Chương 13: Khiến anh phát điên

Đạo diễn Từ rất hài lòng lần này và không thực hiện thêm bất kỳ cảnh quay nào.

Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi sau bữa trưa, Diệp Oản đang ngồi trong phòng, cô xấu hổ đi ra ngoài, cô sợ nhân viên nhìn thấy, lại càng sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt của họ nhìn mình.

Trợ lý Tiêu Tiểu Hồng đưa một cốc trà sữa nóng cho cô.

Diệp Oản cảm ơn cô, rồi ngồi vào ghế với chiếc khăn tắm lớn trùm lên người, nhấp một ngụm trà sữa.

Tiêu Tiểu Hồng đã có mặt trước cửa nhà cô chưa đến sáu giờ sáng, và Diệp Oản hỏi tại sao cô ấy không gõ cửa khi cô bước vào.

Tiêu Tiểu Hồng rất thất thường, thẳng thắn nói, "anh Cấn nói, để cô nghỉ ngơi."

Diệp Oản đỏ mặt sau khi nghe điều này, không nói gì, và lên xe phía sau Tiêu Tiểu Hồng cho đến ngay trước khi quay phim, cô ấy không bao giờ nói một lời với Cấn Luân.

“Có muốn uống thuốc không?” Tiêu Tiểu Hồng lấy trong túi ra một hộp thuốc, hỏi Diệp Oản.

Diệp Oản xấu hổ khi kiểm tra chỗ của mình, nhưng cắn môi nói: "Không."

"Em sẽ ra cửa để bảo vệ, chị gái, chị vào phòng kiểm tra một mình đi." Tiêu Tiểu Hồng đưa túi cho Diệp Oản và quay lại.

Diệp Oản rất cảm kích, cầm túi vào phòng tắm, cởi khăn tắm ra, trên người vẫn đang mặc bộ đồ ngủ ren gợi cảm đó.

Cô mở bộ đồ ngủ ra, nhìn vào giữa hai chân, chỉ thấy da chân lúc này đã sờn và đỏ.

Cô đưa tay ra và chạm vào l*и nhỏ, và nó rất đau.

Cô mở hộp thuốc mỡ và bôi nó bằng ngón tay trỏ của mình. Thuốc mỡ rất sảng khoái và dễ chịu.

Ngoài cửa có động, cô còn tưởng là Tiêu Tiểu Hồng, đang định đứng dậy đi ra ngoài thì thấy Cấn Luân đang đứng ở cửa phòng tắm, trong phòng cô đang mở to hai chân.

Diệp Oản lúng túng khép chân lại.

“Nếu không tiếp tục được thì ngày mai có thể làm tiếp?” Cấn Luân đi vào chỉ để hỏi diễn biến buổi chiều, hoặc có thể để xem cô gái nhỏ bị anh ta làm bị thương như thế nào.

Diệp Oản lắc đầu, “Tôi có thể tiếp tục được”

Cấn Luân nhìn ngực bị véo đỏ tím, cảm thấy có chút không đành lòng, “Xin lỗi.”

"A, không cần xin lỗi, loại chuyện này ... Không phải là lỗi của anh khi quay phim ..." Lúc nãy Diệp Oản có chút xấu hổ và càng xấu hổ hơn khi nói đến cảnh tượng vừa rồi , cô không dám nhìn Cấn Luân.

“Được.” Cấn Luân liếc nhìn Diệp Oản.

Khó có thể tưởng tượng được trong giới giải trí lại có một người sạch sẽ như vậy, cô dường như không hề để ý, anh chỉ dùng ngón tay cảm nhận vùиɠ ҡíи ấm áp của cô qua quá trình quay phim.

Trước khi đi, Cấn Luân đưa cho cô một quả táo.

Diệp Oản nhận lấy trong lòng bàn tay của anh và ngước mắt lên ngạc nhiên.

Cấn Luân rũ mi xuống, nhìn đôi mắt trong sạch kia cũng không đành lòng, chỉ nói: "Cô có thể ăn.”

“Cảm ơn.” Diệp Oản mỉm cười cảm ơn.

“Không có chi.” Cấn Luân quay người rời đi.

Cô gái nhỏ thật đơn giản ... Cô ấy thực sự là một trinh nữ.

Cấn Luân cúi đầu liếc mắt nhìn ngón trỏ, thật lâu sau mới đưa lên chóp mũi ngửi nhẹ.

Sự gò bó và cản trở gần như khiến anh phát điên.

Khi nào anh mới có thể thực sự vượt qua rào cản đó và chèn thật mạnh ©ôи ŧɧịt̠ của mình vào?

Khi anh bước ra, quần của Cấn Luân đã phồng lên cao và Tiêu Tiểu Hồng đang đợi ở cửa nhìn thấy anh, đỏ mặt tránh sang một bên“ Cấn Luân". Cấn Luân gật đầu, và bước đi với vẻ mặt thờ ơ.

Tiêu Tiểu Hồng không khỏi liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt.

Không biết người trong kia đã làm gì mà khiến nam diễn viên “rạo rực” như vậy.