Apollo cảm thấy mình giống như con gà đang bị người ta thộp cổ.
Thật chẳng có cách nào, năng lực của hắn đều liên quan đến
mặt trời, đứng trước cái loại sinh vật có khả năng hấp thụ
và chỉ huy ánh sáng tuyệt đối như truyền nhân của long tộc
trước mắt, coi như gọi ra vài cái mặt trời nữa, cũng chỉ là
để tẩm bổ cho đối phương.
Nhìn cơn mưa tên lửa trút xuống, hắn cũng sợ hết hồn, vội vã
chui vào trong chiến trận hình thành bởi khiên Aegis đồng bộ
hóa, nào ngờ lớp khiên do Ares chỉ huy mở ra quá nhanh, hắn bị
hất văng ra ngoài. Chẳng lẽ lại vừa gào khóc vừa đập khiên
gào lên: “Cho ta vào, ta không muốn chết, ta là chủ thần cấp cao đây…”
Kết quả vừa ngây người một cái, kết giới đã bị chẻ làm đôi
rồi, Ares trọng thương khiến cho kết giới yếu đi rất nhiều,
người ta vừa đánh một gậy, nửa phiến lục địa đã rời ra,
Apollo trong khoảng khắc ấy còn bị tóm lấy, lôi sang trận doanh
nhân loại, cùng với bọn họ rời khỏi kết giới.
King của Trường Sinh Đảo đứng trên nóc một chiếc chiến hạm,
bàn tay như gọng kìm kẹp chặt lấy đốt sống cổ của Apollo, vị
chủ thần này cũng đành ngoan ngoãn nhận mệnh, chẳng dám làm
ra chút phản kháng nào. Đừng nói là hắn, cho dù là cha hắn,
phụ thần Zeus cũng đã từng ăn thiệt thòi trên tay gã thiếu niên đáng sợ này, hắn thì tính là gì chứ.
Tuy vậy, vẫn có thể mở mồm nói được, Apollo từ trong cơn khiếp sợ dần dần khôi phục được chút mặt mũi, khó chịu hỏi:
“Chừng đó quả tên lửa, đủ để nổ sập kết giới. Kết giới vừa
tiêu đời, dư uy vụ nổ chưa tiêu tán hết sẽ xuất hiện ở ngoài
này, ngươi không sợ cái hành tinh bé tẹo này tiêu luôn à !?”
King liếc nhìn vị chủ thần đang bị mình thộp cổ này, tiện tay tung hắn lên, trong ánh mắt hốt hoảng của Apollo, toàn bộ khớp xương trên người hắn bị tháo ra từng đoạn, đến khi King thả
tay, vị chủ thần này đã nằm xụi lơ như một đống thịt nhão.
Apollo nuốt ngược nước mắt, lệ đắng vào tim, biết thế thì
không nhiều lời làm gì. Giờ đến cơ hội cuối cùng để chạy
cũng xong rồi, ngay đến việc nối xương còn phải cẩn thận chút
nếu không sẽ thành dị tật khiếm khuyết đấy.
Không chỉ tháo khớp xương, còn tiện tay gắn lại sai lệch vị
trí, cho dù Apollo có là sinh vật bất tử, lúc này cũng chỉ
là một cái bị vô dụng chẳng còn làm ăn được gì. Thần lực bị tắc nghẽn cũng chẳng lưu chuyển được, lúc này một đứa bé
nhân loại cũng có thể ngồi lên đầu hắn. Thao tác của King
chính xác giống như hắn hiểu vô cùng từng khớp xương trên người thần linh vậy. Xong đâu đấy, hắn cũng mới trả lời Apollo:
“Đừng lo lắng quá, trong số các chủ thần đến đây, ta đoán… chưa ai chết đâu.”
Apollo nhịn đau, khó khăn nói:
“Nổ như vậy, không chết cũng mất nửa cái mạng.”
King tỉnh bơ đáp:
“Các người còn có khiên Aegis mà.”
“Vùng dàn trải quá rộng, lực phòng ngự sẽ giảm đi.” Apollo
với vũ khí trứ danh của Nam thần tộc này vẫn là có chút
hiểu biết.
King lắc đầu đáp:
“Nếu ta là Ares, ta sẽ dồn toàn lực, ưu tiên bảo vệ chiến thần điện. Dù sao chỉ cần chiến thần điện vẫn còn, binh lính hi
sinh bao nhiêu cũng được.”
Apollo chợt hiểu ra cái gì đó, lệ rơi đầy mặt:
“Tổ cha, đây không phải chủ ý ngay từ đầu của ngươi sao !? Bảo
vệ chiến thần điện, nói thì hay lắm, nhưng chiến thần điện
còn thì kết giới vẫn còn, cuối cùng uy lực của vụ nổ hoàn
toàn nằm bên trong kết giới, thế giới ngoài này chẳng ảnh
hưởng chút nào.”
King có chút ngạc nhiên, tùy ý tán dương một câu:
“Ngươi không tệ, rất thông minh.”
Apollo buồn bực:
“Thông minh cái búa, còn không phải vẫn bị ngươi chơi xỏ sao. Cả năm đứa bọn ta.”
Sau đó lại nghiến răng nói:
“Hừ hừ, nhưng ngươi nói cũng đúng, chỉ cần chiến thần điện
vẫn còn, thực chất quân đội thần tộc coi như chẳng nhận thương
tổn gì đáng nói. Sớm muộn bọn ta cũng giết ngược trở về, cứ chờ đó mà xem.”
King gật đầu nói:
“Ừ, vậy nên ta mới hao phí sức lực đánh lạc hướng Ares, trong
lúc công kích bằng tia sáng và quậy lung tung trong kết giới,
người của ta đã đặt một quả bom vào chiến thần điện từ đầu
rồi.”
“Ta tính thế này, bom nguyên tử nổ ra, khiên Aegis sẽ nhanh chóng tiêu hao và vỡ nát hết, lúc đó muốn bảo vệ chiến thần điện
cần làm gì đây !? Thần lực, các người có thể dùng thánh y
của thánh chiến sĩ kích phát thần lực, tạo ra một lớp phòng
tuyến bằng máu và thịt của chúng thần. Lực hủy diệt của quả bom hẳn là đủ để diệt sạch thần binh có thánh y bảo hộ,
đồng thời phá hủy lá chắn năng lượng của thần điện, nhưng
không đủ để phá hoại đến kết cấu bên trong, chưa kể Ares và
Artemis, Herphateus sẽ toàn lực bảo vệ bên ngoài của nó. Uy lực của bom hạt nhân, thật ra vẫn còn rất hữu hạn.”
Apollo mặt vàng như đất, thằng khốn này nói chuyện luôn phải đả kích người khác như vậy sao !?
Trong khi đó thì King vẫn tiếp tục giải thích:
“Bởi vậy nên quả bom trong chiến thần điện được đưa vào bằng ma pháp thổ hệ, vận chuyển ngầm dưới lòng đất là bom hẹn giờ,
tính thời gian, hẳn là nổ rồi.”
Xoẹt.
Hắn vừa dứt lời thì bầu trời đã nứt ra một lổ lớn, ba chủ
thần Ares, Herphateus và Artemis cả người bốc cháy, quần áo tơi
tả từ giữa hư không rơi xuống mặt biển, bộ dáng chật vật vô
cùng.
Còn toàn bộ thần binh, chẳng ai xuất hiện.
King của Trường Sinh đảo nhìn ba người đang hoảng loạn e sợ giữa vòng vây chiến hạm, bình tĩnh đều giọng nói:
“Như bình thường, Ares hẳn sẽ nhận ra có người dùng ma pháp
động tay động chân dưới nền đất của chiến thần điện, nhưng bị
ta quấy nhiễu nên mất tập trung, lại thêm long ngữ minh văn thuộc về bản nguyên nguyên tố, hiệu quả che giấu rất tốt, nên tính
như hắn không may. Bên ta có một ma pháp học giả sử dụng long
ngữ minh văn thổ hệ khá lợi hại. Làm tốt lắm, ngài Thomas.”
Thomas Lanyi cũng từ trong hư không vừa rồi thoát ra, ông ta luôn
tiềm phục dưới nền chiến thần điện để đưa quả bom vào bên
trong ngay giây phút Ares mất cảnh giác nhất, xém chút nữa thì
cũng xong đời cùng đám thần binh bên ngoài. Vị hiệu trưởng già này nghĩ lại còn toát mồ hôi sợ hãi, King chỉ truyền tin bảo ông ta lén tới lòng đất thần điện để đặt bom, không nói rằng
cũng sẽ nã bom từ bên trên nha. Nếu không phải bọn Ares toàn
lực bảo vệ chiến thần điện, sợ rằng ông ta cũng bay luôn. Giờ
muốn quay lại chửi bới một trận, bắt gặp ánh mắt đối phương
nhìn mình nói chuyện tán thưởng, ông ta cũng đành giả lả nói:
“Nên làm, chuyện nên làm mà.”
Apollo tiếp tục lệ rơi đầy mặt:
“Đại nhân, ngài còn âm mưu nào chưa kể không !?”
King gật đầu đáp:
“Quân ta có hai người bị trúng tên, cần phẫu thuật thay tim,
nhưng với sức mạnh của bọn họ, quả tim thường sẽ không chịu
được áp lực, bởi vậy cần trái tim của cường giả cận giới
hoàng trở lên, chủ thần chắc cũng tạm được. Phẫu thuật có lẽ hơi phức tạp, dù đích thân ta làm cũng chưa chắc chắn là
thành công 100%, cần có rất nhiều thử nghiệm cần tiêu bản dự
trữ. Ngươi là đồ dự trữ số một.”
Sau đó chỉ vào bọn Ares đang bị bao vây giữa quần thể chiến hạm nói:
“Bọn họ là số hai, ba, và bốn.”
Giọng nói đạm mạc, không có chút đắc ý hay khoe khoang gì về
chiến thắng cả, nhưng càng như vậy càng dễ khiến người ta phát điên. Cả Mr.Thomas Lanyi bên cạnh cũng thấy bi ai cho thần tộc
xuất chinh lần này. Ngẫm lại ngày xưa, nếu không phải Zeus quá
mạnh, mạnh đến mức mọi âm mưu quỷ kế đều vô ích, chỉ sợ
người này cũng tìm được cách mà chơi lão tới bến luôn.
Còn Apollo đã triệt để tắt tiếng, câm nín không còn biết nói gì nữa.
Hắn rất muốn thử cắn lưỡi tự sát hay tự nổ, thế nhưng thần
lực đã bị đối phương làm tắc nghẽn, không cách nào lưu chuyển
để bùng phát, còn cắn lưỡi, với tế bào thần tính có khả
năng hồi phục mạnh mẽ, có chết được cái rắm.
Hóa ra chỗ đáng sợ nhất của nhân loại là sự đê tiện không giới hạn này đấy.
…
Cùng cảm nhận sâu sắc sự đáng sợ của nhân loại này còn có ba vị chủ thần bị vây giữa quần thể chiến hạm.
Ares mất một chân một tay, được Artemis vòng tay qua vai đỡ lấy.
Hermes ngực có một lỗ thủng lớn, cả người chẳng còn chút sinh khí nào, đang nằm vắt vẻo sau gáy Herphateus. Nếu không phải
thân thể vị thần này coi như cũng to lớn, thật chẳng cách nào
gánh được hắn lên. Bởi vì hai tay của Herphateus cũng bị quang
hỏa nguyên tố nung chảy từ sớm rồi, khó khăn lắm mới lôi theo
Hermes thoát khỏi kết giới sụp đổ được.
Artemis nhìn Ares, vị chiến thần luôn hừng hực khí thế này có
vẻ đã nhận đả kích vô cùng trầm trọng, đôi mắt trống rỗng
chẳng còn tiêu cự. Cho dù may mắn tìm được đường sống trong
chỗ chết nhờ toàn bộ thần binh hi sinh thân mình bảo vệ, thế
nhưng lòng hắn, có vẻ đã chết rồi.
Mà dù thoát chết thì đã sao !? Đối diện trước mắt vẫn là vô
số nòng pháo chiến hạm, sức mạnh không thể phát ra mạnh hơn
20% cube cho phép, nếu không sẽ bị thế giới lực của nhân giới
xóa sổ. Nghĩ đi nghĩ lại, kiểu gì cũng thấy lực bất tòng
tâm.
Đối phương không triển khai nã pháo vào mấy người bọn họ, hẳn
là do nhìn thấy họ vẫn còn giá trị để lợi dụng nên mới kềm
hãm chủ pháo. Nếu không dựa vào mật độ nòng súng xung quanh,
tập trung hết tất cả vào bốn mục tiêu nhỏ nhé, dù chỉ là
viên đạn thường cũng đủ bắn cho bọn họ không còn hình người.
Nghĩ lại có chút bi ai, nhân tộc kiến hôi, vốn dĩ đã nằm trên
thế thua không thể gỡ gạc, lại vì sự xuất hiện của một mình
gã giới hoàng trẻ tuổi này mà thay đổi hoàn toàn.
Đảo mắt một cái, người bị ép tới góc chết lại là đội quân tộc thần.
Thật sự rất không cam tâm.