Chương 34

Đi ra khỏi cổng lớn Cục điện ảnh, Tạ Lan Sinh gặp được đạo diễn Lý Hiền ở một đầu đường (chương 2).

Lý Hiền là đạo diễn quay《 Tài vận hanh thông 》 lúc Tạ Lan Sinh còn ở Tiêu Tương, rất chịu khó chỉ dạy cũng như vô cùng nhẫn nại với Tạ Lan Sinh. Có điều, Tạ Lan Sinh cảm thấy phong cách của bản thân bất đồng với Lý Hiền, trước một bộ sau một bộ, cũng chưa từng làm theo chỉ dạy. Lý Hiền nói anh quá tàn nhẫn, trực diện, mà anh thì muốn đối diện chân thực, trực diện nhân tính, tiếp nhận hết thảy thiện ác.

Đạo diễn Lý Hiền đột nhiên xuất hiện khiến Tạ Lan Sinh rất vui vẻ, hô: “Đạo diễn Lý đạo diễn Lý!!!”

Lý Hiền quay đầu lại, cũng bất ngờ: “Lan Sinh?”

“Đúng vậy, là tôi này!” Tạ Lan Sinh đến trước mặt đối phương nở một nụ cười ngốc nghếch thật tươi, “Đạo diễn Lý, ngài cũng đến Cục điện ảnh sao ạ?”

“Ừ, ” Lý Hiền gật đầu, “Có một bộ phim chậm trễ phê duyệt, tôi tự mình đến đấu tranh. Sau khi 《 Tài vận hanh thông 》 bị đắp chiếu tôi không muốn lại bị thêm một bộ nữa.”

Tạ Lan Sinh than: “Hy vọng có được kết quả tốt.” 《 Tài vận hanh thông 》 thình lình bị đắp chiếu cùng là một nỗi đau của anh.

“Lan Sinh, cậu thì sao?”

“Cái này nói ra thì cũng dài......”

Lý Hiền nhìn Tạ Lan Sinh, cười: “Bằng không cùng đi ăn một bữa trưa nhé?”

Chờ tại cổng Cục điện ảnh ước chừng hai tiếng, lại vào hàn huyên với phó cục trưởng Phương suốt một giờ, Tạ Lan Sinh cũng thấy mệt mỏi, hơn nữa lại muốn tâm sự với ôn chuyện xưa cùng đạo diễn Lý Hiền, liền gật đầu chấp thuận.

Hai người vào một tiệm cơm, gọi chút món ăn nhà, Tạ Lan Sinh hỏi: “Đạo diễn Lý, bệnh của mẹ ngài đỡ hơn chút nào chưa?” Năm đầu anh đến Tiêu Tương mẹ ruột của Lý Hiền mắc bệnh nặng, vẫn luôn phải trị liệu bằng hoá chất.

“......” Nói đến đây, Lý Hiền có chút u ám, “Hiện tại cảm giác cũng tàm tạm, sáu liệu trình đều đã xong. Bác sỹ nói, mỗi nửa năm phải tái khám một lần, sau mười lần đổi thành một năm, bởi vì tỷ lệ tái phát ung thư trong năm năm đầu tiên là cao nhất.”

“Vâng, ” Tạ Lan Sinh nói, “Vậy cần đưa bác ấy ra ngoài nhiều một chút! Tôi nghe nói, việc vui vẻ mỗi ngày là cực kỳ quan trọng!”

Lý Hiền nghe xong có chút trầm mặc, sau một lúc lâu mới hồi đáp: “Đúng thế.”

Bởi vì nói đến bệnh tình người nhà, cuộc trò chuyện nhất thời xuất hiện vài khoảng lặng, vài giây sau, Lý Hiền mới lại nói: “Không nhắc đến nữa, nói chuyện khác, tháng bảy này tôi kết hôn. Mùng một tháng bảy.”

“Dạ?” Tạ Lan Sinh nói, “Oa, chúc mừng chúc mừng! Cô dâu là ai vậy ạ?”

Lý Hiền vẫn tao nhã lịch thiệp, chẳng có vẻ kích động: “Cô ấy là diễn viên của Nhân Nghệ*, tên Liễu Diêu, chưa từng diễn vai chính, cũng không quá nổi danh.”

*Nhà hát nghệ thuật nhân dân Bắc Kinh.

Tạ Lan Sinh gật gật đầu —— anh đúng thật là chưa từng nghe nói qua. Có điều lại nói, anh vốn không quá biết về các diễn viên nữ của Nhân Nghệ.

Đạo diễn Lý Hiền là tính cưới vội* sao?

*Nguyên văn 闪婚 (thiểm hôn): đề cập đến một kiểu hôn nhân hiện đại, trong đó thời gian từ khi quen biết hay yêu nhau đến hôn nhân là rất ngắn. Dư luận không biết hôn nhân chớp nhoáng ngắn bao nhiêu, nhiều người cho rằng khoảng thời gian này chưa đầy một năm.

Lý Hiền nhìn ra sự im lặng nghi hoặc của Tạ Lan Sinh, chủ động đáp: “Tết âm lịch năm nay mới quen biết. Bởi lúc đó vẫn chưa ổn định nên không báo cho mọi người hay. Sau này xem ra, mọi mặt đều rất phù hợp, liền đi đăng ký.”

Tạ Lan Sinh: “À à à!” Hèn chi. Anh từ chức cuối tháng ba, lúc đó Lý Hiền mới quen chị nhà được nửa tháng, hiển nhiên sẽ không rêu rao khắp chốn.

Chủ đề của hai người cuối cùng lại quay về đến Tạ Lan Sinh. Tạ Lan Sinh cũng không lừa đối phương, kể hết thảy những việc đã trải qua, bao gồm quay phim, cắt nối biên tập, tráng rửa, tham gia LHP Torino, bán bản quyền cho Nhật Bản, bị chính quyền cấm quay mấy năm...... Lý Hiền lễ độ nghe nghiêm túc, cuối cùng thở dài: “Con đường này thật không dễ dàng.”

Tạ Lan Sinh lại cười: “Nhưng tôi lại vui! Chỉ cần có thể quay điện ảnh thì vất vả đến mấy cùng đều vui thích!”

Lý Hiền nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng nói: “Ừ, cũng đúng.”

Hai người ăn hết một tiếng, Lý Hiền trả tiền thanh toán. Sau khi ra ngoài Tạ Lan Sinh rất không nỡ tạm biệt Lý Hiền, cảm thấy rằng, đây là một trong hai người duy nhất anh biết ơn tại Tiêu Tương —— người còn lại là Trương Phú Quý. Hôm nay từ biệt, chẳng biết năm nào có thể gặp lại. Bọn họ một ở Trường Sa, một ở Bắc Kinh, quan hệ cũng không đặc biệt thân thiết, nếu không phải hôm nay vừa vặn gặp được tại cổng Cục điện ảnh, khả năng sẽ là bặt vô âm tín.

............

Tạ Lan Sinh không kể cuộc hẹn gặp với Cục điện ảnh cho Sân Dã, cũng không nói với người khác. Anh cảm thấy, tự mình gánh chịu là được rồi.

Có điều, sau khi Tạ Lan Sinh bị cấm quay, một vài phóng viên đi phỏng vấn nhóm “Đồng phạm” tiểu Hồng tiểu Lục, bọn họ đều dựa theo lời Tạ Lan Sinh từng dặn trả lời đối phương: “Đạo diễn Tạ cần ekip quay phim, nên chúng tôi qua giúp, không rõ lắm trước khi quay điện ảnh phải xin một thứ gọi là giấy phép.”

Vì thế tất cả đều mười phần yên ổn.

Mãi đến ngày 18 tháng 12, đại ảnh đế Sân lại tự mình tìm đường chết.

Ngày đó, Sân Dã đến Hongkong tham gia một hoạt động lớn. Bộ phim “Thần bài” đầu năm của y giành quán quân phòng vé cả năm, vì thế vai chính sáng giá cần phải tham dự hoạt động này.

Trong hoạt động, đối với mục “Tiêu điểm”, có vài phóng viên hỏi đến vấn đề bọn họ cực kỳ hiếu kỳ: “Mr Sân Dã, đạo diễn một phim khác trong năm nay của ngài là 《 Gốc rễ 》 mới vừa bị cấm, thái độ của ngài đối với chuyện này là.....?”

Sân Dã nhìn phóng viên kia, hàng mi dài thoáng chớp.

Nếu đã bị hỏi đến điều này......

Y có thể lấp lửng nước đôi như bọn tiểu Hồng tiểu Lục, vừa không ủng hộ cũng chẳng phản đối, nói “Không biết”, thờ ơ lãnh đạm, xem như chuyện của người khác.

Nhưng mà đối với chuyện có khả năng liên quan đến “Sinh mệnh” của người yêu dấu, y chẳng thể nào sống chết mặc bây, để một mình Tạ Lan Sinh vùng vẫy, hoặc bị hiểu lầm là “Để quay phim mà lừa gạt bừa bãi người trong đoàn, bản thân trở thành đạo diễn xuất sắc, đẩy người khác vào nơi mạo hiểm” —— hiện tại bên ngoài đều có cảm nhận này với Tạ Lan Sinh, con đường sau này của anh lại càng khó đi.

Như vậy, sẽ chẳng còn tư cách để yêu người.

Hơn nữa......

Sân Dã ngẫm nghĩ, cười nhạt một tiếng: “Vâng, từ đầu đến cuối tôi đều biết 《 Gốc rễ 》 là một bộ phim chui, cũng một mực hỗ trợ đạo diễn Tạ làm phim, còn giúp ngài ấy tham gia liên hoan phim.”

Phía dưới “Lao xao......” một trận.

Sân Dã lại nói: “Tôi không biết phải nói như thế nào, nhưng lời này vẫn phải nói. Cục điện ảnh phải tỉnh ngộ đi thôi —— hiện tại đã là cuối năm 1991, toàn cầu hóa là xu thế tất yêu, bao gồm cả điện ảnh truyền hình, từ bỏ giấy phép xưởng, khích lệ tư nhân là phương pháp cạnh tranh duy nhất, bằng không, sau khi phim Mỹ tiến vào, Trung Quốc nhất định thất bại thảm hại. Tôi phỏng đoán, việc ‘phim Mỹ đánh chiếm đến Trung Quốc’ sẽ phát sinh trong vòng hai ba năm, hoặc là thông qua công chiếu toàn quốc, hoặc là thông qua các bên môi giới khác, đã cấp bách lắm rồi. Cục điện ảnh đừng nằm mơ nữa, nếu cứ kéo dài cơ chế này mấy năm sau có hối cũng chẳng kịp —— những người trẻ tuổi sẽ chỉ muốn xem điện ảnh Mỹ anime Nhật Bản, áp chế cũng không nổi nữa.”

Ngừng một lát, lại nói: “Còn có, phê phán mới là bản chất của nghệ thuật, giả như vì chút cảnh thái bình giả tạo mà khiến một số người tiếp tục chịu khổ, có phần vô liêm sỉ. Từ hai mặt này mà nói, tôi ủng hộ đạo diễn Tạ vô điều kiện, cũng phản đối lệnh cấm, quá khứ, hiện tại, tương lai, vĩnh viễn đều như vậy.”

Những lời này của y quá kiêu ngạo, tức thì được truyền về đại lục, vì thế, ngày 20 tháng 12, Sân Dã cũng bị tạm thời bị cấm sóng, bài phỏng vấn của 《 Điện ảnh đại chúng 》 sau một ngày cũng bị xóa bỏ.

Văn kiện chính phủ không ghi kỳ hạn, song Tạ Lan Sinh nghe Vương Tiên Tiến nói, ít nhất cũng bị cấm hai năm, thậm chí có thể ba đến bốn năm.

Trong lòng Tạ Lan Sinh biết Sân Dã đến tột cùng đang nghĩ cái gì.

Y đang giúp anh ở một phương diện khác —— bài phát biểu công khai này khiến người ta bắt đầu suy xét đến “Cải cách”. Để một hai vị lãnh đạo kỳ cựu nói những lời này chưa chắc đã hữu dụng, hoặc là nói, 99% có thể vô dụng. Nhưng mà, nếu càng nhiều chính khách, thương nhân, truyền thông, người của công chúng bắt đầu suy xét, đấu tranh với Cục điện ảnh, thì có thể nghênh đón được cải cách. Mà một khi Cục điện ảnh cục đồng ý xóa bỏ “Cấp phép xưởng”, lẽ tất yếu cũng sẽ bỏ lệnh cấm của anh. Sân Dã không thể công khai nói tại đại lục, vì thế mới phát biểu tại Hongkong, dù sao cũng sẽ được truyền lại.

Mà về phương diện khác, Sân Dã hẳn là cũng thật sự lo lắng cho điện ảnh Trung Quốc —— đợi khi điện ảnh Hollywood tiến vào, phim quốc nội có giá trị quan riêng sẽ thua không còn manh giáp, thị trường đầy rẫy thương tích, bất kể là từ kinh tế, hay là từ văn hóa.

Tạ Lan Sinh thêm một lần cảm thấy Sân Dã đúng là học kinh tế. Mấy thứ Sân Dã nói anh tuyệt đối chẳng thể nghĩ đến.

Chỉ là...... Y là vì anh, vì sản phẩm quốc nội, hay vì chính bản thân y? Làm sao mà vừa nghĩ liền nói ra luôn vậy?

Công khai phê bình, y quá kiêu ngạo, nói cái gì mà “Đạo diễn Tạ không sai” “Lệnh cấm là sai lầm” “Quá khứ ủng hộ, hiện tại cũng thế, tương lai cũng vậy, vĩnh viễn đều ủng hộ đạo diễn Tạ”, bởi vậy phản ứng đầu tiên của Quảng Điện là không quảng bá cho y nữa.

Ngẫm lại cũng đúng. Nếu như, vừa mới nói “Do tự thân làm điện ảnh, tự ý tham gia liên hoan phim, bắt đầu từ hôm nay, cấm Tạ Lan Sinh, Tôn Phượng Mao tham gia vào công tác sản xuất phim. Không một cá nhân tổ chức nào được phép ủng hộ hoặc trợ giúp hai người này làm điện ảnh”, liền có người nhảy ra nói “Tôi đã hỗ trợ” “Tiếp tục ủng hộ” “Vĩnh viễn ủng hộ”, mà Quảng Điện lại chẳng chút phản ứng tiếp tục quảng bá cho y, cũng khó tránh không có sức uy hϊếp. Như thế sẽ khiến những kẻ vốn dĩ không biết sợ vin vào đó tiếp tục ủng hộ đám đạo diễn chui không biết nghe lời quay phim. Huống chi, vào tháng 9, một nam diễn viên trong nước cũng đã giành được ảnh đế “Big 3”, không nhất thiết phải vì Sân Dã mà khiến cho điện ảnh chui mọc lên tới tấp không ngừng như nấm sau cơn mưa.

Như vậy, phỏng chừng, hai bộ điện ảnh Sân Dã đã bàn bạc xong xuôi trước đây cũng sẽ bị hủy bỏ......

Sân Dã sau này phải làm sao đây?

Cũng không có khả năng cứ chui lủi quay phim cùng với anh nữa, như thế sẽ hoàn toàn hủy hoại y mất.

Đây chính là thời điểm mấu chốt để sự nghiệp ảnh đế của y bay cao đó.

Huống chi, nam chính hai bộ muốn quay kế tiếp của anh cũng không phù hợp với y, đồng thời bản thân căn bản không thể dự tính sau này còn có thể được đề cử, còn có thể lại đoạt giải, còn có thể bán được bản quyền hay không —— anh chỉ là một đạo diễn nho nhỏ mà thôi, sau này có lẽ sẽ chẳng thu hoạch được gì nữa.

Tạ Lan Sinh còn nhớ rõ, Sân Dã từng nói qua, y tổng cộng có hai chuyện muốn làm, làm diễn viên là một trong đó, ngoài ra còn có một chuyện khác nữa.

Lúc ấy Sân Dã còn nói: “Kỳ thật khi mới vừa tốt nghiệp Harvard cảm thấy diễn xuất quá nhàm chán, có điều sau bốn tháng chung sống cách nhìn của tôi đã thay đổi. Tham gia điện ảnh rất thú vị, trình độ của tôi còn xa mới đủ.”

Nếu hộ chiếu cũng bị thu hồi, vậy Sân Dã liền xong đời*, y sẽ bi giữ lại đây, không thể quay về LA. Tuy cảm giác khả năng này không quá lớn, hoặc là rất thấp, song cũng không dám ôm tâm lý may mắn. Sân Dã không giống anh —— người nhà bạn bè đều ở Mỹ, Sân Dã căn bản không thể chịu đựng lệnh cấm chồng chất. Mà sinh mệnh của diễn viên ngắn ngủi, hơn 20 là thời khắc đẹp nhất, còn sung sức, không thể đợi chờ.

*Nguyên văn 犊子了 (độc tử liễu): phương ngữ Đông Bắc, có nghĩa là một người hoặc một vật không đạt được trạng thái hoặc mục đích như mong đợi, mang ý nghĩa xấu, nó mô tả một người không đủ năng lực để làm bất cứ điều gì.

Tạ Lan Sinh nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy rằng, Sân Dã tốt nhất nên trở về Mỹ, nhận bộ phim mới mà hai đạo diễn lớn người Mỹ đang muốn sản xuất, hơn nữa tạm thời đừng trở lại đây, chờ xác nhận “An toàn” rồi nói tiếp. Tạ Lan Sinh biết, bộ phim sắp khởi quay, nghe nói cần quay một năm, Sân Dã lập tức quay về Los Angeles miễn cưỡng cũng theo kịp, đại ảnh đế Sân hoàn toàn không cần ở lại đây chờ gỡ lệnh cấm. Hoa Kiều tại LA có thể tham diễn điện ảnh kỳ thật không quá nhiều, Sân Dã vốn dĩ vẫn luôn cho rằng bộ phim kia của xưởng Thượng Ảnh thú vị, hơn nữa đối phương cũng muốn thử sức, nhưng hiện tại......

Có được đáp án, Tạ Lan Sinh gọi điện thoại cho Sân Dã, vẫn là phòng VIP khách sạn Grand Hotel Bắc Kinh.

Đầu bên kia âm thanh Sân Dã lười nhác: “Gì vậy?”

“Sân Dã, ” Tạ Lan Sinh nói, “Tôi có vài lời quan trọng muốn nói với cậu.”

Sân Dã thoáng trầm mặc, cười khẽ: “Thật đúng lúc, tôi cũng có mấy lời quan trọng muốn nói với anh.”

“Hả?”

“Gặp mặt rồi nói.” Sân Dã hỏi, “Lan Sinh, trong toàn Bắc Kinh, anh có chỗ nào đặc biệt thích không?”

“Chỗ đặc biệt thích à......” Tạ Lan Sinh trầm ngâm một chút, trả lời, “Tôi rất thích hoàng hôn tại Cảnh Sơn.”

“Cũng được, ” Âm thanh Sân Dã trầm thấp từ tính, “Chúng ta gặp mặt rồi nói. Bốn giờ chiều ngày mai, tôi đón anh đến ngắm hoàng hôn Cảnh Sơn, cùng nói ‘chuyện quan trọng’ với nhau, sau đó đi ăn một bữa ‘Thuận Phong’.”

Tạ Lan Sinh ngẫm nghĩ, cảm thấy như vậy cũng không tồi, vì thế không trực tiếp bảo Sân Dã quay về Mỹ, chỉ đáp: “Được.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trong hiện thực, hẳn là không có diễn viên nào bị cấm vì “Phim chui”, đây là một giả lập của tiểu thuyết ~ có điều, cũng không có diễn viên nào càn quấy như vậy...... Ngạo nghễ như vậy thật thì toi rồi!