Chương 27

Quảng cáo sau một ngày đã bị công nhân vệ sinh gỡ hết toàn bộ, Tạ Lan Sinh cũng không đi dán lai, bởi vì 《 Gốc rễ 》 qua 24 giờ nữa sẽ chính thức được lên hình rồi.

Bởi vì 《 Gốc rễ 》 tham gia muộn, đương nhiên phụ đề cũng làm chậm, Tạ Lan Sinh phải đợi đến trước một ngày công chiếu mới nhận được bản gốc cuối cùng, mà lại còn là ký gửi “overnight”. Tạ Lan Sinh khui kiện hàng xong thậm chí còn cảm thấy phim gốc vẫn còn nóng.

Bởi vì thời gian giao nhận quá muộn, tác phẩm 《 Gốc rễ 》 của Tạ Lan Sinh bị xếp kiểm tra kỹ thuật vào bốn giờ sáng. Chính quyền đều có yêu cầu đối với các loại khung hình, phụ đề, âm thanh điện ảnh của liên hoan phim, bởi vậy, mỗi bộ điện ảnh trước khi chiếu đều phải chịu kiểm tra kỹ thuật, do đạo diễn đích thân ký tên. Đồng thời, đạo diễn cũng phải xác nhận bản phim này chính là nội dung cuối cùng dùng cho công chiếu, tất cả chi tiết không được sai lệch một ly, tránh cho đạo diễn trong lúc lớ ngớ giao nhầm phiên bản cũ.

Sân Dã với đạo diễn Tạ của y cùng đi làm kiểm tra kỹ thuật.

Nhân viên kiểm tra chuẩn bị một hồi, tầm năm giờ mới bắt đầu giám định.

Tạ Lan Sinh biết, bản thân không có cách nào trở về ngủ được ——《 Gốc rễ 》 dài 90 phút, giám định chí ít cũng phải tầm bảy giờ mới có thể kết thúc. Ở liên hoan phim, mỗi bộ điện ảnh tại ngày công chiếu của nó sẽ được chiếu thành nhiều suất, mà suất đầu tiên cũng chính là buổi chiếu thông thường lúc 10 giờ mà phóng viên hay tham gia. Buổi chiếu này cực kỳ quan trọng, phóng viên truyền thông, bình luận viên điện ảnh còn có các công ty tiêu thụ đều có thể tham dự, Tạ Lan Sinh làm đạo diễn phải đích thân tham gia hoạt động. Tính toán lại, nếu đến trước một tiếng, anh tám giờ phải rời giường, còn ngủ cái lông ấy.

Nhưng Tạ Lan Sinh thật sự mệt mỏi. ngồi máy bay suốt hai ngày 31 mùng 1, buổi tối mùng 2 bởi vì hưng phấn mà chỉ ngủ bốn tiếng, tối mùng 3 cố nén mệt mỏi đi tuyên truyền phim ở đại sảnh. Vốn định nghỉ ngơi đêm nay, nhưng lại được thông báo bốn giờ sáng đi làm kiểm tra kỹ thuật điện ảnh......

Hai mí mắt Tạ Lan Sinh phút chốc không ngừng díu xuống, Sân Dã hiển nhiên chú ý, ngón tay dài vỗ vỗ lên cánh tay đối phương, nói: “Ngủ một lát đi, để tôi xem cho, thực sự có vấn đề thì trao đổi sau.”

Tạ Lan Sinh hỏi: “Sân Dã......?”

“Bản không phụ đề anh xem qua rồi, bản phụ đề tiếng Anh tôi xem là được.”

“......”

“Ngày mai còn phải chiến đấu cả ngày.” Sân Dã tận lực hạ thấp âm thanh. Phòng kiểm tra kỹ thuật này chỉ cung cấp loại ghế phổ thông, chỗ dựa lưng không cao, đầu không có điểm tựa. Vì thế Sân Dã nghiêng người, một cánh tay khẽ đặt lên chỗ dựa ghế của Tạ Lan Sinh, rũ mắt nhìn mắt đối phương, nói, “Chịu khó một chút, ngủ một lát đi.”

“Sân Dã?”

“Dựa vào vai tôi tạm đi. Không khác nhiều so với lúc trên máy bay đâu. Suất chiếu cuối cùng phải đến 0 giờ mới có thể kết thúc, không ngủ một lát anh không chống đỡ được đâu. Ngày mai có thể bên mua sẽ thể hiện sự hứng thú đối với《 Gốc rễ 》, đầu óc mơ màng là không được đâu.”

Tạ Lan Sinh ngẫm thấy cũng có lý. Giám định kỹ thuật tuyệt đối không tính là một việc khó khăn, bản thân anh rất tin tưởng Sân Dã, biết đối phương khẳng định sẽ không gây ra sự cố gì vào lúc này.

“Được...... Cảm ơn......” Tạ Lan Sinh nghiêng người, đầu cũng lệch sang, theo lời Sân Dã nói vừa rồi, rúc vào hõm vai đối phương. Sân Dã đang xem phim, không nhìn anh.

L*иg ngực đàn ông rộng rãi cường tráng, mềm dẻo hữu lực, có chút mùi hương thoang thoảng xuyên qua áo sơmi tiến vào trong chóp mũi. Cũng không biết tại sao, hai má Tạ Lan Sinh nóng bừng, trái tim có chút bồi hồi xao động.

Quái lạ......

Anh khép mắt, rõ ràng đã mệt đến cùng cực, song chỉ cần vài phút, đã tiến vào cảnh mộng trong mùi đàn hương. Trong mộng, anh vẫn vùi vào hõm cổ Sân Dã, không còn sự bối rối lúc tỉnh táo, chỉ còn sự an tâm theo bản năng.

Tạ Lan Sinh là tỉnh giấc tại cảnh “Đêm quê đẫm máu”, là do âm thanh quá lớn. Tạ Lan Sinh duỗi thẳng eo, nhìn màn hình. Trong bầu không khí của Torino hết thảy cảm giác đều bị phóng đại, Tạ Lan Sinh có chút thương cảm với Thải Phượng cùng các con, Sân Dã nắm một tay anh, vỗ vỗ mu bàn tay khiến anh yên lòng.

Tạ Lan Sinh nhìn Sân Dã, muốn dùng ánh mắt giãi bày lòng cảm ơn. Trong bóng tối, bốn mắt của hai người giao nhau, Tạ Lan Sinh cảm thấy mắt Sân Dã sáng đến huyền diệu, bên trong có nước, còn có...... Tình? Anh không biết đó là cái gì, nhưng lại nhớ tới mùi đàn hương mới nãy mơ hồ ngửi được nơi chóp mũi.

Khoảng tần sáu giờ rưỡi sáng, kiểm tra kỹ thuật cuối cùng cũng hoàn tất. Nhân viên công tác ở dãy đầu cho Tạ Lan Sinh ký tên xác nhận, sau đó tất cả đều rất thân thiện chúc Tạ Lan Sinh công chiếu thuận lợi, Tạ Lan Sinh cảm ơn bọn họ hơn nữa cũng tỏ ý hy vọng được như vậy.

“A......” Sau khi đi ra, Tạ Lan Sinh nói với Sân Dã, “Về rồi ngủ thêm một tiếng nữa!”

Sân Dã nhàn nhạt cười: “Ừ. Được.”

............

Nhưng mà, hai người Tạ Lan Sinh cùng Sân Dã đều chẳng ngờ được, bọn họ mới vừa về đến nơi, điện thoại tại đầu giường liền rung chuông! Tiếng chuông tại sớm mai mùa đông Italy tựa như âm thanh giục giã người.

“......? Làm gì vậy chứ, mới sáng sớm, là quỷ đòi mạng sao?” Tạ Lan Sinh vừa oán giận, vừa nhận điện thoại tiếp, nghe xong hai câu, thế nhưng phát hiện đầu kia điện thoại là Ban tổ chức liên hoan phim!

Hửm, là muốn dặn dò nội quy trình chiếu hay sao?

“Đạo diễn Tạ, ” Giọng điệu đối phương nghiêm túc mà căng thẳng, “Mời ngài lập tức qua đây một chuyến, đến văn phòng Ban tổ chức.”

Tạ Lan Sinh hỏi: “Bây giờ ư? Tôi có thể qua mười lăm phút trước lúc công chiếu không? Như vậy sẽ không cần một ngày hai lần chạy qua lại ở hội trường.”

“Tốt nhất là trao đổi bây giờ.” Ngữ khí của đối phương không quá thoải mái, “Càng nhanh càng tốt, xin chớ trì hoãn. Văn phòng Ban tổ chức ở góc bên phải hành lang tầng một.”

Tạ Lan Sinh cũng có chút căng thẳng: “Được, tôi sẽ đến ngay.”

Làm sao vậy??? Bọn họ muốn nói gì với mình dây???

Sau khi trịnh trọng buông điện thoại, Tạ Lan Sinh nói với Sân Dã, Ban tổ chức liên hoan phim mới vừa khẩn cấp gọi anh qua, một phút đồng hồ cũng không được trì hoãn.

Sân Dã hỏi: “Chuyện gì thế?”

Tạ Lan Sinh nói: “Không biết.”

Sân Dã xoay người lấy áo khoác, cằm kéo căng: “Đi, xem thử nào.”

“Ừ.”

Hai người trên đường cũng không nói gì, chỉ vội vàng bước đi. Chính là bọn họ đều hiểu rất rõ cuộc điện thoại này không phải dấu hiệu tốt.

Đã đến bước này rồi, còn có thể làm sao nữa......?

Tạ Lan Sinh ngẩng đầu. Xa xa, dãy Alps bị tuyết trắng bao phủ từng tầng, đỉnh núi trùng điệp, hùng vĩ tráng lệ tựa đai ngọc ôm lấy thành phố này. Nó sừng sững lẳng lặng đứng vững, tinh khiết, mỹ lệ, trầm mặc, vĩnh hằng. Torino thật diễm lệ, không hổ được người gọi là “Thành phố xứ Alps”.

Một đường chạy tới trước cửa gỗ lim của văn phòng Ban tổ chức, Tạ Lan Sinh nghĩ muốn nâng tay gõ cửa, rồi lại chợt rụt về. Nhìn Sân Dã, khiến đối phương kiên nhẫn chờ, lại nâng tay rồi lại thu về, phiền muộn bất an, giống như đẩy cánh cửa này ra sẽ bước chân vào địa ngục.

“Được rồi.” Thấy Tạ Lan Sinh bất an như vậy, Sân Dã đứng phía sau anh liền xoay Tạ Lan Sinh lại, ôm vào trong ngực. Vuốt tóc anh, lại dùng lực vỗ vỗ lưng, nói một câu “Sẽ ổn thôi mà.”

“Ừ......”

Sân Dã luôn luôn khí thế cường đại, trong lòng bình tĩnh, y ở bên tai Tạ Lan Sinh, âm thanh từ tính khuyên nhủ: “Cùng lắm chỉ là phim gốc xảy ra vấn đề không thể chiếu, chúng ta lại đi tham gia liên hoan phim khác là được mà, đúng không?”

Tạ Lan Sinh cũng khá hơn một chút, nói: “Đúng.”

Còn gì có thể tồi tệ hơn được đâu?

Sân Dã nói xong, chỉnh trang lại tóc, áo sơmi của Tạ Lan Sinh, khiến anh thêm tinh thần sáng sủa. Kế tiếp, để Tạ Lan Sinh đối mặt với cánh cửa của Ban tổ chức một lần nữa, mười ngón dùng sức nắn xương bả vai gầy yếu của anh, truyền sức mạnh cho anh, nói một câu “Có tôi...... Có chúng ta đây, đừng lo lắng”. Rồi sau đó, nhẹ nhàng nâng tay phải Tạ Lan Sinh lên, tiến đến cốc cốc gõ hai tiếng trên cánh cửa, xong lại giúp anh vặn mở cửa, dịu dàng đẩy anh vào trong.

Tạ Lan Sinh đóng cửa lại, vừa ngẩng đầu, bất ngờ phát hiện trong phòng thế nhưng đông nghịt, ngay cả chủ tịch liên hoan phim cũng có mặt!!!

Không khí toàn phòng nghiêm túc, hoàn toàn không khớp với liên hoan phim!

Thật sự là xuất hiện chuyện ngoài ý muốn sao......

Phim gốc bị thất lạc ư......?

Một liên hoan phim hạng B còn có thể xuất hiện sai sót loại này ư???

Có điều, không sao hết...... Giống như Sân Dã nói vừa nãy, cùng lắm thì lại đến liên hoan phim khác.

Tạ Lan Sinh hít thật sâu, tự nhủ bản thân phải trấn định, rồi sau đó ép mình nâng chân lên, dùng bước đi bình thường tiến lại, vừa kéo ghế ngồi xuống vừa hỏi: “Tôi có đoán thử, là phim gốc phát sinh vấn đề gì phải không?”

“Không phải.” Chủ tịch liên hoan phim Matteo De Sciglio đưa một bản fax qua, nói, “Đạo diễn Tạ, cậu xem cái này trước đi.”

“Đây là cái gì?” Tạ Lan Sinh quét mắt nhìn, phát hiện lả một bản song ngữ Trung Anh.

“Phía chính phủ Trung Quốc gửi yêu cầu đến, ” Matteo De Sciglio đan mười ngón tay lại, giải thích từng chữ nói, “Bọn họ hy vọng liên hoan phim đình chỉ chiếu 《 Gốc rễ 》《 Nô đùa 》, đồng thời, yêu cầu hai người cậu cùng Tôn Phượng Mao chủ động rút lui.”

“!!!” Tạ Lan Sinh trăm triệu không ngờ tới, cục điện ảnh cục đã bắt đầu hành động nhanh như vậy!

Hô hấp của anh vô cùng dồn dập, cúi đầu đọc tờ fax kia.

Bên trên viết, bởi vì 《 Gốc rễ 》của Tạ Lan Sinh cùng 《 Nô đùa 》 của Tôn Phượng Mao chưa xin giấy phép quay chụp, không được chấp thuận ghi hình, đồng thời chưa được chính quyền cho phép đã tự ý tham gia liên hoan phim Châu Âu. Bọn họ hy vọng, Ban tổ chức LHP Torino đình chỉ chiếu 《 Gốc rễ 》《 Nô đùa 》. Đồng thời, nếu Tạ Lan Sinh, Tôn Phượng Mao thừa nhận sai lầm, chủ động rút lui, bọn họ sẽ bỏ qua chuyện cũ, chỉ xem như hai người là không hiểu chuyện.

“......” Miệng lưỡi Tạ Lan Sinh khô khốc, nhưng lại không có nước uống, chỉ có thể chịu đựng, mười ngón cứng ngắc.

“Đạo diễn Tạ, ” chủ tịch Matteo De Sciglio nói, “Chuyện này vô cùng trọng đại, liên quan đến tương lai của cậu.”

Tạ Lan Sinh nói: “Tôi biết......”

“Chúng tôi hy vọng hai người các cậu có thể đưa ra một lựa chọn lý trí. Đương nhiên, hiện tại cách lúc trình chiếu 《 Gốc rễ 》 chỉ còn không đến ba tiếng, cũng không biết có đủ để đưa ra một quyết định tốt hay không.”

Tạ Lan Sinh nhỏ giọng nói: “Có thể.”

“Đạo diễn Tạ, ” Matteo De Sciglio lại nói, “Chúng tôi đã thảo luận qua. LHP quốc tế Torino sẽ không đình chỉ chiếu 《 Gốc rễ 》, chủ yếu là xem cậu với đạo diễn Tôn có muốn chủ động rút lui hay không. Chúng tôi thấu hiểu khó khăn của các cậu, bất kể hai cậu đưa ra quyết định cuối cùng thế nào, chúng tôi cũng sẽ tôn trọng và ủng hộ.”

Tạ Lan Sinh cắn chặt môi.

Lúc này, anh thật hy vọng Sân Dã có ở đây.

“Đạo diễn Tạ, ” Đối diện, Matteo De Sciglio lại hỏi, “Cậu có cần một chút thời gian để đưa ra quyết định cuối cùng không? Cần chúng tôi đi ra ngoài trước không?”

“Không cần.” Tạ Lan Sinh lắc đầu.

Rút lui sao?

Nhưng đã đến tận đây rồi.

Anh nghĩ tới Sân Dã, Kỳ Dũng, cũng nghĩ tới Âu Dương Niếp Niếp cùng với Sầm Thần đang chờ mong cuộn phim này...... Cứ như vậy mà trở về, anh lấy cái gì đối mặt với mọi người đây?

Anh lại nhớ tới bản thân ngày đó dán quảng cáo trên thân cây, nghĩ tới lúc tuyên truyền bên trong khách sạn, nghĩ tới nhóm người Lady Morita nói “Chúng tôi nhất định sẽ đến xem”. Lại nghĩ tới ánh mắt vô cùng hứng thú của một số người khi phát truyền đơn, cũng nhớ tới những nam nữ đến từ các châu lục khác lúc đó đã nói, được, bọn họ khẳng định sẽ tới hội trường......

Lúc này, mọi người đang ở bên ngoài đại sảnh, tay cầm vé, chuẩn bị đi vào, suy đoán, chờ mong.

Anh đã tưởng tượng đến hiện trường khi tác phẩm được trình chiếu, toàn phòng đông nghìn nghịt chăm chú nghiêm túc thưởng thức. Trong đó có phóng viên, có bình luận viên điện ảnh, có công ty tiêu thụ, có người cùng nghề, có người bình thường. Rồi sau đó, bọn họ tự hỏi, đánh giá, giúp anh tiến bộ.

Từng màn ngắn lướt qua trong đầu tựa đèn kéo quân, Tạ Lan Sinh nghĩ đến người đang chờ ngoài sảnh chiếu, xiết chặt hai nắm đấm, nghiến răng, nói: “Chiếu đi.”

“......” Nghe được đáp án, Matteo De Sciglio rất bình tĩnh, ông hỏi: “Đạo diễn Tạ, đã nghĩ kỹ chưa?”

“Đã nghĩ kỹ rồi.” Hai mắt Tạ Lan Sinh không hề trốn tránh, nhìn thẳng, lại kiên định nói, “Chiếu thôi.”

“Chúng tôi đã rõ.” Matteo De Sciglio gật gật đầu, “《 Gốc rễ 》 hôm nay vẫn trình chiếu như thường lệ.”

“Vâng.” Sức lực toàn thân Tạ Lan Sinh đều đã dùng hết, anh dùng hai tay chống bàn, đứng dậy, “Vậy tôi cũng đi chuẩn bị một chút, cảm ơn sự ủng hộ của liên hoan phim.”

“Là chuyện nên làm thôi.”

Tạ Lan Sinh mở cửa phòng ra, nhìn đến Sân Dã, cũng không biết tại sao, liền nhẹ nhàng mà thở dài. Mười ngón nắm lấy hai tay đối phương, tựa trán vào cổ đối phương, nhắm mắt lại, chẳng hề nhúc nhích, hấp thu năng lượng.

Sân Dã hỏi: “Làm sao rồi? Nói cái gì vậy? Phim gốc bị hỏng à?”

“Không.” Tạ Lan Sinh lắc đầu, cười ha ha hai tiếng, “Vẫn chiếu phim như thường, không sao hết.”

Sân Dã biết Tạ Lan Sinh vừa nãy tuyệt đối đã trải qua điều gì đó, song Tạ Lan Sinh không muốn đề cập, y cũng chỉ có thể im lặng không lên tiếng. Tạ Lan Sinh là như vậy, anh không muốn thể hiện sự yếu đuối, chỉ sau khi qua rồi anh mới nhẹ bẫng như không kể rằng khi đó mình đã đi qua một mảng đầm lầy như thế nào.

Cứ như vậy, mùng 5 tháng 12 năm 1991, 《 Gốc rễ 》 vẫn được công chiếu như thường lệ.

Mười giờ sáng là buổi chiếu dành cho nhóm phóng viên.

Mấy năm nay, các liên hoan phim đều thiết lập các buổi chiếu chuyên biệt cho phóng viên, thương mại. Bởi vì bọn họ quá bận rộn, chỉ có thể xem 15 phút với những phim không có hứng thú, mà khán giả tới tấp rời ghế sẽ phá hủy niềm tin của đạo diễn. Vì thế, liên hoan phim dùng “Buổi chiếu riêng” để ngỏ ý, đây không phải người xem phổ thông, xin chớ suy nghĩ nhiều.

Vượt ngoài dự kiến của Tạ Lan Sinh, quảng cáo của anh đã có tác dụng, có không ít phóng viên truyền thông cùng bình luận viên điện ảnh đến hiện trường. Một liên hoan phim lớn thường trình chiếu hơn một nghìn bộ phim nhựa, tựa như một đại dương mênh mông, người xem có thể chọn lựa xem, 《 Gốc rễ 》 có được cảnh tượng thế này đã xem như là một kỳ tích.

Toàn hội trường vô cùng tĩnh lặng. Cuối cùng, khi nữ chính gϊếŧ hại cả nhà, lại cười lạnh nói với cảnh sát mấy lời “Làm phụ nữ quá vất vả......” “Tôi giúp hai chúng nó đầu thai một lần nữa”, Tạ Lan Sinh rành rành nghe thấy có một vài người khẽ thở dài. Âm thanh đó cực kỳ yếu ớt, cả phòng áp lực, trầm mặc, tựa không khí đặc quánh lại, khiến người thở không nổi, bóng tối của phòng chiếu chặt chẽ leo lên từng người.

Cuối cùng, thời điểm phụ đề cuối phim chạy lên, nước mắt Tạ Lan Sinh chảy xuống. Anh không kiềm được, vô luận như thế nào cũng lau không nổi.

Bộ điện ảnh của anh đã chiếu xong, anh đã đợi được đến thời khắc này.

Đèn trong hội trường một lần nữa sáng lên, có không ít phóng viên truyền thông cùng bình luận viên điện ảnh tiến lại thăm hỏi, Tạ Lan Sinh bắt tay từng người, nhất loạt cảm ơn.

Mà buổi tối chính thức chiếu phim cũng có không ít người đến xem, cơ hồ ngồi đầy quá nửa. Đương lúc chiếu đến “Đêm quê đẫm máu”, có vài giọng nữ kêu ré lên, bên trong hội trường cũng xuất hiện vài tiếng “Á......”, chứng minh khán giả đang tập trung vào bộ phim.

Lan Sinh phát hiện, khán giả của LHP Torino đặc biệt chuyên nghiệp, bọn họ hoàn toàn có thể xem hiểu, biết nên vỗ tay chỗ nào.

Cuối cùng chiếu xong, toàn phòng vỗ tay. Các liên hoan phim quốc tế lớn có quy ước đã thành tục lệ là, vỗ tay với phim hay, dậm chân với phim dở.

............

23 giờ 30 phút, 《 Gốc rễ 》 kết thúc trình chiếu hoàn toàn tại Torino.

Tạ Lan Sinh liên tục hút hết ba điếu thuốc lá ở cổng hội trường, mới chầm chập trở lại khách sạn.

Mà anh mới vừa tiến một bước vào khách sạn, liền có người quen biết phóng viên ở Hongkong đưa cho anh một tờ fax.

Là bản fax một phần báo chí.

Hóa ra, báo Hongkong đã đăng quyết định xử phạt của cục điện ảnh.

Tạ Lan Sinh đọc từng dòng một.

Bên trên viết:

【 Do tự thân làm điện ảnh, tự ý tham gia liên hoan phim, bắt đầu từ hôm nay, cấm Tạ Lan Sinh, Tôn Phượng Mao tham gia vào công tác sản xuất phim. Bất cứ cá nhân tổ chức nào ủng hộ hoặc trợ giúp hai người này làm điện ảnh, sẽ đều phải tự gánh vác hậu quả. Văn kiện này có thời hạn hiệu lực...... 】

Đầu ngón tay Tạ Lan Sinh khẽ run, anh nhắm mắt, rồi lại mở ra, nhìn về kỳ hạn cuối cùng kia:

【...... Tám năm. 】

Cánh tay Tạ Lan Sinh vô lực, rũ xuống.

Anh bị cấm rồi.

Bán ra nước ngoài cũng không được sao.

Bên tai truyền đến tiếng hân hoan vui vẻ của người làm điện ảnh quốc gia khác trong đại sảnh khách sạn, dường như đang chúc mừng gì đó, Tạ Lan Sinh chỉ cảm thấy sắc nhọn chói tai vô ngần.

Anh không cảm nhận được thế giới này, bị bọc trong một cái xác, xung quanh tất cả đều là bóng đêm hỗn độn.

Thuở ban đầu anh chỉ muốn thử xem, tự chủ tài chính quay một câu chuyện mà anh vẫn luôn mong muốn. Giống như viết tiểu thuyết hay vẽ tranh vậy, muốn làm liền làm, không phải khốn khổ đợi chờ, để bản thân xem cũng tốt, có thể kiếm tiền để làm tiếp cũng được, chứ chẳng phải không đường rút lui như bây giờ.

Thanh kiếm của Damocles* vang rền chém xuống, anh có chút uất ức, lại có một chút nhẹ nhõm “Trần ai lạc định”**.

*Damocles là một nhân vật xuất hiện trong giai thoại thường được gọi là “Thanh gươm của Damocles”, ám chỉ về mối nguy hiểm sắp xảy ra và luôn phải đối mặt mà những người nắm giữ vị trí quyền lực phải đối mặt.

**Nguyên văn: 尘埃落定 (bụi trần lắng đọng) ý chỉ sự việc nào đó đã trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng đã có kết quả (đến hồi kết thúc)

“Bất cứ cá nhân tổ chức nào ủng hộ hoặc trợ giúp hai người này làm điện ảnh, sẽ đều phải tự gánh vác hậu quả......”

Tạ Lan Sinh yên lặng đọc, vô cùng rõ ràng, từ nay về sau, con đường của anh sẽ càng thêm khó đi.

Nhưng hết thảy vừa mới vừa bắt đầu.

Từ nay về sau, anh sẽ cùng điện ảnh sống nương tựa lẫn nhau.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phượng Mao ở hai chương một và ba.

Trong hiện thực, hai năm đầu cục điện ảnh cũng không có ra tay, song người như Trương Nguyên càng lúc lại càng nhiều, vì thế năm1994, song phương nghênh đón mâu thuẫn bùng nổ. Năm đó có bảy vị đạo diễn tham gia LHP Rotterdam, còn được tổ chức hẳn hoạt động “Đấu tranh cho quyền quay phim của đạo diễn Trung Quốc”. Bởi thể chính quyền hoàn toàn bị chọc giận, gửi tin đến LHP Rotterdam nhưng không có tác dụng liền cấm sóng đồng loạt bảy người, được gọi là Thất quân tử —— Điền Tráng Tráng, Trương Nguyên, Vương Tiểu Soái, Ngô Văn Quang, Hà Kiến Quân, Ninh Đại, Vương Quang Lợi, trong đó phần lớn là hai đến năm năm. Chỉ có Điền Tráng Tráng là tám năm, còn có người nói mười năm, bởi ông quay bộ 《 Cánh diều lam 》 có sắc thái chính trị, lại còn chiếu tại LHP Tokyo khiến cho tập thể đoàn đại biểu Trung Quốc rời ghế kháng nghị. Đến lúc này, những nhà làm phim vốn có phần ba phải nước đôi đã đi đến cục diện đối lập, đại bộ phận trong đó đều không làm phim trong vài năm sau đó.

Bởi vì là tiểu thuyết, phải tập trung vào nội dung tình tiết, lúc này đề cập trước một chút...... Cũng không quá bám sát với hiện thực!

Kỳ thật ban đầu, nhóm Trương Nguyên cũng không biết chuyện này nghiêm trọng như vậy, chỉ là muốn quay câu chuyện mình thích mà thôi, cảm thấy như tiểu thuyết, soạn nhạc, vẽ tranh vậy, muốn làm thì cứ làm thôi, xưởng sản xuất nếu luận về sắp xếp vai vế thì quá lâu, chờ không nổi. Vương Tiểu Soái quay xong còn chạy tới cục điện ảnh, đắc ý nói ông đã tự quay điện ảnh, không dùng một xu của quốc gia, mong được biểu dương. Kết quả lãnh đạo nói đồ ngốc cậu thế mà phạm phải sai lầm lớn rồi...... Trương Nguyên nói, lần đầu tiên ông được gọi là nhà làm phim độc lập tại liên hoan phim đã giật nảy mình. Vương Tiểu Soái cũng nói, bởi vì phải xuất ngoại tham gia liên hoan phim, ông đã nhờ xưởng Tây Ảnh chứng minh để đi làm hộ chiếu, xưởng Tây Ảnh cũng ghi “Nhà làm phim độc lập”, ông cũng hết hồn......

Vì nội dung câu chuyện, Lan Sinh là đều có khả năng chuẩn bị cho tất cả các sự vụ phát sinh, không muốn để anh quá ngốc nghếnh đâu.