Chương 8: Không chiến

Phía dưới mặt đất là trận chiến áp đảo một chiều giữa súng đạn và phi kiếm,

trên bầu trời thì không giống như vậy, hai bên đều ở trạng thái giằng

co, thương vong đồng đều chia cho cả hai bên.

Cao thủ Kim đan kỳ bất kể về mặt nào, dù là chiến lực hay khả năng phòng hộ cũng đều mạnh hơn tu chân giả trúc cơ kỳ rất nhiều, súng đạn bình

thường khó lòng xuyên phá linh quang tráo của bọn họ.

Muốn đập vỡ linh quang tráo chỉ có thể dùng tên lửa, nhưng vận tốc của

Kim đan kỳ cũng rất nhanh, không tận dụng ưu thế số lượng bắn bủa võng

thì bắn trúng khó khăn vô cùng.

Tuy vậy ở trên tầng mây này có hơn 10000 đầu phi cơ chiến đấu, chống lại 3000 cao thủ kim đan kỳ, dù chênh lệch về chất lượng thế nào, vẫn có

thể dùng số lượng giằng co được.

Mặc gia tử là một tu sĩ nguyên anh kỳ của Cổ Mộ phái, một trong mười

danh phái của nhất cảnh thiên, hắn với trận chiến này cũng giống như bao nhân sĩ của thiên giới khác, từ không mấy để tâm đến âm thầm khϊếp hãi, chỉ ngây người một lúc, các trưởng bối đã đá văng hắn lên chiến trường

rồi.

Xung quanh tràn ngập mùi sắt thép, mùi cháy khét, mùi máu tươi nồng nặc. Tầng mây này bị máu thịt của tiên nhân nhuộm đỏ, nhưng cũng có không ít thi thể phàm nhân theo các vụ nổ bắn loạn tứ phía. Mặc gia tử đã quen

với chiến trường cũng phải hãi. Các tu sĩ chiến đấu thường rất nhanh gọn sạch sẽ, ít khi thảm liệt như thế này. Nhưng người của tiên giới đều có tinh thần thượng võ rất cao, chẳng mấy chốc hắn cũng đã hoàn toàn gia

nhập chiến trường.

Một quả tên lửa bay vọt tới trước mặt, Mặc Gia Tử bình tĩnh huy động phi kiếm trong tay chẻ nó làm đôi, tên lửa lập tức nổ mạnh, Mặc Gia Tử lại

điều động linh khí xung quanh, nhanh chóng hình thành một phòng hộ tráo

đơn giản, sức ép của vụ nổ hất bay hắn đi một đoạn, nhưng lông tóc không tổn hao gì, sau đó trái phải Mặc Gia Tử lại tiếp tục xuất hiện hai

chiến đấu cơ khác, ép hắn vào thế gọng kìm. Mặc Gia Tử nhíu mày, linh

lực bộc phát, hắn lấy ra hai chiếc vòng tay khảm hình song phượng màu

vàng kim, nhẹ nhàng ném ra hai bên. Hai chiếc vòng tay lập tức biến lớn

theo linh lực hắn đổ dồn vào, xuyên qua khí quyển, xé toạc những đám mây bay vọt tới hai chiếc chiến đấu cơ kia.

Song Luân Sát Sinh Hoàn.

Hình thể khổng lồ của hai chiếc vòng đánh văng toàn bộ những đường đạn

nhắm vào Mặc Gia Tử, thanh thế không giảm tiếp tục bay tới. Ngay khi va

chạm với hai chiến chiến đấu cơ, một luồng sóng khí xoáy tròn màu xanh

lục đột ngột bộc phát, nhẹ nhàng cưa đôi cả hai, để lại một tiếng nổ ầm.

Mặc Gia Tử thở phào, nhưng ngay lập tức lại có một miếng kim loại bọc

lửa thét gào xẹt tới, hắn hốt hoảng nghiêng đầu ra tránh né, trên mặt đã để lại một vệt máu dài dằng dặc, theo gió phát tán trong không khí. Chỉ vì tập trung linh lực để điều khiển pháp bảo, không cách nào tiếp tục

duy trì linh quang tráo, chút xíu nữa thôi là hắn đã về chầu ông bà ông

vải.

Lại có ba bốn chiến đấu cơ nữa lao về bên này.

“Khốn kiếp, nhiều quá vậy !?”

Phi kiếm đã quay về thủ hộ quanh người, xoáy tròn liên tục đánh văng

từng làn đạn ra ngoài, Mặc Gia Tử đảo mắt nhìn bốn phương tám hướng,

thấy các tu sĩ xung quanh cũng không khá hơn mình là bao, lập tức từ bỏ ý định cầu viện. Hắn vung tay ném ra một pháp bảo hình lá, dẵm lên nó,

pháp bảo lại biến lớn, theo gió lay động, cả người hắn theo đó giống như lá liễu, nương theo chiều gió tránh thoát toàn bộ công kích xung quanh, phi kiếm lập tức được huy động phản công, kiếm khí tung hoành đánh ra

tứ phía, bốn chiếc phi cơ đồng loạt bị chia thành mấy mảnh nổ tung.

“Phàm nhân ti tiện, biết thân biết phận đi.”

Đứng giữa bốn vụ nổ đì đùng, được ánh lửa tô điểm, Mặc Gia Tử oai phong lẫm lẫm nói.

Cách đó không xa, đứng trên một không hạm vận chuyển như Trung Thành, Hoài Nam cất ống nhòm vào túi lẩm bẩm:

“Ài, mấy thứ rác thải từ thời kháng thần chiến không dùng được thật rồi. Sao ngày xưa người ta dùng chúng đấu lại thần tộc được nhỉ !? Dựa vào

tập đoàn IMI hết à !?”

Sau đó hắn mở bộ đàm lên trên kênh liên lạc:

“Robert, Claude, dọn bãi xong chưa thế !?”

“Xong từ nãy rồi.”

“Tốt, hai người di chuyển đến ụ súng B12, thấy một gã đẹp trai ái ái

người Hàn Quốc không, làm theo chỉ dẫn của hắn, tôi cần hai người đến

điểm D15 gấp.”

Bên kia nhận lệnh ngắt máy, Hoài Nam quay sang nói chuyện với gã thanh niên nãy giờ vẫn đứng khoanh tay hít gió bên cạnh:

“Thấy gã tiên nhân có hai cái vòng quăng qua quăng lại kia không !? Bắn rụng hắn.”

Nói rồi chỉ về chỗ Mặc Gia Tử.

Shen Jian không nói nhiều, gật đầu tháo trường cung trên lưng xuống, hắn sải chân kéo cung, bộ dáng khí thế mười phần, linh khí xung quanh nhanh chóng bị triệu tập lại, đến mức mắt thường cũng nhìn thấy được vô số

dòng khí màu xanh đang hội tụ về mũi tên trên cây cung đó. Shen Jian thả tay, chỉ nghe thấy phật một tiếng, mũi tên đã xuyên toa vô số hàng mây, giống như một mũi kim nhọn hoắt đυ.c thủng ba bốn tầng vải mịn, trực

tiếp đánh tới chỗ Mặc Gia Tử.

Mặc Gia Tử há mốc mồm, linh quang tráo xung quanh lập tức bị bắn nát,

vừa may hai cái vòng pháp bảo đã xong nhiệm vụ tiêu diệt ba bốn chiến cơ xung quanh trở về, hắn lập tức đưa chúng ra đỡ lấy, phi kiếm cũng nhanh chóng trở về, nắm chặt trong tay.

Coong…

Crac…

Hai chiếc vòng bị bắn gãy đôi thành bốn mảnh, thanh thế của mũi tên

không giảm chút nào, vẫn đánh tới, Mặc Gia Tử hét lớn một tiếng, tụ tập

linh lực trên phi kiếm chém tới một cú như sấm sét. Đối phương bắn ra

mũi tên này chỉ là Kim đan kỳ, hắn cảm nhận được uy lực của mũi tên đã

vơi đi phần nào sau khi chấn nát hai pháp bảo của hắn, thanh thế chỉ là

hù dọa, không nên lúc nào cũng tin tưởng, dùng phi kiếm toàn lực nghênh

tiếp một kiếm này, tốt xấu gì cũng có thể bảo mạng.

Phi kiếm chém tới, mũi tên vẫn điên cuồng lao vυ"t về phía Mặc Gia Tử,

nhưng ngay tại thời điểm va chạm, giống như có ma điều khiển, mũi tên

chếch xuống một đường cong hoàn mỹ, vừa hay lướt qua điểm tiếp xúc với

phi kiếm, bắn rụng pháp bảo lá cây dưới chân Mặc Gia Tử, đánh cho nó nát bấy không ra hình thù gì.

“Á.”

Mặc Gia Tử mất chỗ đặt chân, lập tức sụt xuống. Kim đan kỳ có thể bay,

cũng không dễ dàng ngã chết như vậy, nhưng trong một khắc luông cuống

này, đồng tử hắn chợt co rút, trong tầm mắt của hắn có một mũi tên khác

nữa, thanh thế còn mạnh mẽ hơn mũi tên vừa rồi, nhắm thẳng vào mặt hắn.

Cái này mới là sát chiêu chân chính.

“Con mẹ nó.”

Chỉ kịp kêu lên ba chữ, cái đầu của hắn cùng nửa thân trên đã bị thổi bay.

Shen Jian bắn ra hai mũi tên, một mũi đế phá chỗ đặt chân và pháp bảo hộ vệ của đối phương, mũi thứ hai trực tiếp đòi mạng. Vốn hắn còn định bắn mũi thứ ba, nhưng Mặc Gia Tử đã xong rồi nên thôi.

Hoài Nam bĩu môi, chẳng buồn để ý đến thi thể xấu số không đầu nữa, tiếp tục dùng ống nhòm nhìn quanh quanh, tiện mồm hỏi:

“Mũi tên như vậy, tần suất bắn thế nào !?”

“Một ngày có thể bắn được hai mươi phát, bắn ba phát liên tiếp cần nghỉ mười năm phút.” Shen Jian trả lời ngay.

“Tức là bây giờ có thể bắn ngay được một phát nữa !?”

“Không, thủ pháp Tam Trì Chi Vũ này cho phép liên tục bắn ba mũi tên dựa vào lực quán tính của kỹ thuật tay và không chế linh lực. Linh lực tiêu hao cho một mũi tên hay ba mũi tên không khác gì nhau cả. Thời gian

nghỉ để khôi phục kỹ năng cũng vậy.”

Hoài Nam lập tức thất vọng không nói nữa.

Chẳng ngờ trên trời lại vang lên một tiếng sấm động, một đám mây đen

xoáy tròn phủ xuống, dẫn đầu đám mây đen là một gã tu sĩ mặc giáp trụ

đen tuyền, bộ dáng hung dữ như đao phủ, trên tay hắn cầm một cái rìu to

bằng ba thân người, vừa vung rìu vừa hét lớn:

“Rõ ràng là tu chân giả, không ngờ dám giương cung về phía đồng loại. Lôi Âm Chân Nhân này sẽ diệt ngươi.”

Nói rồi quét mạnh lưỡi rìu xuống, một luồng sóng khí sắc bén hội tụ trên lưỡi rìu, trải rộng ra, phủ xuống phi thuyền chỗ Hoài Nam và Shen Jian

đang đứng, với sức mạnh của cao thủ Kim đan kỳ, không nghi ngờ gì có thể dư sức chấn tan cả chiếc phi thuyền lẫn nhân viên trên đó.

Hoài Nam hơi tái mặt, quay sang nhìn Shen Jian:

“Bạn thân mến, tìm bạn kìa, mau đỡ”

Shen Jian hừ lạnh một tiếng, co chân đá Hoài Nam ra khỏi không hạm, sau

đó cũng nhảy theo để tránh đi, vừa tóm áo Hoài Nam vừa bực mình nói:

“Hắn là kim đan kỳ, ta cũng là kim đan kỳ, một đòn hắn dựa thế đánh ra,

ta đỡ thế nào !? Tam Trì Chi Vũ còn cần cooldown một lúc nữa.”

Hoài Nam đang rơi cũng bực mình hét lên:

“Mẹ kiếp, có phải chơi game đâu. Ngươi cố sức bắn ra chắc chắn là được,

không muốn bắn lại còn chống chế, hơn nữa ngươi chỉ biết mỗi chiêu đó

chắc.”

“Cứng đối cứng với hắn ta sẽ bị thương, ai bảo vệ ngươi. Ít nói đi, đến kìa.”

Bùm.

Phi thuyền bị một rìu kia chấn tan tành, mảnh vụn bay ra tứ phía, mấy

chiếc phi cơ xấu số bị đánh trúng lần lượt bốc cháy trong làn khói đen

đỏ lẫn lộn, rung lên vài cái bất mãn rồi đùng đùng nổ tung. Mấy mảnh vụn bay tới chỗ Hoài Nam và Shen Jian, Hoài Nam chửi thầm một tiếng rồi rút súng ra.

Air Gun Custom – Explosive Mode.

Bùm bùm bùm.

Hàng loạt luồng đạn không khí nén được hắn chuẩn xác bắn ra vào những

mảnh vụn, ngay khi va chạm, một quả cầu khí xoáy xuất hiện, sinh ra khí

áp hoặc hút vào, hoặc hất văng những mảnh vụn đó, khiến chúng bay xạt

qua hai người, hữu kinh vô hiểm.

Gã tiên nhân tự xưng là Lôi Âm chân nhân đánh hụt một cú cũng không buồn chán đứng đó làm dáng, sau lưng hắn mọc ra một đôi cánh lôi điện, chợt

vỗ một cái, để lại một tiếng nổ đì đùng như sấm, cả người hóa thành mây

đen tiếp tục bay đến chỗ hai người.

“Để mạng lại.”

Hoài Nam cau mày, vẫn còn đang rơi đấy, chân chưa chạm đất muốn làm gì

cũng khó ghê. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hắn vẫn rút ra một quả lựu đạn

nhỏ, quăng về phía Lôi Âm chân nhân. Gã này trong đám mây đen nhẹ nhàng

tránh qua. Đánh nhau được một lúc, dù là tiên nhân cường đại cũng phải

hãi mấy thứ pháp bảo cổ quái của phàm nhân, tránh tiếp xúc trực tiếp là

tốt nhất.

Nào ngờ Hoài Nam tiếp tục vung súng bắn liền tù tỳ mấy phát, Lôi Âm Chân nhân bị mấy quả cầu không khí xoáy cản trở, hừ lạnh một tiếng vung rìu

lên, chém tan tất cả. Đột ngột lại nghe thấy bên cạnh có tiếng gió rít

kinh người, hoảng hồn quay đầu lại thấy bên cạnh đã có một lổ đen nho

nhỏ, nhưng lực hút thì không nhỏ chút nào, kéo vọt lão ta bay ngược lại.

“Khốn kiếp, đây là thứ gì !?”

Bom chân không.

Mấy viên đạn bắn vào Lôi Âm chân nhân chỉ là hỏa mù, mục đích chính là

bắn vỡ quả lựu đạn chân không được ném ra hồi nãy. Nếu như Lôi Âm chân

nhân để ý, thực ra có thế tránh được, nhưng vì bị đánh lạc hướng trong

phút chốc, hắn đành ngập ngùi đi theo Mặc Gia Tử.

Bom chân không tạo ra một vùng ion xoáy, tương tự lỗ đen, nó hút toàn bộ vật chất xung quanh vào, chuyển hóa chúng thành năng lượng trong quá

trình xoáy tròn nghiền ép, để tiếp tục mở rộng. Nếu đạt điều kiện như

lực ma sát giữa các nguyên tử bằng không, thứ này sẽ phát triển thành lỗ đen thật, càng xoáy càng mạnh, mở rộng không ngừng. Nhưng trải qua vô

số quá trình tính toán hoàn hảo, một quả lựu đạn áp xuất chân không chỉ

có thể sinh ra lỗ xoáy có phạm vi hút khoảng 10m, sau đó sẽ vì lực ma

sát níu giữ lại khiến quá trình xoáy hạt ảnh hưởng nghiêm trọng mà tan

rã.

Tuy vậy, mười mét xoáy và nghiền áp cũng đã quá đủ để cho một cao thủ kim đan kỳ lên bàn thờ.

Linh quang tráo không kịp mở, vì linh tử xung quanh cũng bị quá trình

xoáy áp khiến cho thất tán loạn xạ, pháp bảo không có linh lực quán trú

cũng chỉ thành đồ bỏ, thân thể người tu chân kim đan kỳ tốt hơn người

thường khoảng 30 lần, nhưng cũng chỉ là máu thịt, không thể đỡ được.

Lôi Âm chân nhân, chính thức từ trần.

Còn Hoài Nam được Shen Jian tóm cổ áo đến muốn nghẹt thở, quăng lên một

không hạm chuyên chở khác, tiếp tục lôi ống nhòm ra chỉ chỉ rồi sai Shen Jian bắn bắn.