vào nhật kí.
Hoặc là, có khi, y thay cha dượng tạm thời quản lý khách sạn nào đó, hoặc giúp cha dượng thu mua. Tạ Lan Sinh cố gắng đọc, nhưng vẫn cảm thấy, mấy câu “Tập đoàn xx mua chứng quyền 140 vạn cổ phiếu ưu đãi chuyển đổi và 1.2 triệu cổ phiếu phổ thông của chúng tôi với tổng giá trị là 3.5 triệu đô la Mỹ” “Nhưng chuyển đổi cổ phiếu ưu đãi có 4. 5% cổ tức, kỳ hạn 6 năm” này cũng giống như lá thư bình thường.
Có lẽ thế......
Ở trong thư, y chưa bao giờ dài dòng miên man kể lể tâm tình, cực kỳ kiềm chế, rất lý trí, toàn bộ đều là trình bày khách quan, không có bất cứ miêu tả tâm lý gì, tựa như đang viết văn tường thuật.
Nhưng mà, tại dòng cuối cùng trong mỗi lá thư, y đều cách một đoạn, viết cùng một câu:
【Today, I Still Love You. 】
Mà góc dưới bên phải, là lạc khoản muôn lần như một:
【Yours ever,
Sân Dã 】
Tạ Lan Sinh biết, lạc khoản này là “Vĩnh viễn thuộc về anh, Sân Dã.”
Mà chữ của Sân Dã, cũng từ nét chữ của những ngày đầu, chậm rãi biến thành chữ viết hiện tại, thuần thục hơn, còn đẹp hơn chữ của bạn học cùng Bắc Điện với Tạ Lan Sinh.
Tạ Lan Sinh mải miết xem, đột nhiên, một giọt lệ liền rơi trên “Yours ever, Sân Dã” của một lá thư.