Chương 47: Rời khỏi kết giới

“Những cái lăng kính này... từ đâu ra !?” Giám sát viên của LHQ

nhìn bầu trời phủ đầy những lăng kính đang tỏa ra mặt ion liên

tục nhận lấy và khúc xạ từng đợt pháo năng lượng, sắc mặt tệ

vô cùng.

Nhân viên kỹ thuật bị gọi lên toát mồ hôi hột cũng nói với giọng sợ hãi:

“Chúng... không có trong bản thiết kế, nhưng từng bộ phận tổ hợp

thành được chia đều ở mỗi chi tiết trên chiến hạm, đồng hóa

với bộ khung...”

Hắn cảm thấy dùng từ ngữ chuyên ngành vì thị giám sát viên khó tính này sẽ không hiểu, liền quy nạp đơn giản:

“Cũng tức là, nếu như lắp ráp chiến hạm, bắt buộc phải có

những chi tiết tách rời này, nếu không chiến hạm không cách

nào vận hành ổn định được.”

Vị giám sát viên mặt như con tôm luộc:

“Bản thiết kế chiến hạm là của ai !? Trở về mau đưa ra tòa án binh xét xử. Khốn kiếp, đây chính là làm gian tế trần trụi

cho IMI à !?”

Nhân viên kỹ thuật rất có tâm huyết với nghề, nghe đến đoạn này không kềm được nói:

“Vô ích, bản vẽ chiến hạm của chúng ta vốn chỉ là thứ cải

tiến từ bản vẽ tập đoàn IMI giao cho LHQ 35 năm trước. Đây là

thứ cốt lõi hình thành mọi chiến hạm bây giờ. Nếu không làm

theo bản vẽ này, với trình độ hiện tại của LHQ, sẽ chẳng có

thứ gọi là chiến hạm.”

Gã giám sát viên gần như muốn gào lên:

“Mẹ nó, mỗi năm chi cả đống tiền cho các người nghiên cứu, cái người lại lấy thứ của IMI đắp nặn lên à !? Không biết cái gì gọi là sáng tạo à !? Đừng giỡn với ta.”

Nói về vấn đề này, nhân viên kỹ thuật chỉ có thể nhún vai cười khổ:

“Ngài không biết rồi, trước khi IMI đưa bản vẽ cho chúng ta,

ngài có biết chúng ta dùng gì để du hành trên không không !?”

Hắn nói với vẻ tự giễu:

“Nếu coi bản vẽ chiến hạm IMI đưa cho chúng ta là một chiếc

máy bay tồi tàn nhất, năm đó chúng ta chỉ có thể dùng khinh

khí cầu để di chuyển thôi à. Phóng một cái tên lửa lên quỹ

đạo cũng đã là đại sự quốc gia rồi.”

“Còn bây giờ thì sao !? Mặt trăng, sao hỏa, nói tới liền tới,

nói đi liền đi. Ngài có biết chúng ta đã nhảy vọt bao nhiêu năm kỹ thuật không !? Đừng đòi hỏi quá đáng, tiêu hóa những thứ

mà IMI đưa cho trong vòng 100 năm, với nhân loại hiện tại đã là

phải nỗ lực vô cùng rồi.”

Tay giám sát viên đã không thể nghe được nữa, chỉ tay ra cửa, rít gào:

“Cút, ta không muốn nghe các người ở đây bợ đít IMI. Trở về mau sữa chữa bản vẽ chiến hạm, còn thứ chết tiệt gì của IMI lưu lại trên đây, các người về quê chăn vịt hết đi.”

Nhân viên kỹ thuật rời khỏi phòng với khuôn mặt tối sầm. Các

tướng quân thì nhìn nhau rồi nhìn gã giám sát viên của LHQ đang thở hổn hết vì vận dụng thanh quản quá độ mà cười khổ.

Ngẫm lại thì bọn họ đúng là có chút vô ơn. Tuy rằng IMI cần

tài lực, nhân lực và sức hiệu triệu của LHQ để hình thành dây chuyền sản xuất khí cụ chiến tranh quy mô lớn, thế nhưng nuốt

sạch thiết kế của người ta coi như của mình đã không nói, lại

còn muốn từ đó phát triển vũ khí chống lại họ. Dùng từ ăn

cháo đá bát đã không đủ hình dung.

Thế nhưng cứ để như vậy, sớm muộn gì thì IMI cũng ngồi lên

đầu LHQ, đến lúc đó, thi hành chính sách độc tài còn ai dám

phản đối !?

LHQ tốt xấu gì vẫn còn có chút dân chủ và trưng cầu ý kiến.

Còn IMI !? Hoàn toàn nghe lệnh của thiếu niên tóc trắng kia,

tính tình người này thật sự luôn làm cho người ta bất an. Bất

cứ vị đại lão nào của các quốc gia đối mặt với hắn đều cảm thấy áp lực vô cùng.

Một quốc gia có thể chấp nhận chế độ độc tài, thế nhưng một thế giới...

đây lại là chuyện khác. Nhất là khi kẻ có thể bước lên ngôi độc tài lại

vô cùng đáng sợ và không cách nào nắm bắt.

Tuy mang cùng hình dáng, nhưng ai cũng cảm nhận được, cái người thống trị của IMI này, chẳng giống con người chút nào.

Mà giống như một cỗ máy vô cảm.

Ai nguyện ý để một cỗ máy quyết định tương lai của trái đất !?

IMI không sai, nhưng LHQ cũng chẳng phải vô lý, quan hệ hai bên trước giờ luôn luôn cân bằng vi diệu.

Thế nhưng cái thông tin trên chiến hạm của LHQ đều được gắn

những linh kiện không thể kiểm soát khiến cho cân bằng này bị

phá vỡ hoàn toàn. Cái này cũng có nghĩa là, chỉ cần King

của IMI muốn, những nòng súng của liên quân chiến hạm này đều

có thể dễ dàng chĩa vào mỗi thành phố trung ương của từng

quốc gia mà khai hỏa.

Thông tin này vừa ra, khiến bất kỳ sĩ quan nào thuộc phe LHQ

đều giống như nuốt phải một cục đờm ứ nghẹn, tưởng tượng ra

nếu hai bên thật sự bất hòa, mình còn chưa kịp làm gì, thì

bầu trời thủ đô đã rực sáng, pháo quỹ đạo giáng xuống, mọi

người đều ô hô xong đời. Hóa ra từ trước đến giờ mình hừng

hực khí thế, lắp ráp chiến hạm, phát triển vũ khí, đều

giống như tặng không cho IMI cả. Cảm giác bị làm con rối khó

chịu này, cục tức này, ai nuốt trôi cho được.

Thế nhưng nuốt không nổi cũng có thể làm gì đây !?

Đứng trước cái hiện tượng nghịch thiên như King của IMI, bọn họ đã chẳng còn chút khả năng phản kháng nào rồi. Chỉ có thể

thành thật nhận mệnh thôi.

Mà lúc này, mặc kệ bọn họ có đồng ý hay không, khoang chứa

tên lửa đã nhận được lệnh mã hóa cho phép khai hỏa.

Quản chế tự động nó phiền thế đấy.

Chẳng cần vị tướng lĩnh nào ra lệnh, chẳng cần một hoa tiêu

nào báo cáo, chẳng cần nhân viên nào thao tác, nắp phóng tên

lửa của mấy ngàn chiến hạm đồng loạt mở ra, tiếp theo là tên

lửa như châu trấu lại dày đặc như một đám mây đen bao phủ bầu

trời kết giới.

Các nhân viên theo dõi và hạm trưởng cùng lúc run rẩy sợ hãi:

“Nhiều như vậy... chỉ riêng sóng EMP lan tỏa cũng đủ cho chiến hạm rơi rụng a...”

Nhiều thế này, sợ là khiên Aeris cũng không thể triệt tiêu được EMP, cuối cùng chính là đồng quy ư tận với thần chúng sao !?

Chiến hạm đều đang ở mấy chục km trên không, rơi xuống thì người ở bên trong sẽ ra sao đây !?

King của Trường Sinh Đảo, hắn muốn một đòn này dọn sạch cả LHQ và thần chúng à !?

Nghĩ nhanh mà sự việc xảy ra cũng nhanh, đợt tên lửa này chẳng mấy chốc đã ầm ầm trút xuống đội hình đã tan tác của thần

tộc.

...

Đứng trước mặt King đã chẳng còn vị thần nào đứng thẳng, ở tít đằng xa

chỉ còn Artemis và Herphateus đang chết lặn không dám tiến tới bước nào.

Máu của thần chúng cũng là màu đỏ, cũng tanh tưởi nồng nặc, mấy ngàn

người cùng bị chặt chân, máu phun xối xả chẳng mấy chốc đã nhuộm màu

quảng trường. Khiến cảnh tượng như một bể máu chốn tu la địa ngục.

Tia sáng ác độc chỉ có thể duy trì trong vài giây, dù cho có thể liên

tục chiết xạ và khúc xạ, thế nhưng chủ pháo chiến hạm vốn chẳng thể bắn

ra liên tiếp được, thậm chí mỗi chiến hạm chỉ đủ năng lượng để khai hỏa

một lần duy nhất. Thế nhưng chỉ vài giây ngắn ngủi này, bằng sự áp xúc

và khống chế chính xác tuyệt đối, nó đã phế đi 80% khả năng chiến đấu

của thần chúng.

“Nên kết thúc thôi.”

Ánh mắt vào vàng chớp động, chỉ lệnh kích hoạt tên lửa từ xa phát tán

theo sóng não lượng tử tới chỗ quần thể chiếm hạm cách đó mấy trăm km.

Dùng tốc độ của tên lửa hiện đại, khoảng cách này thực sự cũng chỉ cần

vài chục giây.

King vừa nói xong, Ares và các thần chúng đã nhìn thấy bầu trời tên lửa đậm đặc, giống như một cơn mưa kim loại trút xuống đây.

Khiên Aegis có thể đỡ được vài chục quả bom nguyên tử, vài trăm quả cũng miễn cưỡng.

Thế nhưng vài ngàn quả...

Không, ít nhất đang có một vạn quả nhắm đến chỗ này...

Ares còn chẳng biết cái kết giới này có nổ banh ta lông không.

Đặt ở thế giới bên ngoài, nổ như vậy, trái đất trực tiếp xong luôn.

Chẳng qua nếu thật sự nổ như vậy, nhân loại bên kia sống được à !?

“Ngươi muốn làm gì !? Muốn làm gì !?” Ares không biết được, giọng mình

lúc này đã lạc đi, thậm chí có chút hoảng hốt, nào còn phong phạm như

lúc đầu.

“Nổ như vậy dưới cảnh giới cận giới hoàng, không ai có thể sống sót. Các người cũng đừng hòng thoát.”

Lúc này thì cơn mưa tên lửa đã xuất hiện trên bầu trời doanh địa thần

chúng, cũng là lúc hình dáng King của Trường Sinh Đảo vỡ tan thành từng

quang điểm trước mặt họ. Ares muốn hộc máu, thần chúng cũng nhìn nhau,

lệ rơi đầy mặt. Có cần phải xấu xa đến mức độ này không !?

Hóa ra trước giờ hắn chưa từng đích thân đi vào trận địa của bọn họ, tất cả chỉ là ảnh chiếu nhờ sử dụng siêu năng lực ánh sáng mà thôi. Với

người thừa kế bản nguyên quang năng lượng từ Long thần, cái trò vặt này

được hắn sử dụng đến đăng phong tạo cực, cho dù là Ares, nếu không đập

nát ảnh chiếu thế thân, cũng chẳng phân biệt được thật giả. Tinh thần

chiến binh, phong phạm cường giả lúc này ở đâu !? Ở đâu !?

Tên lửa ầm ầm trút xuống, trước khi vụ nổ kinh thiên động địa xảy ra,

Ares đảo mắt nhìn khắp kết giới tìm thân ảnh đáng ghét kia lại đột

ngột rên lên một tiếng, cảm giác người bị chia làm hai nửa.

Từ vị trí cây gậy King của Trường Sinh Đảo cắm xuống chắn giữa chiến

tuyến của thần chúng và nhân loại, vết nứt thẳng tắp lan tỏa đã tới điểm cuối, chia đôi hai nửa đại địa, thân ảnh của thiếu niên tóc trắng đã

đứng lại tại chỗ cũ đó, nắm lấy cây gậy kia, chân đạp mạnh xuống đất một cái.

Hai mảnh đại địa cứ thế rời ra.

Cùng lúc đó cây gây trên tay vẽ một đường vòng cung 180 độ tính từ mặt đất đánh lên bầu trời, siêu năng lực ánh sáng hình

thành một vầng đao mang trắng toát, cắt đôi thiên không, phần

kết giới bị đánh trúng vỡ ra tan nát.

“Cắt đứt kết giới, hắn cắt đôi kết giới rồi !” Ares như nhìn thấy ma hoảng loạn kêu gào.

Nhưng chẳng ai nghe thấy hắn nói gì cả, những vụ nổ dày đặc ầm ầm vang lên nhấn chìm mọi thứ vào tuyệt vọng.

...

Liên quân nhân loại xuất hiện trở lại trên bờ biển thái bình dương, vô

số người vì mặt đất dưới chân tan biến mà hụt hẫng rơi tõm xuống biển,

kêu la oai oái không thôi.

Chẳng qua không ai dám lên tiếng chửi bới đứa nào chơi xỏ bọn họ hết, tất cả đều có cảm giác như vừa mới từ quỷ môn quan trở về.

1 vạn quả tên lửa hạt nhân.

Ai cũng chịu không nổi.

Tên lửa vừa bay qua ranh giới giữa nhân loại và chúng thần thì King của

Trường Sinh Đảo xuất hiện như một bóng ma, vung gậy quét một đường lên

không, kết giới vậy mà vỡ ra luôn, kết hợp với đại địa nứt đôi từ khi

hắn mới cắm cây gậy xuống, cuối cùng kết giới của Ares cứ như vậy bị

chia làm hai nửa.

Nửa không có thần điện duy trì, nhanh chóng biến mất.

Cũng tức là, nửa phần nhân loại đang ở, bị đá văng về thế giới thực.

Còn cái phần thần chúng đang ở, được duy trì bởi chiến thần điện...

Kết quả chắc chắn không quá tốt nhỉ.