Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Independent Filmmaker - Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đợi đến khi tỉnh táo, những lời nói ra lúc rượu vào đều là xằng bậy.

“Phim chui” một khi xảy ra chuyện, ai mà biết số phận sẽ như thế nào. Dẫu rằng không có luật pháp tương quan nhưng hậu quả tính ra cũng chẳng tốt lành.

Không đợi Tạ Lan Sinh suy xét thấu đáo gì, cuối tháng ba, trường học truyền đến tin tức tốt —— anh được phân công rồi.

Tạ Lan Sinh tốt nghiệp học viện điện ảnh Bắc Kinh khóa 85, cùng rời trường với khóa 86.

Anh không tranh vào xưởng hàng đầu, vì để sớm có ngày sở hữu cơ hội quay phim mà vào xưởng Tiêu Tương nằm tại Hồ Nam Trường Sa. Anh chủ động lựa đơn vị ít được quan tâm, trường học hiển nhiên chẳng chối từ, bởi vậy, thời gian phân công của anh so với bạn học có phần sớm hơn.

Lựa chọn của Tạ Lan Sinh kỳ thật không khó lý giải.

Trước nay, một đạo diễn điện ảnh nhất thiết phải làm thư ký trường quay mấy lần, rồi mới từng bước đi lên làm trợ lý, phó đạo diễn, đạo diễn thực hiện, tổng đạo diễn, vất vả đến mấy thập niên. Mà đây còn là một đường suôn sẻ, không đυ.ng phải bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào. Bởi vì “Đạo diễn” chỉ có một, tất cả mọi người đều luận thâm niên, chỉ có như vậy mới có thể xem như là chế độ tuyển chọn hợp lý. Giấy phép xưởng hữu hạn, xưởng sản xuất thông thường hàng năm chỉ có thể được phân chia một hai bộ, Bắc Ảnh Thượng Ảnh Trường Ảnh Bát Nhất tựa hồ có thể lấy nhiều hơn một chút, đến tầm mười bộ. Một thế hệ đạo diễn già nổi danh lũng đoạn danh ngạch quý giá này, đám ranh mới mọc lông vừa tốt nghiệp không thể nắm được cơ hội nào. Song, mấy năm trước, sinh viên được Học viện điện ảnh chiêu sinh lại sau khi ra trường, thế nhưng lại nhận được sự coi trọng tại một vài “Xưởng nhỏ biên cương” thiếu thốn nhân tài mà liên tiếp vượt cấp, điều này khiến cho một vài sinh viên bao gồm cả Tạ Lan Sinh nóng lòng muốn thử. Nghe nói, sớm nhất, là mấy thanh niên xưởng Quảng Tây đã dựng tổ làm phim nhỏ gì đó, quay những bộ phim người khác không cần, còn cạo trọc để tỏ chí hướng, cuối cùng hiệu quả vô cùng không tồi. Xưởng Quảng Tây hết sức bất ngờ, các xưởng khác cũng bắt đầu chú ý.

Tạ Lan Sinh muốn đi xa đến Trường Sa, cha mẹ hiển nhiên có phần thất vọng, nhưng bát cơm mới quan trọng nhất, bọn họ cũng chẳng ngăn trở gì thêm. Huống chi, “Ở lại thủ đô” thông thường cần chỗ dựa, có cửa thì lách, không có cửa thì không từ thủ đoạn mà tự tạo ra. Tạ Lan Sinh là người Bắc Kinh, thành tích lại tốt, bởi vậy một bạn nữ cùng học khoa bọn họ nghĩ rằng anh sẽ ở lại, giả bộ ám muội sâu hiểm khó dò, lại nói với trường học hy vọng có thể được phân cùng một chỗ cùng bạn trai. Cuối cùng cũng bị phân đến Hồ Nam, cô không nhịn nổi, gào khóc ầm ĩ, mà Tạ Lan Sinh một tháng sau mới biết được chuyện này. Lại nói Bắc Điện coi như có lương tâm, chứ trường nào đó vì đả kích yêu đương mà cố ý phá vỡ các cặp tình nhân.

............

Tiền thân của xưởng sản xuất điện ảnh Tiêu Tương là xưởng Hồ Nam, thành lập từ những năm 50, năm 1980 đổi thành “Tiêu Tương”.

Sau khi đến Tiêu Tương, Tạ Lan Sinh nhận được công việc là phó đạo diễn, hỗ trợ thiên tài nổi danh Lý Hiền quay phim nhựa, phim nhựa tên 《Tài vận hanh thông》.

Tạ Lan Sinh rất thích kịch bản. Nó miêu tả tâm thái của người Trung Quốc đầu thập niên chín mươi khi lần đầu bị tư bản bóp nghẹt. Trong đó có “Mười vạn đại quân xuống biển nam” vào năm 1988 khi Hải Nam lập tỉnh, có “Trào lưu Nhân viên công chức xuống biển”. Lại có cảnh tượng điên cuồng của đặc khu Thâm Quyến sau khi công ty chứng khoán khai trương năm 1989, 1990 —— cổ phiếu “Thâm phát triển” của Tân Trung Quốc vốn phát triển vô cùng khó khăn lại còn cưỡng ép đảng viên mua để chia hoa hồng lợi tức, thị trường chứng khoán từ đó trở nên điên cuồng, ngay cả chùa chiền cũng phái tăng nhân buôn cổ. Chính phủ Thâm Quyến hạn chế mức mua, rút thăm, đặt mức trần ngày —— từ 10% trần, đến 5%, đến 1%, đến 0. 5%, đều đè không nổi nhiệt huyết của mọi người. Trong không khí đều là hương vị tiền bạc, nhóm dân chúng từ mấy ngàn năm lần đầu nhìn thấy dòng tiền tuôn trào.

Thật không ngờ, hết thảy công tác chuẩn bị xong xuôi, tất cả mọi người ca hát đi tới địa điểm quay chỉ định. Khi muốn khai máy, cả tổ phim lại bị xưởng gấp như lửa đốt gọi về Trường Sa, nói, trong lúc chuẩn bị đã quá lạc quan, cấp trên vừa mới đề ra ý kiến chỉnh sửa 18 điểm.

Chẳng còn cách nào, điểm nào cũng phải sửa, hơn nữa, trong lúc chỉnh sửa từng điểm một, dần dần trở thành thứ dở ông dở thằng*.

*Nguyên văn: 不伦不类 ( bất luân bất loại): đầu Ngô mình Sở; dở ông dở thằng; thằng chẳng ra thằng, ông chẳng ra ông; ngô không ra ngô, khoai không ra khoai; chẳng ra gì.

Tạ Lan Sinh vô cùng thất vọng. Có điều rất nhanh anh một lần nữa vực dậy tinh thần, bởi vì bất kể bỏ cuộc như thế nào, cái danh hiệu “Phó đạo diễn” này của anh không phải là giả!!!

Giấc mộng quay phim này, đối với Tạ Lan Sinh mà nói, sớm đã phủ vàng rải bạc, khiến tâm trí anh mê mẩn.

Anh vẫn nhớ rõ chuyện phát sinh vào cái ngày lần đầu tiên xem phim điện ảnh năm hai ba tuổi đó.

Lúc ấy, bởi vì người chú có chút mối quen, anh theo người nhà đến xưởng tráng phim xem “Phim nội bộ”. Gọi là phim nội bộ, chính là không công chiếu toàn quốc, mà do chuyên gia tiến cử, phiên dịch, để nhóm thủ trưởng nhóm xem. Lúc ấy Văn x* còn chưa kết thúc, phim nội bộ lại không được buông lỏng quản lý như sau này, rất khó xem được, cơ bản là để lãnh đạo trung ương tham khảo.

* 文 x: vì raw chỉ để như này nên tui không rõ lắm nó là cái gì, không biết có phải là Cách mạng văn hóa không? Vì theo số liệu tác giả cung cấp, Lan Sinh được sinh khoảng năm 1969, mà năm 76 CMVH mới kết thúc.

Mà Tạ Lan Sinh mới ba tuổi, trong nháy mắt chứng kiến nữ chính trên màn ảnh kia bị sát hại, đột ngột giãy dụa khỏi vòng tay cha mẹ, “A a a a” thét chói tai, vươn cánh tay nhỏ, muốn cứu hai nhân vật chính khỏi mũi đao. Không có kết quả, lưỡi dao vẫn cắm vào trong ngực, anh tức thì khóc rống thất thanh. Người chú cực kỳ xấu hổ, nhanh chóng lôi anh ra khỏi phòng, anh đã phá hỏng cơ hội được xem phim nội bộ hiếm có rồi. Về đến nhà, anh vẫn chưa ngừng được bi thương, nức nở, thi thoảng lại có một lần nghẹn thở, sự kiện này trong một đoạn thời gian rất dài sau đó đều là đề tài để người nhà giễu cợt anh.

Nhưng có lẽ, khởi đầu từ lúc đó, liền vì “Điện ảnh” mà mê muội.

............

Tin tốt là, sửa chữa xong xuôi, kịch bản mới thông qua kiểm duyệt, mọi người lại xuống phía nam quay. Lúc này vừa vặn cuối tháng chín, Asiad Bắc Kinh hừng hực khí thế, gấu trúc PanPan đầy đường tươi cười tỏa nắng giơ cao huy chương vàng, tâm tình trong tổ quay phim cũng trở nên khoan khoái.

Tại trường quay, Tạ Lan Sinh rất khiêm tốn hỏi Lý Hiền liệu mình có thể tự quay vài cảnh không. Lý Hiền ưng thuận, để anh quay hai đoạn trong đó.

Lý Hiền năm nay 34 tuổi, có cảm nhận, có tư tưởng, là đạo diễn lớn Tạ Lan Sinh vô vàn tôn kính. Có điều nghe nói, mẹ Lý Hiền ở dưới quê tháng trước đã chẩn đoán ra ung thư, đang phải trị liệu, điều này làm cho Lý Hiền luôn như có chút đăm chiêu.

Lúc Tạ Lan Sinh đang “Tác nghiệp”, đạo diễn Lý Hiền đứng một bên, kinh ngạc nhìn cách thức làm việc của Tạ Lan Sinh, đột nhiên lắc đầu, hỏi: “Lan sinh, cậu chỉnh lại cảnh quay à?”

“A, vâng, là như thế này.” Tạ Lan Sinh nói, “Đoạn kết không quay mặt trời không trung, mà đổi thành đặc tả khuôn mặt. Đổi thành như thế, có vấn đề gì không ạ?”

Lý Hiền trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói: “Lan sinh, phương thức của cậu, vô cùng dọa người.”

Tạ Lan Sinh: “Dạ?”

“Bản thân cậu cũng chưa ý thức được...... Là như này, sau khi quay cảnh khiến người bi thương gì đó, đạo diễn sẽ chuyển ống kính quay đại cảnh, ví dụ như trời xanh, hay là đất rộng, cân bằng cảm xúc, cho người ta thời gian hòa hoãn. Phương thức của cậu rất tàn nhẫn, chĩa thẳng, vào lúc nhân vật chính táng gia bại sản mà còn nỡ quay đặc tả hắn.”

Tạ Lan Sinh nói: “Tôi là muốn đối diện sự thật, trực diện nhân tính, không trốn tránh, không phủ nhận, tiếp nhận hết thảy thiện ác.”

Lý Hiền không nói gì.

Tạ Lan Sinh lại bổ sung một câu: “Chúng ta phải có dũng khí xem.”

Lý Hiền lắc đầu, vẫn sửa lại, đích thân nắm quyền quay.

Vì thế, toàn thể bộ phim không có lưu trữ bất cứ thứ gì của Tạ Lan Sinh.

Có điều, đã được làm phó đạo diễn chuẩn bị, phối hợp tại hiện trường, Tạ Lan Sinh cũng rất vui vẻ.

............

Đợi bộ phim kia của Lý Hiền hoàn thành quay tiến vào hậu kỳ, Tạ Lan Sinh lại liên hệ khắp chốn trong xưởng, tìm việc để làm.

Tạ Lan Sinh là tốt nghiệp Bắc Điện, “Phó đạo diễn” cũng không khó kiếm, thậm chí còn rất được hoan nghênh. Song lúc trước khi phân công đến xưởng Tiêu Tương, đơn vị từng hứa hẹn để anh quay phim riêng, bởi vậy, đối với chuyện lần thứ hai làm người giúp việc anh không đồng ý.

Dựa vào tư chất đạo diễn hiện tại của anh, phương thức báo cáo tuyển chọn, thu xếp phim nhựa rất khó thông qua, xác định là chỉ có thể quay mớ kịch bản sẵn có trong xưởng Tiêu Tương.

Nhưng mà, anh trong xưởng cùng lắm là tay đạo diễn mới, dự án này sao có thể đến tay anh đây???

Tâm tình Tạ Lan Sinh không tốt, một mặt là vì không thể trở thành đạo diễn, phương diện khác là cảm thấy bản thân mắc mưu, bởi vì Tiêu Tương vẫn chưa làm chuyện hứa hẹn lúc trước. Ngẫm lại cũng đúng, xưởng sản xuất như Tiêu Tương một năm chỉ có mấy chỉ tiêu, sao có thể dễ dàng đến lượt anh chứ? Hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, sự chênh lệch này khó có thể thừa nhận. Dẫu vậy, đối với người khác, anh vẫn như cũ vĩnh viễn để lộ chiêu bài tươi cười rạng rỡ.

Loạng choạng mãi đến năm 1991, chuyện đạo diễn mới có bước chuyển biến.

Một cô nàng Ban văn học hùng hổ tìm đến Tạ Lan Sinh, nói: “Tạ Lan Sinh! Có kịch bản này, có muốn hay không nào?!” Nghành văn học sáng tác chuyên viết kịch bản, bọn họ theo quy định viết xong kịch bản sẽ đệ trình đến văn phòng sản xuất, lãnh đạo xưởng sau khi hạ lệnh thì đạo diễn có thể bắt đầu thu xếp.

Tạ Lan Sinh: “Hả?” Anh dựng thẳng lưng dậy.

Cô nàng kêu: “Kiếm được món hời rồi nha! Đạo diễn lớn đều đang bận! Mới đến cậu được lợi đó!!”

Tạ Lan Sinh theo bản năng cảm thấy được chuyện này không quá hợp lý.

Khéo như vậy sao?

Đạo diễn danh tiếng đều bận việc?

Nghe mười phần là kiếm cớ.

Anh tại đây cùng lắm là lính mới tò te, có thể đến phiên anh ư???

Thực sự trời cao rớt xuống miếng mồi ngon à?

Anh trầm ngâm, không bị tin tức là mê muội, cười nói: “Cám ơn em gái, có điều......”

“Tôi lớn hơn cậu đó!”

“Ha, thật sự không nhận ra đó!” Tạ Lan Sinh sửa miệng nói: “Cám ơn chị gái đã nghĩ đến thằng em đây, nhưng mà, tôi hy vọng được xem kịch bản trước đã, có được không?”

“......” Diện mạo Tạ Lan Sinh tuấn tú, cô nàng vốn cảm thấy phiền toái, lại được dỗ đến vui vẻ, nói, “Ai, vậy cậu giữ kỹ nha.”

“Yên tâm ạ!”

Tạ Lan Sinh cầm 《 Loạn thế nhi nữ 》 về xem, phát hiện quả nhiên, kịch bản này tình tiết đơn giản, nhân vật nông cạn, phương thức thúc đẩy lại vô cùng thô bạo! Người tốt trở thành người tốt chỉ bằng một câu, người xấu trở thành người xấu cũng bằng một câu, ào ào ào ào*, làm cho người ta ngơ ngác.

*Nguyên văn: chua chua chua 的: nói chung nó là kiểu từ tượng thanh mô phỏng tiếng ma sát ngắn dồn dập, mang ý nghĩ là nhanh – zhihu. Như kiểu mình hay nói nội dung bị rush á, mà lúc này tui không nghĩ được từ tương ứng ;___;

Anh nghe ngóng trong xưởng, mới biết được 《 Loạn thế nhi nữ 》này đã vòng qua một lượt tay của tất cả đạo diễn, mà không ai muốn.

Nghe nói biên kịch có chút lai lịch, là người của vị lãnh đạo nào đó trên thành phố, 《 Loạn thế nhi nữ 》này không quay không được. Đồng nghiệp Ban văn học đã nói qua mấy lượt với những đạo diễn khác, khiến cho mỗi người đều đi đường vòng, xem ban văn học như ôn thần. Hết thảy rơi vào đường cùng, Ban văn học liền nhớ tới người mới được tuyển Tạ Lan Sinh.

Phải làm sao đây......

Một mặt có thể quay phim, mặt khác lại phải quay thứ phim buồn phim, Tạ Lan Sinh vô cùng khó xử, nghĩ đến muốn trọc đầu.

Tạ Lan Sinh mang kịch bản bỏ đi này về phòng ngủ của mình, lật đi lật lại, xem tới xem lui, thủy chung trầm mặc cạn lời, khiến trang giấy có chút đổi màu nhàu nhĩ.

Sau một ngày, vì để trọn mộng đạo diễn, Tạ Lan Sinh rốt cuộc hạ quyết tâm, xách theo cuốn sổ, hấp tấp chạy vào xưởng, nói với đồng nghiệp ban văn học: “Chị Trương, chị yêu dấu, là thế này, tôi có thể nhận kịch bản này, nhưng hy vọng là có thể cải tổ trên diện rộng.”

Cô nàng Ban văn học kia không có quyền lực quyết định chuyện này. Báo cáo chủ nhiệm, chủ nhiệm cũng không dám tự chủ trương, liền đưa Tạ Lan Sinh đến của văn phòng quản đốc lâm thời.

Quản đốc lâm thời tên Trương Phú Quý, 69 tuổi, sắp sửa về hưu, trước kia vẫn luôn là phó xưởng. Năm trước quản đốc ra ngoài học tập, để Trương Phú Quý tạm thời nắm quyền.

Trương Phú Quý là người hiền lành, có phần nhát gan, cũng có thể nói là hèn nhát, không có uy nghiêm, không thể thu phục người. Ở xưởng Tiêu Tương mấy chục năm vẫn chỉ là phó xưởng, bị quản đốc nhỏ hơn ước chừng 24 tuổi lấn át.

Quả nhiên, nghe xong yêu cầu của Tạ Lan Sinh, quản đốc lâm thời có chút do dự, kêu Tạ Lan Sinh ra ngoài chờ, ông muốn gọi một cuộc điện thoại.

Tạ Lan Sinh đứng ngoài văn phòng, mắt thấy quản đốc lâm thời nhấc ống nghe quay dãy số. Số điện thoại không phải ấn, mà là quay, mấy ngón tay của quản đốc lâm thời vừa ngắn lại to, dùng sức chọc vào con số bên trong vòng tròn, ra sức quay số điện thoại, có chút buồn cười.

Ước chừng sau năm phút đồng hồ, bàn tay to béo của quản đốc Phú Quý vẫy vào trong, gọi Tạ Lan Sinh quay vào, bắt đầu nói tiếng phổ thông: “Lan Sinh à, cậu coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa trị, bản thân thấy cần sửa thì sửa đi.” Đối với mối quan hệ không thể đắc tội cưỡng ép nhét kịch bản phim tới, quản đốc Phú Quý rất muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ toàn vẹn, khiến đại nhân vật cao hứng, vừa lòng. Vất vả lắm mới tóm được anh chàng này, ông muốn mau chóng quyết định hết thảy. Tuy nhiên, dù rằng bằng lòng để Lan Sinh sửa chữa, lời của ông cũng hàm hồ mấy từ không bắt được trọng điểm, như vậy sau này vạn nhất gặp chuyện không may ông cũng có thể tự loại mình ra ngoài.

Tạ Lan Sinh nói: “Cám ơn quản đốc.”

Sự thật chứng minh, bên trong loại xí nghiệp quốc doanh như Tiêu Tương là

không có bí mật.

Đến giữa trưa cùng ngày nhận kịch bản, tại cửa vào ký túc xá xưởng Tiêu Tương, Tạ Lan Sinh liền bị một đạo diễn tên gọi Trì Trung Hạc chặn lại.

“Ái chà chà, nhìn xem ai đây???” Đối phương mang bộ dáng chế ngạo, “Tạ Lan Sinh tốt nghiệp Bắc Điện này!!!”

Tạ Lan Sinh: “......”

“Cậu tính quay 《Loạn thế nhi nữ》hửm?”

Tạ Lan Sinh lộ ra nụ cười mỉm: “Vâng.”

“Thứ xương nát bọn tôi quẳng đi, cậu thế mà còn nhặt lên để gặm sao???”

Tạ Lan Sinh: “......”

“Cố lên ~~~” Trì Trung Hạc nói, “Để bọn tôi mở to mắt nhìn một cái, bộ phim của đạo diễn lớn tốt nghiệp Bắc Điện quay có bao nhiêu lợi hại! Ha ha ha ha, nhưng đừng đập vỡ bảng hiệu của Tiêu Tương đấy! Phim nếu quá tệ hại, quá thối nát, đến lúc đó khóc lóc, thì không có phù hợp với thân phận sinh viên top đầu của Bắc Điện đâu!”

“......”

Tạ Lan Sinh vô cùng rõ ràng, đạo diễn tốt nghiệp chuyên nghiệp đã động đến miếng bánh ngọt của người khác. Để mời chào nhân tài, 16 xưởng sản xuất điện ảnh đều hoặc nhiều hoặc ít dành ra chút chính sách ưu đãi. Chính là số lượng giấy phép xưởng hữu hạn, mày có phim thì hắn sẽ không, hắn có thì mày không, hai phe phái tranh giành cấu xé là sự thật không thể tránh khỏi.

Trì Trung Hạc là đang châm chọc bọn họ.

Trì Trung Hạc này nghe nói cũng là người có chỗ dựa, là thân thích cũng tính là gần gũi của vị lãnh đạo trên tỉnh, không phải cháu ruột thì chính là cháu ngoại —— Tạ Lan Sinh cũng không nói thẳng ra, nhưng mà trình độ căn bản không ổn.

Trước kia, các xưởng sản xuất quay phim xong đều trực tiếp giao cho Trung Ảnh ( công ty phát hành điện ảnh Trung Quốc), không cần quan tâm đến chuyện chiếu. Chiếu ở đâu, chiếu bao nhiêu suất, đều là đích thân Trung Ảnh quy hoạch, có chút tính chất của cưỡng ép mua bán. Nhưng sau 1985, hình thức này dần dần thay đổi. Mặc dù phim ảnh vẫn phải thông qua Trung Ảnh thống nhất ra rạp, song, các địa phương lại có thể tự mình quyết định có nên mua bản gốc cùng với nên mua bao nhiêu. Rồi lại từ Trung Ảnh dựa theo công tác thống kê tổng số lượng để xin đài thọ từ bên chế tác, nói cách khác, Trung Ảnh không hề cưỡng chế địa phương mua phim. Lại nói giá cả đều là một vạn đồng một bản phim, bất luận phí tổn chế tác là bao nhiêu, Trung Ảnh mua bao nhiêu bản phim liền trả bấy nhêu tiền. Hai năm nay, có phim có thể bán đến cả trăm thâm chí hai trăm bản phim, mà có phim lại chỉ có thể bán được mấy hoặc là mười mấy bản. Tạ Lan Sinh nghe nhóm đồng nghiệp nói, bộ phim trước của Trì Trung Hạc chỉ bán được 4 bản phim, lỗ vốn đến tận nhà bà ngoại.

Tạ Lan Sinh cũng không thích khoe miệng lưỡi lợi hại, nói: “Cám ơn đạo diễn Trì, nhưng nó sẽ không vừa tệ vừa nát đâu, tôi rất có lòng tin đối với nhóm giáo sư của Bắc Điện.”

“Cậu......!” Cũng không biết ngốc thật hay giả vờ.

Dừng một lát, mặt mày Trì Trung Hạc giãn ra, ha ha cười cười, đặt một cái bánh bao trong tay lên bát cơm của Tạ Lan Sinh: “Đúng rồi, cậu muốn đến nhà ăn đúng không? Bánh bao ở đó bị cướp hết rồi. Tôi vừa vặn còn thừa một cái, nếu đạo diễn Tạ thích đồ thừa của tôi vậy, thì cầm lấy này!”

Động tác này quá kỳ diệu, Tạ Lan Sinh sửng sốt, chưa kịp nói gì, Trì Trung Hạc đã nhấc bước bỏ đi.

Tạ Lan Sinh chẳng buồn để ý, đi qua thùng rác tại cửa khu, “vụt” một cái quăng bánh bao thịt vào, nói: “Hừ, ai muốn bánh bao chó má của ngươi chứ?!”

............

Tạ Lan Sinh xin phép nghỉ ở xưởng, rúc trong ký túc xá một ngày một đêm nghĩ tình tiết cùng sửa kịch bản. Anh mỗi ngày hút hơn phân nửa bao thuốc, phun mây nhả khói, phòng ngủ tựa như một buồng khí độc. Kể ra cũng kỳ quái, anh bình thường cũng không thích hút thuốc, cũng không nghiện, nhưng mà, mỗi lần suy nghĩ cốt chuyện, sáng tác lời thoại, anh đều thiêu sạch cả gói.

Tay anh đè tờ bản thảo 300 chữ một trang, một hàng một hàng dùng sức viết. Anh là dạng kiểu cách như vậy, kể chuyện thường xuyên rơi lệ. Hai ngón bên tay trái anh kẹp thuốc lá, duỗi thẳng, dùng lòng bàn tay gạt lệ.

Ước chừng qua bốn tuần, Tạ Lan Sinh phong trần mệt mỏi nhét kịch bản mới trong người, trở lại xưởng.

Tại Ban văn học, trước mặt Ban văn học cùng quản đốc đại diện, anh đọc lớn kịch bản đã thay da đổi thịt sau khi sửa đổi.

Tất cả mọi người ở đây đều biết, trừ tên nhân vật chính, bối cảnh ban đầu, toàn tuyến nội dung của《Loạn thế nhi nữ 》đều bị thay đổi, mạnh mẽ quyết đoán, bọn họ thậm chí không thể tưởng tượng cả hai vốn là có chung một khung sườn!

Tới đại kết cục cuối cùng, mấy cô gái rưng rưng rơi lệ, khẽ khàng nức nở.

“Tốt...... tốt......” Quản đốc đại diện nói, “Tốt quá rồi, thành lập đoàn phim, mọi người hăm hở mà làm thôi!”

Tạ Lan Sinh nói: “Cám ơn quản đốc Trương.”

Anh thật phấn chấn.

Quy hoạch, trù trình trong đầu, thậm chí tính toán đến Thượng Ảnh mượn máy quay. Xưởng Tiêu Tương hán vẫn đang dùng phim nhựa “Anais”* thường xuyên xuất hiện trong cộng đồng nói tiếng Hoa, ở nước ngoài sớm đã bị đào thải, mà xưởng Thượng Ảnh thì có “Mạc Ứng Khang”**. Tạ Lan Sinh nghĩ, đến lúc đó có thể phối hợp một chút, xem có thể nhân giai đoạn Thượng Ảnh nghỉ quay mà mượn Mạc Ứng Khang dùng một chút hay không.

*Nguyên văn: 阿奈 và 莫应康. Khó vl luôn, tui gg không ra đây là loại gì.

Thứ kia chính là Mạc Ứng Khang đó.

Hiệu quả tuyệt vời luôn!

Anh còn chưa từng tận mắt thấy qua.

Nghĩ đến đây, trong lòng bàn tay phát ngứa.

Có điều, dùng một câu thoại kinh điển trong 《 Forest Gump 》kia, nhân sinh tựa như một mâm sủi cảo trộn lẫn các loại nhân, bạn vĩnh viễn không biết kế tiếp là thịt lợn cải trắng, là giò sống với nấm, hay tôm nõn rau hẹ.

Không đợi đoàn phim 《 Loạn thế nhi nữ 》được thành lập, một vị lãnh đạo trong đơn vị liền tìm Tạ Lan Sinh, nói: “Lan Sinh, quản đốc Quan đang bế quan học tập tại Bắc Kinh gọi điện tới. Ông ấy rất xem trọng 《 Loạn thế nhi nữ 》, bảo cậu nhất định phải quay tử tế, gánh vác trọng trách đạo diễn, làm nên nhiều cống hiến cho xưởng Tiêu Tương.”

Tạ Lan Sinh cũng vô vàn cảm động, thậm chí có chút được yêu mà lo sợ, nói: “Cám ơn quản đốc Quan, tôi nhất định sẽ nỗ lực.”

“Có điều......” Ngừng một chút, lãnh đạo còn nói: “Hơn nữa, để bộ phim được coi trọng này đạt được trình độ cao nhất, xưởng ra quyết định, để Trì Trung Hạc qua đảm nhiệm tổng đạo diễn, cậu làm đạo diễn thực hiện.”

“???”

Tạ Lan Sinh nghĩ: có ý gì vậy? Để Trì Trung Hạc qua đảm nhiệm tổng đạo diễn sao?

Vị lãnh đạo kia quang minh chính đại, xem Tạ Lan Sinh như đồ ngốc: “Trì Trung Hạc không tham gia quay, cũng không chỉ đạo, cậu có thể làm nghệ thuật của riêng mình, tuyệt đối sẽ không bị quấy nhiễu. Chính là, lúc ghi danh, sẽ để ông ta làm tổng đạo diễn, cậu là đạo diễn thực hiện. Trì Trung Hạc là đạo diễn uy tín lâu lắm, so với người mới thì có sức mời chào hơn, xưởng có thể bán được nhiều bản phim hơn, hoàn thành nhiệm vụ cả năm trước thời hạn. Cậu cũng hy vọng bán được nhiều bản, để cho càng nhiều người xem được bộ phim chứ. Cậu nếu thật sự lo lắng, tôi có thể để đạo diễn Trì cam đoan ngay cả trường quay cũng không tiến vào.”

Tạ Lan Sinh: “......”

Tạ Lan Sinh biết, 《 Loạn thế nhi nữ 》sau khi trải qua sự sửa đổi của anh đã rực rỡ hẳn lên, tảng đá thối vướng chân biến thành miếng bánh ngon, số lượng bản phim có hi vọng xông vào top 3 trong lịch sử của xưởng Tiêu Tương.

Bởi vậy, Trì Trung Hạc từng làm nhục anh, có thân phận người nhà của ” Người phía trên”, trắng trợn lộ liễu, muốn cướp lấy bộ phim này.

Dẫu rằng không tham gia quay, cũng muốn mang cái danh tổng đạo diễn, đứng ở trước anh, xếp vị trí hàng đầu.

Để người đời tưởng rằng, 《 Loạn thế nhi nữ 》là do Trì Trung Hạc gã làm nên.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cái đoạn thị trường chứng khoán bỏ qua đi. Nhảy thẳng xuống tình tiết truyện này.

Cái đoạn mà mấy thanh niên được chiêu sinh đến xưởng Quảng Tây giành được cơ hội. Rồi lập tổ quay mấy bộ phim người khác không cần, còn cạo đầu để tỏ chí hướng, trong hiện thực, nhân vật chính là mấy người Trương Nghệ Mưu. Bọn họ cố ý đến mấy nhà máy nhỏ, bởi vì cảm giác cơ hội sẽ nhiều hơn, sau đó dựng nên đoàn làm phim thanh niên.

Chỉnh lý kịch bản không ai thèm, xong xuôi người khác lại đến cướp đi, là chuyện thật tôi đã từng nghe qua......
« Chương TrướcChương Tiếp »