Sau khi trở về từ Đào Nhiên Đình, Tạ Lan Sinh, Hoa Quốc Quang, quay phim cùng Sân Dã tiếp tục phỏng vấn người khác. Ở Đào Nhiên Đình, đối mặt Sân Dã, Tạ Lan Sinh theo bản năng có chút trốn tránh, chỉ nói câu”Chúng ta có thể làm bạn trước”, sau khi Sân Dã gật đầu thì liền xoay người vội vàng đi vào Từ Bi Am. Nhưng mà, dẫu cho cuộc đối thoại không tiếp tục, Tạ Lan Sinh lại vẫn cảm thấy, mình như đang xem một bộ phim, mà lại còn là một tình yêu thậm chí còn đậm sâu hơn cả phim ảnh, bởi nó chỉ dành cho riêng anh.
Hai ngày gặp 22 người, cuối cùng, Lan Sinh cho rằng một minh tinh là phù hợp nhất với “Tài Khoan”. Cậu ta tên Sử Nghiêm, chủ yếu là đóng phim truyền hình, vào vai nam hai của vài bộ phim tình yêu của tác giả Đài Loan, khá được hoan nghênh. Bởi vì cứ luôn đóng một loại vai, cảm thấy đạo diễn dễ bị thành kiến, cậu ta có chút muốn mạnh dạn đột phá, vì thế đồng ý diễn vai gay, hy vọng bản thân có thể giành giải thưởng lớn, một bước nổi danh. Năng lực của Tạ Lan Sinh rất mạnh, Sử Nghiêm cho rằng đây là cơ hội tốt, song cũng không cực lực giới thiệu đây là một bộ phim chui.
Trong lòng đã nghiêng về đó, Tạ Lan Sinh hỏi ý kiến của Sân Dã: “Cảm thấy Sử Nghiêm thế nào? Có thể đối diễn không?” Tài Khoan Lang Anh trong 《 Viên mãn 》 chính là một cặp đồng tính luyến ái.
Sân Dã nhìn anh, muốn nói gì đó, nhưng chung quy vẫn nhịn xuống. Y tự nhủ trong lòng phải chuyên nghiệp, phải kính nghề, Sử Nghiêm này quả thật không tồi, vì thế căng cằm, trả lời: “Có thể. Ai cũng thế thôi.”
Tạ Lan Sinh cười: “Được.”
Vì thế “Tài Khoan” đươc xác định, là Sử Nghiêm.
Trong hai ngày sau Tạ Lan Sinh đều chọn nữ chính. Lý Phương Phương là nhân vật chủ chốt, Tạ Lan Sinh lại càng hết sức nghiêm túc. Anh để nhóm Sân Dã ra ngoài, một mình phỏng vấn diễn viên, hỏi đối phương sự lý giải đối với tình yêu và hôn nhân, mà trong quá trình này có thể sẽ xuất hiện chuyện riêng tư.
Mấy thứ này không có đúng sai, song Tạ Lan Sinh cảm thấy, diễn viên có thể “Hiểu” Lý Phương Phương hay không là điểm quan trọng nhất. Đối phương nói thật hay giả chỉ liếc mắt một cái anh cũng có thể nhìn ra. Bởi vì, giả như thật sự đã từng suy xét, khi nói ra thông thường sẽ có rất nhiều chi tiết, luận điểm, luận cứ, mà nếu chỉ lấy lệ thì sẽ qua loa, có phần mơ hồ. Anh cảm thấy bản thân giống như quan toà, có thể cảm nhận được thật lòng hay giả dối, còn có thể phát hiện sự mâu thuẫn logic giữa “Kinh nghiệm” và “Ý tưởng”.
Mấy người phó đạo diễn Hoa Quốc Quang cực lực tiến cử cũng không quá ổn, ngược lại là cuối cùng, một nữ diễn viên tên “Liễu Diêu” lại khiến anh chú ý.
Người phụ nữ này thùy mị, bình lặng, làm cho Tạ Lan Sinh vốn khác thường nghĩ tới cụm từ “Năm tháng tĩnh lặng”.
Cô là nữ diễn viên của Nhân Nghệ, 34 tuổi, trước kia đều đóng vai phụ, khi thấy 《 Viên mãn 》 thì cực kỳ thích, còn nói, nếu Nhân Nghệ không cho cô diễn, thì cô sẽ từ chức. Đây là một bộ điện ảnh chui, tuy nói diễn viên sẽ không bị cấm, nhưng những đơn vị như Nhân Nghệ thì chưa chắc đã cho phép.
Tạ Lan Sinh gật đầu, cũng có thể thấu hiểu tâm trạng của một diễn viên muốn đóng vai chính. Để đóng vai chính, đại khái, là có thể từ chức. Chỉ cần đừng phát ngôn bừa bãi như Sân Dã, phía chính phủ cũng sẽ không quản, không ít minh tinh cũng thích hợp tác với đạo diễn bị cấm, cảm thấy có thể giành giải thưởng, tính toán sau này sẽ quay phim truyền hình, hoặc là đi đóng điện ảnh tư nhân.
Tạ Lan Sinh cứ cảm thấy đã từng nghe cái tên “Liễu Diêu” này ở đâu rồi, nghĩ hết nửa ngày vẫn không ra. Điều này cũng bình thường, anh là một đạo diễn điện ảnh, từng nghe tên diễn viên không đến một nghìn thì cũng phải tám trăm, làm sao có thể ghi nhớ từng người được.
“Liễu Diêu, ” Tạ Lan Sinh nói với đối phương, “Chị có thể nói sơ qua cách nghĩ của mình đối với tình yêu và hôn nhân không? Với cả, vì sao lại sản sinh ý nghĩ như vậy?”
“......” Nghe được vấn đề này của Lan Sinh, Liễu Diêu rõ ràng phân vân.
Tạ Lan Sinh lại ôn hòa nói: “Yên tâm, tôi sẽ không nói với bất luận người nào. Cũng xuất phát từ nguyên nhân này mà không có người khác ở đây. Tôi có phần ưa thích việc diễn viên và nội tại vai diễn có chút tương đồng —— đôi khi chỉ dựa vào tưởng tượng sẽ không có được phản ứng chính xác.” Sân Dã là trường hợp đặc biệt, y là nhìn, rồi sau đó mô phỏng, hơn nữa bản thân cũng là thiên tài.
Liễu Diêu: “......”
Chứng kiến đối phương khó mở lời Tạ Lan Sinh cũng không muốn miễn cưỡng: “Không muốn thì không phải nói, không sao cả, kinh nghiệm chỉ để phụ trợ thôi. Vậy xin hãy nói về lý do cảm thấy hứng thú với Lý Phương Phương đi ạ.”
“Không, không sao cả, đều là chuyện phát sinh thực tế, cũng không phải chẳng thể chấp nhận. Tôi vô cùng muốn nhận được vai diễn này...... Vô cùng muốn.” Liễu Diêu chậm rãi lắc lắc đầu, nói, “Tôi không có kỳ vọng gì với tình yêu. Hoặc là nói, trước kia có, hiện tại thì không.” Giọng nói của cô vừa bi ai lại đau thương, song khóe miệng vẫn mang nụ cười mỉm, rất lý trí, rất có khí chất.
Tạ Lan Sinh hỏi: “Có thể nói vì sao lại có ý nghĩ như vậy không?”
Liễu Diêu trầm mặc trong chốc lát, lại ngẩng đầu, nói: “Ngày 31 tháng 7, tôi ly hôn.”
“...... Xin lỗi.”
“Không sao đâu.” Liễu Diêu nhẹ nhàng chớp mắt, “Khi tôi ba tuổi thì mẹ qua đời, khi bốn tuổi thì bố tái giá. Bọn họ không lâu sau thì có con, tôi ở nhà là thứ vô cùng...... Thừa thãi. Tôi cố gắng lấy lòng mọi người, song vô dụng. Trời sinh khuyết thiếu yêu thương.” Cô còn nhớ rõ vào Tết một năm em trai đột nhiên nói không về được, vì thế, mẹ kế cất hết đồ ăn vào tủ lạnh, chỉ để lại hai món đồ chay.
Tạ Lan Sinh cũng có phần hiểu được sao cô lại điềm đạm như vậy.
Âm thanh của Liễu Diêu nhẹ nhàng bay bổng, có chút nhỏ nhẹ: “Năm 90, tôi quen chồng mình, anh là một...... Người làm nghệ thuật, tính cách tinh tế, văn phong rất tốt. Khi đó mỗi ngày anh ta đều viết một phong thư dài, là thư tình, bên trong tràn ngập những lời lẽ nồng nhiệt, bởi vậy, mùng 1 tháng 7 năm 91, sau khi quen biết được nửa năm chúng tôi tổ chức hôn lễ.”
“...... Sau đó thì sao?”
“Sau đó ư? Mùng 1 tháng 7 năm nay, khi chúng tôi kết hôn năm được tròn năm, tôi phát hiện, hết thảy đều là một âm mưu, anh ta cho tới bây giờ chưa từng thích tôi.”
Tạ Lan Sinh ngây người.
Liễu Diêu tiếp tục nói: “Mẹ anh ta qua đời ngày 30 tháng 6, ngay ngày kế tiếp anh ta liền đưa đơn ly hôn.” Liễu Diêu cười khổ, “Sở dĩ anh ta mãnh liệt theo đuổi, tất cả đều bởi vì...... Người mẹ mắc ung thư của anh ta cực kỳ ghét người kia của anh ta. Người...... Phụ nữ đó, ” Cho dù tới hiện tại, cô cũng vẫn chẳng thể mắng thành lời, chỉ có thể gọi người kia là “Người phụ nữ đó”, “Có bệnh di truyền, Thalassemias*, ở mức trung, chỉ có thể sống đến tầm bốn mươi tuổi, hơn nữa có khả năng tiếp tục di truyền. Có thể vì căn bệnh này, tính cách cô ấy có phần mạnh mẽ, bộc trực, không ngừng mâu thuẫn với mẹ anh ta. Mẹ chồng tôi tuyệt đối không chấp nhận cho hai bọn họ ở bên nhau, anh ta đấu tranh suốt hai năm...... Mãi đến khi kiểm tra ra bà ấy mắc ung thư.”
*Thalassemias: một nhóm các bệnh thiếu máu tan máu di truyền hồng cầu nhỏ, đặc trưng bởi sự khiếm khuyết trong tổng hợp huyết sắc tố (Hb). Alpha-thalassemia đặc biệt phổ biến ở những người có nguồn gốc Châu Phi, Địa Trung Hải hoặc Đông Nam Á.Tạ Lan Sinh đã có thể nhìn thấy kết cục bi kịch của vài người.
“Mẹ anh ta ở trên giường bệnh bắt anh ta lấy vợ, nếu không sẽ không trị liệu...... Vì thế, anh ta quỳ xuống trước giường bệnh, đồng ý. Tôi là được người khác giới thiệu mới quen chồng mình, sau đó...... Có được cuộc hôn nhân mỹ mãn. Tôi vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc, lại chẳng ngờ...... Lại chẳng ngờ...... Anh ta cho tới bây giờ chưa từng thích tôi, thậm chí, những lá thư dài vạn chữ lúc trước, cũng là anh ta nhờ người khác viết. Trong năm năm hôn nhân, một mình tôi trả giá hết thảy, mà anh ta cùng cô ấy...... Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, chưa từng cắt đứt liên hệ. Anh ta cưới tôi, chính là bởi vì trong lòng cảm thấy mẹ mình sẽ thích, kỳ thật, anh ta chưa từng yêu thích loại hình phụ nữ như tôi.”
“Chị, ” Tạ Lan Sinh không biết phải làm sao, chỉ có thể lỗ mãng an ủi nói, “Chị còn cả cuộc đời mới ở phía trước.”
“Không đâu.” Liễu Diêu nhẹ giọng mà nói, “Tôi hiểu rất rõ bản thân mình, tôi không dám thử nghiệm điều gì nữa...... Một khi thất bại, quá đau đớn...... Mà tỷ lệ có người thực sự muốn tôi trên thế gian này quá nhỏ, thêm một lần nữa tôi tuyệt đối là không có cách nào chấp nhận nổi...... Nhưng mà, nếu tiếp tục cô độc, cũng đồng dạng rất đau khổ......” Liễu Diêu dùng tay đỡ trán, tựa hồ muốn duy trì tỉnh táo, không để bản thân ngất đi.
Cô thi thoảng cũng thật sự cảm thấy, so với vắt kiệt tâm tư, kiệt quệ sức lực, sau vài năm tuyệt vọng, sụp đổ, bị giày vò như lăng trì mà tử vong, còn chẳng bằng một lần chấm dứt, đơn giản thoải mái.
Tạ Lan Sinh cảm thấy đến không khí đông đặc lại đến mức độ như có thể nghiền nát máu thịt con người.
Vài giây sau, Liễu Diêu nhắm mắt lại, mạnh mẽ chống đỡ.
Lần đầu tiên nói những điều này với người khác, cô gỡ cặp kính viễn thị xuống —— kỳ thật động tác không thể gọi là gỡ, mà là lôi xuống, tiếp theo mấy ngón tay buông lỏng, giống như ngay cả việc đặt nó tử tế xuống bàn cũng không nổi. Kính mắt rơi xuống chiếc bàn gỗ kêu “Cạch” một tiếng, cuối cùng bất động, âm thanh kia trong văn phòng tĩnh lặng có chút chói tai.
Liễu Diêu lấy tay che mắt, bàn tay mảnh khảnh hoàn toàn không có huyết sắc. Cô nói: “Xin lỗi......”
Không nghĩ sẽ như vậy, Tạ Lan Sinh bị cô dọa hoảng hốt, vội nói không ngừng: “Không không, tôi là người nên xin lỗi mới đúng, đã chọc vào vết thương rồi.” Tạ Lan Sinh cũng bắt đầu ngẫm lại phương pháp hỏi này có quá tàn nhẫn hay không, nhưng mà không thể phủ nhận là Liễu Diêu đích xác cực kỳ phù hợp. Trong 《 Viên mãn 》, Lý Phương Phương cũng đồng dạng trải qua việc phát hiện “Bị Lừa gạt” rồi sau đó là quá trình chết tâm.
“Không, ” Liễu Diêu cũng cực kỳ quan tâm, “Đạo diễn Tạ, xin ngài đừng cảm thấy áy náy, sau khi nói ra...... Ngược lại thấy khá hơn nhiều.”
“Cám ơn.” Ngừng một chút, Tạ Lan Sinh muốn dời sang đề tài khác, anh lấy ra một tờ giấy trắng, nói, “Vậy, Liễu Diêu phải không? Thử diễn một đoạn đi.” Tạ Lan Sinh cảm thấy, hôm nay bọn họ cần diễn thử, không quá phù hợp để trò chuyện sâu hơn, chờ sau này thân quen hơn một chút anh sẽ cố gắng giúp đỡ đối phương.
Liễu Diêu nói: “Được.”
Đoạn này là tình tiết sau khi bạn trai đi rồi Lý Phương Phương gọi điện thoại để vãn hồi, Tạ Lan Sinh đọc thoại của bạn trai, Liễu Diêu thì đọc của Lý Phương Phương. Cô đứng trước bàn nắm điện thoại, biểu cảm khuôn mặt vô cùng tinh tế, căng thẳng, nóng vội, liều mạng vãn hồi, như thể đang xách một cái túi da rách nát, từng giọt nước rớt xuống, cô cuống cuồng đưa tay hứng, cuối cùng chẳng giữ lại được chút gì. Cô thậm chí còn rơi lệ, đến cuối cùng bị “Hạ tử hình”, giọt lệ trên mặt vừa vặn lạnh ngắt, cứng đờ lại, tựa như mặt nạ.
Lan sinh quyết định sẽ dùng cô.
Anh lấy ra hai phần hợp đồng nữa. Xem ra, đối với việc nhận được vai diễn này trong lòng Liễu Diêu cực kỳ vui mừng. Cô mím môi, rồi sau đó nở nụ cười, như trăng sao trên trời. Mắt Liễu Diêu là một mí, nhưng lại mang theo một nét quyến rũ.
Đến lúc này, ba diễn viên chính đều đã được quyết định. Sử Nghiêm đóng Tài Khoan, Sân Dã đóng Lang Anh trong cặp đồng tính, Liễu Diêu vào vai người vợ Lý Phương Phương của Tài Khoan.
............
Mấy diễn viên chính mới vừa ký xong hợp đồng Tạ Lan Sinh liền cho nhập đoàn. Trường quay 《 Viên mãn 》 ngay ở Bắc Kinh, Tạ Lan Sinh thuê hẳn một khách sạn —— bản thân anh luôn phải thức trắng đêm trực tiếp ở một phòng đơn, đạo diễn thực hiện cùng Hoa Quốc Quang ở một phòng, phó đạo diễn hiện trường còn có tiểu Lục chung phòng, quay phim âm thanh chung phòng. Hai nam chính Sân Dã Sử Nghiêm một phòng, cọ xát tình cảm, bồi dưỡng trạng thái, Liễu Diêu tiểu Hồng cũng chung phòng. Tạ Lan Sinh một mực cho rằng mọi người là nên ở cùng một chỗ, mua trang phục, học kịch bản, bất cứ khi nào gặp mặt cũng có thể trao đổi, anh cũng không tin tưởng vào sự tự giác của diễn viên.
Khách sạn thấy đoàn phim muốn vào thì vô cùng vui mừng, một mặt là vì thu nhập, mặt khác là bởi vì náo nhiệt.
Nhưng Tạ Lan Sinh đã thấy nhiều rồi, anh biết, khách sạn hiện tại vô cùng nhiệt tình, nhưng chẳng được mấy ngày sẽ thành phiền muốn chết. “Đoàn phim” là một sự tồn tại hỗn loạn nhất trên tinh cầu này —— mấy căn phòng này sẽ chất đầy đồ, càng lúc sẽ càng nhiều, trên mặt đất căn bản là tìm không thấy chỗ có thể đặt chân, nhân viên phục vụ muốn dọn dẹp cũng chẳng biết xử lý từ đâu. Hơn nữa đoàn phim đi sớm về khuya, canh năm dậy, canh ba về, dễ dàng làm ồn đến những khách hàng khác, có đôi khi, ấm nước các thứ trong phòng còn có thể xuất hiện trên phim, bị xem thành đạo cụ! Tạ Lan Sinh đã rất cẩn thận, nói mọi người tận lực gọn gàng sạch sẽ, tận lực im lặng, song vẫn không tránh được mỗi lần tính tiền trả phòng ở quầy đều bị quăng cho mấy cái nhìn khinh bỉ.
Sau khi phân phối toàn phòng xong, mùng 8 tháng 10, đội sản xuất, diễn viên xách valy vào ở. Ngoại trừ Sử Nghiêm còn có bộ phim phải vài ngày nữa mới có thể đóng máy, chưa thể nhập đoàn, những người khác đều đã tới khách sạn.
Tạ Lan Sinh cũng không quản người khác, nhốt mình thu xếp cho 《 Viên mãn 》.
Có điều, ngày chủ nhật nhập đoàn, có vài người sẽ đến chào hỏi.
Tỷ như Sầm Thần.
Ăn xong cơm chiều, cậu đi vào phòng Lan Sinh, gọi: “Đạo diễn Tạ! Đã lâu không gặp!”
Tạ Lan Sinh dừng bút, nhìn ra phía cửa: “Hi, Sầm Thần, tới rồi à.”
“Ờ!”
Diện mạo Sầm Thần trắng trẻo, tính tình lại bộc trực, bình luận với Tạ Lan Sinh một hồi về đội sản xuất và diễn viên, người mới cũng không tha, cuối cùng đột nhiên thần bí nói: “Đúng rồi, đạo diễn Tạ, đại ảnh đế Sân quỷ dị thật đó.”
Tạ Lan Sinh trước đó vẫn là nghe câu được câu chăng, lúc này Sầm Thần nhắc tới Sân Dã, bút của Tạ Lan Sinh rốt cuộc dừng lại, quay cổ nhìn về phía Sầm Thần, hỏi: “Sân Dã làm sao cơ?”
“Ha ha ha ha, ” Sầm Thần nói, “Mới nãy tớ qua phòng cậu ta, muốn chào một câu, kết quả phát hiện......! Đạo diễn Tạ, cậu biết không, đại ảnh đế Sân sành điệu là thế, ấy vậy mà cái cốc uống nước của cậu ta lại cực quái dị.”
Tạ Lan Sinh thấy không phải chuyện lớn gì, liền không để ý nữa, thuận miệng đáp: “Hàng Mỹ mà, cao cấp quá hả.”
“Lại không phải cơ......” Sầm Thần ngẫm nghĩ, cảm thấy vẫn là phải để đạo diễn Tạ tự mình cảm nhận chút kí©h thí©ɧ này, nói, “Cậu đi xem rồi sẽ biết.”
“Được rồi, chờ viết xong đã nhé.”
“Cũng được.”
Không chỉ một lần, hai giờ sau, khi tiểu Lục đến gõ cửa cũng lại nhắc tới “Cốc nước của Sân Dã”. Cậu nói: “Thật sự là bất bình thường...... Anh ta ngay cả kẹp danh thϊếp cũng nạm kim cương, thế mà cốc nước lại...... Ha ha ha ha!”
Liên tiếp hai người đến đây cười nhạo dụng cụ uống nước của đại ảnh đế, Tạ Lan Sinh cũng rất hiếu kỳ. Vì thế, anh đứng dậy đẩy ghế dựa ra, xỏ dép lê, lệt xệt mở cửa phòng, một đường đi đến phòng Sân Dã.
Cửa phòng Sân Dã đang mở, y đang treo áo sơmi.
Tạ Lan Sinh vừa đi vào phòng liền lướt mắt về phía bàn, tìm kiếm cái “Cốc nước quỷ quái” kia, muốn xem thử rốt cuộc là pháp bảo quái quỷ như thế nào.
Liền sau đó, vừa mới liếc đến một cái, toàn thân Tạ Lan Sinh liền cứng đờ, không thể động đậy.
—— đó là một cái lọ đào vàng.
Là chiếc bình thủy tinh, chính anh đã lấy ra đưa cho Sân Dã, trên máy bay đến Torino.
Lúc đó anh nói, “Chuyến này cậu có mang cốc theo không? Hôm qua tôi đã rửa sạch hai cái rồi, như vậy chúng ta đi dạo một ngày ở liên hoan phim cũng sẽ không khát.”
Còn có, “Sân Dã, cả hai đều là bình đào vàng nha, cửa hàng chỉ còn hai cái này, là một cặp đấy!”
Tạ Lan Sinh bị kí©h thí©ɧ thúc đẩy, đi vào phòng, cầm lấy chiếc bình kia.
Bên trong có đựng một ít nước.
Mà ở phần nhãn hiệu chính diện, dòng chữ nhỏ nêu thành phần màu đen đã bị cọ xát đến có chút mờ mịt, do quá trình sử dụng trong những năm tháng dài.