Chương 81: Thiên Không thành chi chiến (4)

Cánh trái của Thiên Không Thành, vị trí quân đoàn tiểu hình chiến hạm và Linh Chu của Mặc Gia đang giằng co.

Sau một loạt bắn gϊếŧ phô trương xuyên thấu vô số xác chết và vụn kim

loại. Tiểu hình chiến hạm của liên quân chỉ còn lại 30 chiếc. Trong đó

mỗi chiếc có chứa 5GMS và nhiều nhất là 10 MS dự bị. Quân lực còn khoảng 150 người.

Linh Chu của Mặc Gia còn lại 167 chiếc, Thiết Khôi Lỗi còn hơn 1000 con.

Chiến hạm đông gấp năm lần, chiến sĩ đông gấp mười lần.

Thứ duy nhất có ưu thế hiện tại, chỉ có tốc độ di chuyển của tiểu hình

chiến hạm cũng đã bị kềm chế vào giữa vòng vây. Bất kể là sức mạnh hay

lực phòng ngự, độ linh hoạt và quân số đều đã bị quân đội Mặc Gia bỏ xa.

Chỉ một hồi thí quân, đã xoay ngược bàn cờ.

Hoài Nam không muốn chấp nhận, nhưng tràng chiến tranh này, bọn họ đánh thua rồi.



Thế bao vây của đám Linh Chu đang dần dần hoàn tất.

Khoảng cách giữa hai bên sau loạt bắn đã rút gọn tới mức ưu thế tốc độ

của tiểu hình chiến hạm không còn mấy giá trị. Quân địch ngừng bắn, dùng tốc độ nhanh nhất lao tới phía bọn bọ rồi tách ra, mơ hồ hình thành xu

thế bao vây mọi góc độ, không để bất cứ con kiến nào thoát ra.

Tiểu hình chiến hạm sau loạt bắn tổng lực cần một quá trình gia tốc nhỏ

mới đạt được giá trị cực đại. Linh Chu dưới sự trợ giúp của pháp thuật,

hoàn toàn bỏ qua cái nguyên lý này. Khoảng cách giữa hai bên đang rút

ngắn từng giây.

Một khi thế bao vây hoàn thành, chính là tử cục.

Thời gian chỉ còn tính bằng từng phút.

Trước tình cảnh tuyệt vọng chờ chết này, trán Hoài Nam ứa ra một giọt mồ hôi lạnh. Vẻ thong dong trên mặt đã biến mất chẳng còn. Liên tục thắng

lợi nửa năm nay đã khiến hắn quên mất một điều.

Thật ra hắn cũng sợ chết.

Trong quá khứ đã gặp rất nhiều chuyện nguy hiểm khi thám hiểm Tiên giới, nhưng hắn vẫn sống. Bằng những chuẩn bị kỹ lưỡng, bằng đồng đội mạnh

mẽ. Bằng quân số áp đảo.

Thế nhưng lần này, đối phương đông hơn bọn họ, chủ soái bên kia cũng là

một gã quyết đoán tàn nhẫn, một trận lật bàn bất ngờ này khiến hắn không có chuẩn bị gì có thể đặt lên bàn cân mà xoay chuyển thế cục, còn những đồng đội mạnh mẽ hắn có thể dựa vào…

Hoài Nam mặc kệ giọt mồ hôi trên trán, liếc mắt nhìn sang bên cạnh.

Trung Thành vẫn đứng bên cạnh hắn như một gã vệ sĩ bảo an, khuôn mặt

không nhìn ra biểu tình gì đáng nói. Hoặc là do Hoài Nam đang loạn, hắn

không thể đọc được trên đôi mắt có những vết sẹo mờ mờ kia đang nghĩ gì.

Cảm nhận được ánh nhìn của Hoài Nam, Trung Thành nhìn lại, hỏi một câu rất thản nhiên:

“Bây giờ chúng ta làm gì !?”

Ba cô gái trong tàu cũng nhìn hắn, thời gian này hắn đã trở thành bộ não của tất cả mọi người.

Cảm thụ được tia áp lực đặt lên người mình, Hoài Nam cười khổ. Thế này thì còn dựa dẫm vào ai được.

“Chúng ta đánh.”

Ba cô gái đều thở ra một hơi. Nếu như Hoài Nam nói đầu hàng, vậy thì

trực tiếp xong rồi. Bị người Tiên giới bắt thì luật bảo hộ tù binh của

trái đất không có tác dụng gì cả. Chắc chắn là một đi không trở về đấy.

Phàm nhân ti tiện, cái này không chỉ nói cho vui đâu. Bị bắt giữ, chắc

chắn sống như heo chó cũng không được. Trung Thành thì gật gật đầu, bình tĩnh đáp:

“Tôi sẽ mở đường.”

Hoài Nam nhìn hắn, ánh mắt thoáng do dự. Môi mấp máy muốn nói gì đó,

nhưng chẳng ra được lời, cuối cùng hắn lại cười khổ một cái, hạ giọng

nói:

“Trông cậy vào anh.”

Trung Thành thản nhiên gật đầu, xoay người bước đi.

Hoài Nam vỗ vỗ mặt cho mình tỉnh táo lại, đồng loạt ra lệnh:

“Jodi,tắt khiên chắn, mở cũng không có ý nghĩa gì cả, tiết kiệm năng lượng.”

“Hina-chan, mở kết nối đồng bộ giữa các chiến hạm.”

“Chị Myeongnoh, mở kênh liên lạc chung lên.”

Ba cô gái dưới sự sợ hãi ảnh hưởng, thao tác tay vậy mà nhanh lên đáng

kể, rất nhanh trước mặt Hoài Nam đã có bảng thông báo hoàn tất đăng nhập kênh liên lạc chung. Từ lúc này, khuôn mặt có thể tính là khá dễ nhìn

của hắn đều bật lên trong bảng điều khiển của mỗi hạm trưởng của ba mươi chiến hạm còn lại.

Hoài Nam hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

“Trung tướng Marverick đã chết trong loạt bắn vừa rồi. Theo thứ tự ưu

tiên, tôi – với quân hàm thiếu tướng sẽ chịu trách nhiệm quân đoàn

trưởng từ giây phút này.”

“Có thể các vị nghĩ đây là tuyệt cảnh rồi, ai chỉ huy cũng như nhau.

Nhưng bất cứ ai còn có thể chiến đấu, xin mời phối hợp với tôi.”

“Tuy không dám đảm bảo tất cả sẽ cùng sống sót, nhưng chúng ta có thể thắng được một cái gì đó...”



“Muốn ra ngoài !?”

Robert đứng khoanh tay dựa lưng ở hành lang, nhìn Trung Thành đi qua hỏi.

Trung Thành không dừng lại, chỉ gật gật đầu nói:

“Ừ, tôi sẽ mở đường.”

“Chết chắc đấy.” Robert cười nhạt.

“Không có chuyện đó đâu.” Trung Thành cũng mỉm cười đáp lại.

Robert ngừng cười, trịnh trọng gật đầu:

“Ừ, không có chuyện đó đâu.”

Vẻ tin tưởng kiên định ngập trong ánh mắt.

Trung Thành gật đầu, bóng lưng nhanh chóng đi khuất. Robert tặc lưỡi gãi gãi đầu:

“Không phải sau khi mới đột phá đều là khoảng thời gian khoái hoạt sao,

nhanh như vậy đã phải liều mạng rồi. Cái cuộc đời này thật là…con bà

nó.”

Claude cũng vừa thò đầu ra từ phòng nhân viên, đám võ biền bọn họ sau

một vài lần phát biểu linh tinh trong phòng nghị sự, rốt cuộc cũng không được vào phòng điều khiển để tránh làm Hoài Nam mất tập trung rồi.

Nhưng trong phòng cũng có màn hình tin tức, đối với hoàn cảnh bên ngoài

họ cũng nắm được rõ ràng.

Nhất là khi lệnh chiến đấu đã được Hoài Nam truyền xuống thẳng thắn.

Robert nhìn Claude với ngọn lửa màu lam trên trán, cười cười vỗ vỗ vai hắn.

“Đi thôi.”

“Ặc, thật sự muốn đánh !?” Claude thoáng run rẩy.

Sau lưng có tiếng ShenJian, con hàng này thích nhất là nói chuyện từ sau lưng người khác thì phải:

“Màn trình diễn của chiến hạm kết thúc rồi. Đây là lúc chúng ta chứng minh giá trị của bản thân.”



Ba mươi chiếc tiểu hình chiến hạm sử dụng dây cáp cường lực cùng lúc

chia sẻ hệ thống năng lượng, đan dính vào nhau, bên chắc thành một khối, tạo thành một pháo đài nổi nho nhỏ giữa không trung.

“Bọn họ không chạy !?” Một gã tu chân giả Mặc Gia nghi hoặc hỏi.

“Cùng đường rồi, chuẩn bị phản kích đấy.” Trong thần thức vang lên tiếng nói trầm ổn của một vị sư huynh già dặn kinh nghiệm.

“Giặc cùng đường chớ đuổi, thú cùng đường chớ săn. Mà… chỉ là giãy dụa trong tuyệt vọng thôi.”

“Chúng ta còn đông gấp ba lần, để xem chúng làm được gì ! Haha.”

“Phải trả thù cho các huynh đệ đã chết…”

“Nhưng chúng ta cũng bắn họ mà !?”

“Uy, ngươi có phải người tiên giới không vậy !? Không phải gian tế chứ !?”

“…”

Mặc kệ những đoạn giao lưu toán loạn trong thần thức liên lạc, đám tu sĩ Mặc Gia vẫn nhanh chóng điều khiển Thiết Khôi Lỗi và Linh Chu của mình, hình thành một vòng bao vây hoàn tất.

Cùng lúc đó, tại cửa khoang xuất binh của hạm Angereris, Trung Thành

ngồi trong phòng điều khiển của AI, nhìn hệ thống nâng phụ tải đang từ

từ đẩy mình lên sau khi cửa sập mở ra.

Màn hình phản chiếu bầu trời trong xanh nơi tiên giới.

Hít sâu một hơi, nắm chặt cần điều khiển. Đây sẽ là trận chiến gian nan nhất của hắn.

Chợt trong kênh liên lạc vang lên tiếng nói của Hoài Nam:

“Đồng chí Trung, có cách rồi. Không cần cậu liều mạng đâu.”

Trung Thành nghi hoặc, mở lên màn hình đối thoại, phía bên kia là khuôn

mặt cười cười của Hoài Nam, vẻ lo âu sợ hãi đã tiêu thất, ánh nhìn của

hắn đầy tự tin.

“Thay vào đó, chúng tôi sẽ liều mạng.”

Cạch.

Cửa sập đóng lại, AI vững vàng đứng trên nóc chiến hạm Angeresis, hệ

thống điều khiển ở chế độ mở, chấp nhận quyền thao túng từ chủ hạm. Hai

tay nó tự động đưa sang ngang, tiếp lấy hai khẩu súng trường dài thô

kệch, sau đó ghép chúng lại vào làm một. Cán súng có vô số sợi dây dẫn,

tiếp nhận nguồn năng lượng từ quần thể tiểu hình chiến hạm, sau lưng AI

cũng xuất hiện vô số sợi dây cáp thô to, thông qua tám cổng năng lượng

thường dùng để sắp xếp những chiếc cánh vũ khí vệ tinh, cuồn cuộn đưa

vào lò phản ứng năng lượng của nó những dòng nhiệt lượng nóng nổi, đổi

cháy chất dẫn sinh ra vô số dòng năng lượng loạn lưu mạnh mẽ.

Năng lượng từ Giant Mobile Suit và năng lượng tiếp nhận từ hai khẩu súng trường dài nhanh chóng đồng bộ, hình thành một vòng tam giác luân

chuyển, tăng phúc mật độ lên gấp nhiều lần.

“Đây là….”

“Nòng pháo chính của tiểu hình chiến hạm tháo rời, thời gian không có

nhiều, lắp lại có hơi thô sơ, nhưng miễn cưỡng tính là súng cũng được.

Chỉ là ngoài AI của anh, không có GMS nào chịu nổi nhiệt lượng là xung

lượng động năng nó tỏa ra. Chúng tôi đã gỡ ra ba mươi chiếc, năng lượng

hoàn toàn đầu nhập vào AI của cậu. Bắn thỏa thích đi, nòng pháo tan chảy thì lập tức đổi cái mới. Thay vì để mỗi một chiếc hạm bắn loạn trong vô vọng. Anh sẽ là mũi tên tấn công duy nhất…”

“Còn chúng tôi….” Hoài Nam cúi đầu, trầm giọng nói:

“Sẽ toàn lực bảo vệ anh.”

Hắn vừa dứt lời, cửa khoang tất cả các chiến hạm khác cũng bật mở, từ

mỗi chiếc tiểu hình chiến hạm khác cũng bay ra ba – bốn chiếc GMS và hơn chục MS nhỏ hơn. Giống như một đàn ong bao vây bảo vệ tổ, giữ vững

Trung Thành ở Trung Tâm. Ánh mắt hắn thoáng nheo nheo, đám Robert,

Claude, ShenJian cũng dàn trải trong đội hình bảo vệ.

Giọng Hoài Nam tiếp tục đều đều vang lên bên trong kênh liên lạc:

“Tới lúc cần thiết, tôi cũng sẽ trở thành tấm khiên cho anh.”

Máu trong cơ thể sôi trào lên, adrenaline bị kí©h thí©ɧ không khiến cho

hắn mất tỉnh táo, trái lại còn khiến ý thức trở lên lãnh tĩnh một cách

cực đoan, bàn tay run run vì trọng trách bất ngờ được giao phó nắm chặt

lấy vì sự tin tưởng tuyệt đối đi kèm, thong thả đặt lên cò súng của

thiết bị ngắm mô phỏng vừa hạ xuống từ nóc khoang điều khiển. Đôi mắt có linh động nhãn quý giá ánh lên tinh quang sắc lạnh, Trung Thành không

phải dạng nhiều lời, chỉ trầm thấp đáp lại một tiếng:

“Được.”

Cùng lúc vòng luân chuyển năng lượng của ba mươi chiếc chiến hạm hoàn

tất, màn hình thông báo định mức năng lượng đã đạt tới cực hạn, hắn lạnh lùng bóp cò.

Xèo…

Không khí phát ra tiếng cháy xém lạnh người, một luồng năng lượng đỏ rực được hai nòng chủ pháo của tiểu hình chiến hạm thai nghén vặn xoắn bắn

thẳng tới một chiếc Linh Chu đang chuẩn bị tụ tập Linh Tử pháo của mình, chuẩn xác xuyên qua miệng pháo, khiến năng lượng bên trong đang tích tụ liền hỏng bét, bắn loạn ra tứ phía, tạo thành một chùm lửa nổ lớn giữa

đội hình bao vây của Tiên Nhân.

“Địch phản kích !!!” Tiếng cảnh báo toán loạn trong kênh thần thức.

“Linh quang tráo không có tác dụng…”

“Sao có thể… vòng tuần hoàn linh lực đã hoàn tất a… trận pháp của chúng ta vẫn hoàn hảo không tổn hao gì…”

“Cẩn thận… lại tới… á… không…”

Xèo…

Bùm bùm bùm…

Hai súng đơn giản nhẹ nhàng loại hai chiếc trong tổng số một trăm sáu

mươi chiếc Linh Chu ra khỏi chiến trường, Linh Quang Tráo chống đỡ chỉ

như tờ giấy, hoàn toàn không gợn lên nổi sóng. Trung Thành nhanh chóng

đưa ống ngắm về mục tiêu kế tiếp, cùng lúc ở bên ngoài, hai nòng pháo

chiến hạm đã nóng đỏ rực được hất văng ra, hai chiếc GMS bên cạnh nhanh

chóng tiếp lấy, rồi đổi lại hai nòng pháo khác vào bệ nhắm có kết nối

với tổng năng lượng của hai mươi chiếc tiểu hình chiến hạm.

Hoàn toàn từ bỏ việc phòng thủ bằng khiên chắn năng lượng, dồn toàn bộ

năng lượng vào AI – Prototype, cho dù như vậy cũng chỉ đủ để bắn khoảng

sáu mươi lượt.

Đây là một hồi phản công tuyệt vọng.

“Phá hủy chủ pháo của bọn chúng.” Mặc Thời Võ lạnh lùng ra lệnh trong kênh thần thức.

“Toàn lực bảo vệ AI.” Hoài Nam cũng gầm lên trong kênh liên lạc.

“Gϊếŧ.”

Toàn quân hai phe đồng thanh hô.